Bạn đang đọc Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết – Chương 59
Trong ánh đèn ngủ mờ ảo cùng tiếng nhạc du dương của căn phòng VIP nhất khách sạn năm sao, hai thân hình trong tình trạng trang phục xộc xệch quấn chặt vào nhau tưởng như không thể tách rời. Có thể thấy hiện giờ dục vọng của họ đã lên đến đỉnh điểm, cũng phải, đều là con người thì làm sao có thể kiềm chế được sự ham muốn tầm thường đó.
Cô gái xinh đẹp luồn tay vào trong mái tóc bạch kim mềm mại của người thanh niên trẻ, kéo sát khuôn mặt hắn về phía mình. Những ngón tay thon dài không ngừng mơn trớn làn da trắng lạnh lẽo của kẻ đối diện, cô ả phải thề rằng từ khi sinh ra cho đến bây giờ đây là lần đầu tiên được chạm vào một sinh vật hoàn hảo như vậy. Không phải trước đây ả chưa từng gặp những gã cộp mác mĩ nam, nhưng những vẻ đẹp đó chỉ đơn thuần là sự hài hòa giữa các ngũ quan với nhau, còn hắn, hắn đẹp đến từng milimet, tưởng chừng như từng tế bào trên cơ thể hắn đều được cấu tạo từ những tinh hoa tốt đẹp nhất của đất trời. Ả nghĩ dường như ông trời đã quá ưu ái hắn rồi, nhưng cái đầu óc nông cạn của ả đâu biết được ông trời rất công bằng, ông ta củng đã lấy của hắn rất nhiều thứ.
– Cô làm tôi mất hứng quá, sao tự dưng lại thần người ra thế, chẳng phải khi nãy cô đã rất tự tin khi nói rằng mình rất thành thạo trong việc chăn gối sao. – Hắn nhếch mép cười khinh khỉnh, điệu cười rành riêng cho những con điếm.
– Anh sẽ không hối hận đâu mà, em hứa. -Ả thì thấm, hơi ấm phả nhẹ vào vành tai hắn. Ả dồn hết lực vào bàn tay, đẩy mạnh hắn xuống giường, rồi nhẹ nhàng nằm lên cơ thể đầy nam tính đó.
Khuôn mặt hắn vẫn chẳng biểu hiện trạng thái biểu cảm nào, chỉ có nụ cười lạnh vẫn hiện hữu trên môi. Ả chợt rướn lên vồ lấy bờ môi ấy ngấu nghiến như một con thú hoang.
Đôi mắt hắn chợt mở to, suốt bảy năm yêu nhau, hắn chưa từng bao giờ hôn Chi Lan, có thể nói đây là nụ hôn đầu tiên của hắn. Nhưng dường như cái cảm giác môi chạm môi này hắn đã từng trải qua từ rất lâu rồi. Những mảnh kí ức rời rạc bỗng hiện lên một cách đột ngột trong tâm thức hắn. Khu nhà kho mà gia đình hắn đã bỏ quên từ lâu chợt hiển hiện ngay trước mắt hắn. Trên tấm ván gỗ đã mục nát mà mẹ hắn đã vứt đi từ lâu một thân hình nhỏ bé đang say ngủ. Khuôn mặt của bé gái đó rất quen dường như hắn đã nhìn thẩy ở đâu đó rồi, nhất là thần khí mạnh mẽ quyêt đoán đó. Hình như nơi đây không chỉ có mình cô bé đó, hắn đảo mắt xung quanh thì bắt gặp một thằng nhóc có mái tóc trắng xoá đang dần dần cúi sát xuống , đặt môi mình lên môi bé gái. Mái tóc trắng đã che phủ gần hết khuôn mặt thằng bé khiến hắn không tài nào nhận ra, nhưng hắn cảm nhận rõ ràng thằng bé và hắn có nhiều điểm tương đồng – mái tóc bạch kim trắng xoá.
Hắn thở dốc, vội vàng đẩy cơ thể trơ trẽn trên người mình ra, rồi lấy tay quệt vội bờ môi. Hắn vội chỉnh lại quần áo, rồi đi thằng ra phía cửa.
– Anh, sao thê. – Cô ả ngạc nhiên níu tay hắn lại, chằng phải cô đã làm rất tốt đó sao.
– Biến khuất mắt tôi, nếu còn để tôi trông thấy bộ mặt dơ bẩn của cô một lần nữa thì cả cái tập đoàn nhà cô sẽ phá sản ngay lập tức. Cút.
Hắn lạnh lùng đi thẳng, Trịnh Thanh Phong vốn đâu coi phụ nữ ra gì, nên đừng mong hắn đối xử lịch sự. Còn bây giờ hắn cần làm rõ một điều, hắn phải đến nơi có người ấy.