Bạn đang đọc Đừng Làm Loạn Chuyện Này Không Khoa Học Full – Chương 19
Chương 18:
Sau một hồi bị vật lên vật xuống Đàm Mạt đã cảm nhận sâu sắc thế nào là ‘Nỗi đau’ thuật phòng thân… Sau buổi tập, cô mệt mỏi tựa lưng vào tường, lưng và hai chân nhức đau nhức khinh khủng. Cô vén quần lên, ở đùi bị trầy một mảng lớn… Cô liếc mắt nhìn Lạc Hàm đầy oan ức.
— Thôi đi, dù sao anh cũng muốn tốt cho cô!
Thay quần áo xong xuôi, Đàm Mạt lê tấm thân thương tích theo sau Lạc Hàm.
Cứ thế này mà về nhà là không được ….
“Qua nhà tôi trước, tôi đưa em về!” Lạc Hàm đang đi phía trước, bỗng nhiên lên tiếng.
“Anh muốn làm gì?” Đàm Mạt rốt cục không thể giữ được bình tĩnh, bây giờ coi như cô đã nhìn thấu được bộ mặt ngụy trang ‘Quân tử khiêm tốn’ của anh!
Lạc Hàm xoay người nhìn Đàm Mạt: “Em cho rằng tôi nên làm gì?”
Đàm Mạt ngẩng đầu, gương mặt điển trai kia che chắn tầm nhìn của cô, cô lúng túng quay mặt sang hướng khác, không tìm được từ ngữ thích hợp đối đáp với anh: “Tôi cho rằng …”
Anh cười cười, xoa xoa tóc cô: “Đàm tiểu thư, đừng lo lắng, việc tôi muốn làm chính là ….”, Lạc Hàm cố tình ngừng một chút, giọng mát mẻ: “Phải chịu trách nhiệm với em một chút!”
Trông Lạc Hàm cầm hộp sơ cứu, thuần thục lấy cồn i-ốt và bông băng, Đàm Mạt không khỏi hiếu kỳ: “Có phải anh rất thường hay bị thương?”
Đại Boss nghiêm mặt, không trả lời cô.
“Đau ….” Cồn vừa chạm vào vết thương, Đàm Mạt rụt nhanh chân về sau. Lạc Hàm giữ chặt mắt cá chân: “Đừng lộn xộn!”
“Là vết thương …”
… Cô vẫn nên … nhẫn nhịn thôi …
Ngón tay thon dài hoàn chỉnh phần băng bó một cách ‘mỹ lệ’ nhất, Đàm Mạt thầm cảm thán: Người trước mắt cô xứng danh với từ toàn tài.
Xong việc, Lạc Hàm lấy xe đưa Đàm Mạt về đến cổng đại viện.
“Sao … Sao anh biết tôi ở đây?” Đàm Mạt ngạc nhiên.
Lạc Hàm nhìn về phía trước, nói sang chuyện khác: “Ngày mai tôi về Mỹ!”
Đàm Mạt im lặng một lúc, gật gù: “Ừm! Lên đường bình an! Tôi vào đây!”
Nói xong cô mở cửa xe.
Đột nhiên Lạc Hàm đưa tay kéo Đàm Mạt về phía mình, ôm chặt cô trong lòng. Đàm Mạt đờ người …
Mùi hương thanh thuần của Lạc Hàm phảng phất quanh đầu mũi, tóc anh cạ cạ vào gáy hơi ngưa ngứa.
“Đừng việc gì cũng tự mình quyết, đừng tham gia vào nhiệm vụ quá nguy hiểm.”
Giọng anh trầm thấp, êm tai khiến Đàm Mạt thất thần.
Đợi một lúc vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, “Em có nghe tôi nói không?”
“Có …”
Anh buông cô ra, đôi môi mỏng khẽ mím: “Ừm! Em vào nhà đi!”
Đàm Mạt xuống xe, cô đứng tần ngần nhìn Lạc Hàm đang ngồi tựa lưng nơi ghế lái, áo sơ mi không cài nút trên cùng, kính xe màu trà nên cô không quan sát được vẻ mặt anh lúc này.
Cô chạy vòng sang phía bên kia, gõ gõ cửa xe.
“Em còn chuyện gì sao?” Lạc Hàm quay cửa kính xuống, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh.
Cô do dự, mãi không nói thành lời … cuối cùng cố gắng nặn ra được mấy từ: “… Vừa …. vừa rồi, tại sao … tại sao anh ôm tôi?”
Đáy mắt trong suốt đang đợi câu trả lời của anh.
Lạc Hàm hắng giọng, thản nhiên trả lời: “Một trong những cách từ biệt của người Mỹ, em không biết ư?”
Đàm Mạt chớp chớp mắt, bỗng nhiên hiểu ra, cô ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu Lạc Hàm.
“Còn việc gì nữa à?” Lạc Hàm chưa nói hết, đôi bàn tay lành lạnh của Đàm Mạt nâng gương mặt anh lên, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán.
Thanh âm như nước nơi khe núi, vang vọng: “Cách tạm biệt của người Mỹ, bye bye!”
Sau đó chạy thẳng một mạch vào nhà.
Lạc Hàm nhìn bóng lưng của cô, ngồi trầm mặc rất lâu, sau đó mới khởi động xe, chiếc xe mất hút trong bóng đêm mênh mang.
Ngày Lạc Hàm đi, Đàm Mạt không tiễn anh chỉ vì … Quá bận!
Nhờ biểu hiện xuất sắc trong vụ án của Hooàng Tông Tường, Đường Viễn, Đội trưởng chi đội thuộc phòng trinh sát hình sự xin được điều động cô đến chi đội của anh ta.
Khi Đàm Mạt bước vào cửa, phòng làm việc đang ồn ào huyên náo bỗng im bặt, cô bước theo sau Đội trưởng Đường.
Chuyện này người hưng phấn nhất chính là Tiêu Triết, khi anh ta nghe tin Đàm Mạt sẽ chuyển đến chi đội, anh ta tự nói với bản thân phải bắt đầu triển khai kế hoạch theo đuổi Đàm Mạt.
“Đây là Đàm Mạt mới được điều động từ phòng tâm lý tội phạm đến công tác tại đội chúng ta, sau này mọi người sẽ làm việc cùng nhau!” Đường Viễn giới thiệu.
Đàm Mạt gật đầu chào, ngữ khí nghiêm cẩn: “Sau này xin các anh chỉ dạy nhiều hơn!”
Mọi người vỗ tay hoan nghênh cô, dù sao cô cũng là cô gái duy nhất trong đội.
Nhiệm vụ thời gian đầu cũng không khó khăn lắm, sau khi Tiêu Triết giới thiệu sơ qua, cô đại khái đã hiểu rõ công việc hằng ngày.
Ngày đầu tiên chỉ cần đơn giản như vậy, trước khi tan ca, Tiêu Triết đến trước bàn làm việc của Đàm Mạt, dường như muốn nói gì đó.
“Còn có ai chưa đến chào hỏi sao?” Đàm Mạt hỏi.
“Không!” Một người cà lơ phất phơ như Tiêu Triết ngay lúc này đây lại chẳng biết mở lời như thế nào để mời Đàm Mạt ăn tối.
“Vậy, hôm nay làm phiền anh rồi. Mai gặp!” Nói xong cô cầm túi xách lách người ra về.
Tiêu Triết đứng đờ người … Nữ thần không ban cho anh một cơ hội mở miệng à?
Trước khi đi ngủ, trên weblog có thư mời kết bạn, cô không nhận ra là ai, cũng chẳng phải người xấu nên chấp nhận.
Liền ngày sau đó nhận được tin nhắn: Số di động của tôi ở Mỹ 917 646 XXXXXXX.
Đàm Mạt ôm ôm gối, trả lời tin: À … Xin hỏi là ai ạ?
Ngay lập tức một tin nhắn thoại gửi đến: Đàm Mạt! Em có thể bớt ngốc một chút không?
Ngữ điệu trầm thấp quen thuộc, có chút lạnh nhạt.
Lạc Hàm?
Đàm Mạt phân vân không biết nên hồi đáp bằng tin nhắn chữ hay tin nhắn thoại để biểu đạt tâm tình hiện tại của mình.
— Làm ơn đừng bao giờ nghi ngờ chỉ số IQ của tôi được không!!!
Vẫn chưa thấy bên kia trả lời, Đàm Mạt nghĩ nghĩ: Lạc Hàm nhất định đang ăn năn vì dám sỉ nhục cô.
Có cuộc gọi đến…
“Alo …” Cô giả vờ bình tĩnh.
“Đang làm gì?” Đầu dây bên anh rất yên tĩnh, lâu lâu có tiếng lật sách.
“Đang chuẩn bị đi ngủ!” Cô kéo kéo chăn, như muốn chứng minh lời mình nói là sự thật.
“Gần đây thế nào rồi?”
Cô nghe tiếng nước chảy, tiếng nước che lấp đi thanh âm uể oải của Lạc Hàm.
“Ừm! Cũng tốt, tôi được điều động đến công tác trong đội hình sự.” Vừa nói vừa quấn quấn góc chăn trên ngón tay.
“Vậy ngủ sớm đi, nhớ lưu số này lại.”
“Không phải anh vừa nhắn tin cho tôi sao?” Vẫn không tin tưởng cô?
“Ừm, sợ cô là người hay quên!” Một câu nói tiết lộ tâm tư của Lạc Hàm, anh hít sâu một hơi: “Bye!”
“Khoan đã!” Đàm Mạt ngồi thẳng người, vội vã lên tiếng.
“Chuyện gì?” Lạc Hàm vùi người vào sofa, tay vuốt vuốt trán, mấy đêm không ngủ được khiến anh mệt mỏi, thể lực không còn được như trước.
“À …” Thật ra, cô cũng không biết nói gì…
Bởi mới nói đúng là miệng nhanh hơn não, kết quả …. Chán ngắt …
“À cái gì?” Lạc Hàm khẽ cười.
“À … Ngủ ngon, mơ đẹp!”
Đầu dây bên kia húng hắng ho một tiếng, nho nhã đáp lời: “Đàm tiểu thư, có những lúc IQ cũng kém thật!”
Đàm Mạt sững người … mặt từ từ đỏ ửng.
— Đây chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho việc IQ của cô thấp!!!
(Do lúng túng nên Đàm Mạt chúc Lạc Hàm ngủ ngon, trong khi Mỹ đang là buổi sáng)
Giả bộ tức giận: “Ngắt máy thôi! Bye!”
Mãi cho đến khi bên tai chỉ còn nghe những tiếng tút tút, Lạc Hàm mới bỏ điện thoại xuống, nằm nhìn trần, ngẫm nghĩ.
Về Mỹ được nửa tháng, anh phát hiện càng lúc mình càng phân tâm, hiệu suất làm việc giảm đi không ít, then chốt hơn: Anh bắt đầu mất ngủ …
Trong đầu quanh đi quẩn lại chỉ có hình bóng Đàm Mạt. Dáng vẻ khi cô ngơ ngác, bộ dạng ngơ ngác, khi cô mặc bộ đồ ngủ của anh ….
Anh … nhất định bị ma ám rồi …
Cả đêm suy tư không ngủ, Lạc Hàm rốt cục cũng đã nghĩ thông.
Ánh sáng ban mai chiếu lên bàn sách, anh lấy điện thoại gọi thêm một cuộc.
Đầu dây bên kia nhận máy, là một giọng nam trầm ấm: “Lạc Hàm?”
Người suốt đêm trong phòng thí nghiệm như Khương Vĩnh Ân thoáng giật mình, Lạc Hàm rất ít khi gọi cho anh ta, trừ khi có việc.
“Ừm, là tớ!” Lạc Hàm đứng trước cửa sổ sát sàn, ngón tay gõ nhẹ trên vách cửa sổ.
Khương Vĩnh Ân vừa rót nước vừa cười: “Sao? Thất tình à?”
Lạc Hàm phản kích: “Tớ nghĩ cậu không có tư cách nói tớ!”
Sặc … Anh ta có một nhược điểm và đó chính là yếu điểm mạnh nhất mà Lạc Hàm luôn lôi ra dùng để uy hiếp anh ta.
“Trong lòng tôi tự hiểu!” Khương Vĩnh Ân quay trở về trước máy tính.
“Lần này về nước, tớ có gặp Mộ Hà!” Giọng Lạc Hàm nhẹ như mây như gió nhắc đến hai chữ, hai chữ khiến bàn tay đang di chuột của Khương Vĩnh Ân bất động. Anh ta trầm mặc, rồi hỏi: “Cô ấy, có khỏe không?”
Lạc Hàm nhếch miệng: “Bớt gạt người đi, cô ấy có khỏe hay không một tay hacker như cậu lại không biết ư?”
Khương Vĩnh Ân ho khẽ, “Đó không phải là hacker, cậu đừng hiểu sai!”
“Hôm nay tớ gọi cho cậu là vì có chuyện muốn nói!” Mắt nhìn về xa xăm, xe cộ trên đường, người người bận rộn rảo chân bước nhanh trên phố.
Khương Vĩnh Ân nhíu mày: “Lẽ nào cậu dự định sẽ cống hiến cả đời mình cho đế quốc Mỹ?”
Lạc Hàm bỏ qua câu trêu ghẹo của anh ta: “Cuối cùng tớ cũng đã hiểu được câu cậu đã từng nói.”
“Câu nào? Những lời của tớ nói ra tất cả đều rất chí lý!” Khương Vĩnh Ân có vẻ không quan tâm lắm.
“Biết rõ ràng còn có rất nhiều người, nhưng dù gì nhất định vẫn phải là cô ấy.”
Nụ cười trên môi anh ta cứng đờ.
“Ừm, không sai, rất có đạo lý. Không tưởng tượng được cậu cũng có thể nói ra được một câu như thế!” Lạc Hàm bình luận.
Khương Vĩnh Ân không thèm tính toán chuyện ‘bản quyền’, “Sao hôm nay cảm khái vậy?”
“Bởi vì gần đây tớ đã tìm được một người đáng giá như thế!”
Khương Vĩnh Ân đảo mắt: “Người quen của Mộ Hà?”
Lạc Hàm vuốt vuốt trán, tên Khương Vĩnh Ân này đâu đâu cũng là Mộ Hà …. “Ừm!”
“Giáo sư Lạc, chúc con đường tình ái của Giáo sư thuận lợi!”
Lạc Hàm cười cười: “Yên tâm! Tớ sẽ không dùng phương thức theo đuổi kiểu yêu thầm nhớ trộm xấu xa như cậu!”
Khương Vĩnh Ân xù lông: “Cái đó không gọi là xấu xa!”
Cuộc trò chuyện với Khương Vĩnh Ân kết thúc, Lạc Hàm rút lá thư mời của Giáo sư Nhâm, ngón tay lại gõ lên bàn. Tiếp sau này anh cũng chuẩn bị về nước rồi!
Đàm Mạt, ngày tháng của chúng ta còn dài!
*
Tan ca, Đường Viễn cầm tập văn kiện đưa cho Đàm Mạt: “Khu S phát sinh một vụ tự tử rất kỳ lạ. Cô đi cùng tôi!”
Đàm Mạt nhận tài liệu, bên trong là bức ảnh chụp hiện trường: Một người đàn ông nằm trong phòng tắm, trần trụi, trên cổ tay có vết cắt, bồn tắm đỏ ngầu.
Đàm Mạt ngồi vị trí ghế phụ lái, thắt chặt dây an toàn.
Đường Viễn thấy Đàm Mạt vẫn quan sát những bức ảnh kia, lên tiếng hỏi: “Cô có quan điểm gì!”
Đàm Mạt nặn nặn một góc tấm hình, giọng chắc chắn: “Là vụ án giết người!”
Đường Viễn cười cười, không nói nữa. Anh ta đã biết: người Lạc Hàm chọn tuyệt đối không hề kém cỏi!