Đúng Là Đồ Đáng Ghét - Khó Ưa Mà!!!

Chương 38 : Vì hạnh phúc của con


Bạn đang đọc Đúng Là Đồ Đáng Ghét – Khó Ưa Mà!!!: Chương 38 : Vì hạnh phúc của con

Dừng xe tại một quán ven đường, Thiên Vũ vào làm bạn với cái vị mà người ta cho rằng khi uống vào sẽ quên tất cả. Nhưng sao càng uống lại càng nhớ….lại càng đau đến thế…
-Anh hai gọi em có việc gì không? – Thiên Vũ lè nhè
-Em đang uống rượu sao? Em đang ở đâu thế sao giờ này vẫn chưa về nhà?
-Em đang ở đâu…em cũng chẳng biết em đang ở đâu nữa…anh hai ra đây uống với em đi
-Em về nhà ngay đi, mẹ gọi anh hỏi em từ chiều giờ đấy
-Dạ…chút nữa em về với mẹ anh hai yên tâm đi
-Về…em định về nhà trong lúc say thế này ah?
-Em say bao giờ…vậy nha anh hai – Thiên Vũ tắt máy, tắt nguồn
-Alo…Bin…
Thiên Minh bực mình gọi lại nhưng không được
-Anh Bin đang ở đâu vậy anh Minh
-Nó đang say, nó bảo sẽ về nhà
-Sao được….bác sẽ…
-Anh biết nhưng mà giờ không biết nó đang ở nơi nào cả, để anh gọi báo cho ba mẹ hay
Thiên Minh gọi điện cho ba mẹ hay, hai người lo lắng đứng ngồi không yên cứ đi ra đi vào…Thiên Minh cũng lái xe đi về ngay sau khi kết thúc cuộc gọi
Thiên Vũ lè nhè tính tiền rồi ra xe định hướng nào về nhà của mình rồi phóng đi. Gần một giờ sao, chiếc xe Thiên Vũ đã đậu trước nhà của mình
-Bin con sao vậy nè, làm gì mà say thế này hả con – Ba mẹ Thiên Vũ ra đỡ Thiên Vũ vào nhà

-Ba, mẹ…con không có say…con đau quá ba mẹ ơi…con lớn từng tuổi này rồi còn bị người ta lừa…con thật là ngu mà
Để Thiên Vũ nằm tạm trên ghế, bà đi pha nước chanh cho Thiên Vũ giải rượu
-Con uống cho giải rượu
-Con không uống…con muốn say để quên đi tất cả…Nhất Anh tại sao lại lừa Bin, Nhất Anh có biết là Bin đau lắm không hả…đau lắm Nhất Anh có biết không?
Ba mẹ Thiên Vũ như hiểu ra chuyện…cố cho Thiên Vũ uống nước nhưng Thiên Vũ chẳng chịu uống, miệng cứ gọi tên Nhất Anh. Ông bà cũng hết cách đành đem Thiên Vũ về phòng
-Ba mẹ, Bin thế nào rồi ạ – Thiên Minh vừa về tới
-Nó đã ngủ được một lúc rồi
-Để con lên xem nó sao
-Minh, có phải Bin nó gặp Nhất Anh đúng không? – Mẹ Thiên Vũ
-Dạ…con xin lỗi
-Thôi con lên phòng em đi
-Dạ, ba mẹ cũng nghỉ sớm đi ạ
-Uhm
Thiên Minh lên phòng Thiên Vũ, ba mẹ Thiên Vũ cũng về phòng lòng hai ông bà nặng trĩu
-Bây giờ bà tính thế nào? – Ba Thiên Vũ
-Thế nào là thế nào…từ từ nó sẽ quên thôi
-Nhưng mà nếu nó cứ như thế thì làm thế nào?
-Ông để tôi tính…thôi ngủ đi
Thiên Minh ngồi bên cạnh giường em mình, nhìn gương mặt nhăn nhó cậu thấy xót xa vô cùng, không biết làm sao để giúp em mình một bên là ba mẹ một bên là đứa em cậu hết mực thương yêu…làm sao để ba mẹ hiểu mà chấp nhận cho….
Nhất Anh lại tự nhốt mình trong phòng, giằng vặt dày vò bản thân…không cho phép mình được khóc vì chính bản thân cậu đã làm người cậu yêu thương phải đau khổ thì lấy quyền gì cậu khóc kia chứ…nén nỗi đau vào bên trong, không cho ai biết cũng không cho ai chạm tới vì bây giờ chỉ động nhẹ vào thôi nó sẽ rỉ máu ra mất.
Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua….Thiên Vũ vẫn nằm đó, không nói, không ăn không uống gì cả, ba mẹ có bảo thế nào, Thiên Minh có nói thế nào cũng thế thôi. Còn Nhất Anh lau đầu vào công việc đến không nghỉ ngơi, cả ngày lẫn đêm đến kiệt sức mà gục ngã trong phòng làm việc. Nhất Anh được đưa vào bệnh viện ngay lập tức.
Tại phòng cấp cứu
-Bác sĩ con tôi nó thế nào rồi
-Cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi, chỉ là do lao lực quá sức không nghỉ ngơi nên dẫn đến suy nhược cơ thể. Người nhà cố gắng khuyên bảo cậu ấy. Chúng tôi đã chuyện cậu ấy sang phòng hồi sức, mọi người có thể vào thăm được rồi
-Dạ, cám ơn bác sĩ
Ba mẹ Nhất Anh bước vào nhìn thấy Tuyết Nga họ ngạc nhiên nhưng trông bộ đồng phục y tá, họ cảm thấy an tâm hơn nhiều vì Nga là bạn của Nhất Anh cô ấy sẽ chăm sóc Nhất Anh chu đáo hơn
-Cháu chào hai bác
-Uhm chào cháu, Nhất Anh thế nào rồi?
-Dạ anh ấy sẽ khoẻ nhanh thôi ạ, hai bác ở đây, cháu xin phép
Tuyết Nga ra ngoài, ba mẹ Nhất Anh ngồi bên cạnh nhìn đứa con của mình họ đau lòng, muốn biết Nhất Anh đã xảy ra chuyện gì nhưng….hỏi thế nào Nhất Anh cũng không trả lời, họ đành ngồi chờ Nhất Anh tỉnh lại

Tuyết Nga cầm điện thoại trên tay không biết có nên gọi cho Thiên Vũ hay không? Cuối cùng cô đã bấm số gọi…
Tiếng chuông điện thoại vang lên Thiên Vũ vẫn nằm đó không đá động gì tới cho đến khi cuộc gọi kết thúc. Tuyết Nga bấm số lần nữa cũng chẳng ai nghe máy…Tuyết Nga bấm số của Thiên Minh…đầu dây bên kia bắt máy
-Anh Minh hả? Em là Tuyết Nga đây, anh Nhất Anh đang nhập viện anh mau báo cho Thiên Vũ biết nha…tất cả những gì Thiên Vũ thấy đều không đúng…Tut..tut…tut…
Tuyết Nga chưa nói hết câu đầu dây bên kia đã tắt máy, Tuyết Nga bấm gọi lại nhưng vô ích vì đầu dây bên kia đã khoá máy
-Ai gọi con vậy mẹ?
-À Tuyết Nga, nó hỏi thăm con ấy mà
-Dạ
Thiên Minh thôi không thắc mắc nữa đi về phòng thu lấy đồ chuẩn bị về thành phố, mẹ Thiên Vũ đi về phòng, đứng trước phòng của Thiên Vũ, bà đẩy cửa bước vào
-Bin, con ra ăn chút gì đi con
-…..
-Bin, con thế này đến bao giờ hả con? Con không thương mẹ hay sao?
Thiên Vũ nghe mẹ khóc cậu cũng khóc theo, ôm chầm lấy mẹ, thúc thích như một đứa trẻ
-Mẹ ơi…Nhất Anh gạt con…tất cả đều là gạt con…
-Nín nào Bin…nói ẹ nghe nào
-Nhất Anh chỉ giả vờ yêu con thực chất là tìm cảm xúc cho bộ sưu tập ảnh của mình, người Nhất Anh yêu chính là Tuyết Nga…con thật ngu mà…đáng ra con không nên làm mẹ phải buồn như thế…con xin lỗi mẹ!!!
Nghe Thiên Vũ kể mà bà thấy mình có lỗi vô cùng “Chúng nó đâu làm gì xấu, chúng nó yêu nhau sao lại mình lại hành hạ chúng như thế? Chúng nó có tội tình gì đâu…mình đang làm chuyện gì thế này…một đứa đau khổ nhịn ăn cả mấy ngày, một đứa giờ phải nằm viện…có phải mình đã sai rồi không?” Suy nghĩ, bà vừa thương vừa tội cho số phận của cả hai, một người là con trai bà, một người là người mà con bà yêu…khẽ thở dài
-Bin à, Nhất Anh không gạt con đâu
-Mẹ nói sao ạ?
-Do mẹ ép Nhất Anh nên nó mới làm như thế
-Mẹ…
-Nhất Anh đang trong bệnh viện con lên với nó đi

-Sao ạ? Nhất Anh bị sao ạ? – Thiên Vũ lính quýnh
-Mẹ vừa nghe Tuyết Nga điện thoại, con mau lên với nó đi
-Mẹ…mẹ không cấm tụi con nữa sao ạ?
-Mẹ nghĩ lại rồi mẹ không thể nào dồn ép hai đứa như thế, hai đứa không có lỗi gì cả, có trách thì trách ông trời đã không công bằng với con của mẹ – Bà vuốt mái tóc Thiên Vũ, thở dài
-Mẹ…con cám ơn mẹ nhiều lắm – Thiên Vũ ôm mẹ mình rồi đứng dậy, loạng choạng Thiên Vũ không còn nhìn thấy gì cả, ngã xuống và ngất đi
-Bin…con sao vậy nè, Bin…
Nghe tiếng la Thiên Minh, ba Thiên Minh vội chạy sang, bế thóc Thiên Vũ ra xe đi thẳng đến bệnh viện gần nhất
-Con tỉnh rồi sao
Thiên Vũ hé mắt nhìn mọi người đang vây lấy giường bệnh, vội ngồi dậy
-Bin con định làm gì thế, mau nằm xuống, con vẫn chưa khoẻ đâu
-Con muốn gặp Nhất Anh
-Đợi em khoẻ lại anh sẽ đưa em đi
-Không em muốn đi ngay bây giờ
-Được rồi sáng mai hãy đi giờ cũng trễ lắm rồi
-Mẹ…
-Không cãi nữa, con nằm nghỉ đi – Ba Thiên Vũ đẩy Thiên Vũ nằm xuống, Thiên Vũ đành đợi đến sáng ngày mai


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.