Đừng khóc

Chương 95


Đọc truyện Đừng khóc – Chương 95:

Editor: Lâm Thái Y
 
Nghe người giúp việc nói xong, Lạc Trạm nhíu mày.
 
Anh nghiêng đầu, nhìn thoáng qua hành lang dài phía đối diện, hình dáng anh được phản chiếu mơ hồ qua tấm kính tráng men – cổ áo chữ V của bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, lộ ra một nửa xương quai xanh sắc bén, nhưng xung quanh cổ và vùng vai phía bên kia, màu trắng chói mắt của miếng băng vải kéo dài từ cổ xuống đến phía dưới cổ áo, quấn từng vòng từng vòng từ trước ngực ra đến phía sau lưng.
 
Nếu Đường Nhiễm cố ý quay về thành phố K, vậy chắc chắn là nghe được tin tức. Nếu để cô gái nhỏ nhìn thấy dáng vẻ này của anh…

 
Lạc Trạm nhíu mày.
 
Vào lúc Lạc Trạm đang còn chần chừ do dự, Lạc Thanh Đường bước vào từ trong hành lang.
 
“Nhà họ Đường? Là cháu dâu họ Đường mà ông nội con muốn đón về đó sao?”
 
Lạc Trạm nâng mắt lên, không nói chuyện.
 
Lạc Thanh Đường: “Đường tiểu thư kia có phải là người mà con vì con bé đó thà rằng bị dùng gia pháp cũng muốn từ chối hôn sự? Nếu con không thích con bé đó, sao còn muốn tự mình dặn dò chuyện con bé tới, sợ con bé tới tìm con tính sổ sao?”
 
“Không liên quan đến mọi người.” Lạc Trạm lạnh lùng nói. Sau đó anh quay sang người giúp việc: “Cô dẫn cô ấy đến phòng khách nhỏ, một lát nữa tôi xuống.”
 
“Vâng, thiếu gia.”
 

Chờ người hầu đi rồi, Lạc Trạm quay lại, không có biểu cảm gì đút tay vào túi quần: “Làm người phải trước sau như một, đây cũng là ba dạy con. Con cũng muốn ba mẹ giống như vậy. Nếu đã lựa chọn nuôi thả, vậy thì đừng can thiệp vào, như vậy hình thức chung sống của chúng ta có thể càng thêm “phụ từ tử hiếu” (*cha hiền con ngoan) một chút, ba thấy sao?”
 
Lạc Thanh Đường bình tĩnh mở miệng: “Ba và mẹ con sẽ không thúc ép con, cũng sẽ không can thiệp vào lựa chọn của con. Có điều là cha mẹ, ba nghĩ ít nhất chúng ta có quyền được biết chứ?”
 
Lạc Trạm nhíu mày, nâng mí mắt lên: “Ba muốn làm gì?”
 
Lạc Thanh Đường suy nghĩ hai giây, chỉ ra cầu thang: “Ba xuống dưới cùng con, nhìn vị Đường tiểu thư kia một chút?”
 
Lạc Trạm chăm chú nhìn Lạc Thanh Đường. Khuôn mặt giống bốn năm phần với anh kia của Lạc Thanh Đường không có chút thay đổi nào, bình tĩnh như thường.
 
Nhìn chằm chằm vài giây, Lạc Trạm khẽ thở dài, rũ mắt xuống.
 
Lạc Trạm: “Con có thể từ chối không?”
 
Lạc Thanh Đường: “Ba thì không sao cả.”
 
Lạc Trạm không tin nổi mà nâng mắt nhìn.
 
Lạc Thanh Đường: “Nhưng nếu mẹ con mà nghe được, con lại không cho bà ấy gặp, bà ấy có lẽ sẽ tìm mọi cách đạt được mục đích.”
 
Lạc Trạm không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt hơi đen.
 
Thật ra Lạc Thanh Đường lại bình tĩnh hơn nhiều, ngữ điệu chậm rì rì mà xoay chuyển 
 
Lạc Trạm: “Năng lực của bà ấy về giày vò người khác, con biết mà.”
 
Lạc Trạm: “……”
 
Lạc Trạm thở dài, xoay người đi đến đầu bên kia của hành lang.
 
Lạc Thanh Đường ngoài ý muốn hỏi: “Con cũng không gặp sao?”
 
“Gặp.”
 
“Vậy con muốn làm gì?”
 
“Thay quần áo.”

 
“?”
 
Lạc Thanh Đường sững sờ ở đầu cầu thang, nhìn bóng dáng con trai thon dài đĩnh đạc, qua một lát mới lấy lại tinh thần.
 
Lạc Thanh Đường tự nhủ đầy nghi hoặc: “Từ khi nào mà nó bắt đầu để ý ánh mắt và cảm nhận của người khác vậy?”
 
Cảm thấy kỳ quái, Lạc Thanh Đường quay đầu lại, ánh mắt hướng xuống cầu thang, nhìn về phía phòng khách nhỏ.
 
Nhà họ Đường, phòng trà.
 
Bà cụ Hàng nắm chặt cây gậy, khiếp sợ mở to mắt: “Con nói Đường Nhiễm tới cửa nhà họ Lạc? Bọn họ cứ để nó vào như vậy?”
 
Đường Thế Tân cúi đầu nói: “Đúng vậy ạ.”
 
“Nhà họ Lạc khinh người quá đáng! Ông già kia không phải đang xử lý gia pháp với Lạc Trạm, còn nói một tháng này đều từ chối tiếp khách, ngay cả con cũng không muốn gặp sao?”
 
Đường Thế Tân chần chờ hồi lâu, châm chước mở miệng: “Hiện giờ đúng là nhà họ Lạc từ chối tiếp khách đã hơn nửa tháng, nhưng mà Tiểu Nhiễm, có thể là ngoại lệ.”
 
“Ngoại lệ? Dựa vào đâu?”
 
“Nhà họ Lạc, hoặc là nói Lạc Trạm… có thể tình cảm đối với Tiểu Nhiễm có chút khác biệt.”
 
“Con nói vậy là có ý gì?”
 
“Con nghi ngờ, có thể Lạc Trạm đã nhớ lại chuyện năm đó.”
 
“Chuyện này không thể nào!”
 
Bà cụ Hàng đột ngột thay đổi sắc mặt, tay đang nắm cây gậy bỗng nhiên siết chặt, mu bàn tay đầy nếp nhăn giống như vỏ cây xù xì, dùng sức nắm cây gậy đến phát run mà vẫn không nhận ra.
 
Đường Thế Tân than nhẹ: “Cho dù không nhớ lại, tình cảm của cậu ta đối với Tiểu Nhiễm cũng không bình thường.”
 
“Con nói là cậu ta vì Đường Nhiễm mới từ chối Lạc Thiển?” bà cụ Hàng chau mày, “Con có gì làm bằng chứng?”
 
Đường Thế Tân: “Lúc trước Đường Nhiễm ở Thiên trạch, có mấy lần ra ngoài, người giúp việc trong nhà nhìn thấy bóng dáng Lạc Trạm ở bên ngoài.”
 
“Cái gì?… Tại sao chuyện như vậy mà con không nói sớm!”
 
Đường Thế Tân biểu cảm tối đi: “Mẹ, con chỉ là cảm thấy chuyện tình cảm của bọn trẻ, nên để cho chính bọn chúng lựa chọn suy xét.”
 
“Bậy bạ!”
 
Bà cụ Hàng không do dự cắt ngang lời nói của Đường Thế Tân. Bà ngồi ở trên ghế, biểu cảm không rõ đang suy nghĩ cái gì.
 
Trong phòng trà yên tĩnh một lúc lâu, bà cụ chậm rãi thở ra một hơi dài:
 
“Nếu sự thật như con nói, lúc trước nhà họ Lạc nhắc tới hôn ước, đưa ra điều kiện cũng không có gì là lạ.”
 
Đường Thế Tân sửng sốt: “Mẹ nói là, nhà họ Lạc vì Đường Nhiễm nên mới đồng ý? Vậy họ cũng không sợ sau này hối hận sao…” nói còn chưa dứt lời, Đường Thế Tân nghĩ đến gì, lập tức im miệng.
 
Bà cụ Hàng cười lạnh một tiếng: “Không biết là chủ ý của lão già kia hay là của thằng nhóc đó, nhưng mà chiêu khổ nhục kế này dùng cũng đủ ác rồi.”
 
Đường Thế Tân yên lặng một lúc, cau mày mở miệng: “Ngày đó có con ở bên cạnh, Lạc lão gia dùng gia pháp với Lạc Trạm không chút lưu tình. Tuy rằng không khoa trương máu chảy đầy đất giống như bên ngoài đồn đại, nhưng lúc cây gậy nện vào xương cốt, con nhìn cũng thấy muốn nội thương, Lạc Trạm cũng là ngất xỉu mới bị khiêng xuống… Nếu thật sự là khổ nhục kế, ông Lạc cũng quá nhẫn tâm rồi.”
 
“Con chỉ thấy lão già kia nhẫn tâm?” Bà cụ Hàng nhướng mí mắt đầy nếp nhăn lên.
 
Đường Thế Tân sửng sốt: “Mẹ nói, Lạc Trạm?”
 
“Mẹ thấy so với lão già luôn đau lòng cháu trai mình nhất kia, kế sách này càng có thể là chủ ý của Lạc Trạm.” Bà cụ hừ lạnh một tiếng.

 
“Chuyện này…” Đường Thế Tân đổ mồ hôi lạnh, “Không thể nào. Cậu ta, cậu ta vì Tiểu Nhiễm?”
 
Bà cụ Hàng liếc mắt nhìn ông ta: “Đây chẳng phải là kết luận của con sao?”
 
Đường Thế Tân nghẹn lời.
 
Bà cụ Hàng chậm rãi nheo mắt lại, dường như trong khoé mắt lóe lên ánh sáng.
 
Bà càng suy nghĩ biểu cảm càng nghiêm trọng. Vào lúc Đường Thế Tân lo lắng n không biết khi nào bà cụ muốn nổi giận, lại đột nhiên nghe thấy bà cụ Hàng cười rộ lên.
 
Đường Thế Tân hoảng sợ: “Mẹ, mẹ cười cái gì vậy?”
 
Bà cụ Hàng thu lại ý cười: “Mẹ vốn đang đoán cậu ta rốt cuộc là vì người nào, thà rằng bị gia pháp trừng trị, chết cũng không chịu cưới Lạc Thiển… Không ngờ nguyên nhân lại là vì Đường Nhiễm.”
 
Đường Thế Tân khó hiểu: “Chuyện này có gì mà vui như vậy?”
 
Bà cụ Hàng không trả lời, mà là nói: “Đến nước này, ép cậu ta cưới Lạc Thiển là không thể nào.”
 
Đường Thế Tân gật đầu, sắc mặt trầm trọng: “Con còn lo lắng lúc này nhà họ Lạc sẽ mượn cớ Lạc Trạm bị gia pháp trừng trị đến trọng thương mà trực tiếp cắt đứt qua lại với chúng ta.”
 
“Đúng là bọn họ sẽ làm vậy.”
 
“Vậy phải làm sao bây giờ? Mấy năm nay không biết bao nhiêu người biết nhà họ Đường và nhà họ Lạc liên minh, nhà họ Lạc nếu mạnh tay cắt đứt, hao tổn của bọn họ chưa chắc là nghiêm trọng, nhưng chúng ta bên này sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn!”
 
“Cho nên,” Bà cụ Hàng nheo mắt lại, “Mẹ mới nói, cũng may đó là Đường Nhiễm.”
 
Đường Thế Tân sửng sốt: “Cũng may là Đường Nhiễm?”
 
“Suy cho cùng con bé cũng mang họ Đường.”
 
Đường Thế Tân: “Chỉ sợ là phía bên Lam Cảnh Khiêm cũng đã biết chuyện. Nếu nhà họ Lạc vui vẻ mượn sức Lam Cảnh Khiêm, giúp Đường Nhiễm dẹp nhà họ Đường qua một bên…”
 
“Bọn họ muốn dẹp là dẹp được sao?” Bà cụ Hàng cười lạnh một tiếng, đứng dậy. 
 
“Trong dòng máu Đường Nhiễm có một nửa là của nhà họ Đường, bọn họ vĩnh viễn không cách nào phủ nhận điểm này!”
 
Đường Thế Tân: “Nhưng từ nhỏ đến lớn Đường Nhiễm chưa từng được chính thức thừa nhận là con cháu nhà họ Đường, cho nên nếu muốn gả con bé cho Lạc Trạm, chỉ sợ chúng ta cũng ——”
 
“Con bé còn chưa thành niên đâu.”
 
“?”
 
“Không phải Lam Cảnh Khiêm muốn lấy giấy khai sinh của con bé, sửa lại sinh nhật sao?”
 
Đường Thế Tân theo bản năng gật đầu.
 
Bà cụ Hàng: “Không cần ông ta sửa, chúng ta sửa trước.”
 
“…?”
 
Bà cụ Hàng chậm rãi cười rộ lên, ánh mắt rét lạnh.
 
“Lễ trưởng thành vào sinh nhật 18 tuổi của Đường Nhiễm, nhà họ Đường tổ chức, để cho tất cả mọi người chứng kiến con bé ở nhà họ Đường nhận tổ tiên, danh chính ngôn thuận làm con gái nhà họ Đường.”
 
Đường Thế Tân rốt cuộc phản ứng lại, chấn động tại chỗ: “Mẹ muốn để Đường Nhiễm có ràng buộc với nhà họ Đường?”

 
“Không sai. Không phải Lạc Trạm vì chung tình với Đường Nhiễm, vì con bé mà gia pháp đều hứng chịu, đến nửa cái mạng cũng không cần nữa đó sao?”
 
Bà cụ Hàng cười lạnh đi ra ngoài.
 
“Vậy thì để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy, ngày nào cậu ta và Đường Nhiễm còn tốt đẹp, thì ngày đó không thể động vào một cọng lông của nhà họ Đường, chờ hai đứa nó thành hôn, trong mắt người ngoài, nhà họ Lạc và nhà họ Đường vĩnh viễn là quan hệ liên minh không gì phá nổi!”
 
“……”
 
Đường Thế Tân nhìn bóng dáng bà cụ đi xa, đứng yên tại chỗ, thật lâu cũng không nói được lời nào.
 
Đường Nhiễm chờ ở sảnh lớn nhà họ Lạc đứng ngồi không yên.
 
Người giúp việc đưa cô vào, rót trà cho cô xong liền đóng cửa đi ra ngoài, chỉ để một mình cô ở lại chờ trong sảnh lớn, mỗi phút mỗi giây trôi qua thật lâu cứ như cả năm vậy.
 
Lúc Đường Nhiễm đứng dậy đi vài bước, ngón tay cuộn chặt lại, muốn đi ra cửa nhìn xem, lỗ tai vô cùng thính của cô chợt mơ hồ nghe được tiếng bước chân.
 
Đường Nhiễm bỗng dưng dừng lại, ngước mắt nhìn về phía cửa phòng.
 
Sau khi trong lòng thầm đến đến ba, cửa phòng khách bị đẩy ra, lộ ra mấy ngón tay trắng nõn đang đặt trên cửa.
 
Ngay sau đó, hình dáng cao ráo quen thuộc bước vào trong phòng.
 
Đường Nhiễm đang nhìn đến ngừng thở, vừa nhìn thấy người kia lập tức thả lỏng, cô hít sâu một hơi, mặt nghẹn đến đỏ bừng: “… Lạc Lạc!”
 
Từ khoảng cách không xa lắm, cô gái nhỏ giống như chạy như bay về phía Lạc Trạm.
Lạc Trạm hoảng sợ trong lòng nhảy dựng ——
 
Không nói đến đoạn ký ức bị mất kia, từ lúc anh quen biết Đường Nhiễm đến bây giờ, bởi vì nguyên nhân đôi mắt của cô gái này mà chưa từng thấy cô sốt ruột hốt hoảng đi nhanh như vậy, chứ đừng nói là chạy.
 
Lúc này thấy cô gái nhỏ chạy đến, trái tim Lạc Trạm suýt chút nữa ngừng đập.
 
Anh hoàn toàn phản ứng theo bản năng mà bước đến, chặn ngang ôm lấy cô gái nhỏ, thuận tay bế lên.
 
Đi sau Lạc Trạm vài bước, Lạc Thanh Đường và Tất Tinh Nhan ở phía sau cũng vừa vào cửa.
 
Hai người còn chưa phân biệt rõ ràng rốt cuộc tiếng gọi “Lạc Lạc” kia có phải là xưng hô trong tưởng tượng của bọn họ hay không đã kinh ngạc mà dừng lại.
 
Bên trong cánh cửa, một cô gái thân hình nhỏ nhắn đang đỏ bừng mặt như quả táo, cũng không biết sợ cái gì mà gấp như vậy.
 
Lúc này cánh tay cô đang buông thõng xuống, mờ mịt lại ngoan ngoãn để cho con trai bọn họ vòng tay qua eo, bế lên giữa không trung.
 
Mũi chân cô gái nhỏ cách mặt đất chừng 10 centimet.
 
Bốn người trong phòng lấy lại tinh thần.
 
Đường Nhiễm mờ mịt lại khó khăn quay đầu ở trên không: “Lạc Lạc?”
 
Lạc Thanh Đường và Tất Tinh Nhan: “——?”
 
“…… Khụ.”
 
Đến lúc này, Lạc Trạm mới phát hiện bản thân hơi kích động. Anh không nhìn xem biểu cảm của hai bậc phụ huynh đang chấn động đứng ngay cửa, mà thả cô gái nhỏ xuống đất trước.
 
“Đừng chạy loạn.” Lạc Trạm tạm dừng, hơi nhíu mày, nghiêm túc bổ sung, “Đôi mắt em mới vừa phẫu thuật được bao lâu? Không sợ bị ngã sao, lỡ đụng phải thì làm sao?”
Đường Nhiễm bị dạy dỗ đến cúi đầu, nghe xong vài giây mới nhớ tới mục đích mình đến đây, lại vội vàng ngẩng mặt: “Vết thương của anh, em nghe nói ông nội Lạc đánh anh, có thật không? Ông đánh anh có nặng không, sao cửa hàng trưởng nói anh chảy rất nhiều máu…”
 
Cô gái nhỏ càng nói giọng càng yếu đi, khoé mắt cũng đỏ lên.
 
Cô cẩn thận sốt ruột nhìn khắp người Lạc Trạm, nhưng mà đến lúc này cô mới chú ý, hôm nay Lạc Trạm mặc một cái áo màu đen cổ cao cùng với quần dài màu tối.
 
Che kín mít từ đầu đến chân, ngoại trừ gương mặt gây hoạ kia, không lộ ra bên ngoài thêm một chút nào.
 
Chuyện này không làm Đường Nhiễm nhẹ nhõm được, muốn nhấc lên để xem vết thương bên dưới.
 
Thái dương Lạc Trạm nhảy dựng, nhanh tay lẹ mắt đè lại cái tay của cô gái nhỏ. 
 
Khoé mắt Đường Nhiễm phiếm hồng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp căng thẳng, nghiêm túc đến mức có chút hung hăng: “Lạc Lạc, anh buông ra, để em nhìn xem.”
 
—— Nếu không phải vành mắt đang đỏ hồng, khí thế kia thật sự đẹp không tì vết.

Lạc Trạm cũng hiếm khi thấy một mặt như vậy của Đường Nhiễm, ngẩn ra hai giây mới lấy lại tinh thần.
 
Sau khi phản ứng lại, anh nắm tay cô gái nhỏ trấn an: “Không phải anh nói rồi sao, em đừng nghe Đàm Vân Sưởng nói bậy, có khi nào anh ta nói thật đâu. Anh chỉ diễn một vở khổ nhục kế cho Đường Thế Tân xem, không bị thương mà.”
 
“……”
 
Cô gái nhỏ yên lặng hai giây, đôi mắt nhịn khóc đến đỏ bừng, đáy mắt xinh đẹp ngân ngấn nước.
 
“Anh, nếu anh không có chuyện gì, hôm nay sẽ không, không ăn mặc như vậy!”
 
Lạc Trạm thở dài một tiếng, duỗi tay xoa đầu cô gái nhỏ: “Lớn lên sao thông minh quá vậy, nếu dễ lừa một chút thì tốt rồi.”
 
Nước mắt Đường Nhiễm tích tụ càng nhiều.
 
Lạc Trạm đau lòng đến nhíu mày: “Không được khóc, có nghe không. Anh ghét nhất là nhìn thấy con gái khóc, rất xấu.”
 
Đường Nhiễm cố gắng nhịn xuống, cúi đầu cố chấp muốn xốc áo Lạc Trạm lên: “Bị thương bao nhiêu, nhiều lắm không… em muốn xem.”
 
Lạc Trạm lại lần nữa đè tay Đường Nhiễm lại.
 
Anh bảo đảm ——
 
Bây giờ cô gái nhỏ chỉ là mắt ngấn nước, nhưng nếu để cô thật sự thấy những vết thương trên người mà anh nhìn qua gương còn sợ hãi kia, chắc chắn giây tiếp theo sẽ là nước mắt như đê vỡ.
 
Còn là loại xối xả, muốn cản cũng cản không được.
 
“Không được xem.” Nghĩ đến một màn kia, Lạc Trạm chân mày nhíu chặt.
 
Đường Nhiễm căng mặt đỏ mắt ngẩng đầu: “Vì sao?”
 
“……”
 
Lạc Trạm yên lặng vài giây, đột nhiên nghĩ đến gì đó.
 
Tay cô gái nhỏ bị anh bao lại nắm trong lòng bàn tay, Lạc Trạm nắm tay cô kéo đến bên cạnh, thuận thế xoay người.
 
“Bởi vì có người khác ở đây, cho nên hiện tại không thể xem.”
 
“?”
 
Tầm nhìn trước mặt Đường Nhiễm đang chỉ chứa mỗi hình ảnh Lạc Trạm bị tránh ra. 
 
Ngay cạnh cửa phòng khách, ánh mắt đôi vợ chồng đang “xem kịch” và cô chạm nhau.
 
Không khí ngưng đọng vài giây.
 
Đôi mắt Đường Nhiễm vẫn chưa khôi phục như bình thường, lúc này ánh sáng lại không đủ, cô nhìn một lát rồi mờ mịt quay đầu lại: “Lạc Lạc, bọn họ là ai?”
 
Lạc Trạm: “Đây là ba mẹ của anh.”
 
“——?!”
 
Đường Nhiễm không hề phòng bị, ngốc ngay tại chỗ.
 
“Không cần ngại, em gọi một tiếng là được rồi.”
 
“Gọi, gọi thế nào?” Cô gái nhỏ sợ tới mức dường như hồn phách đều bay đi mất.
 
Lạc Trạm vừa muốn mở miệng, lại dừng lại.
 
Anh nhịn không được tâm tư muốn làm chuyện xấu, giọng nói khàn khàn nhắc nhở: “Vậy thì, gọi là ba mẹ đi.”
 
“Ba, mẹ…”
 
Nhận ra không thích hợp, Đường Nhiễm lấy lại tinh thần, ngơ ngác ngước lên: “?”
 
Lạc Trạm lại nhịn không được, rũ mắt nở nụ cười.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.