Bạn đang đọc Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết – Chương 13
– Anh à, lâu lắm rồi chúng ta mới được ngồi bên nhau như thế này nhỉ – Cô gục đầu vào vai hắn thủ thỉ.
– Ừm, dạo này nhiều chuyện xảy ra quá – Hắn vòng tay qua vai cô người tình bé nhỏ, khẽ rúc đầu vào mái tóc mềm mại của cô.
– Chuyện của chúng ta, bố em phản đối ngày càng gay gắt.
– Bố em mà đồng ý mới là chuyện là, nếu anh có con anh cũng sẽ phản đối kịch kiệt
– Nói năng kiều gì vậy, anh định đá em đấy à, không dễ đâu – Cô phồng má túc giận.
– Em quá trong sáng so với anh, đôi khi anh cũng còn phải cân nhắc xem có dám nắm ta em không, bởi anh sợ sẽ là vẩn đục em.
– Đừng như thế, chỉ cần là anh dù em có bị biến thành ác quỷ cũng chẳng sao.
– Em biết không, anh yêu em nhiều lắm đấy – Đoi mắt hắn lấp lánh yêu thương, nó không còn trống trỗng nữa, bởi trong đó, có người con gái tên Chi Lan.
– Biết rồi, nếu không sao ngày ấy em còn nhận lời làm ngươi yêu của anh chứ. À, mà ngày mai có buổi du lịch giao lưu giữa các doanh nhân do đài truyền hình trung ương tổ chức, gia đình em cũng đi, anh đi luôn cho vui nhé.
– Anh cũng nhận được giấy mời tham gia rồi, nhưng vẫn còn đang đắn đo lắm.
– Đi đi, cùng em cho vui, nhân cơ hội này để bố em hiểu thêm về anh.
– Hóa ra em cũng tính toán hết rồi, được, để xem lần này “nhạc phụ đai nhân” tính sao.
– Xuân Mai, ngày mai em đi cùng bố con anh nhé – Ông Dương dỗ dành vợ.
– Đi đê làm gì, để người ta thấy gia đình này hạnh phúc ta sao à. – Bà lạnh nhạt
– Anh xin lỗi.
– Xin lỗi, xin lỗi, tôi không muốn nghe câu nói rỗng tuếch đó nữa. Trước khi xin lỗi anh hãy nghĩ xem anh mắc tội gì đi thì hơn.
– Vậy em muốn anh phải làm sao đây.
– Tôi chẳng muốn gì cả. mà tôi muốn thì anh có thực hiện được không. Đừng chỉ nói không.
– Hãy vì con đi, hãy vì con mà tha thứ cho anh, vì con mà ngày mai đi đi em.
– Anh thật ích kỉ.
Kết hôn vì tình nghĩa là một sai lầm rất lớn, bởi nó chỉ khiến không ai khác ngoài những người trong cuộc bị tổn thương nặng nề hơn mà thôi.
Trong căn phòng chủ đạo trắng và xám có hai thanh niên một nam , một nữ ôm nhau ngủ ngon lành.
– Hải, dịch ra kia, đưng có đạp vào người tôi. – Dung cằn nhằn.
– Dạo này cậu lên cân phải không, sao chiếm nhiều diện tích thế – Trêu chọc Dung là sở thích đặc biệt của Hải.
– Vớ vẩn, tôi sút mấy 1,5 kg đấy, chẳng thềm xót tôi thì thôi.
– Này, tự dưng nằm như này tôi lại nhớ đến ngày xưa quá – Giọng cậu đột ngiên trầm xuống – Tôi rất hay gặp ác mộng, nên cần người đánh thức và cậu là người đầu tiên làm việc đó.
– Tôi hay mất ngủ, buổi đêm nằm không buồn chết lên được, chính cậu tạo việc cho tôi làm đấy chứ, tôi nên cảm ơn cậu mới phải.
– Chúng ta đúng là cặp đôi trời sinh, tôi nhiều cái nọ cậu lại ít cái kia, nên chẳng vao giờ thừa cả.
– Nhưng rồi sẽ sau này, người nằm bên cậu sẽ không còn là tôi nữa, thay vào đó là Chi Lan lại chẳng sướng quá.
– Tôi có thể có dăm ba người yêu, nhưng cậu là duy nhất, bạn hiền ạ – Cậu quay đầu sang phía Dung, khuôn mặt nghiêm túc.
– Cậu bắt tôi ở vậy suốt đời sao, tôi còn muốn lấy chồng sinh con đẻ cái nữa cơ.
– Thì cậu thích ai cậu cứ mang về đây cho tôi kiểm duyệt, rồi tôi bắt tên đó ở rẻ nhà mình luôn.
– Đã vậy chúng tôi cùng dắt nhau đến nơi chân trời góc biển đố cậu tìm ra nổi.
– Đừng làm vậy, một ngày không có cậu, tôi chẳng thể chịu đựng nổi, đừng nói là cả đời – Bây giờ Hải chẳng giống người đứng đầu KB pahny chút nào, cậu chỉ như một cậu bé mười tuổi sợ hãi vì bị bỏ rơi.
– Tôi đùa thôi mà, tôi cũng đâu nỡ xa cậu – Cô dịu dàng xoa nhẹ má cậu.
Đêm yên tĩnh, trăng sao lung linh bên ngoài cửa sổ chứng giám ột chuyện tình thật đẹp . . . Nhưng tuyệt đối không phải là yêu.
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp đẩy cửa phòng bước vào. Mỗi tối trước khi đi ngủ bà đều ghé qua phòng của cậu con trai rồi mới yên tâm đi ngủ được.
– Phong con lôi quần áo vào túi du lịch làm gì thế
– À, mai có chuyến du lịch giao lưu giữa các doanh nhân trẻ do đài truyền hình tổ chức trong một tuần, con được mời. Mẹ đi cùng con cho thay đổi không khí
– Ừm, vậy KB pany và Dương gia có được mời không.
– Có, họ là những gia đình nổi tiếng về tài kinh doanh trong châu Á.
– Được rồi mẹ nhất định sẽ đi.
– Mẹ có quen biết họ sao, con chưa nghe mẹ nói đến bao giờ.
– Không những quen biết, mẹ còn có nhiều chuyện trọng quá khứ cần giải quyết dứt điểm với họ, đây là cơ hội tốt.
Hắn biết mẹ hắn còn dấu hắn nhiều chuyện, nhưng hắn sẽ dần dần tìm ra, bởi hắn có cảm giác bí mật mật ấy liên quan đến những mảnh kí ức đã bị đánh cắp của hắn.