Bạn đang đọc Đừng Làm Loạn Chuyện Này Không Khoa Học Full – Chương 20
CHƯƠNG 19:
Nạn nhân là Vương Thanh Sơn, trưởng phòng của một công ty tư nhân. Mấy ngày trước anh ta dành được một hợp đồng lớn nên công ty thưởng cho anh ta ba ngày phép. Hôm nay là ngày nghỉ thứ hai. Vợ anh ta, Úc Mai tan ca về nhà, phát hiện chồng mình nằm bên cạnh bồn tắm, máu tươi đỏ thẫm.
Một người ngồi bên cạnh an ủi Úc Mai, cô ta lấy khăn chậm nước mắt. Đàm Mạt quan sát cô ta một chút, rồi rút quyển sổ nhỏ trong balo, viết viết gì đó.
Nước trong bồn khá nóng, cổ tay bị cắt của Vương Thanh Sơn ngâm trong bồn nước nên không có vết máu đọng. Một cảnh viên trong đội hình sự lên tiếng: “Khi bọn em đến phát hiện anh ta đã chết. Bước đầu suy đoán là tự sát. Trong phòng ngủ còn phát hiện một chai thuốc ngủ trống rỗng.”
“Chồng cô gần đây có chuyện gì phiền muộn sao?” Đội trưởng Đường hỏi dò Úc Mai.
Cô ta lau mắt: “Không! Cách đây vài ngày anh ấy vừa nhận được một hạng mục rất lớn, trong năm nay nhất định được thăng chức, tăng lương, tôi không hiểu vì sao anh ấy lại tự sát.”
Đàm Mạt đánh giá Úc Mai: một người phụ nữ trang điểm nhã nhặn, mái tóc búi cao, đồng phục văn phòng. Tuy cô ta đã hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn sơ cũng đủ biết khi còn là thiếu nữ ắt hẳn rất xinh đẹp.
“Lúc về nhà cô phát hiện chồng mình như thế nào?” Đường Viễn và hai cảnh viên khác tiến hành thẩm vấn Úc Mai, Đàm Mạt yên lặng rẽ sang phòng ngủ của vợ chồng Vương Thanh Sơn.
Giường chiếu gọn gàng, chưa có ai nằm qua, trên bàn trang điểm có chai thuốc ngủ trống không. Đàm Mạt cầm lên, nhãn mác còn mới, nắp chai không có dấu trầy xước, chứng tỏ vừa mua cách đây không lâu.
Nếu như muốn dùng thuốc ngủ tự sát, vậy cần gì cắt cổ tay? Thật sự đã quá qua loa khi kết luận đây là án tự sát.
Đàm Mạt quay trở về bên cạnh Đội trưởng Đường, liếc qua phần khẩu cung: Úc Mai, nữ, 43 tuổi, trưởng phòng thu mua công ty nhà nước, chiều nay vừa cùng một nữ đồng nghiệp khác đi gặp khách hàng, trở về công ty báo cáo rồi ra về. Về đến nhà, khi vào nhà tắm phát hiện chồng mình nằm phủ người trên thành bồn, ngay lập tức báo cảnh sát.
Thi thể Vương Thanh Sơn được đưa về Cục cảnh sát tiến hành nghiệm thi, Đội trưởng Đường cũng phải quay về cảnh cục. Trước khi đi, Đàm Mạt ôm ôm Úc Mai an ủi: “Nén bi thương, cái chết của chồng cô chúng tôi sẽ tận lực điều tra, sẽ cho cô một câu đáp án hợp lý.”
Ngồi trên xe, Đội trưởng Đường mở miệng hỏi: “Thế nào? Phát hiện được gì mới không?”
Đàm Mạt đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Người phụ nữ kia biểu hiện quá giả tạo.”
Đội trưởng Đường nheo mắt: “Tại sao nói như vậy?”
Đàm Mạt mở quyển sổ tay: “Thứ nhất, phòng ngủ của Vương Thanh Sơn rất gọn gàng, không có dấu vết có người từng nằm qua. Theo như Úc Mai miêu tả, chồng của cô ta không phải là người siêng năng làm việc nhà. Nếu một người muốn tự sát cần gì phải thu dọn gọn gẽ như thế?”
Đường Viễn gật đầu: “Không sai!”
Đàm Mạt tiếp tục: “Thứ hai, rõ ràng đã uống thuốc ngủ, vậy sao còn phải cắt cổ tay tự sát? Hành vi thừa thãi, quá khả nghi. Úc Mai khai nhận khi chứng kiến cảnh tượng đó, cô ta lập tức báo cảnh sát. Trông thấy một người nằm bất động, không phải nên tiến đến kiểm tra xem còn sống hay không, gọi xe cứu thương đồng thời báo cảnh sát à?”
Đội trưởng Đường nắm chặt bánh lái, nghe Đàm Mạt phân tích rõ ràng như vậy mới phát giác được hành động của Úc Mai rất khác thường.
Đàm Mạt: “Điểm cuối cùng, bọn họ không có con!” Ngừng một chút cô nói tiếp: “Tôi cho rằng mối quan hệ hôn nhân của bọn họ có vấn đề, cả nạn nhân và Úc Mai đều không đeo nhẫn cưới, trên ngón tay áp út của Úc Mai có vết hằn khá rõ, điều này chứng tỏ cô ta thường xuyên đeo nhẫn, vậy tại sao hôm nay không đeo?”
Nghe Đàm Mạt miêu tả, Đường Viễn cười cười: “Khá lắm Đàm Mạt, rất sắc bén!”
Đàm Mạt lại đưa mắt nhìn ra cửa sổ: “Còn phải cần thêm nhiều chứng cứ nữa mới bắt được hung thủ.”
Bỗng nhiên trong đầu cô chợt nghĩ đến … Nếu như Lạc Hàm ngồi bên cạnh cô, anh nhất định sẽ xoa xoa đầu cô, giọng kẻ cả: Ừm, cũng không tệ lắm!
Khoa pháp chứng nhanh chóng thu được kết quả nghiệm thị, trong cơ thể Vương Thanh Sơn có một lượng lớn thuốc ngủ, nhiều đến mức có thể gây tử vong. Nói cách khác, nằm ở trong phòng tắm, cắt cổ tay tự sát chỉ là hàng động che mắt.
“Quá bất cẩn!” Đàm Mạt ngồi trước máy vi tính lầm bầm: “Muốn dựng hiện trường tự sát, tại sao không đem giấu lọ thuốc ngủ đi?” Cô chống cằm suy nghĩ, rồi từ từ … ngủ thiếp đi.
Tiêu Triết cũng đang tăng ca, quay trở về văn phòng, trông thấy Đàm Mạt gục trên bàn, liền cởi cảnh phục, đắp lên người cô, vừa khít Đội trưởng Đường bắt gặp. Đường Viễn đưa cho anh ta một ly cà phê: “Sao, động lòng?”
Mặt Tiêu Triết đỏ ửng, anh ta gãi gãi đầu gật gù.
“Ừm … chuyện của lớp trẻ, tôi già cả không hiểu. Tuy nhiên, lời thật mất lòng, cô nhóc Đàm Mạt này không hợp với cậu.”
Nghe Đội trưởng nói vậy, Tiêu Triết có phần không phục: “Không thử sao biết có thích hợp hay không?”
Đường Viễn nhấp một ngụm café, đưa ra suy nghĩ của mình: “Cô bé quá thông minh và lợi hại, công tác trong đội chưa được mấy ngày mà năng lực xử lý vụ án vượt qua hơn nửa đám cảnh sát hình sự ở đây. Một cô gái như vậy, cậu thu phục không được.”
Nhìn dáng vẻ không can tâm của Tiêu Triết, Đường Viễn vỗ vỗ vai anh ta: “Cậu đừng trách tôi nói lời khó nghe. Cô gái này tôi thấy chỉ có Giáo sư Lạc mới có thể trấn được.”
“Lạc Hàm?” Tiêu Triết không tin vào tai mình.
“Ừm. Thông minh, bình tĩnh, có khí chất, là một nhân tài.” Đường Viễn cố tình ngừng một chút, khẽ mỉm cười: “Then chốt ở chỗ so với Đàm Mạt có thể dùng câu ‘Đạo cao một thước, ma cao một trượng’.”
…!
Đội trưởng Đường nói anh ta không đủ thông minh, không đủ bình tĩnh, không đủ khí chất ư?!!!
Còn đại thần Lạc Hàm? Anh ta không thể so sánh ư?
Anh ta không phục, không phải anh ta chơi với Lạc Hàm từ bé đến lớn sao?
Nhân tài? Lạc Hàm là người đàn ông mang một bụng xấu xa.
*
Sáng hôm sau Đàm Mạt đến phòng thông tin, Tiêu Vũ là bạn học của cô. Hai người tuy tuổi tác ngang nhau nhưng xét về khía cạnh nào đó cô vẫn được coi là sư tỷ.
“Sư tỷ đến rồi?”
“Ừm, có tra được tư liệu gì của Úc Mai không?”
Tiêu Vũ đưa tài liệu cho cô: “Điển hình của tuýp nữ cường nhân, nghe nói khi còn đi học còn là hoa khôi của khoa, năng lực làm việc và giao tiếp đều rất tốt. Vương Thanh Sơn tốn không ít thời gian và công sức mới lấy được cô ấy về làm vợ.” Anh ta bĩu môi một cái: “Nhưng hai người kết hôn nhiều năm vẫn không có con, vấn đề chính nằm ở Úc Mai.”
“Ồ!” Đàm Mạt lật mở tư liệu, hỏi: “Người hôm đó đi cùng Úc Mai gặp khách hàng là ai, có biết không?”
“Chờ một chút!” Ngón tay Tiểu Vũ lướt trên bàn phím: “Triệu Đồng, đây là tư liệu và số điện thoại của cô ta.”
“À … Phiền cậu điều tra giúp tôi mối quan hệ riêng tư của Vương Thanh Sơn, tình trạng tài chính, và các hồ sơ trên máy tính.”
Nói sơ qua tình hình với Đội trưởng Đường, sau đó Đàm Mạt gọi cho Triệu Đồng, hẹn gặp cô ta.
Trong quán café nhỏ, hai cô gái ngồi ở góc khuất, Triệu Đồng có hơi lúng túng.
“Có phải có chuyện muốn nói với tôi?” Trông thấy bộ dạng chần chờ của cô ta, Đàm Mạt hỏi.
Triệu Đồng cắn cắn môi: “Thật ra bạn trai tôi vừa mới gãy xương đùi, vẫn đang nằm viện. Chiều qua, đáng lý ra vẫn phải họp với khách hàng, nhưng chị Mai nói buổi chiều không quan trọng, chị ấy đi một mình được. Chị ấy cũng biết bạn trai tôi nằm viện nên khuyên tôi ở cùng anh ta. Nhưng chị Mai có dặn đến giờ tan ca hai chị em phải cùng nhau quay về công ty báo cáo.”
“Hai người tách ra lúc mấy giờ?”
“Khoảng một giờ rưỡi chiều.”
Đàm Mạt khép lại sổ tay: “Chuyện này chỉ có mình Úc Mai biết đúng không?”
Triệu Đồng gật đầu.
“Ừm, không còn chuyện gì nữa. Cám ơn cô đã cung cấp tin tức.”
“Khoan đã!” Triệu Đồng trông thấy Đàm Mạt đứng dậy, cô ta liền gọi lại: “Chị Mai là người tốt, chị ấy đối với mọi người rất tốt.”
Đàm Mạt nhìn ánh mắt thành thật của Triệu Đồng: “Ừm, tôi biết rồi!”
Ra khỏi quan café, Đàm Mạt mau chóng gọi cho Đội trưởng Đường Viễn: “Đội trưởng Đường! Có thể xác định được Úc Mai chính là hung thủ!”
Đội hình sự đến nhà của Úc Mai lần thứ hai, cô ta đang nấu cơm.
Đội trưởng Đường đưa ra lệnh bắt giữ: “Xin lỗi cô Úc, cô phải đi với chúng tôi một chuyến.”
“Các anh nói gì?” Cô ta trợn tròn mắt, khá kinh ngạc.
“Ngày hôm qua cô đi đàm phán với khách hàng nhưng lại cho trợ lý Triệu Đồng nghỉ. Cô lại gọi cho khách hàng báo có việc đột xuất không thể gặp.” Khi Đàm Mạt giải thích, cảnh viên dắt theo cảnh khuyển xông vào phòng ngủ.
“Cô cho chồng mình uống một lượng lớn thuốc ngủ, khi anh ta mê man, cô lập tức rời đi, quay về công ty báo cáo.” Đàm Mạt chỉ thẳng mặt cô ta, cất giọng lạnh lùng: “Cô Úc, động cơ giết người của cô chính là: trong một chuyến công tác của chồng, cô phát hiện anh ta gian díu với phụ nữ khác.”
Sắc mặt Úc Mai tái nhợt, ngay lúc này cảnh viên đưa chứng cứ đến cho Đội trưởng Đường.
“Điều cô không hề nghĩ đến chính là chồng cô lúc đó chưa hoàn toàn mất đi ý thức. Anh ta trông thấy cô quên không vứt bình thuốc ngủ nên mới nghĩ ra cắt cổ tay, tạo hiện trường giả tự sát.” Đàm Mạt thở dài: “Cô luôn cho rằng anh ta phản bội cô, cô luôn cho rằng những lời anh ta thề hứa năm đó đều là giả. Thế nhưng, cô không biết sau lần quá trớn ấy, anh ta ăn năn đến mức nào. Anh ta phải mua thuốc ngủ hai lần, anh ta thường bị mất ngủ chỉ vì quá căng thẳng. Tất cả đều được anh ta viết lại trong máy tính của anh ta ở công ty.” Nói xong Đàm Mạt đưa xấp tư liệu cho Úc Mai.
Úc Mai sững người, không nhận. Thế nhưng, sau đó cô ta đột nhiên dùng sức, giật mạnh xấp giấy trong tay Đàm Mạt, giấy bay toán loạn như hoa tuyết. Cô ta nghiêng người, thoát thân ở phía cửa sau khu phòng bếp, thoát ra ngoài.
“Mau đuổi theo!”
Đàm Mạt gần Úc Mai nhất, chỉ vài bước đã đuổi kịp cô ta, nhưng không ngờ tay cô ta còn cầm dao! Cô ta kề sao sát cổ Đàm Mạt, uy hiếp: “Đừng qua đây! Anh ta phụ tôi trước, anh ta có tội phải chịu!”
“Cô còn chưa biết anh ta yêu cô nhiều đến mức nào sao?” Đàm Mạt khẽ nói.
Trong lúc Úc Mai lơ là, Đàm Mạt nhanh tay kéo mạnh tay cô ta về phía trước, dùng sức ở eo, hạ thấp trọng tâm … Ra một đòn … Một đòn rất đẹp!
Úc Mai khóc rống lên.
Đường Viễn chứng kiến cú vật người chuẩn xác của Đàm Mạt, lên tiếng tán thưởng: “Không ngờ còn có ngón nghề này!”
Đàm Mạt nhếch miệng cười: “Gần đây cháu đang khổ luyện động tác này.”
Nhìn xe cảnh sát chở Úc Mai đi càng lúc càng xa, Đàm Mạt rút điện thoại nhắn tin cho Lạc Hàm: Có đôi lúc tôi phải công nhận anh có tầm nhìn xa.
Câu nói không đầu không đuôi, người ngoài chắc chắn không hiểu, nhưng với riêng Lạc Hàm thì khác, anh ngồi trên sofa mỉm cười, nhắn tin trả lời: Hừm! Vậy em tính cám ơn tôi như thế nào?
… Đàm Mạt tự hỏi vì sao Lạc Hàm luôn tìm cách bắt nạt cô như vậy???
— Về nước rồi tính sau!
Lạc Hàm miết miết môi, không nhắn lại. Anh nhìn thời khóa biểu trên bàn trà, nhớ thật kỹ
*
Sau khi vụ án kết thúc, Đội trưởng Đường cho Đàm Mạt nghỉ một ngày. Đã lâu không gặp Mộ Hà, Đàm Mạt quyết định đi thăm cô bạn một chuyến.
Vào cổng trường Đại học A, bầu khí thanh xuân tựa như quay trở lại.
Đàm Mạt cảm thán: Ai da … Tuổi trẻ là thích nhất …
Mộ Hà đang đứng trước cửa phòng thí nghiệm chờ cô. Mùa đông nhưng cô ta chỉ khoác chiếc áo blouse trắng, mái tóc cột tùy ý phía sau, giọng mát mẻ : “Thì ra chúng ta không nằm trên cùng một múi giờ. Năm phút của cậu chính là mười phút ở chỗ tớ.”
Đàm Mạt biết rõ cô không được phép đến muộn. Cô tiến nhanh về phía trước, ôm lấy Mộ Hà: “Cảnh sắc ở trường cậu thu hút, khiến tớ phải giảm tốc độ bước đi. Quả nhiên thời đại học luôn ngập tràn màu sắc.”
“Ha ha ha, đâu đâu cũng chỉ là màu trắng, cậu có thể nhìn ra được bảy màu thì công phu của cậu quá cao.”
“…” Đàm Mạt biết, trước mặt Mộ Hà không nên nói hoa mỹ vớ vẩn.
Trong phòng thí nghiệm, ngoại trừ Mộ Hà còn có một nữ sinh. Cô nữ sinh có khuôn mặt bầu bĩnh, nhìn mặt cô ta Đàm Mạt nghĩ ngay đến một món lót dạ rất hợp, bánh bao.
Trương Mỹ Bối, một cô gái luôn có sự quan tâm đặc biệt đến ‘soái ca’, vừa trông thấy Đàm Mạt liên bước ra nghênh tiếp: “Mạt Mạt đến rồi!”
Đàm Mạt nghĩ thầm: tuy gặp nhau vài ba lần nhưng cũng chưa đến mức có thể gọi nhau thân thiết như vậy!
Đàm Mạt gật đầu, “Chào Bối Bối đã lâu không gặp!”
Mộ Hà quét mắt nhìn hai người, chỉ vào tủ lạnh: “Đàm Mạt, ngăn thứ hai của tớ, bên trong có đồ ăn!”
“Cậu cứ lo việc của mình đi, không cần để ý đến tớ!”
Nhìn bạn thân cả ngày bận bận rộn rộn nghiên cứu khoa học, Đàm Mạt kết luận Mộ Hà còn khó lấy chồng hơn cả cô ….
Trương Mỹ Bối ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm Đàm Mạt, chợt nhớ ra một chuyện: “Chết! Tớ phải đi học!”
“Cậu có giờ sao?” Đàm Mạt hiếu kỳ.
“Không phải đi học, mà là mê trai.” Mộ Hà vừa cầm ống nghiệm vừa trả lời Đàm Mạt.
Sặc!!!
“Đúng rồi! Cậu có muốn đi cùng với tớ không?” Trương Mỹ Bối cao hứng: “Khoa tâm lý học vừa mời về một giáo sư. Ngày đầu tiên đứng lớp, lớp học chật ních sinh viên. Ngày hôm sau phòng giáo vụ buộc phải chuyển qua giảng đường lớn.”
“Giảng viên dạy giỏi như vậy ư?” Đàm Mạt không tin nổi.
“Tớ không nói về trình độ chuyên nghiệp, vì tớ nghe cũng đâu có hiểu. Then chốt nằm ở chỗ …” Cô ta chớp chớp mắt mơ màng, dáng vẻ thần bí: “Then chốt ở chỗ vị Giáo sư này đẹp trai vô địch, soái siêu cấp! Then chốt ở chỗ, Giáo sư ấy chỉ mới hai mươi lăm tuổi!”
Đàm Mạt không hiểu rõ lắm thế nào là ‘Soái siêu cấp’, tuy nhiên, trong nhóm người cô quen biết hình như … hình như có một người nhận được danh hiệu này, cô đưa mắt nhìn Mộ Hà đang bận rộn với đám dụng cụ thí nghiệm trong tay.
“Sao sao … Chúng ta cùng nhau đi chiêm ngắm!” Trương Mỹ Bối nhìn thời khóa biểu: “Chậm một giây thôi là không chen chân vào được!”
“Tớ … tớ ….” Chưa kịp đáp, Mộ Hà đã đẩy cô vào tay Trương Mỹ Bối: “Ừ … Đi đi …”
Đàm Mạt ở đây chỉ gia tăng độ nguy hiểm trong dãy số liệu thí nghiệm của cô ta. Huống chi, Mộ Hà chắc chắn Đàm Mạt sẽ không hối hận khi đến nghe giảng.