Bạn đang đọc Đúng Là Đồ Đáng Ghét – Khó Ưa Mà!!!: Chương 39 : Niềm vui chưa hết lại….
Nhất Anh dần tỉnh lại, Nhất Anh không muốn nằm viện nên một mực đòi về, ba mẹ Nhất Anh đành chìu theo ý con mình
-Anh Nhất Anh, anh nằm nghỉ nha, bọn em về đây – Tuyết Nga, Tuyết Lam, Lệ Quyên, Thanh Tuấn sang thăm Nhất Anh
-Uhm cám ơn mọi người, anh khoẻ rồi
Tin…toon… Thiên Vũ xuống xe, tay liên tục bấm chuông, nhìn thấy mẹ Nhất Anh bước ra, Thiên Vũ không kiềm chế được cảm xúc
-Anh Nhất Anh sao rồi bác?
-Cháu vào nhà đi, nó khoẻ lại rồi – Mẹ Nhất Anh có một cảm giác kỳ lạ, tại sao Bin nó lại lo lắng đến thế?
-Cháu chào bác – Thiên Minh
-Uhm cháu vào đi Minh
Thiên Vũ đã nhanh chân chạy vào, Thiên Minh và mẹ Nhất Anh đi phía sau
-Vũ đến rồi à – Tuyết Nga, Tuyết Lam
-Anh Nhất Anh sao rồi?
-Anh ấy trên phòng Vũ vào đi, bọn chị về trước đây – Tuyết Nga
-Chị Nga, em xin lỗi
Tuyết Nga không nói gì miễm cười rồi cùng mọi người ra về, Thiên Vũ chạy lên trước cửa phòng Nhất Anh, vui mừng, lo lắng vây lấy cậu, đưa tay mở cánh cửa ra, hai ánh nhìn chạm nhau, lo lắng, vui mừng….bao cảm xúc hổn tạp…
-Bin sao em lại đến đây?
Phớt lờ câu hỏi của Nhất Anh, Thiên Vũ gắt lên
-Sao anh không biết tự chăm sóc bản thân mình thế? Sao để ra nông nổi này hả?
-Sao em lại thế? Anh khoẻ rồi…Tuyết Nga chăm sóc anh rất chu đáo
-Em biết cả rồi…anh đừng nói dối nữa – Thiên Vũ đi lại gần Nhất Anh
-Em…anh nói dối gì chứ?
-Em đã biết tất cả là do mẹ em ép anh phải như thế đúng không?
-Anh…
-Nhất Anh, không sao nữa rồi mẹ đã đồng ý cho chúng ta được bên cạnh nhau rồi – Thiên Vũ ôm Nhất Anh, nói
-Thật…thật sao Bin
-Thật…mẹ đã đồng ý rồi, từ nay chúng ta không phải xa nhau nữa đâu Nhất Anh
-Nhất Anh…thế này là thế nào?
Mẹ Nhất Anh hét lên, Thiên Minh lúc đó cũng muốn ngăn họ lại nhưng không làm được vì mẹ Nhất Anh ngăn cậu lại. Hai người họ quay về phía cánh cửa
-Thưa bác, con và Nhất Anh thật lòng yêu nhau mong bác hãy chấp nhận cho chúng con – Thiên Vũ đi lại trước mặt mẹ của Nhất Anh cầu xin
-Mẹ…xin hãy chấp nhận cho tụi con
Mẹ Nhất Anh tức giận đến tái tím mặt mài, bà cảm thấy khó thở, bà ngã ngay tại chỗ Thiên Minh kịp đỡ bà, cả ba hoảng hốt đưa bà vào bệnh viện
-Bác sĩ mẹ tôi thế nào rồi? – Nhất Anh lo lắng
-Bà ấy bị tim, do kích động mạnh nên ảnh hưởng đến bệnh tình, gia đình nên tránh cho bà ấy kích động nếu không…
-Nếu không thì sao ạ?
-Bà ấy có thể ra đi bất cứ lúc này
Vị bác sĩ bỏ đi, Nhất Anh lùng bùng cả tai, không thể đứng vững được nữa
-Nhất Anh…không sao đâu đừng lo lắng quá – Thiên Vũ dìu Nhất Anh lại ghế ngồi
-Mẹ con sao rồi Nhất Anh – Ba Nhất Anh vừa đến
-Mẹ con… – Nhất Anh chạy vào phòng, nắm lấy tay mẹ miệng luôn nói xin lỗi – Mẹ…con xin lỗi mẹ mau tỉnh lại đi…mẹ…
-Mẹ con tại sao lại thế?
-Con…
-Bà tỉnh rồi sao? – Ba Nhất Anh vui mừng khi thấy mẹ Nhất Anh mở mắt ra
-Mẹ thấy trong người thế nào rồi ạ?
-Bác…
-Hai người mau đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy hai người
-Kìa bà
-Mau – Bà gắt lên, Nhất Anh và Thiên Vũ, Thiên Minh ra ngoài
-Bà sao thế? Sao lại kích động đến thế?
-Hai đứa chúng nó…yêu nhau đấy…còn muốn tôi cho chúng được ở bên nhau đấy…ông xem chuyện gì đang xảy ra với gia đình này thế?
-Bà nói sao…làm sao có chuyện hoang đường đến thế – Mẹ Nhất Anh vì xúc động mạnh nên cảm thấy khó thở, Ba Nhất Anh liền gọi bác sĩ
Mọi người ra ngoài, ba Nhất Anh bực tức
-Con thấy mình đã gây ra chuyện gì chưa?
-Ba…con..
-Bác đừng la Nhất Anh, lỗi tại con – Thiên Vũ
-Cả cậu nữa…hai người…
-Bác đừng giận mà ảnh hưởng đến sức khoẻ – Thiên Minh
-Cậu bảo xem tôi phải làm sao? Để cho chúng nó làm xằng làm bậy à?
-Con…
Cạch, cánh cửa phòng mở ra, mọi người vội chạy lại vị bác sĩ
-Bà nhà tôi sao rồi bác sĩ
-Tôi đã bảo mọi người nên để bà ấy tránh kích động mạnh rồi mà…cũng may không đến nỗi nguy kịch, mọi người vào tránh ồn ào, bà ấy cần nghỉ ngơi
Bác sĩ bỏ đi, ba Nhất Anh quay lại nhìn Thiên Vũ Thiên Minh, nói:
-Hai cậu về trước đi, hai cậu cũng nghe bác sĩ nói rồi đấy
-Dạ…chúng cháu xin phép – Thiên Minh kéo tay Thiên Vũ đi, mắt Thiên Vũ vẫn nhìn Nhất Anh còn Nhất Anh thì cuối gầm mặt
-Con nên nhớ những gì bác sĩ nói
-Dạ, con nhớ rồi thưa ba
Cả hai bước vào, nhìn mẹ mình nằm đó, khoé mắt Nhất Anh cay cay, cậu cảm thấy có lỗi với mẹ nhiều quá
-Mẹ…mẹ mau tỉnh lại đi…con hứa không làm mẹ buồn nữa đâu
-Bà nghe con nói gì không? Mau tỉnh lại nhìn ba con chúng tôi này
Không một tiếng trả lời, không gian yên lặng hẳn chỉ còn hai người đàn ông ngồi đó trông chờ người trên giường bệnh mau tỉnh lại.
Thiên Minh cùng Thiên Vũ trở về nhà, Song Thu vui mừng khi nhìn thấy họ
-Anh Minh, Anh Bin hai người lên rồi à?
-Uhm
-Sao thế? Có chuyện gì thế anh Bin?
-Em làm ơn đừng hỏi có được hay không? – Thiên Vũ bực, gắt lên
-Bin sao lại như thế với Thu?
-Không…không sao đâu anh Minh – Khoé mắt nhỏ cay cay nhưng cố gượng cười
-Anh xin lỗi, anh hơi mệt – Thiên Vũ đi về phòng
-Là chuyện của nó với Nhất Anh, mẹ anh đã bằng lòng
-Thế thì tốt quá
-Nhưng gia đình Nhất Anh không đồng ý chuyện này, mẹ Nhất Anh vì quá sốc nên đã ngất xỉu, bây giờ bác ấy vẫn trong bệnh viện chưa tỉnh lại
-Thế anh Bin và anh Nhất Anh…làm sao bây giờ?
Thiên Minh lắc đầu, thở dài đi vào trong, cả hai không nói thêm lời nào
-Bác đã tỉnh chưa anh Nhất Anh – Tuyết Nga vào làm công việc của mình
Lắc đầu, ba Nhất Anh không nói gì chỉ nhìn người vợ đang nằm đó… Tuyết Nga xin phép ra ngoài. Cựa mình, đôi mắt từ từ mở ra….Nhất Anh, ba Nhất Anh vui mừng…
-Mẹ tỉnh rồi sao ạ?
-Bà thấy trong người thế nào rồi?
-Tôi chưa chết đâu
-Kìa bà
-Mẹ…con biết lỗi rồi, mẹ đừng như thế nữa
-Vậy con sẽ nghe mẹ chứ?
-Con…
-Vậy thì thôi, mau ra ngoài đi
-Con nghe…con nghe…mẹ đừng kích động như thế, không tốt cho sức khoẻ của mẹ
Bà miễm cười, xoa đầu đứa con trai của mình, bà nghĩ cuối cùng nó cũng đã hiểu ra…ba Nhất Anh cũng hy vọng điều Nhất Anh nói là đúng còn Nhất Anh cậu không còn tâm trí nào để có thể suy nghĩ những điều mình đã nói ra, giờ có hối hận liệu có còn kịp không?