Đọc truyện Đừng Nên Gặp Lại – Chương 119
Cuối tuần Doãn Ước không có tiết, ở lại nhà ông nội đánh bài với Doãn Hàm.
Từ nhỏ em trai cô đã thông minh, chơi bài Tây mười ván thắng chín, Doãn Ước mỗi lần đều phải chơi xấu mới có thể miễn cưỡng thắng một ván. Mỗi lần thắng liền vui vẻ đến khoa tay múa chân, Doãn Hàm sẽ nhắc nhở cô:
– Chị là chị đấy, đừng có khi dễ em chị được không?
Doãn Ước liền lắc mông hát hò, một bộ muốn đánh nhau không.
Lúc đó giống như ở ngay trước mắt.
Nhưng hôm nay dường như vận bài bạc của cô khá hên, chơi sáu ván thắng bốn, càng thắng càng lớn. Cô liếc nhìn em trai bên cạnh, không khỏi hỏi:
– Em sao vậy?
– Buồn ngủ.
Tối qua chín giờ đã vào phòng, cũng nói là buồn ngủ, sáng ngủ đến tận mười giờ mới dậy. Ít nhất cũng ngủ mười hai tiếng rồi, bây giờ sao lại nói buồn ngủ nữa?
– Có phải bị sốt không?
Doãn Ước đưa tay định rờ trán anh ta, lại bị anh ta tránh đi. Doãn Hàm đặt bài xuống đứng lên, đi thẳng vào phòng.
Gần đây tính tình Doãn Hàm có hơi cáu bẳn, Doãn Ước cũng không nắm bắt được. Cô dọn dẹp bài trên bàn, điện thoại lại reo, cô bắt máy là Từ Tri Hoa gọi đến, hỏi cô có ở nhà không.
– Bà muốn đến gặp tôi à? Vẫn là tôi đi tìm bà tốt hơn.
– Con đang ở nhà mình à? Mẹ tưởng con ở nhà lão Kỷ.
Từ Tri Hoa rất thông minh, lập tức hiểu được ý Doãn Ước. Trước mắt quả thật bà không thích hợp gặp Doãn Hàm, anh ta không nhận ra bà, đột nhiên xuất hiện sẽ làm anh ta sợ hãi bất an. Dù sao lần trước trong bệnh viện tâm thần, khi Doãn Hàm thấy bà cảm xúc cũng không được ổn định lắm.
– Được, vậy chúng ta hẹn ở ngoài đi.
Nửa tiếng sau, hai người gặp nhau tại một tiệm trà gần nhà Doãn Ước. Không gian tiệm trang nhã, mở cửa sổ ra, bầu không khí tươi mới phả vào mặt, làm cho người ta cảm thấy thư thái dễ chịu.
Doãn Ước gặp lại Từ Tri Hoa, đã không còn ngượng ngùng như lần trước nữa. Cô ngồi xuống giải thích:
– Tôi còn chưa nhắc về bà với Doãn Hàm, có thể nó đã quên chuyện trước kia rồi.
– Ừ, nó không nhớ mẹ là mẹ nó đâu, dù sao cũng chỉ gặp qua một lần.
– Tôi nghe nói hồi đó chính bà đã tặng điện thoại cho nó.
– Đúng vậy, lúc ấy mẹ hỏi nó muốn gì, nó nói muốn điện thoại. Mẹ liền mua cho nó một cái. Vốn dĩ cũng muốn gặp con, nhưng không biết tại sao bị ba con biết được, mẹ không dám gặp nữa, sợ ảnh hưởng việc con thi cử.
– Nó có nói cần dùng điện thoại để làm gì không?
– Nó nói nó thích một cô gái, muốn theo đuổi cô ấy. Đối phương có điện thoại, nên nó muốn có để gọi điện tâm sự với cô gái ấy.
Doãn Ước phát hiện bản thân quả thật không hiểu Doãn Hàm. Thanh niên thời kỳ trưởng thành đều kích động như vậy sao, ngay cả Doãn Hàm nhìn thế nào cũng thấy rất ngoan, lại bởi vì một cô bạn gái mà thần hồn điên đảo.
Khỏi phải nói, cô gái nó thích chính là Tùy Ý. Sự nghiệp mẹ Tùy Ý phát triển rất tốt, hồi trung học mua điện thoại cho cô cũng không có gì khó khăn. Doãn Ước từng nghe Kỷ Tùy Châu nhắc đến, nói mẹ anh đã rất hối hận về hành động năm đó.
Mua điện thoại chỉ là thứ yếu, thuê nhà ở gần trường học cho cô, mới là chuyện sai lầm nhất. Nếu Tùy Ý ở trong ký túc xá, có lẽ chuyện đó sẽ không phát sinh.
Doãn Ước mất hứng, chống tay lên bàn nhìn chằm chằm vào ly nước dưa hấu sững sờ. Từ Tri Hoa lại đột nhiên nói:
– Con và Tiểu Kỷ kết hôn, mẹ có món quà muốn tặng con. Đừng nói không cần, mẹ không muốn nghe.
Hoàn toàn ngang ngược như trước, Doãn Ước quen rồi. Trong lòng cô đang nói: tôi chưa tha thứ cho bà năm đó vứt bỏ tôi đâu, sao bà lại dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi. Là trông tôi rất dễ ức hiếp à?
Vừa ngẩng đầu, phát hiện mẹ cô đang cười. Bà lấy ra một tập hồ sơ trong túi, đưa đến trước mặt Doãn Ước:
– Đây là vài cổ phần của Thịnh Thế, đừng từ chối, dù sao sau này đều là của con, đưa sớm đưa muộn gì cũng như nhau thôi.
Doãn Ước đọc văn kiện kia cả buổi, phát hiện mình không hiểu lắm. Đương nhiên, con số thì cô biết. Mẹ ruột cô cũng thật hào phóng, con gái kết hôn vừa vung tay là chi ra tiền triệu rồi.
– Tôi không thể từ chối à?
– Từ chối hay gì đó, đều là giả. Nói khó nghe thì, khi nào mẹ chết cũng không biết, chết rồi đều là của chị em con. Chị con có thể về thì tốt nhất, không thể về thì con và Doãn Hàm chia nhau. Mẹ cần mấy thứ này có ích gì, cũng không thể ăn nhiều thêm một chén cơm. Vả lại, sau này Thịnh Thế cũng là của con, con sẽ có nhiều cổ phần hơn cả số này nữa, chỗ này xem như món khai vị trước đi.
Doãn Ước không có khái niệm về tiền tài, số tiền bày ra trước mắt, cũng chỉ là một mớ số liệu trên giấy tờ. Thứ cô quan tâm không phải tiền, mà là tình cảm.
– Bà đang lấy lòng tôi à?
– Ừ, dù sao lớn tuổi rồi, sau này già không ai chăm sóc, chết trong nhà cũng không ai biết. Mẹ không yêu cầu mấy đứa chăm sóc mẹ, thỉnh thoảng gọi điện thoại cho mẹ, xác minh mẹ còn sống không là được.
– Bà chưa già mà, đừng nghĩ mấy chuyện sau này kia nọ nữa.
Không biết tại sao, khi nghe Từ Tri Hoa nhắc đến chuyện sống chết, khiến lòng Doãn Ước xót xa. Dù sao cũng là mẹ ruột, cô không phải không hề có chút cảm tình nào với bà.
Quyền sở hữu cổ phần chuyển nhượng qua cho cô thì cô nhận, tương lai nói ngắn không ngắn nói dài không dài, cô không muốn mẹ cô vì chuyện này mà lãng phí thời gian. Thực ra thái độ của Từ Tri Hoa như vậy đã làm cô không ghét nổi.
Cô không khỏi nước mắt lưng tròng, nhưng bà dứt khoát như vậy khiến cho cô cũng nhẹ nhõm.
Từ Tri Hoa thấy thế hài lòng cười cười, đang muốn nói chuyện thì điện thoại reo. Mới vừa nghe xong hai câu sắc mặt liền sa sầm, Doãn Ước cũng khẩn trương. Sau khi nghe một hồi bà lại bắt đầu cười, cắn răng nói:
– Thật sự cậu ta đủ hiểm độc.
Cúp máy, bà thấy ánh mắt Doãn Ước có chút lo lắng.
– Sao vậy?
– Người đàn ông đó rất hiểm rất độc, sau này con cẩn thận một chút, đừng có chọc cậu ta. Hay là, con đừng gả cho cậu ta nữa, mẹ tìm cho con người đàn ông tốt hơn.
Doãn Ước không hiểu ra sao, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Từ Tri Hoa nói với cô, Kỷ Tùy Châu xốc hết cả gốc gác của Giang Thái, Liên Chúng lúc này bị rắc rối quấn thân, lâm vào bờ vực phá sản.
– Mỹ nhân kế, đúng là nhọc cho cậu ta nghĩ ra. Qua hai ngày nữa mà thôi, sẽ xóa sổ một con hổ trên thương trường, nhà họ Giang cũng xui xẻo theo. Đúng là một công đôi việc, Kỷ Tùy Châu lấy được niềm vui của ba mình, còn trừ bỏ được mối họa lớn. Trước kia mẹ hơi xem thường cậu ta, còn tưởng rằng cậu ta không hạ độc thủ xử lý được người bên cạnh nữa chứ.
– Không lẽ đã bắt được nội gián của công ty?
– Ừ, muốn biết là ai không?
Doãn Ước vẻ mặt tò mò, Từ Tri Hoa lại úp mở:
– Về hỏi Tiểu Kỷ nhà con đi. Hay là con suy nghĩ thật kỹ xem, chuyện kết hôn này nên cẩn thận.
Từ Tri Hoa thấy may mắn là lúc trước mình không lún trong vũng bùn họ Giang này quá sâu, nếu không thì rút ra củ cải mang theo bùn, lúc này bà cũng không thoát khỏi được chuyện này. Có trách thì trách Giang Thái sắc tâm quá nặng. Người khác tùy tiện cám dỗ vài lần, đã mang hết toàn bộ vốn liếng đưa cho người ta rồi.
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Có thể tưởng tượng được Liên Chúng hiện tại rối thành thế nào, đâm vào cái sọt lớn này, muốn thu dọn cũng chẳng dễ dàng gì, chỉ e ông Giang phải đích thân trở lại giang hồ mới giải quyết được.
– Giang Thái sẽ ngồi tù sao?- Doãn Ước quan tâm chuyện đó hơn.
– Chuyện hối lộ khó nói lắm, vũng bùn quá sâu, muốn điều tra rõ cũng không phải ngày một ngày hai. Nếu mẹ là Giang Thái, lúc này chi bằng suy nghĩ làm thế nào đi ôm chân Kỷ Tùy Châu, một công đôi việc.
Doãn Ước nhớ tới bộ dạng cố chấp quật cường của Giang Thái, làm gì hắn luồn cúi như vậy. Nếu thật sự phải ngồi tù hắn có chịu được không, sống thoải mái quá lâu, trong tù cũng không dễ chịu như bên ngoài.
Buổi tối, Kỷ Tùy Châu tìm Doãn Ước đi ăn cơm, vẫn không nhắc đến chuyện này. Doãn Ước kiềm nén nửa ngày, tâm trạng hoàn toàn đặt vào thức ăn. Đến cuối cùng Kỷ Tùy Châu không nhịn nổi nữa, chủ động nói:
– Em muốn hỏi gì thì hỏi đi, bây giờ hắn chưa bị bắt, nhưng mà chắc sẽ nhanh thôi.
– Sao anh đột nhiên lại ra tay hiểm độc vậy?
Thịnh Thế và Liên Chúng có hạng mục hợp tác, quậy Liên Chúng cũng không có lợi gì cho Thịnh Thế. Chiêu này của Kỷ Tùy Châu thật độc quá.
– Lần trước sập giàn giáo ở thành phố C, là do hắn sai người giở trò.
– Hắn cả gan như vậy?- Doãn Ước giật mình.
Vì muốn lật đổ Thịnh Thế, không tiếc trả giá để gây khó dễ, tên Giang Thái này có phải điên rồi không?
– Cho nên con người này một ngày không trừ, chính là tai họa ngầm. Chuyện công ty em không cần lo, sẽ không làm giảm giá cổ phiếu của em đâu.
– Anh biết à?
– Mẹ em làm việc luôn nhanh gọn, chuyện bà ấy chuyển nhượng cổ phần cũng có đề cập với anh. Nếu đã cho em thì em hãy nhận, coi như tiền tiêu vặt.
Nhiều tiền tiêu vặt như vậy, Doãn Ước chắc phải tiêu cả đời.
– Em tiêu không hết thì cứ chia cho anh, bữa cơm này em mời.
– Không thành vấn đề- Doãn Ước hào phóng vung tay- Chị sẽ đãi. Sau này cưng theo chị hưởng lợi lộc, chị nuôi cưng.
Nói xong cô vươn tay đến, gãi cằm Kỷ Tùy Châu. Bộ dạng quyến rũ kia nếu đây không phải nơi công cộng, Kỷ Tùy Châu sẽ muốn cô ngay tại chỗ.
Cô trước kia chính là vừa láo lếu vừa đáng yêu như thế.
Doãn Ước nghĩ bây giờ mình cũng xem như là một cổ đông nhỏ, không khỏi quan tâm hỏi:
– Chuyện cổ phiếu công ty thật sự không sao à? Mấy hạng mục hợp tác với Liên Chúng tổn thất không ít mà.
– Có tổn thất thì cũng vào sổ sách. Thị trường lớn như vậy, thiếu một người chia phần bánh, người khác có thể ăn nhiều hơn. Hiện tại thiệt hại không có gì, sau này có thể mau chóng tìm về. Mẹ em cho em bao nhiêu, một triệu đúng không? Sang năm, anh sẽ làm nó tăng gấp bội.
– Khoác lác.
– Con người anh không biết nói khoác đâu- Kỷ Tùy Châu áp sát lại cô- Điểm ấy em hẳn biết rõ nhất mà.
Doãn Ước bị anh bỡn cợt đến đỏ mặt tía tai, tay lão luyện này, bất cứ khi nào bất cứ đâu cũng khoác lác được.
Cô nhớ đến mình bị anh đè dưới thân, bộ dạng kiêu ngạo cuồng vọng đó của anh, đúng là muốn đánh cho một trận lại khiến người ta không ra tay được. Anh đúng là người nói được làm được, mỗi lần không vắt kiệt cô thì tuyệt đối không bỏ qua.
Kỷ Tùy Châu bị Doãn Ước làm cho bồn chồn, vội vàng ăn cơm xong đưa cô về nhà, đóng cửa lại là một phen long trời lỡ đất.
Doãn Ước la đau, sau khi xong chuyện cố chết đá anh một cái, bảo anh đi pha trà cho mình thông cổ.
– Kỷ Tùy Châu em nói cho anh biết, lần sau anh còn mạnh bạo như thế nữa, em sẽ, em sẽ…
– Em sẽ thế nào?
Khuôn mặt điển trai gần trong gang tấc, sợ đến mức Doãn Ước lập tức la thất thanh. Cô còn có thể thế nào, ngoan ngoãn ngậm miệng là lựa chọn đúng đắn nhất. Xem bộ dạng tên khốn này, hiển nhiên vẫn còn tinh lực, nếu lại phải thêm lần nữa, ngày mai cô đừng hòng ngồi dậy nổi.
Bạn cùng lớp đã cười cô có nhiều dấu hôn lờ mờ trên cổ, cô còn mặt mũi nào chứ.
Kỷ Tùy Châu hôn mạnh lên trán cô, lúc này mới mặc đồ xuống lầu vào bếp rót nước. Lúc đi lên lại, Doãn Ước đã mơ màng sắp ngủ.
Ngọ nguậy uống hết nửa ly nước mật ong, cô mới đỡ hơn chút, trên người vẫn không còn sức lực, chỉ dựa vào người Kỷ Tùy Châu để tỉnh táo hơn.
Gần đây cô gầy nhom, nguyên nhân đều do “làm lụng vất vả” quá.
Kỷ Tùy Châu đón lấy ly nước, uống nốt nửa ly còn lại, sau đó vuốt tóc Doãn Ước, hỏi cô:
– Muốn đi tắm không?
– Giờ không cần, mệt chết em rồi, ngày mai em còn phải đi học nữa.
– Vậy khỏi đi, cô chiêu của anh.
– Đừng đánh gục sự tích cực của em.
Nói thật ý chí của cô vốn rất cao, kết quả hôm nay sau khi nhận được khoản tiền một triệu xong, thật là có chút biếng nhác rồi.
Đã có một triệu, còn cần phải liều mạng vậy sao?
Doãn Ước không mấy quen với cách xưng hô cô chiêu này, vuốt mặt đột nhiên nhớ đến một chuyện, cầm lấy tay Kỷ Tùy Châu hỏi:
– Nghe nói tìm được nội gián rồi, là ai, Bùi Nam à?
– Không phải- Giọng Kỷ Tùy Châu thản nhiên- Là Diệp Hải Thần.