Đọc truyện Đừng Nên Gặp Lại – Chương 120
Thời tiết dần chuyển lạnh, tháng mười, Doãn Ước bận đến sấp mặt.
Bên Sandy còn vì lễ phục mà rối rắm, thiết kế đã quyết định xong lại hủy, ngay cả Doãn Ước còn đau lòng thay chị ấy:
– Quên đi, chỉ là đính hôn thôi mà, làm qua loa là được.
– Không được- Sandy rất kiên trì- Đây là chuyện cả đời có một lần, sao không xem trọng được.
– Ai nói trước được đâu, không chừng còn có lần kế tiếp ấy chứ.
Lúc Doãn Ước nói lời này Kỷ Tùy Châu đã ở đó, nghe vậy bèn giơ tay, thưởng cho cô một cái cốc đầu.
Lớp học bổ túc lại bận, bài vở nhiều đến làm không xong. Còn có mấy thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, không biết sống chết mà theo đuổi cô. Hôm nay tặng socola, ngày mai lại tặng cô chai nước uống, ngày mốt có người mượn chớ mua quà sinh nhật cho em gái, sẵn tiện tặng cô chiếc lắc tay.
Doãn Ước vừa nhìn thấy nhãn hiệu kia không ít tiền, một sợi lắc ít nhất cũng vài ngàn, cô liền mau chóng từ chối. Buổi tối về nhà tùy tiện tìm một chiếc nhẫn Kỷ Tùy Châu tặng cô trước kia, ngày hôm sau liền đeo đi học. Để người ta thấy mình là hoa đã có chủ, tất cả cái đuôi liền chuồn mất.
Nhóm bạn mến mộ thương tâm u buồn mấy ngày, trùng hợp trong lớp lại có một cô bạn mới nhập học, trẻ trung lại còn xinh đẹp hoạt bát, thoáng hấp dẫn tất cả ánh mắt của họ. Doãn Ước lập tức thành em của ngày hôm qua, không còn ai thèm để ý đến.
Buổi tối cô về nhà giơ bàn tay có chiếc nhẫn kia dưới ánh đèn, vừa ngắm ngía vừa cảm thán:
– Mày nói xem lòng người sao lại mau thay đổi thế, hai ngày trước còn nói yêu tao đến chết đi sống lại, nói cái gì mà không cưới tao thì không được. Kết quả bây giờ, chậc chậc.
Cô huênh hoang như thế đương nhiên không có kết cục tốt, bị Kỷ Tùy Châu đẩy ngã xuống sô pha, ăn sạch sẽ.
Ăn xong, Kỷ Tùy Châu hỏi cô:
– Gần đây em trai em thế nào, có hành động kỳ hoặc gì không?
– Hỏi vậy là sao, em trai em là phạm nhân à, còn phải giám sát làm gì.
– Anh không có ý đó- Kỷ Tùy Châu vuốt tóc cô- Anh chỉ hơi tò tò về cậu ta thôi. Em thấy gần đây cậu ta có uống thuốc không?
Cái này quả thật Doãn Ước không để ý. Nhưng mà dì giúp việc quản lý thuốc của nó, chắc là mỗi ngày đúng giờ bắt nó uống.
– Em trai em có giấy chứng nhận của bác sĩ, anh đừng nghi ngờ lung tung. Ngược lại là anh đó, không có Diệp Hải Thần chắc bận lắm à, anh tìm người thay anh ta chưa?
Thời gian này Kỷ Tùy Châu rất bận, đầu tiên là quậy công ty của Giang Thái rối thành một mớ bòng bong, tiếp đó bắt nội gián, thiếu đi trợ lý đắc lực Diệp Hải Thần này, rất nhiều chuyện phải đích thân anh làm.
Doãn Ước thường thức dậy giữa khuya, phát hiện anh vẫn còn làm việc trong thư phòng.
Cô từng hoài nghi rất nhiều người, nhưng không nghĩ tới Diệp Hải Thần. Bây giờ nghĩ lại, là anh ta thật quá bình thường. Anh ta biết rất nhiều cơ mật của Thịnh Thế, cái này cũng như giải đề vậy, có thể nói mỗi đề có thể chỉ có vài cách giải để cho ra đáp án, nhưng làm ra nhiều hướng rồi phân tích, cuối cùng chỉ xuất hiện đồng thời một hai người.
Nhưng lại không phải Bùi Nam.
Bạch Lục gần đây khá kín tiếng, ngay cả điện thoại cũng rất ít gọi. Lần cuối cùng gọi cho cô là một tháng trước, nghe ý cô ấy là đã xác định ly hôn với Bùi Nam. Bùi Nam không nói tiếng nào, chỉ yêu cầu được gặp con bất kỳ lúc nào, hai người họ định chia tay hòa bình à?
Ngẫm lại cũng đúng, sống với nhau như vậy chẳng khác gì tra tấn nhau cả đời, chi bằng sảng khoái kết thúc. Ít nhất gặp mặt còn có thể là bạn.
Bước vào tháng mười một, Doãn Ước thức dậy trở nên ngày càng khó khăn. Mỗi ngày đều bị Kỷ Tùy Châu giày vò muốn chết, làm cho cô mất ngủ trầm trọng. Có lần cô không chịu nổi nữa, tức giận hét to:
– Em phải ly hôn với anh!
Nói xong cảm thấy không ổn liền muốn chạy, bị Kỷ Tùy Châu kéo lại ôm vào lòng vân vê:
– Ly hôn cái gì, giấy chứng nhận còn chưa lãnh đâu. Hay là hôm nay lãnh trước đã rồi tính nhỉ.
Doãn Ước tưởng anh chỉ nói mà thôi, không ngờ người này nói một không hai, như đinh đóng cột làm cô sợ hãi. Nói xong câu đó anh đứng lên mở tủ quần áo, chọn đại vài bộ ném vào trong lòng Doãn Ước, dặn cô mặc vào.
– Em còn phải đi học mà.
– Cúp một bữa, hôn nhân đại sự quan trọng hơn.
– Cũng đừng quá vui mừng- Doãn Ước thụ động đi rửa mặt thay đồ, không khỏi tặc lưỡi.
Bên trong là áo đầm màu đỏ sậm, bên ngoài khoác chiếc áo ba-đờ-xuy trắng, nếu đứng trước cục dân chính, ai cũng biết cô đến để kết hôn.
– Không được không được, thay bộ khác.
Làm sao cho cô phản đối, Kỷ Tùy Châu xách cô ra ngoài như xách một con gà.
Trên đường đi lãnh chứng nhận, Doãn Ước chu môi nói:
– Anh đây là cướp đoạt dân nữ đó.
– Ừ.
– Là hành vi cầm thú.
– Ừ.
– Là sẽ gặp báo ứng!
Kỷ Tùy Châu quay qua nhìn cô chằm chằm, làm Doãn Ước nhảy dựng.
– Anh nhìn em… chi vậy?
– Báo ứng lớn nhất đời anh chính là yêu em đó. Vậy mà anh còn chịu được, nên anh chả sợ gì nữa. Cái gì muốn đến thì cứ đến.
Doãn Ước cảm thấy người này một khi trơ tráo lên, quả thật khiến người ta không cãi được.
Tới cục dân chính, xem ra họ cũng không đến sớm đâu. Cửa còn chưa mở, đã có vài đôi đứng ở đó chuẩn bị xếp hàng. Trời đông lạnh lẽo cũng không dập tắt được nhiệt tình kết hôn của mọi người, bị lạnh một chút có là gì, vẫn đứng đó cười ngây ngốc.
Kỷ Tùy Châu không tìm được chỗ đậu xe ở trước cửa, đành phải chạy một vòng mới có thể dừng ở một nơi cách đó một trăm mét. Xuống xe, anh nắm tay Doãn Ước, dọc đường một khắc cũng không buông ra. Tay kia Doãn Ước xách theo túi, bên trong có tài liệu họ cần để đăng ký.
Nói không căng thẳng là giả, tuy rằng nông nỗi nhất thời, nhưng vừa đi đến cổng lớn của cục dân chính, nhìn thấy nhiều người như vậy chuẩn bị bước vào mộ phần hôn nhân, cô bất giác run rẩy.
Kỷ Tùy Châu cảm nhận được đầu ngón tay phát run của cô, tay nắm lấy tay cô đột ngột siết chặt.
– Đừng căng thẳng.
– Em đâu có căng thẳng- Doãn Ước giả bộ bình tĩnh.
– Vậy thì tốt, anh đi gọi điện thoại, em đứng đây đợi anh một chút.
– Khoan gọi điện đã, cửa sắp mở rồi- Kỷ Tùy Châu vừa định buông tay cô ra, bị cô lôi trở lại.
Còn dám nói không căng thẳng. Kỷ Tùy Châu cười cười không vạch trần cô, chỉ kéo cô ôm vào lòng, thấy mấy cặp đôi đứng chờ trước cửa hâm mộ không thôi.
Trị số nhan sắc cao đều đặc biệt hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Chờ đến lúc cửa mở, Doãn Ước kéo Kỷ Tùy Châu lại, để những người khác đi vào trước. Hai người họ chậm rãi nối gót theo sau. Đến lúc này, Doãn Ước lại bắt đầu do dự.
– Thật sự phải lãnh giấy chứng nhận sao?
– Doãn Ước, em có biết hiện tại mà chạy trốn sẽ có kết cục thế nào không?
Cô quá hiểu rồi, nhưng cô đang hồi hộp mà, sớm biết thế này đáng lẽ phải mang theo thuốc bình tĩnh ra ngoài, đến lúc then chốt uống một lọ, nếu không cái gì cũng không cứu vớt được tay chân đang run rẩy của cô.
Lúc chờ đợi, Doãn Ước tựa vào đầu vai của Kỷ Tùy Châu, không ngừng trách móc:
– Em lạnh, em đói, em hết sức rồi.
Sau đó hai người mới nhớ ra, hình như họ chưa ăn sáng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm giác mình đúng là ngốc.
Kỷ Tùy Châu xưa nay trầm ổn tự tin, lại có thể phạm phải sai lầm cấp thấp thế này.
– Hết cách, anh cũng là lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm. Lần sau chắc sẽ tốt hơn.
– Còn muốn có lần sau!- Doãn Ước âm thầm nhéo cánh tay anh.
– Thì thấy lần trước có người nói, muốn đính hôn mấy lần kia mà.
Quả nhiên là tên có thù ắt báo, Doãn Ước tức giận đến không thèm để ý đến anh. Vì thế chờ đến lúc hai người được gọi tên vào điền giấy, nhân viên ngồi bàn đăng ký nhìn chằm chằm gương mặt bí xị của Doãn Ước hồi lâu, sau đó có một cô gái lặng lẽ hỏi cô:
– Chị thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?
Doãn Ước rất muốn nói thật ra mình bị ép buộc, nhưng quay đầu nhìn thấy Kỷ Tùy Châu đang cười cười nhìn cô, cô lập tức nghiêm mặt nói:
– Đương nhiên, chuyện này đâu phải trò đùa.
Chụp ảnh nhận giấy chứng nhận đóng mộc, khi hai tấm giấy chứng nhận đến tay họ, sự căng thẳng của Doãn Ước lập tức bay biến. Đa phần chỉ là không khống chế được niềm vui và kích động.
Vô vốn tưởng rằng cả đời mình không thể kết hôn được, dù sao mối tình đầu của cô đã tổn thương cô sâu sắc. Không ngờ đi một vòng lớn cuối cùng vẫn là anh. Nói không phải nghiệt duyên cũng chẳng ai tin.
Cầm tấm giấy chứng nhận kết hôn ra khỏi cục dân chính, Doãn Ước mới vừa lên xe đã nghĩ đến một chuyện:
– Kỷ Tùy Châu, anh có làm chứng nhận tài sản trước hôn nhân chưa?
– Chưa.
– Anh nhiều tiền như vậy, không làm chứng minh tài sản à?
– Bộ người giàu có nhất định phải làm cái đó à, phát luật quy định vậy à?
– Vậy thì không, chỉ là suy nghĩ sau này có thể bất lợi cho anh không thôi mà- Doãn Ước cười cười.
– Chẳng phải em có một triệu hồi môn rồi sao, anh chẳng thiệt thòi gì. Vả lại, nếu em muốn phân rõ với anh, anh còn muốn tiền làm gì. Không bằng mọi người cùng nhau…
Doãn Ước lập tức bụm miệng anh lại, tên điên này đúng là cái gì cũng làm được.
– Không có, thấy anh có nhiều tiền như vậy, em sẽ không chạy đâu.
Kỷ Tùy Châu thấy bộ dạng nịnh nọt của cô, chồm đến hôn cô một cái:
– Em ngoan ngoãn là tốt rồi, ngoan thì anh sẽ cho em ăn ngon.
Lời này nói đến Doãn Ước thấy ngọt ngào, người đàn ông này hiện tại là chồng của cô, mà chồng cô đang dùng cách thức của riêng anh ấy để yêu thương chiều chuộng cô, loại cảm giác này thật không tệ.
Nhưng mà cưng chiều không thể coi như cơm để ăn, hai người vẫn nên tìm một chỗ ăn sáng trước đã.
– Bà xã muốn ăn gì nào?- Kỷ Tùy Châu giao quyền chủ động cho Doãn Ước.
– Có phải em ăn gì cũng được không?
– Chỉ cần là những món bình thường, đều có thể. Nếu em nói muốn ăn miểng chai hay gì đó, anh cũng chỉ có thể chiều theo.
Doãn Ước đương nhiên sẽ không chọn thứ biến thái như thế, nhiều nhất cô cũng chỉ kéo Kỷ Tùy Châu vào một quán nhỏ bên đường, ăn một tô miến tiết vịt mà thôi.
Kỷ Tùy Châu đối với sở thích này của cô vô cùng khó hiểu, nhưng lời đã nói ra miệng, cũng chỉ có thể im lặng chiều theo.
Đến khi ăn hết tô miến, anh mới nếm ra được chút mùi vị. Sau đó bất giác phát hiện, món này cũng không kỳ lạ như lần đầu tiên ăn, có lẽ sẽ có một ngày anh thích nó cũng không chừng.
Ăn uống no nê, Doãn Ước đuổi Kỷ Tùy Châu đi làm, còn nói anh tiện đường thả mình xuống cổng trường học bổ túc.
Sinh mệnh không dứt học tập không ngừng, cô cũng bị chính sự chăm chỉ học hành của mình làm cho cảm động.
Giây phút bước xuống, Doãn Ước bị Kỷ Tùy Châu kéo trở vào xe, lại là một nụ hôn nồng nàn triền miên. Doãn Ước khó khăn lắm mới tìm được khe hở mà nhắc nhở anh:
– Son môi em màu hồng.
– Kệ.
– Sẽ có người thấy đó.
– Mặc họ.
Đến cuối cùng hôn đến mặt Doãn Ước nở hoa, Kỷ Tùy Châu mới thả cô ra. Anh nhéo mũi cô nói:
– Nói với mấy thằng nhóc đó, đừng để ý đến em nữa, nếu không…
Doãn Ước một bên lấy khăn tay lau mặt, một bên thuận miệng đáp lấy lệ.
Vậy mới biết đàn ông khi kết hôn phiền phức như vậy, từ nay về sau cô sẽ đau đầu lắm đây.
Tối hôm đó, Kỷ Tùy Châu đi theo Doãn Ước về nhà ăn chực, nói muốn thông báo với ông nội chuyện cô và anh đã đăng ký kết hôn. Doãn Ước không vứt được miếng da trâu này, chỉ có thể để anh đi theo về.
Kỷ Tùy Châu là người không theo số đông, đương nhiên cũng biết mua quà mang đến, nhưng thật ra trước kia anh toàn đi tay không đến ăn chực thôi.
– Sau này là người một nhà rồi, không thể tùy tiện vậy nữa.
Doãn Ước thấy anh mở cốp xe xách ra một đống đồ bổ, cô không khỏi khinh bỉ:
– Sao anh khác người vậy, chẵng lẽ không yêu đương thì không cần biểu hiện tốt à?
– Cho nên theo đuổi được rồi thì ném sang một bên, chính là ý này à?
Doãn Ước đá anh, đúng lúc bị gia đình nhà bên cạnh đi ra nhìn thấy, lọt vào mắt đối phương lại thành ý cười thiện chí.
Đôi vợ chồng trẻ mang theo quà cáp vào nhà, hương vị ngọt ngào có thể làm những người độc thân phải điên lên vì ganh tị.
Vừa bước vào đã nhìn thấy ông nội ngồi đó xem báo, Doãn Ước thuận miệng hỏi:
– Tiểu Hàm đâu nội?
– Ra ngoài rồi- Ông gấp báo lại, cười xòa.
Lại ra ngoài?