Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết

Chương 12


Bạn đang đọc Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết – Chương 12

Vì anh thật quá khờ dại nên chỉ luôn có duy nhất mình em
Dù rằng em vẫn đang yêu một người khác
Dù rằng em vẫn không thấu hiểu lòng anh
Sẽ không có anh trong cuộc sống của em
Sẽ không có cả trong những kí ức của em
Thế nhưng anh vẫn mãi dõi theo em
Và nước mắt anh cứ thế tuôn rơi
Được trông thấy em cũng đã khiến anh thật hạnh phúc
Dù em vẫn không hiểu cho trái tim anh
Và cuối cùng em chỉ bước ngang qua anh
Biết bao ngày em nhớ anh khô nguôi
Biết bao ngày anh phải chịu đựng nỗi đau
Nhưng tiếng ” Anh yêu em” vẫn không thể nên lời
Một lần nữa anh chỉ biết khóc vì em
Một lần nữa anh lại nhớ đến em
Baby. Anh yêu em. Anh luôn chờ đợi em
Với anh, tình yêu là một vêt thương lòng thật đẹp

Dù anh đang nhìn thấy em mỉm cười
Nhưng anh lại không thể cùng cười với em
Từng ngày qua anh luôn nghĩ về em
Từng ngày qua, trái tim anh như vỡ tan
Nhưng tiếng” Anh muốn gặp em” vẫn không nên lời
Một lần nữa anh chỉ biết khóc vì em
Một lần nữa anh lại nhớ đến em
Baby. Anh yêu em. Anh luôn chờ đợi em.
Tạm biệt . . . đừng bao giờ nói lời tạm biệt
Dù anh không thể giữ em trong vòng tay anh
Anh chỉ biết nói rằng” Anh cần em”
” Anh muốn có em”. Anh chỉ biết hy vọng, cứ hy vọng
Biết bao ngày anh nhớ em khôn nguôi
Biết bao ngày anh phải chịu đựng nỗi đau
Nhưng tiếng ” Anh yêu em” vẫn không thể nên lời
Một lần nữa anh chỉ biết khóc vì em
Một lần nữa anh lại nhớ đến em
Baby. Anh yêu em. Anh luôn chờ đợi em.
( Because Im stupid )
– Đinh Hương, giờ này cậu ở đâu – Đặt cây đàn ghi – ta xuống ông Dương ngả đầu ra sau ghế mệt mỏi – Tưởng không gặp sẽ quên, nào ngờ tình cảm vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu – Bỗng nhiên, ông bật cười chua chát.
Tình đầu là mối tình khó quên nhất nhưng không phải là mối tình đẹp nhất. Có những người đã trải qua mối tình ấy trong đợi chờ đến mỏi mòn.
Flack back :
– Hương này, tớ . . . tớ . . .chuyện . . .muốn . . .nói – Chàng thanh niên mặt mày đỏ bừng, miệng lăp ba lắp bắp.
– Ya, Dương Lãm, dù mà ấp úng thế, nói nhanh đi – Đinh Hương cốc yêu vào đầu cậu bạn thân và không ngừng cằn nhằn.
– Cậu . . . cậu thấy . . .tớ . . . thế nào ? – Mât đến mấy phút, Lãm mới hoàn thành xong câu nói cuẩ mình. Chuyện này thì cũng không có gì là lạ, sắp sửa tỏ tình ai mà chẳng hồi hộp, nhất là đối với anh chàng nhờ quê hiền lành, khờ khạo như Lãm.
– Cậu á, xem nào. Cao ráo, mặt mũi sáng sủa, chăm làm chăm học, nói chung là ổn. – Hương chau mày nghĩ ngợi -Mỗi tội hơi ngốc và thật thà quá, dễ bị người ta lừa lắm, nhưng tớ thích cậu như vậy hơn, rất đang yêu, đo là nét đặc sắc của cậu mà.
– Thật hả – Mắt anh sáng rỡ, như được tiếp thêm dũng khí, anh hít một hơi thật sâu để lấy can đảm – Hương này, thật ra từ lâu tớ đã rất . . .
BANG
Cánh cửa sân thượng mở toang bởi cú đá dữ dội của ai đó. Một càng trai có làn da trắng như tuyết, môi đỏ như máu và tóc đen như gỗ mun xồng xọc chạy vào. Gương mặt cậu ta lúc này trông thật đáng sơ, như một con thú hoang đau đớn vì bị tổn thương. Nắm chặt lấy cổ tay cô, cậu ta kéo mạnh cô về phía mình.
– Nguyễn Đinh Hương, cô dám công khai từ chối tôi trước cả trường ư, cô chán sống rồi à. Nhà cô giàu lắm sao, cô xinh đẹp lắm sao, hay cô có tài cán gì mà dám coi thường tôi.

– Về gia thế, về ngoại hình tôi không bì được với anh, nhưng không vì thế mà anh được quyền áp đặt tôi. Anh nên nhớ, nếu không có bố mẹ anh thì anh sẽ không có ngày hôm nay đâu, Trương Thanh Tùng, anh nên bớt kiêu ngạo đi. – Hương cảm thấy thực sự bị tổn thương bởi những lời nói cay độc của cậu ta, không biết cô làm gì nên tội mà từ khi dính vào cậu ta, cô gặp biết bao phiền phức.
– Cô có suy nghĩ trước khi mở mồm không đấy – Bất chợt, cậu phát hiện ra bên cạnh cô còn có người nữa. Ném ánh mắt khinh bỉ về phía anh, cậu cất lời nhạo báng – À, hay là cô cậy có tên nhà quê này bảo vệ nên dám venh váo, cô nên biết tôi chỉ cần búng tay một cái là hộ khẩu của hắn ta sẽ bị xóa vĩnh viễn ra khỏi thành phố này.
– Tôi cấm anh đụng đến bạn tôi, cậu ấy dù có nhà quê cũng tốt hơn anh vạn lần. Ngữ chỉ biết vác cái mặt về đòi tiền cha mẹ như anh làm sao hiểu nổi nỗi khổ của người nghèo chúng tôi.
– Hương, kệ cậu ta đi, tớ không có sao, mình đi thôi.
Lãm cười trấn an Hương, rồi khoác vai Hương đi xuống dưới, nhưng hành động ấy khiến một người tức tối.
– Mày, bỏ cô ta ra.
– Tại sao tôi phải làm thế, anh hãy ăn nói có lí một chút đi.
– Mày . . .
BỐP.
– Anh . . .- Máu chảy trên khóe môi Lãm, anh ngã xuống đất choáng váng.
– Đồ nghèo nàn, mau cút về quê làm ruô
– Trần Hải Quân , anh bị điên à, sao dám động vào cậu ấy – Hương hét lên, chạy lại chỗ Lãm, cô đỡ anh dậy.
– Còn cô nữa đấy, đừng để tôi phải ra tay với cô – Cậu ta giơ tay định tát Hương thì . . .
– Chỉ được đến thế thôi sao – Một giọng nói nhẹ lạnh như băng vang lên – Các người thật giống nhau, lũ tầm thường.
Chàng trai tóc bạch kim nhảy trên lan can sân thượng xuống Hắn ta đẹp tuyệt trần, không hiền lành như Lãm, không bóng bảy chất chơi như T, mà mang vẻ quyến rũ mê hoặc như loài yêu ma. Nhất là đôi mắt, đôi mắt hắn lạnh lẽo trống rỗng đến đáng sợ.
Tim Hương đập liên hồi, người cô thầm thương trọm nhớ bao nhiêu lâu nay đang đứng trước mặt cô, nhưng sao lại cho người ta nhìn thấy cô trong tình huống khó xử thế này.
– Anh . . .anh
– Trương Thanh Tùng, mày đừng có can dự vào chuyện của bọn tao, liệu hồn đấy.
– Nhãi con – Hắn cười khẩy – Tôi thấy có hứng với cậu rồi đấy.
– Mày . . . Á – Hải Quân định giơ tay lên đánh Thanh Tùng, nhưng hắn đã nhanh chóng bắt lấy cánh tay của cậu và giữ chặt. Nhìn hắn khá mảnh khảnh và yếu ớt với mái tóc bạch kim ma quái, vâỵ mà chỉ cần một cái xiết tay Hải Quân đã phải rên lên đau đớn.
– Còn đứng đó làm gì – Hắn hất mặt về phía Hương và Lãm ra hiệu cho hai người mau rời khỏi chỗ này.

Đêm hôm nay thật đẹp, hàng ngàn vì tinh tú sáng lấp lánh trên tấm thảm nhung đen khổng lồ. Trên chiếc xích đủ đã hoen rỉ ở khu tập thể cũ nát, có hai người bạn đang ngồi tâm sự.
– Cậu hãy nói thật nhé, cậu thích Trương Thanh Tùng phải không?
– Sao tự dưng lại hỏi vây chứ – Hương bối rối quay mặt sang hướng khác.
– Vì khi nhìn thấy hắn ta sáng nay vẻ mặt cậu rất khác lạ, về nhà thì cứ tủm tỉm cười một mình.
– Ừm. . . có lẽ tớ đã thích anh ta thật rồi. – Hương gật đầu thú nhận.
– Vậy sao, bắt đầu từ khi nào thế – Lãm cười buồn, anh không ngờ cô lại thẳng thắn đến thế, một sự thẳng thắn khiến người khác đau lòng.
– Cậu còn nhớ hồi bắt đầu nhập học không, lúc đó tớ vào hội trưởng hội học sinh để đăng kí làm thành viên của hội, tớ đã gặp anh ta. Lần đầu tiên có người con trai khiến tớ phải để tâm. Anh ta ngồi đó, dáng vẻ cô độc và thương tâm khiến người khác đau lòng, và từ khi ấy tớ đã yêu anh ta, yêu cả nỗi đau của anh ta nữa.
– Nhưng, liêu anh ta có giểu lòng cậu không.
– Quan trọng sao, yêu là ngày ngày được nhìn thấy người ấy, được âm thầm quan tâm người ấy, được nhìn thấy người ấy cười, chứ không phải là bắt buộc người ta yêu mình. Cậu có hiểu không ?
– Tớ hiểu, hiểu chứ, hiểu hơn bất kì ai trên thế giới này.
Một trái tim yêu, một trái vỡ. Một người hạnh phúc, một phúc, một người đau. Một người mỉm cười, một người khóc.
Thôi, mối tình này ta cứ giữ trong lòng, để cát bụi thời gian vùi lấp nỗi đau, để ta khi quay đầu lại ta còn có thể nói rằng “Đôi khi tình yêu cũng là vết thương lòng thật đẹp”
End Flack back.
– Anh, hóa ra suốt 35 năm nay, trong lòng anh vẫn không quên được cô ta sao, thế tôi và Chi Lan không có nghĩa lí gì với anh hết phải không?
– Xuân Mai, đợi anh đã – Ông Dương đuổi theo vợ. Phải, ông chưa bao giờ yêu bà, nhưng ông cũng không ngừng quý trọng bà . . . như một người em gái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.