Bạn đang đọc Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết – Chương 60
Đêm nay không biết đã là đêm thứ bao nhiêu cậu không về nhà. Đối với một cậu ấm từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng thì việc phải rải thảm ngủ dưới sàn đá lạnh lẽo của phòng làm việc chẳng khác nào là cực hình. Nhưng thà vậy còn hơn là phải về nhà, cứ nghĩ đến khuôn mặt nhăn nhó cùng những lời cằn nhằn khó chịu của người đã từng là bạn thân nhất của mình cậu lại cảm thấy chán nản. Có lẽ cậu đã gắn với người ấy quá chặt rồi, ngày xưa cậu công nhận rằng mình hạnh phúc vì điều đó, còn bây giờ thì điều duy nhất sót lại trong lòng cậu là sự sợ hãi.Phải cậu thực sự sợ hãi, sợ phải thừa nhận cậu cần người đó hơn cả người cậu yêu, sợ cả cuộc đời này cậu không thể rời xa được người đó, sợ nếu người ấy đi rồi cậu sẽ phải trơ trọi giữa thế gian này. Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu hối hận vì trực giác của mình, nếu, chỉ là nếu thôi, đêm mùa đông năm ấy cậu không bảo anh Nguyên dừng xe lại bên con phố nhỏ thì sẽ ra sao nhỉ. Cậu sẽ không gặp người ấy, cậu vẫn sẽ sống như một cỗ máy theo con đường mà bố cậu vạch ra sẵn mà không có sự phản khán nào, và rồi cậu sẽ yên ổn yêu và lấy Chi Lan hay một cô gái nào đó không phải suy nghĩ hay lo lắng gì. Nhưng cuộc đời như vậy liệu có phải là cuộc đời cậu thực sự mong đợi, tuy an toàn nhưng lại quá nhạt nhẽo và vô vị. Trần Đông Hải ơi là Trần Đông Hải, cậu có quá ích kỉ không khi cái gì cậu cũng muốn nhưng lại chẳng chịu hi sinh thứ gì. Chỉ một người thôi, cậu hãy chọn đi Trương Kim Dung hay là Dương Chi Lan.
RENG RENG RENG.
Chiếc điện thoại bàn nổ chuông. Lạ thật, ai vậy nhỉ, giờ đã là buổi đêm rồi công ti đóng cửa từ lâu, còn nếu tìm cậu vì chuyện riêng thì phải gọi vào di động chứ.
– A Lô, tôi nghe
( Chào cậu, tôi là Trịnh Thanh Phong. Xin lỗi vì đã làmg phiền, nhưng tôi đang đứng trước cửa nhà cậu.)
– Anh điên à, 1h sáng rồi anh còn làm cái quái gì trước cửa nhà tôi. – Cậu thực sự ghét cái giọng điệu của hắn, sao lúc nào hắn cũng giữ được sự bình tĩnh như vậy. Nếu là cậu, chắc cậu sẽ giết chết thằng đàn ông cướp bạn gái mình một cách tàn khốc nhất. Không biết hắn có trái tim không, hay chỉ có bộ não thôi.
( Cậu đừng quát lên, cạnh tập đoàn nhà cậu còn có khu dân cư nữa đấy, tôi lo lắng cho giấc ngủ của họ. Tôi cần gặp cô Kim Dung ngay bây giờ…)
– Thế thì anh gọi cửa đi, cậu ấy sẽ ra mở cử, làm phiền tôi làm gì.
( Nhưng nhờ cậu làm ai, cô ấy, ông quản gia và đám người làm trong nhà cậu đều đi đâu rồi, vì không có số điện thoại của của cô ấy và cậu nên tôi mới phải gọi vào máy bàn của công ti câu)
– Sao anh biết tôi có mặt ở đây – Cậu khó chịu , anh ta chẳng khác giù con ma xó cả.
( Bỏ qua chuyện này đi, cậu về mau lên, tôi không đánh ghen cậu đâu mà sợ. Tôi chịu lạnh không giỏi đâu, hết taxirồi, tôi về không đươc)
– Xe đâu rồi.
– Để ở nhà.
– Điên, chờ đấy, tôi về.