Bạn đang đọc Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi: Chương 22
10 phút sau, nhóm Kelvin dừng xe trước khu trung tâm thương mại, 7 người cùng đi vào trước bao ánh mắt. Với chiều cao không hề khiêm tốn và nét đẹp quý phái nhọm Kelvin như những ngôi sao sáng lấp lánh dưới bầu trời đêm vậy. Điểm dừng chân đầu tiên của những ngôi sao này là quầy bán đồ trng sức. Những món đồ ở đây thật cao sang và đẹp lộng lẫy. Bởi lẽ ở đây tất cả đều được làm từ vàng, bạc, đá quý, kim cương, pha lê, ruby và nghững đôi bàn tay của các nghệ nhân kim hoàn nổi tiếng.
– Woa. Sợi dây truyền này đẹp thật._Jun nhìn vào một sợi dây truyền có gắn hình trái tim bằng pha lê và thốt lên
– Anh Kelvin mua cho em đi._Jun quay sang lay lay tay Kelvin
– Ừm._Kelvin lạnh lùng đáp không thèm nhìn Jun
Nhìn Jun và Kelvin như vậy Jenny cảm thấy hơi tủi thân. Jenny nhìn thấy một chiếc lắc tay có gắn hình cỏ bốn bằng pha lê màu xanh lá rất đẹp. Nhưng Jennycũng chỉ dám nhìn thôi vì chắc hẳn chiếc lắc tay phải đắt lắ. Với lại Jenny đến đây vì không thể từ chối Emily. Và Jenny cũng chỉ có ý định đến đây chơi thôi chứ không mua gì, đơn giả là vì cô không có đủ tiền để mua mấy món đồ xa hoa này. “Giá mà mình được Kelvin mua cho giống Jun nhỉ.” Jenny thầm ước ao trong lòng. Nhưng điều đấy liệu có sảy ra không?
– Em thích chiếc lắc tay này à?_Henry đi tới chỉ vào chiếc lắc tay có gắn cỏ bốn là và hỏi
– Dạ không đâu._Jenny
– Nếu thích anh sẽ mua cho em._Henry. Ngay từ lần đầu tiên gặp Jenny, Henry đã có một cảm giác gì đó rất thân quen dù trước đây anh chưa bao giờ gặp Jenny. Vì thế anh rất quý cô, coi cô như em gái của mình
– Không cần đâu ạ, em không thích._Jenny
– Vậy tuỳ em thôi._Henry
– Vâng, cảm ơn anh._Jenny
Ở phía bên kia Mary và Ken cũng chọn ình được một đôi nhẫn có gắng kim cương. Còn Emily được Henry mua tặng một sợi dây truyền có gắn đá ruby hình trái tim. Điểm dừng chân tiếp theo là quầy bán kem. Nhưng vừa ngồi xuống thì Kelvin ra ngoài nghe điện thoại. 5 phút sau Kelvin quay lại. – Mình có việc đi trước._Kelvin
– Có chuyện gì à?_Ken
– Không._Kelvin
Sau khi Kelvin đi mọi người tiếp tục ăn kem. Đang ăn thì Jun lên tiếng:
– Emily này, chị mới về nên chưa tìm được nhà. Cho chị qua nhà em ở một thời gian nhé.
Với một tập đoàn lớn như tập đoàn TH thì không bao giờ để cho Jun rơi vào cảnh vô gia cư thế được. Đúng là nói dối không chớp mắt. Chần chừ một lúc Emily trả lời:
– Để em hỏi anh Kelvin.
– Hỏi làm gì hả em? Kiểu gì anh Kelvin chả đồng ý. Với cả lúc trước chị cũng có một thời gian chị ở nhà em mà(10 năm trước, hai gia đình của Kelvin và Jun rất thân nên Jun sang ở cùng Kelvin từ lúc 7 tuổi vì ba mẹ đi công tác xa)._Jun
– Ờ, vậy cũng được. Thế khi nào chị qua?_Emily
– Lá nữa về, chị ghé khách sạn lấy đồ rồi qua luôn._Jun
– Hả? À ừm cũng được._Emily
Ăn xong rồi đi shoping xong tất cả cùng về nhà. Mary và Ken về thẳng nhà của hai người luôn. Còn Henry đưa Jun, Jenny và Emily về nhà của Kelvin xong mới về nhà. Jenny về tới nhà thấy Kelvin vẫn chưa về nên cảm thấy lo lo vì bây giờ cũng 12 giờ đêm rồi chứ chả còn sớm gì. Jenny lên phòng đánh răng rồi lên giường ngủ mà không ngủ được vì lo cho Kelvin. Tự dưng Jenny thấy khát nên xuống dưới nhà uống nước. Nghĩ chỉ uống nước rồi lên phòng nên Jenny không bật điện lên. Đang cầm cốc nước trên tay thì một cái bóng đen xuất hiện khiến Jenny hoảng sợ làm rơi ly nước trên tay. Nhưng không, một cánh tay đã vươn ra đỡ lấy ly nước. Vẫn vậy, Jenny vẫn chưa biết cái bóng đen đó là gì. Jenny định hét lên thì bị một bàn tay bịt miệng lại. Lấy lại bình tĩnh, Jenny gạt bàn tay đó ra và bật điện nhà lên.
– Phù .Kelvin, là anh hả? Làm em thót tim luôn nè._Jenny thở dài nhẹ nhõm
-…._Kelvin không nói gì quay đi lên phòng
– Từ đã. Anh bị sao mà tay trầy xước vậy?_Jenny
-…._Kelvin vẫn không nói gì và tiếp tục bước lên phòng
Thấy lo nên Jenny lấy bông, băng gạt và thuốc lên phòng Kelvin. Cốc…cốc…cốc. Kelvin ra mở cửa nhưng vẫn không nói gì. Đợi Kelvin ngồi xuống ghế Jenny mới đi tới bôi thuốc và băng vết thương lại cho anh.
– Anh không sao chứ?_Jenny
– Cảm ơn._Kelvin
– Ừm vậy em về phòng._Jenny
– Khoan đã. Tôi có cái này tặng em._Kelvin nói rồi lấy ra một chiếc lắc tay
– Hả?_Jenny ngạc nhiên. Đây chẳng phải là chiếc lắc tay mà cô thấy trong khu trung tâm thương mại sao? Anh tặng nó ình ư? Mình có đang nằm mơ không vậy?
– Chẳng phải em thích nó sao? Nhận rồi về nghỉ đi._Kelvin
– Vâng, em cảm ơn. Anh cũng ngủ sớm nhé._Jenny