Bạn đang đọc Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết – Chương 41
– Phong, con nhớ lại rồi ư – Bà Phương chạy đến giữ chặt vai hắn, đôi mắt bà mở to đầy kinh ngạc.
– Vâng, mẹ có vui không – Hắn hỏi một câu hỏi rất bình thường nhưng có thể nhận ra trong đó có cả sự oán trách.
– Đương nhiên là mẹ vui rồi – Con mình hồi phục trí nhớ đương nhiên người làm meh như bà sao không mừng. Nhưng .. . lại một chứ nhưng, nếu hắn đã nhớ lại thì những bi kịch trước đây mà bà muốn che giấu sẽ thành công cốc.
– Anh Phong, anh không sao chứ, anh ổn chứ, em lo quá – Lan nhào vào người hắn khóc ngon lành. Khi nhìn thấy hắn bất động trên giường bệnh trắng xóa không biết cô đã khóc hết bao nhiêu nước mắt.
– Anh ổn mà, em đừng khóc nữa, thiên thần của anh mà rơi nước mắt thì anh không chịu nổi đâu – Hắn dịu dàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt vương trên má cô. Đôi mắt hắn hiền lành tràn ngập yêu thương.
– Nhưng, anh hồi phục trí nhớ rồi à, sao anh lại gọi chị Dung là búp bê – Chợt nhớ đến sự việc lúc ban nãy, cô ngơ ngác hỏi.
– À, Dung là bạn lúc nhỏ của anh, “búp bê” là biệt danh anh đặt cho cô ấy. – Lần đầu tiên hắn nói dối Chi Lan, hắn cũng cảm thấy rất có lỗi với cô. Nhưng chẳng lẽ lại khai ra tất cả ” Dung là em cùng cha khác mẹ với anh”
– Ồ vậy hả, nhưng thôi, anh đùng nói nhiều, lo giữ sức đi. – Cô vuốt tay nhẹ lên má hắn.
– Lan à, chúng ta nên về trước để cho nó nghỉ ngơi, sức khỏe nó vốn không được tốt – Như sự lộ ra điều bí mật, bà Phương vội vàng lấy lí do để giải tán mọi người. – Cậu Hải, phiền cậu đưa Chi lan về nhà.
– Thế nhé, mai em sẽ lại vào thăm anh – Cô đặt nụ hôn lên trán hắn rồi đi ra ngoài cũng mọi người.
– Cô Dung, cô có thể ở lại đây một chút không, tôi có chuyện cần nói với cô – Hắn mỉm cười lịch sự nhưng mang đầy sự bắt buộc đe dọa.
– À . . . tôi
– Xin lỗi anh, nhưng muộn rồi, cô ấy cần phải về nhà ngay bây giờ – Cậu đứng chắn trước mặt cô và hắn, giọng nói đầy cương quyết.
– Thôi, Hải, cậu về trước đi, tôi phải giải quyết dứt điểm mọi chuyện với anh ta, xong rồi tôi mới có thể sống yên ổn được. – Cô nắm tay cậu chấn an, mạc dù không muốn nhưng Hải vẫn phai miễn cưỡng đi.
– Hình như cậu ta biết quan hệ giữa tôi và cô thì phải. Chắc hẳn tên đó phải là người quan trọng lắm. – Hắn khoang tay trước ngực, ánh mắt nhìn về hướng xa xăm, còn miệng thì nhếch cười mỉa mai.
– Cậu ấy chính là vị ân nhân đã cưu mang tôi khi tôi bị mẹ con anh đá ra đường đấy.
– Đừng có vơ đũa cả nắm, tôi đâu có biết chuyện cô bị mẹ tôi tống cổ đi đâu. Nếu biết thì tôi đã cản bà ấy lại.
– Tại sao vậy – Cô nhìn hắn hy vọng.
– Để mất một con búp bê vâng lời mình vô điều kiện cô không thấy tiếc sao, tôi không hay lãng phí của cải của mình.
Vỡ vụn, trái tim cô vỡ vụn theo từng lời lẽ cay độc của hắn. Hắn giữ cô lại chỉ để làm cô thêm đau lòng, thêm coi thường bản thân mình hay sao.
– Với anh, tôi chỉ là thứ đồ vật để anh thích dùng không thích thì quẳng thế à. – Cô chua chát.
– Vậy cô mong chờ một điều gì đó hơn thế sao – Hắn quay sang cô, ánh mắt không còn vẻ mỉa mai, kinh bỉ nữa mà thay vào đó là sự đau đớn tột cùng.
– Dù gì thì người anh yêu cũng là Chi Lan mà.
– Phải, tôi yêu cô ấy, việc đó thì có liên quan gì đến việc này.
– À . . . không . . tôi – Biết đã mắc phải bẫy của hắn, cô lúng búng như gà mắc tóc.
– Cô thích tôi, phải không – Hắn điềm nhiên.
– Cái gì, anh đừng suy đoán linh tinh. – Như bị nói trúng tim đen, cô lúng tung quay đi chỗ khác.
– Không những thích, lại còn yêu nữa. – Hắn càng ngày càng dồn cô vào chan tường, hắn muốn cô phả thừa nhận lời khẳng định của hắn.
– Phải, tôi yêu anh, yêu anh từ rất lâu rồi – Cô thét lên, nước mắt rơi trên má – Đó là thứ tình yêu bệnh hoạn, yêu anh trai thật không thể chấp nhận đươc. Còn anh, anh có bao giờ thèm đêm xỉa tới tôi, anh coi thường tôi, khinh ghét tôi vì tôi là con riêng của cha anh.
– Hóa ra là như vậy, mọi chyện là thế sao. Chúng ta là anh em cũng cha khác mẹ.
– Anh . . . anh chưa hồi phục trí nhớ – Cô hét to, đôi mắt trợn tròn kinh hãi.