Đọc truyện Đừng khóc – Chương 93:
Đường Nhiễm ngồi trên giường bệnh, nước mắt vẫn đang rơi lã chã, cứ thế ngơ ngác nhìn Lạc Trạm đi từ phía cửa phòng bệnh, từng bước từng bước lại gần cô.
Tới bên giường bệnh, Lạc Trạm dừng lại.
Anh đưa tay, dịu dàng lau giọt nước mắt ướt nhòe bên gò má Đường Nhiễm, sau đó, anh chống tay lên thành giường, cúi người sáp lại gần, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Nhiễm Nhiễm, anh tới muộn.” Chất giọng máy móc gần trong gang tấc, khàn khàn mà quyến rũ lạ kỳ.
“…!”
Đường Nhiễm khó mà ghép âm thanh quen thuộc trong ký ức với bóng dáng gần trong gang tấc này làm một, nhưng lại không thể nào phủ nhận.
Cô hơi rụt người lại, cuối cùng cũng đã hoàn hồn: “Lạc… Lạc Lạc?”
“Trợ thủ giọng nói AI, người máy phỏng sinh vật, còn cả Lạc Trạm, em muốn gọi Lạc Lạc nào?” Lạc Trạm rũ mắt, cười bất đắc dĩ, “Nhưng dù thế nào, cũng đều là anh cả.”
“Sao lại…”
Đường Nhiễm dùng ánh mắt mông lung nhìn Lạc Trạm từ trên xuống dưới, dường như không thể lý giải nổi tại sao đột nhiên một người máy mô phỏng lại biến thành người mình quen thuộc nhất.
Lạc Trạm không nói cũng không động, mặc cho Đường Nhiễm đánh giá.
Hồi lâu sau, cô bé con trên giường bệnh hơi dịch người, thấp giọng lẩm bẩm: “Có phải anh sợ em buồn, nên mới cố tình giả làm người máy tới lừa em không?”
Lạc Trạm giật mình, đến khi kịp phản ứng lại, anh không khỏi dở khóc dở cười: “Đúng là enh gạt em, nhưng không phải bây giờ, mà là trước kia —— ngay từ đầu, người máy Lạc Lạc bên cạnh em, chính là anh.”
Đường Nhiễm ngây người.
“Vẫn không tin anh à?” Lạc Trạm bật cười, anh nắm chặt tay Đường Nhiễm, nâng bàn tay nhỏ xinh của cô gái nhỏ lên, “Vậy chúng ta cùng nhớ lại.”
“?”
Suy nghĩ trong đầu Đường Nhiễm ngổn ngang rối loạn, không hề phản kháng lại hành động của Lạc Trạm.
Lạc Trạm thấp giọng, nói: “Nhắm mắt lại.”
Đường Nhiễm không hiểu, hỏi lại: “Làm gì ạ?”
“Nhiễm Nhiễm, nghe lời.”
“…” Đường Nhiễm thoáng do dự, nhưng rồi vẫn nhắm mắt lại.
Rơi vào bóng tối từng quen, Đường Nhiễm cảm giác được ngoại lực đang dẫn dắt mình —— Lạc Trạm chậm rãi nâng tay cô lên, sau đó, đầu ngón tay cô cảm nhận được làn da và độ ấm thân thuộc.
Hệt như bị bỏng, Đường Nhiễm lập tức rụt ngón tay lại.
Lạc Trạm buông mí mắt, nhìn cô gái nhỏ nhắm chặt hai mắt, dường như vừa bị dọa sợ, anh cười, khàn giọng nói tiếp: “Lần đầu tiên gặp mặt, em còn to gan hơn bây giờ cơ mà… Chủ nhân.”
Suy nghĩ thông suốt trở lại, những hồi ức của ngày này một năm trước ùa về, sau mấy hôm buồn bã khổ sở, niềm vui đến quá bất ngờ, từng lời nói, hành động với “quà sinh nhật” hiện lên rõ mồn một trước mắt.
[Lông mi thật dài. Sờ còn rất mềm, a, mắt cậu to thật, còn hơi xếch lên nữa.]
[…]
[Mũi rất cao… Môi mỏng… Thật kỳ diệu, chỗ này cũng có nhiệt độ sao?]
[Vâng, chủ nhân.]
[Đây là gì thế?]
Trong khoảnh khắc, đột nhiên cô nhớ được rõ ràng, toàn thân robot thoáng căng cứng, ngay cả giọng máy móc cũng trở nên trầm khàn lạ lùng.
Đường Nhiễm kinh ngạc, mở choàng mắt.
Anh nói…
Ngón tay Đường Nhiễm bị ai đó siết chặt, muốn thu về lại bị kéo lại, khoảng cách một lần nữa rút ngắn —— đầu ngón tay cô tiếp xúc với làn da cổ mát lạnh trơn mượt, dưới lòng bàn tay gồ lên một khoảng cong.
Lạc Trạm nhìn cô, dịu dàng cười.
“Đó là yết hầu, thưa chủ nhân.”
Đường Nhiễm: “——!”
Bàn tay nhỏ nhắn đang ngoan ngoãn nằm gọn trong tay Lạc Trạm, thình lình rút về như muốn né tránh.
Cô gái nhỏ hệt như con mèo con bị dọa sợ, mở to đôi mắt vô tội, bất an nhìn Lạc Trạm.
Đó là sự lên án trong im lặng.
Lạc Trạm bật cười: “Đừng nhìn anh như thế, cứ như anh làm gì em không bằng. Nhiễm Nhiễm, em nhớ ra chưa—— rõ ràng là em động tay với anh trước.”
Đường Nhiễm theo bản năng cãi lại: “Nhưng lúc đấy em tưởng anh là người máy mà.”
Lạc Trạm gật đầu: “Khi đó anh cũng vậy.”
Đường Nhiễm nghẹn lời.
Qua mấy giây, cô hơi nhíu máy, chậm rãi mở miệng: “Vậy tức là, anh thật sự là người máy Lạc Lạc?”
Ý cười trên môi Lạc Trạm nhạt đi, nghiêm túc gật đầu. “Ừm. Em hẳn cũng cảm nhận được, bây giờ lại càng sâu sắc hơn—— người vẫn luôn bên cạnh bầu bạn với em, chính là anh.”
“Tại sao anh lại… làm vậy?”
Lạc Trạm bất đắc dĩ: “Những lời Đàm Vân Sưởng nói lần trước, có già nửa là sự thật, người ở phòng thí nghiệm INT không may làm hỏng quà sinh nhật ông nội chuẩn bị cho em. Nhưng đó không phải là chuyện xảy ra trong 2 tháng anh ở nước T, mà là ngay trước sinh nhật em.”
“Có thể nói rõ ràng cho em nghe không?”
Lạc Trạm thẳng thắn: “Khi đó em vừa tới nhà họ Đường, còn phải ở một mình, vô cùng mong chờ món quà sinh nhật đó, anh sao nỡ làm em thất vọng.”
Mặt cô gái nhỏ méo xẹo: “Thế nên, ngay từ đầu anh đã gạt em?”
Lạc Trạm im lặng.
“Ban đầu anh nói với em anh là Lạc Tu, sau đó lại giả dạng làm người máy của em, thậm chí còn…”
Đường Nhiễm đột nhiên ngừng lời.
Tim Lạc Trạm hụt một nhịp, lo lắng nhìn cô: “Thậm chí gì cơ?”
“Không có gì,” Lát sau, cô gái nhỏ chun chun mũi, lí nhí nói: “Chỉ là em đang nghĩ, rốt cuộc là anh đã gạt em bao nhiêu chuyện.”
“…”
Lạc Trạm chột dạ dời ánh mắt.
Căn phòng khôi phục vẻ yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, cô gái nhỏ trên giường bệnh khẽ nhúc nhích. Lạc Trạm ngước mắt lên nhìn theo, chờ đón nhận “phán quyết” cuối cùng.
Đường Nhiễm nói, giọng vô cùng chân thành: “Người máy của em không xảy ra chuyện gì, em rất vui. Nhưng bản thân anh có rất nhiều cơ hội nói sự thật với em, lại cứ luôn lảng tránh, em rất không vui. Thế nên hiện tại trong lòng em rất loạn, vẫn muốn…”
Lạc Trạm nghe xong nhíu chặt mày: “Muốn tự mình bình tĩnh lại một thời gian?”
Đường Nhiễm ngạc nhiên nhìn anh: “Sao anh biết?”
Lạc Trạm: “Trước khi tới đây, anh đã xem xét tất cả những kết quả có thể xảy ra rồi.”
Đường Nhiễm mở to mắt, “Vậy đáp án của em, đối với Lạc Lạc, là kết quả tốt nhất hay xấu nhất?”
Lạc Trạm: “Xấu nhất.”
Rõ ràng là Đường Nhiễm rất bất ngờ, cô sụt sịt rồi bất mãn nói nhỏ: “Có phải trong mắt Lạc Lạc, em không chỉ dễ lừa mà còn dễ dụ phải không?”
“Không phải,” Lạc Trạm khẽ than, anh vươn tay ra dịu dàng xoa đầu cô, “Tất cả những câu trả lời không thể gặp em, đều là xấu nhất với anh.”
“…”
“Nhưng mà dù sao, anh cũng nên bị “báo ứng”. Cô gái nhỏ của chúng ta phải học cách ác độc một chút, đối với ai cùng thế, không thể tha thứ dễ dàng được.”
Lạc Trạm nói xong, lưu luyến mãi mới thu tay lại, đứng dậy: “Anh đi đây, em nghỉ ngơi đi nhé.”
“Ừm.” Đường Nhiễm khẽ gật đầu.
Lạc Trạm quay người, đi ra phía ngoài. Đến trước cửa, anh đột nhiên dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Thật sự không muốn anh ở lại đón sinh nhật với em sao,” Anh thoáng ngừng lời, cười rõ là xấu xa, “Chủ nhân?”
Không phụ sự kỳ vọng của ai kia, khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ ngồi trên giường lập tức chuyển đỏ.
Tay cô siết chặt ga giường, cố gắng làm vẻ nghiêm nghị: “Em nghe theo đề nghị của Lạc Lạc, phải học cách nhẫn tâm, cho nên… Không… Không cần.”
Lạc Trạm chậc lưỡi, vừa bực mình vừa buồn cười: “Vừa dạy mà em đã áp dụng lên người anh à?”
Cô gái nhỏ cong môi không nói lời nào, nhìn anh không chớp mắt, khuôn mặt thanh tú vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng.
“Được rồi,” Lạc Trạm bước ra ngoài, không quên nhìn cô bé trên giường lần cuối, ánh mắt chợt dịu xuống, “Ngủ ngon nhé, cô gái nhỏ của anh.”
“…”
Cửa phòng khép lại.
Bóng tối một lần nữa bao trùm, sau một hồi yên tĩnh, cô chậm chạp nằm xuống giường.
Ngây người nhìn trần nhà mờ tối hồi lâu, cô gái nhỏ túm chặt chăn, kéo lên từng chút từng chút, cho đến khi che kín mặt đỏ au.
Lúc lâu sau, dưới tấm chăn mỏng truyển ra tiếng cười yếu ớt, như đang cố kìm nén.
“Ngủ ngon, Lạc Lạc.”
Lạc Trạm vẫn chưa đi, anh đứng bên ngoài, tựa vào cửa phòng, im lặng rũ mắt chờ đợi.
Anh vẫn để hơi hé cửa, lúc nghe được tiếng hít thở đều đều từ trong căn phòng yên tĩnh, anh mới đứng thẳng dậu.
Đóng kỹ cửa lại, anh xỏ tay vào túi quần, chậm bước đi về phía cầu thang.
Khi đi ngang qua trạm y tá, có một nữ y tá trẻ tuổi đi từ phía đối diện tới. Lạc Trạm chưa từng gặp người này nên cũng chẳng quan tâm, buông mắt toan đi qua.
Nhưng ngay lúc sượt qua vai, đối phương đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn Lạc Trạm: “A, là cậu.”
Lạc Trạm cũng dừng lại, lạnh nhạt nhìn theo: “Chúng ta biết nhau à?”
Y tá hơi sửng sốt, lập tức cười tỏ ý xin lỗi: “Hình như tôi hơi đột ngột làm cậu bất ngờ. Thật có lỗi, nhưng mà, chắc cậu là bạn trai của cô bé ở phòng V1 đúng không?”
“…”
Lạc Trạm ngoái lại.
Anh vừa đi ra từ căn phòng đó, chính là phòng bệnh VIP số 1 tại viện điều dưỡng trực thuộc viện mắt tư nhân của Gia Tuấn Khê.
Cảm xúc của Lạc Trạm có phần hòa hoãn hơn, anh không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Tôi không nhớ có từng gặp cô ở phòng V1.”
“Đúng là chúng ta chưa gặp nhau bao giờ, nhưng tôi từng thấy cậu,” y tá cười, “Nói đúng hơn là tôi từng nhìn thấy ảnh của cậu, rất nhiều lần.”
Lạc Trạm hơi giật mình, nhíu mày hỏi: “Ảnh của tôi, ở đâu?”
Y tá chỉ trỏ tay, cười đáp: “Ở phòng của cô bé kia đó. Hai tháng trước, ngày nào cô bé cũng đến chỗ trạm y tá chúng tôi mượn một ít tạp chí cũ về lĩnh vực khoa học kỹ thuật, mấy tờ này ít có ai mượn lắm, cô bé còn cố công cắt hết những tin về cúp tên gì mà Hackathon mấy năm gần đây ra. Có hôm tôi tới thay thuốc nên cô bé cho tôi xem—— ôi trời, cô bé đã tập hợp tất cả bài báo viết về những cuộc thi có cậu tham gia đấy, chỉ sợ là tốn không ít công sức.”
Sau mấy giây thất thần, Lạc Trạm mới kịp phản ứng lại: “Tất cả?”
“Đúng thế.” Y tá cười, “Tôi thấy cuốn cũ nhất cũng phải là ảnh từ 6, 7 năm trước rồi ấy nhỉ? Nhìn trong ảnh hình như cậu cũng mới 14, 15 thôi. Nếu không phải cô bé góp nhặt ảnh qua từng năm, chắc tôi cũng không dám chắc là cậu.”
“Chuyện cô vừa nói, là từ bao giờ?”
“Ừm, chắc khoảng 2,3 tháng trước. Mắt cô bé mới cắt chỉ không lâu, tôi còn phải dặn cô bé không nên nhìn chăm chăm vào cái gì quá lâu.”
“…”
Lạc Trạm cứng chân tại chỗ mấy giây rồi chậm chạp quay đầu lại, nhìn về căn phòng bệnh kia đầy phức tạp.
Nếu đã tập hợp ảnh anh tham gia thi đấu mấy năm gần đây, vậy thì có thể giải thích được, hơn một tháng trước gặp nhau ở ga quốc tế của sân bay thành phố K, tại sao Đường Nhiễm lại không hề bất ngờ khi nhìn thấy anh.
Vì cô đã chuẩn bị tâm lý xong hết rồi, không biết đã tập việc đi đón bọn họ bao nhiêu lần rồi mới đến sân bay hôm đó.
Thậm chí ngay cả khi bọn họ nhắc tới cậu bé lúc nhỏ, câu trả lời của cô ấy——
[Thật ra em cũng quên mất cậu ấy trông thế nào rồi. Lâu lắm rồi mà.]
Nhưng sự thật là, cô chưa từng quên.
Chỉ vì anh, sợ anh vì thế mà cảm thấy tội lỗi, cảm thấy tự trách, nên trước mặt tất cả mọi người, cô mới giả bộ quên “thủ phạm” đã cướp đi ánh sáng của đôi mắt mình suốt mười năm ròng rã.
Lạc Trạm buông mắt, nắm tay siết chặt. “Rõ ràng đã dặn em phải nhẫn tâm cơ mà, sao lại dễ dàng tha thứ tội ác lớn nhất như thế?” Dứt câu, Lạc Trạm buông những ngón tay đã căng cứng của mình ra.
Anh nhếch miệng cười tự giễu, xỏ tay lại túi quần, bóng dáng thon dài lững thững bước chậm xuống cầu thang.
“Nhưng phải làm sao đây—— cứ thế mà tha thứ cho kẻ trốn tránh hèn nhát này ư, anh không làm được.”
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày sinh nhật cũ của Đường Nhiễm, nhưng cô vẫn chẳng có tin tức gì của Lạc Trạm.
Cho đến tận một chiều Chủ nhật yên bình như thường lệ, Đàm Vân Sưởng gọi điện thoại tới.
Đường Nhiễm vừa ấn nhận, giọng lo lắng vội vã của Đàm Vân Sưởng từ đầu dây bên kia truyền tới, “Đường Nhiễm, hai ngày nay có liên lạc với Lạc Trạm không?”
Đường Nhiễm hơi ngạc nhiên, lắc đầu theo bản năng rồi mới nhận ra Đàm Vân Sưởng không nhìn thấy mình, cô nói: “Không ạ, từ sau hôm sinh nhật em vẫn chưa gặp anh ấy… Có chuyện gì sao ạ?”
Đàm Vân Sưởng cắn rằng: “Không có gì, anh sẽ——”
“Cửa hàng trưởng,” Đàm Vân Sưởng nắm chặt điện thoại, giọng nói vô thức trở nên căng thẳng, “Nếu Lạc Lạc xảy ra bất cứ chuyện gì, em mong là anh không giấu em.”
Đàm Vân Sưởng nghẹn lời.
Một lúc sau, dưới tiếng thúc giục của Đường Nhiễm, Đàm Vân Sưởng đành phải nói ra: “Anh cũng không biết có nên nói chuyện này với em hay không, lỡ như để Lạc Trạm biết, nói không chừng sẽ vác gậy đuổi đánh anh mất…”
Đường Nhiễm lo lắng đến mức quên cả thở: “Rốt cuộc là sao ạ?”
Đàm Vân Sưởng: “Từ thứ Tư tuần này, đã 3 ngày liền Lạc Trạm không tới phòng thí nghiệm—— điện thoại thì tắt máy, gọi điện tới nhà họ Lạc bọn họ cũng giấu giấu giếm giếm, anh muốn vào nhà tìm người họ cũng không cho vào.”
Đường Nhiễm cảm thấy đầu óc mình choáng váng, trong nháy mắt, sức lực toàn thân như bị rút cạn.
Sắc mặt cô trắng bệnh, mất vài giây mới nói được tiếp: “Có phải Lạc… Lạc Lạc xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Anh cũng đoán thế. Bọn anh có một người bạn tên Tề Cận, tin tức của cậu ta rất nhạy, đã nhiều lần bọn anh nhờ cậu ta nghe ngóng. Thế nên lần này, vì không liên lạc được với Lạc Trạm nên anh đã đi hỏi cậu ta.”
Đàm Vân Sưởng nói hết câu, có chút chần chừ, một lúc sau mới khó xử nói tiếp:
“Theo thông tin của Tề Cận, không biết vì nguyên nhân gì và tiệc mừng thọ của ông Lạc lùi tới thứ Ba tuần này. Đường Thế Tân đại diện nhà họ Đường tới chúc thọ, trước mặt biết bao nhiêu quan khách danh gia vọng tộc, Lạc Trạm ngang nhiên chống đối ông Lạc, vạch mặt nhà họ Đường tại trận, thẳng thừng từ chối hôn sự giữa hai nhà…”
Giọng Đàm Vân Sưởng trầm xuống.
Hô hấp của Đường Nhiễm cũng trở nên run rẩy, căng thẳng siết chặt tay, ngay cả móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay cũng không cảm thận được: “Sau đó thì sao ạ?”
Đàm Vân Sưởng thở dài: Sau đó, ông Lạc nổi trận lôi đình, lấy chiếc gậy gia pháp của nhà họ Lạc ra, ép Lạc Trạm tuân thủ hôn ước, xin lỗi Đường Thế Tân trước mặt tất cả mọi người, nếu không nghe theo… Không nghe theo sẽ đánh đến khi cậu ấy chịu nhận sai mới thôi.”
Ánh mắt Đường Nhiễm chấn động: “Anh ấy có đồng ý không?”
Im lặng hồi lâu, Đàm Vân Sưởng khẽ thở dài, đáp: “Tề Cận nói, viên gạch xanh mà khi đó Lạc Trạm quỳ lênh láng máu toàn là máu, đến tận lúc ngất đi, cậu ấy vẫn không hề hé miệng lấy nửa lời.”
“——!”