Bạn đang đọc Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết – Chương 69
Khi tỉnh dậy Lan đã thấy mình nằm trong một căn phòng lạ. Xung quanh cô chỉ toàn là một màn đêm vô vọng. Cô đang ở đâu thế này? Đáng nhẽ ra giờ này cô phải đang ở hội trường tổ chức lễ cưới mới đúng chứ.
Lan cảm thấy hoang mang và sợ hãi vô cùng. Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ cô gặp phải những chuyện như thế này, bởi tất cả đã có bố mẹ cô che chở. Giờ phải làm sao đây, bất giác một giọt nước mắt lăn ra nơi khóe mi cô.
– Dương tiểu thư, có cần phải khóc như vậy không, cô xem có kẻ bắt cóc nào lại nhốt nạn nhân ở trong căn phòng sang trọng như tôi. Hơn nữa tiếc bộ váy cưới trắng tinh đắt tiền của cô, tôi còn mất công bế cô lên giường đấy.
Bỗng một giọng nói trầm trầm vang lên kèm theo đó là tiếng “tách” bật đèn. Nguồn ánh sáng đột ngột khiến Lan chói mắt, cô đưa hai tay dụi dụi rồi cố gắng nhận diện chủ nhân của giọng nói.
Người đó đứng dựa lưng vào bức tường. Khuôn mặt thanh tú đến hoàn mỹ, làn da trắng xanh lạnh lẽo, và . . .mái tóc bạch kim bồng bềnh theo từng bước chân đĩnh đạc đầy tự tin.
Lan tròn mắt, cô kinh ngạc đến không nói nên lời.
– Anh Phong, sao . . .sao anh lại ở đây.
Người đó kéo ghế ngồi đối diện với cô, đôi môi cong lên cười thích thú.
– Ta trông giống thanh niên hai mươi bảy tuổi thế sao.
Lan ngạc nhiên trước những lời hắn nói, sao hôm nay hắn lạ thế nhỉ.
– Anh Phong, sao anh lạ vậy. Thôi có chuyện gì để sau nói được không, em phải đi ngay không muộn buổi lễ mất.
Tuy vẫn có chút đùa cợt nhưng âm điệu giọng nói rất cương quyết.
– Không.
Lan bắt đầu mất kiên nhẫn.Cô ghét cái cách nói năng này của người đối diện, ghét cả cái trò mèo vờn chuột của anh ta nữa
– Đừng níu giữ em theo cách này nữa, chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi, mong anh hãy tôn trọng em.
Hắn phì cười, nụ cười lạnh nhạt, pha chút mỉa mai.
– Dương tiểu thư cô tự đề cao bản thân mình quá đấy, loại con gái suy nghĩ tầm thường như cô ta vốn chẳng bao giờ thèm để ý. Mà giữa chúng ta đã từng xảy ra chuyện để mà chấm dứt nhỉ, sao tôi chẳng nhớ gì hết.
– Anh . . .
Khuôn mặt đùa cợt của hắn bỗng nhiên biến mất thay vào đó là vẻ mặt lạnh tanh, đáng sợ.
– Trông ta trẻ vậy thôi, nhưng đủ tuổi đẻ ra cô đấy, gọi bằng chú đi.
– Cái gì, anh đùa tôi đấy à, anh mới hai mươi bảy tuổi làm thế nào mà đẻ ra tôi được.
Hắn chán nản quay mặt ra của sổ thở dài.
– Phiền thật, sao hồi ấy khi mình lại đẻ ra nó giống mình như vậy nhỉ lại khiến người ta hiểu nhầm nữa rồi.
Bỗng hắn quay lại, đưa tay ra lịch sự giới thiệu.
– Hân hạnh được gặp cô, Dương tiểu thư. Tôi là Trương Thanh Tùng – cụ thân sinh của Trinh Thanh Phong.