Đừng khóc

Chương 96


Đọc truyện Đừng khóc – Chương 96:

Editor: Lâm Thái Y
 
Lúc nhỏ Đường Nhiễm có rất ít bạn bè cùng tuổi, càng đừng nói đến “gặp mặt” phụ huynh của bạn.
 
Sau khi chào hỏi, đối diện với ánh mắt sâu xa đầy nghi ngờ của Lạc Thanh Đường và Tất Tinh Nhan, cô gái nhỏ luống cuống tay chân.
 
Cuối cùng vẫn là Lạc Trạm không đành lòng. Trước khi Đường Nhiễm bị truy hỏi, lên tiếng ngăn cản lời định nói của Tất Tinh Nhan:

 
“Ba mẹ vừa mới về nhà, không đi gặp ông nội nói chuyện trước sao?”
 
Tất Tinh Nhan: “Mẹ đi rồi.”
 
Lạc Thanh Đường: “Ông nội con không vội.”
 
Lạc Trạm: “…”
 
Mặc kệ ra sao, vợ chồng hai người hiển nhiên là quyết tâm đóng đô ở đây xem bọn họ.
 
Ánh mắt Lạc Trạm khẽ chuyển động. Anh quay đầu, nhìn Đường Nhiễm đang khép nép bất an đứng bên cạnh, một lát liền đứng lên: “Không phải đến thăm anh sao, bây giờ xác định là không sao rồi, em an tâm chưa?”
 
Đường Nhiễm do dự một chút, nhỏ giọng lo lắng hỏi: “Thật sự không nghiêm trọng sao?”
 

“Phải, không nghiêm trọng, không phải anh đang mạnh khoẻ đứng trước mặt em đây sao?” Lạc Trạm đưa tay nắm lấy cổ tay Đường Nhiễm, “… Anh đưa em xuống dưới.”
 
Vừa mới dứt lời, Lạc Trạm phát hiện bàn tay Đường Nhiễm mà anh đang nắm đột nhiên rụt lại.
 
Lạc Trạm cúi mắt nhìn, mặt cô gái nhỏ đỏ lên, sốt ruột ngẩng đầu ám chỉ anh. Lạc Trạm nhớ tới cái gì, nâng mắt nhìn về phía đối diện.
 
Lạc Thanh Đường và Tất Tinh Nhan ngồi ở bên kia, biểu cảm vi diệu đang nhìn Lạc Trạm và Đường Nhiễm thân mật nắm tay nhau vô cùng tự nhiên.
 
Lạc Trạm: “…”
 
Khi mắt Đường Nhiễm chưa chữa khỏi, Lạc Trạm đã ở bên cô hơn một năm, dần tạo thành thói quen phản xạ có điều kiện. Mặc dù thị lực của cô gái nhỏ đã bắt đầu khôi phục, nhưng khi anh đi cạnh cô sẽ luôn có thói quen chủ động nhận nhiệm vụ làm “gậy người”. Cứ bị ba mẹ nhìn chằm chằm như thế đến mất tự nhiên, nhưng Lạc thiếu gia là người nào chứ?
 
Cảm giác xấu hổ giằng co không đến một giây, Lạc Trạm không hề đổi ý, vẫn nắm chặt tay cô gái nhỏ.
 
Anh bình tĩnh tự nhiên, nghiêng đầu hướng về phía vợ chồng Lạc Thanh Đường: “Con đưa cô ấy xuống dưới, hai người tự nhiên.” Anh quay lại nắm tay Đường Nhiễm, “Đi thôi.”
 
Đường Nhiễm bất an nhìn lại: “Chú, dì, hẹn gặp lại.”
 
“Được, lần sau gặp lại.”
 
Nhìn theo hai thân ảnh một cao một thấp rời đi.
 
Tất Tinh Nhan biểu tình suy sụp, quay đầu lại: “Ông xã à, con trai bảo bối của chúng ta chắc sẽ không bị trúng tà đấy chứ? Thằng bé đối với cô gái nhỏ này cũng quá quá quá quá khác thường rồi!”
 
Lạc Thanh Đường thu hồi tầm mắt, nghiêm túc gật đầu: “Có thể lắm.”
 
“Không được, chờ nó trở về, em nhất định phải hỏi kỹ một chút!”
 
“Hỏi không ra.”
 
“?”
 
“Em không thấy sao?” Lạc Thanh Đường nở một nụ cười không rõ ý tứ, “Gặp mặt cô bé kia, nó phòng chúng ta như phường trộm cướp vậy. Không có cô bé đó, nó càng không để lộ chút tin tức gì đâu.”

 
“Vậy làm sao bây giờ?”
 
“Hỏi ba đi. Lần này từ chối hôn sự dùng đến gia pháp, ba chắc chắn là người biết rõ nhất.”
 
“…”
 
“Sao anh không nói sớm?” Chờ một lúc lâu không thấy trả lời, Lạc Thanh Đường ngoài ý muốn quay đầu lại.
 
Tất Tinh Nhan lộ ra chút xấu hổ, lịch sự cười: “Vài phút trước, em mới dỗi với ba xong.”
 
Lạc Thanh Đường: “…”
 
Lạc Thanh Đường lặng lẽ than thở: “Anh nên sớm biết mới phải.”
 
Tất Tinh Nhan xấu hổ cười cười, đột nhiên nghĩ đến cái gì, thu lại biểu tình, nghiêm túc nói: “Thanh Đường, anh có cảm thấy, cô bé này vô cùng quen mắt không?”
 
“Có.”
 
“Anh cũng cảm thấy như vậy?” Tất Tinh Nhan nghi hoặc, “Vậy xem ra không phải là ảo giác của em. Em cảm thấy đã gặp qua con bé ở đâu đó, nhưng lại không nghĩ ra đã nhìn thấy ở đâu.”
 
Lạc Thanh Đường quay đầu lại: “Người em gặp không phải con bé.”
 
Tất Tinh Nhan: “?”
 
Lạc Thanh Đường: “Con bé họ Đường.”
 
Tất Tinh Nhan: “Cho nên?”
 
“Năm ngoái em ở nước ngoài có đến câu lạc bộ chơi bài Brit, một nữ Hoa kiều có kỹ thuật chơi bài rất tốt, em đã nhắc rất nhiều lần, lúc anh đến câu lạc bộ đón em có gặp qua một lần.”
 
Biểu cảm Tất Tinh Nhan chấn động: “A! Em nhớ ra rồi, người anh nói chính là Julian! Đúng đúng đúng, trước đó cô ấy có nhắc qua lúc còn ở trong nước cũng là họ Đường… Chẳng lẽ cô ấy và cô bé này có quan hệ??”
 
Lạc Thanh Đường đứng dậy, thuận tay kéo người phụ nữ bên cạnh lên: “Có quan hệ hay không, đi hỏi ba một chút sẽ biết.”
 
Tất Tinh Nhan cứng đờ.
 
Lạc Thanh Đường lộ ra một chút cảm xúc bất đắc dĩ muốn cười nhưng không cười: “Yên tâm đi, có anh ở đây. Ba cũng không đến mức muốn tính toán với em.”
 
“Vậy nếu ba mắng em, anh nhớ chắn giúp em đó.”
 
“Được rồi.”
 
“…”
 
Cùng lúc đó.
 
Cầu thang chính nhà họ Lạc, bên ngoài cửa trước.
 
“Xin lỗi thiếu gia, trong vòng ba tháng cậu không thể bước ra khỏi nhà chính.” Bảo vệ đưa cánh tay ngăn trước người Lạc Trạm, công chính liêm minh.
 
Đường Nhiễm đang ở bên cạnh, Lạc Trạm hiếm khi tốt tính: “Tôi chỉ đưa cô ấy ra ngoài, không rời khỏi phạm vi tầm nhìn của các anh.”
 
“Xin lỗi, mệnh lệnh không thay đổi, chúng tôi không thể cho cậu đi.”
 
Lạc Trạm mất sạch kiên nhẫn, khẽ nheo mắt lại: “Nếu tôi nhất định phải đi ra ngoài thì sao?”

 
“…”
 
Một vài bảo vệ bên ngoài cửa chính nghe như vậy, vẻ mặt nghiêm nghị, bọn họ đồng thời hơi hơi dịch thân hình, hướng về phía Lạc Trạm bày ra tư thế cảnh giới sẵn sàng.
 
Người đứng trước mặt Lạc Trạm nói: “Đây là sắp xếp của lão gia, thiếu gia không nên làm chúng tôi khó xử.”
 
Lạc Trạm còn muốn nói gì đó, lại bị lực kéo ở cổ tay áo gây chú ý.
 
Anh cúi đầu nhìn Đường Nhiễm: “Sao vậy?”
 
Đường Nhiễm nhẹ giọng hỏi: “Anh bị ông nội Lạc cấm túc sao?”
 
“Phải.” Lạc Trạm bẻ ngón tay nói với Đường Nhiễm, “Đây là cho nhà họ Đường một câu công bằng, thực thi gia pháp, từ chối tiếp khách một tháng, cấm túc ba tháng.”
 
“Sau này em còn có thể tới gặp anh không?”
 
“Tốt nhất không nên. Nếu chuyện này bị người khác phát hiện, không tốt cho em.”
 
“Vậy sao.” Sắc mặt Đường Nhiễm ảm đạm.
 
Lạc Trạm cười: “Trước đó không phải muốn lúc anh tỉnh lại sẽ tính sổ chuyện anh gạt em sao, sao bây giờ lại dễ dàng tha thứ như vậy?”
 
“Vốn dĩ đâu có trách anh,” cô gái nhỏ nhíu này, bất an nhỏ giọng nói, “Chỉ là sợ sau này anh sẽ gạt em, cho nên mới làm ra vẻ tức giận mà thôi, định là sau 10 ngày suy nghĩ, em sẽ hết giận. Kết quả còn chưa tới một tuần, anh đã bị…”
 
Nhìn thấy lại nhắc đến đề tài khiến cô đỏ mắt này, Lạc Trạm vội vàng kêu dừng: “Cấm túc ba tháng thôi mà, sẽ qua rất nhanh. Chờ thêm một thời gian nữa, nhất định mỗi ngày anh sẽ ở bên cạnh cô gái nhỏ nhà ta, có được không?”
 
Đường Nhiễm gật gật đầu, sau đó vươn tay nhỏ chỉ chỉ, phồng mặt biểu tình nghiêm túc nói: “Một lời đã định. Lần này Lạc Lạc không được gạt em nữa.”
 
Lạc Trạm cười rộ lên, sau đó thở dài: “Lòng tin của em đối với anh đã về số không rồi, đúng không?”
 
“Đúng.” Đường Nhiễm nghiêm túc gật đầu, “Cho nên Lạc Lạc phải bổ sung lại.”
 
“Bổ sung như thế nào?”
 
Đường Nhiễm ngây người.
 
Suy nghĩ vài giây, cô bừng tỉnh gõ tay: “Sau này mỗi lần Lạc Lạc đồng ý làm một chuyện cho em mà làm được thì thêm một điểm; gạt em một lần hoặc không làm được một lần, trừ một điểm.”
 
“Chờ đến đủ điểm, thì lòng tin hoàn toàn được khôi phục?”
 
“Đúng!”
 
“Vậy bao nhiêu điểm thì đủ?”
 
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, do dự mà dựng thẳng lên một ngón trỏ.
 
Lạc Trạm nhướng mày: “Một ngàn?”
 
Đường Nhiễm dường như rất kinh ngạc, lập tức lắc đầu: “10 điểm.”
 
Lạc Trạm ngơ ngẩn.
 

Chờ hồi phục tinh thần, anh lại nhịn không được cười rộ lên, duỗi tay vuốt mái tóc dài của cô gái nhỏ.
 
“Nhiễm Nhiễm à… Em cẩn thận sau này bị anh lừa ăn đến sạch sẽ, một chút cũng không chừa.”
 

 
Ông cụ Lạc kêu Lâm Dịch tìm Đường Thế Ngữ hơn nửa năm, nhưng Đường Thế Ngữ cũng đủ thoải mái, lập chuyện rời khỏi nhà này thành một thói quen thống nhất – thời gian ở lại mỗi thành phố tuyệt đối không vượt quá ba năm. Sau ba năm tất sẽ rời đi không lưu luyến, không còn bóng dáng.
 
Cho nên hơn nửa năm này, bọn họ tìm được không ít nơi Đường Thế Ngữ ở lại trước kia, nhưng người thì lại chẳng có chút dấu vết nào.
 
Người của Lâm Dịch tìm kiếm hết mấy thành phố có khả năng nhất, duy nhất phạm phải quy tắc “đen dưới đèn” (1), bỏ qua nơi ở của vợ chồng Lạc Thanh Đường.
 
 
Đợi đến khi Lạc Thanh Đường chủ động nhắc đến, ông cụ Lạc mới vội vàng sai người chạy tới, muốn bắt được “quả dưa” này trong câu lạc bộ chơi bài Brit.
 
Lâm Dịch lao hết sức lực, rốt cuộc lấy được địa chỉ nơi Đường Thế Ngữ đang ở, sau khi đuổi tới thì lại nghe được chủ nhà báo tin: Đường Thế Ngữ đã gia nhập đội thám hiểm khu không người, xuất phát một tuần trước, chưa định ngày về.
 
Tin tức vừa truyền tới, Lạc lão gia tức giận đến mức thiếu chút nữa râu dựng ngược tới trời.
 
“Con nhóc họ Đường đó, con nhóc đó! Từ nhỏ tới giờ không khiến người ta bớt lo! Suy nghĩ cổ quái, tính cách đanh đá, không hề giống phụ nữ một chút nào! Tôi còn tưởng lớn lên có thể tốt hơn, đã sắp 40 tuổi đầu rồi, đến bây giờ còn lăn lộn như vậy, đi khu không người làm cái gì không biết!”
 
“Ông như vậy là kỳ thị giới tính đấy.” Một giọng nói lười biếng ở phía sau sô pha trong phòng sách đột nhiên vang lên.
 
Ông cụ Lạc giật mình, cả Lâm Dịch đang nghe dạy bảo đồng loạt quay đầu lại. Ngay lập tức nhìn thấy một bàn tay thon dài đặt trên chỗ tựa lưng của bộ sô pha bằng da màu đen.
 
Mượn lực đỡ, Lạc Trạm ngáp dài, ngồi dậy.
 
Sắc mặt ông cụ Lạc thay đổi: “Sao con lại ở đây!”
 
“Nếu không thì con nên ở đâu.” Lạc Trạm híp mắt, lười biếng chống cằm dựa vào tay vịn, giọng nói lơ đãng, “Con còn bị cấm túc một tháng rưỡi nữa, vừa đủ ngủ ở mỗi phòng trong nhà chính một lần, dù sao cũng không thể ra ngoài, nhàn rỗi quá mà.”
 
Ông cụ Lạc phản ứng lại, cười lạnh: “Con đừng tưởng ông sẽ thả con ra ngoài. Không phải con muốn thể hiện sao, thế thì cứ ngoan ngoãn ở trong nhà đủ ba tháng cho ông.”
 
Lạc Trạm than nhẹ một tiếng. Suy nghĩ vài giây, anh bò cả người đến trên chỗ dựa của sô pha, lười biếng nhìn ông cụ Lạc cười: “Thương lượng một chút, hay là ông nội lại lấy gia pháp đánh con thêm một lần, sau đó cho con ra ngoài?”
 
“…”
 
Sắc mặt Lạc Kính Viễn trầm xuống tức thì.
 
Lâm Dịch thấy thế, âm thầm giật khóe miệng, quay đầu đánh mắt ra hiệu cho Lạc Trạm.
 
Ông ta hiểu rõ tính tình ông cụ nhất, càng biết rằng hơn một tháng trước áp dụng gia pháp trên người Lạc Trạm, ngoài mặt ông cụ không thể hiện gì, nhưng thực chất vô cùng đau lòng.
 
Đêm đó Lạc Trạm ngất xỉu, ông cụ không ngủ suốt đêm, lấy cớ ra ngoài đi dạo, cả đêm đến phòng ngủ của Lạc Trạm vài lần, mỗi lần đều phải ghé vào cửa nghe lén một lúc lâu, xác định cháu trai mình hô hấp vững vàng mới dám trở về.
 
Trên dưới nhà họ Lạc, hiện tại chỉ cần ai nhắc tới chuyện này, ông cụ liền hận không thể lấy giày nhét vào miệng đối phương.
 
Vậy mà Lạc Trạm…
 
Lâm Dịch buông tiếng thở dài, mở miệng: “Thiếu gia, lão gia cũng là vì muốn tốt cho cậu và tiểu thư Đường Nhiễm. Chuyện này chỉ có một cách duy nhất để giải quyết, hai người mới có thể không cần lo lắng về sau. Cấm túc ba tháng, cũng là để cho nhà họ Đường xem.”
 
Lạc Trạm: “Thật sự không thể châm chước?”
 
“Không được!” Ông cụ Lạc cứng rắn nói.

 
“Vậy được,” Lạc Trạm ấn tay vịn, không tốn chút sức lực nào, trực tiếp nhảy ra. Thanh niên vắt chân dài ngồi trên mặt kia của sô pha, nhìn ông cụ Lạc cười: “Vậy con đổi điều kiện có được không?”
 
Ông cụ Lạc nâng mí mắt: “Đổi cái gì?”
 
Lạc Trạm hơi kích động: “Ngày mai là sinh nhật Đường Nhiễm.”
 
“Vậy thì con cũng không thể đi ra ngoài.”
 
“Con không muốn đi ra ngoài,” Lạc Trạm nói, “Tổng bộ của Lam Cảnh Khiêm ở nước ngoài xảy ra chút vấn đề, buổi chiều mới có thể bay, về đến nơi sợ rằng cũng quá nửa đêm rồi, thế nên ngày mai chắc chắn không kịp quay lại đón sinh nhật với Đường Nhiễm.”

 
Ông cụ Lạc dừng lại một chút: “Con muốn đón con bé về nhà?”
 
“Vâng.”
 
Ông cụ Lạc trầm tư hai giây, đồng ý: “Chuyện này có thể. Lâm Dịch, ông đi sắp xếp đi.”
 
“Dạ, lão gia.”
 
Chờ Lâm Dịch rời đi, Lạc Trạm vẫn không có ý đi ra.
 
Đáng thương cho ông cụ Lạc, có còn trẻ trung gì đâu mà còn gặp phải đứa con trai không đáng tin tưởng và hai đứa cháu càng không đáng tin hơn, chỉ có thể tự mình xử lý mọi chuyện. Mệt mỏi nửa buổi chiều, ngẩng đầu lên lại phát hiện Lạc Trạm vẫn chưa đi.
 
Nghĩ lại bản thân không thể hưởng thụ cuộc sống về hưu là bởi vì đứa con và đứa cháu bất hiếu này, ông cụ Lạc nhướng mắt nhìn Lạc Trạm: “Sao còn chưa đi?”
 
Lạc Trạm: “Con ở đây chờ cô gái nhỏ nhà chúng ta được đón tới, đến lúc đó chắc chắn Lâm Dịch sẽ tới báo với ông trước tiên.”
 
Ông cụ hừ lạnh một tiếng.
 
Lạc Trạm trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: “Bên Đường Thế Ngữ kia, ông định làm sao?”
 
“Ôm cây đợi thỏ. Cô ta có thể không quay về sao?” Ông cụ Lạc dừng lại một chút, “Ông đã dặn dò bên kia, sau khi liên hệ được thì lập tức để cô ta về nước. Con không cần phải gấp gáp.”
 
“…”
 
Lạc Trạm chống tay ở phía sau, lười biếng ngẩng mặt.
 
Nhìn trần nhà trầm tư vài giây, anh nhẹ giọng cười nhạo: “Bà ấy có trở về hay không, con không quan tâm. Rất nhiều chuyện, quan trọng nhất không phải là nguyên nhân hay quá trình, mà là kết quả. Mà việc không thể thay đổi được chính là 18 năm này, cho dù bà ấy trở về, những tổn thương đã tạo thành cũng không thể bù đắp.”
 
“Vậy con còn hỏi làm gì?”
 
Lạc Trạm im lặng hai giây, cười: “Con không quan tâm, nhưng, Nhiễm Nhiễm có lẽ vẫn sẽ để ý.”
 
Không đợi ông cụ Lạc nói thêm gì nữa, bên ngoài phòng sách truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập.
 
“Vào đi.”
 
“Lão gia, xảy ra chuyện rồi!” Lâm Dịch bước nhanh vào, đi thẳng đến bàn làm việc, đưa tấm thiệp màu vàng trong tay tới trước mặt Lạc Kính Viễn.
 
Lạc Kính Viễn nhíu mày cầm lấy: “Đây là cái gì?”
 
“Cái này là…”
 
Lâm Dịch lúc này mới phát hiện Lạc Trạm cũng ở đây, biểu cảm khó xử.
 
Lạc Trạm cười như có như không đợi vài giây, lại thấy ông nội Lạc xem xong tấm thiệp, dùng ánh mắt phức tạp ngẩng đầu nhìn về phía anh.
 
Ý cười trên mặt Lạc Trạm bỗng dưng lạnh đi.
 
Anh nhảy xuống khỏi chỗ tựa lưng của sô pha, chân dài bước thẳng đến trước bàn: “Nhiễm Nhiễm đã xảy ra chuyện?”
 
Ông cụ Lạc siết tấm thiệp trầm mặc mấy giây, ném tới trên bàn, chậm rãi đẩy đến trước mặt Lạc Trạm.
 
Đồng thời trầm giọng hỏi Lâm Dịch: “Đây là chuyện gì?”
 
Lâm Dịch được cho phép, vội vàng mở miệng: “Tôi phái người tới viện điều dưỡng đón tiểu thư Đường Nhiễm, lúc người của chúng ta đến đó, tiểu thư Đường Nhiễm đã không ở bên kia. Tôi đi hỏi, hộ lý nói giữa trưa cô ấy đã được đón đi rồi.”
 
Lạc lão gia nhíu mày: “Người nhà họ Đường?”
 
“Dạ,” Lâm Dịch nói, “Đường Thế Tân tự mình đi đón.”
 
“…!”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.