Bạn đang đọc Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết – Chương 42
Trên chiếc xe đắt tiền hai con người ngồi cạnh nhau nhưng lại chẳng nói với nhau cău nào, bơi vì họ đang bó những suy nhĩ của riêng mình.
– Cảm giác của cô như thế nào khi thăy anh ta tinh lại. – Dương như không chịu nổi sự im lặng cậu bđn lên tiếng trước.
– Không biêt nữa. – Cô hờ hững trả lời – Nhưng sao anh lại iỏi như thế.
– Tôi chứng minh cho cô một điều thôi.
– Điều gì.
– Vậy cho tôi biết suy nghĩ của cô đi tôi mới có thể kết luận được chính xác.
– Khi nhìn thấy anh ấy tỉnh lại, tôi rấy đỗi vui mừng. Nhưng. .. – Bỗng chốc cô thoáng ngâp ngừng. – Tôi lại sợ anh buồn, tôi không biết tại sao mình lại có suy nghĩ đó, tôi cũng rất thắc mắc vì điêù đó.
– Cô ngốc – Tuy nhìn ngiiêng, nhưng cô vẫn có thể nhìn thắy đôi môi cặu vẽ nên một đường cong hoàn hảo.
-Hả? Cái gì? Saô anh dám nói tôi như thế?
– Tôi nói cô ngốc bởi vì cô không dám chắp nhận sự thật là cô đả có tình cảm với tôi rồi – Khuôn mặt cậu trông thật hạnh phúc.
– Tình cảm gì cơ, tôi không hiểu ý anh.
– Cô không hiếu hay là khơng dám chấp nhận sự thật này – Cậu bắt đầu mất kiên nhẫn trước sự cố chấp cua cô. – Cô hãy nghe lời tôi, tình cảm của cô đối vơi anh ta chỉ là do đồng cảm thôi.
-Cứ cho là vậy đi, thì cũng đâu có liên quan gì đến anh mà anh cứ phải xen vào – Cô tức tối hétlên với cậu.
Bỗng cô cảm nhận một lực rất lớn đẩy mình về phía bên cạnh thì ra cậu vào lề đường.
Câu nắm chặt lấy vai cô đôi mắt hừng hực dũng khí.
– Liên quan chứ, bởi vì anh đã quá yêu em mất rồi, yêu hơn cả hắn ta. Em đã cướp mất trái tim anh rồi nói với anh những lời lẽ cay độc như thế sao?