Đừng khóc

Chương 92


Đọc truyện Đừng khóc – Chương 92:

Giải thích tiêu đề chương: Chữ “掉马” dịch ra là ngã ngựa, một từ mạng của Trung quốc, ý là lật tẩy, phát hiện danh tính của ai đó.
————————————————————
Phòng bệnh yên lặng hồi lâu.
 
Đường Nhiễm chớp mắt, dường như mất một lúc mới kịp phản ứng lại: “Hỏng… rồi?”

 
“Ừm,” Đàm Vân Sưởng kiên nhẫn giải thích: “Do mấy cậu sinh viên mới tới không hiểu chuyện, tưởng người máy đó là vật mẫu nghiên cứu của phòng thí nghiệm. Sơ xuất trong bước nghiên cứu nên không may làm hỏng.”
 
“…” Sắc mặt Đường Nhiễm dần tại đi.
 
Đàm Vân Sưởng vội nói thêm: “Dù tạm thời bây giờ vẫn chưa khởi động được, nhưng bọn anh đã gửi về để kiểm tra rồi! Phòng thí nghiệm cũng đã gửi đơn đặt hàng khẩn cấp cho bên sản xuất. Em gái Đường Nhiễm, anh cam đoan với em, hộp máy mới sẽ sớm được gửi về, rất nhanh thôi, em cứ yên tâm.”
 
“Chuyện này,” Đường Nhiễm siết chặt ngón tay, “Trí nhớ lúc trước của nó vẫn sẽ còn chứ ạ?”
 
“Trí nhớ?” Giọng Đàm Vân Sưởng nghẹn lại, vô thức nhìn về phía Lạc Trạm, nhưng mới chỉ vừa liếc qua bên kia, anh ta đã chột dạ thu hồi tầm mắt.
 
Anh ta lúng túng cười với Đường Nhiễm: “Robot bionics chỉ có thể mô phỏng ngoại hình, giác quan và phản ứng của con người thông qua sự kiểm soát của các chu trình khép kín, chứ không hoàn toàn giống người thật, sao có thế có ký ức? Cùng lắm thì còn một ít, khụ khụ, ghi chép và số liệu lưu trữ tồn đọng thôi.”
 
Đường Nhiễm cắn môi không đáp, cô buông mí mắt, khẽ cúi đầu.
 

Sự yên tĩnh trong phòng làm Đàm Vân Sưởng càng thêm bất an. Nhân lúc Đường Nhiễm cúi đầu không để ý tới mình, anh ta vội quay sang phía Lạc Trạm, nháy mắt phát tín hiệu cầu cứu.
 
Đáng tiếc, sự chú ý của ai đó hoàn toàn đặt trên người Đường Nhiễm, chẳng có vẻ gì là định quan tâm ai khác cả, nên tất nhiên là không bắt được tín hiệu.
 
Thấy Đường Nhiễm ngày có xu hướng gục xuống, sắp chôn cả đầu vào trong lòng luôn rồi, thì đột nhiên nghe giọng cô bé vang lên.
 
“Lạc Lạc.” Thanh âm run rẩy tưởng như sắp khóc, “Hỏng thật rồi sao?”
 
“——!”
 
Đàm Vân Sưởng nghe vậy cũng hồi hộp theo, đột nhiên, anh ta ngẩng đầu nhìn Lạc Trạm.
 
Lạc Trạm nhíu chặt mày, bàn tay buông bên hông đã siết thành quyền. Thoáng mấy giây im lặng, anh mấp máy môi như muốn nói điều gì.
 
Đàm Vân Sưởng có thể thề với trời, cái bộ dạng bây giờ của Lạc Trạm đứng trước Đường Nhiễm, tuyệt đối không thể kiên trì quá ba giây sẽ bắt đầu loạn ngôn!
 
Chỉ trong một sát na* quyết định, với ánh mắt hỏa nhãn kim tinh thấu tỏ sự đời, Đàm Vân Sưởng đã nhanh chóng cướp lời trước: “Cậu ấy không biết!”
 
(*) Sát na là thuật ngữ nhà Phật hay sử dụng, chỉ đơn vị ngắn nhất của thời gian; hay nói cách khác, sát na chỉ thời gian chớp nhoáng của mỗi biến đổi.
 
Đường Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu, quả nhiên bên khóe mắt đã lấp lánh ánh nước.
 
Đàm Vân Sưởng nói như chém đinh chặt sắt, đã quyết đóng vai phản diện thì phải làm đến cùng: “Lạc Trạm đang thi đấu ở nước ngoài, có biết cũng chẳng giải quyết được gì, bọn anh sợ ảnh hưởng tới trạng thái thi đấu của cậu ấy nên vẫn một mực giấu kín, chưa dám nói chuyện này.”
 
“——”
 
Đường Nhiễm ngồi đó chết sững.
 
Lương tâm Đàm Vân Sưởng càng lúc càng cắn rứt, dáng vẻ cô gái nhỏ cúi gằm mặt, và cả giọt nước mắt đang chực chờ rơi làm lòng anh ta không thôi bất an.
 

Đàm Vân Sưởng sợ chỉ một giây sau, cô bé trước mặt sẽ òa khóc.
 
Nếu mà như vậy thật, chắc chắn thằng nhóc chó má đang tỏa hơi lạnh ngồi bên cạnh sẽ không cho anh ta chết yên ổn.
 
May mà Đường Nhiễm không khóc.
 
Cô bé chỉ ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, ngây người lâu thật lâu, sau đó chậm rãi đứng dậy, không nhìn ai không quan tâm ai, lẳng lặng đi về phía giường bệnh của mình.
 
Đây là lần đầu tiên Đàm Vân Sưởng thấy cô gái nhỏ như vậy, vội bước đuổi theo: “Đường Nhiễm, xin lỗi em, bọn anh——”
 
“Em mệt rồi.”
 
Giọng cô rất nhẹ nhàng, nhưng đối với Đàm Vân Sưởng, chẳng khác nào thanh sắt chặn ngang họng anh ta, muốn nói mà không được.
 
Cô dừng lại trước giường bệnh, không hề quay đầu lại.
 
“Em muốn nghỉ ngơi.”
 
Chưa bao giờ Đàm Vân Sưởng thấy giọng điệu của Đường Nhiễm bình tĩnh và hờ hững đến vậy, tim anh ta run lên vì sợ hãi: “Thế… Thế chiều bọn anh lại… lại tới…”
 
“Buổi chiều em cũng muốn yên tĩnh.” Giọng điệu không mảy may thay đổi, “Cứ để sau hôm sinh nhật lần thứ nhất của em, rồi chúng ta gặp lại nhé.”
 
Đàm Vân Sưởng xây xẩm mặt mày.
 
Đường Nhiễm không nói thêm gì. Cô xốc chiếc chăn mềm, chầm chậm leo lên giường, rồi cứ thế quay lưng về phía họ, vùi mình vào ổ chăn.
 
Cô dùng chăn phủ kín lấy mình, dưới lớp chăn, Đường Nhiễm cuộn người lại, như thể toàn thân đang lạnh cóng.
 
Hệt như một đứa trẻ tội nghiệp không có chỗ nương tựa.
Đứng nói là Lạc Trạm, ngay cả Đàm Vân Sưởng cũng thấy lòng đau như dao cứa—— Đường Nhiễm trong mắt anh ta ngoan ngoãn như cô con gái nhỏ, trước nay chưa từng thấy cô bé giận dỗi bao giờ.
 
Nhưng, chẳng qua cô bé chỉ là một ngọn núi lửa đang say ngủ.
 
Lúc này, trong tin vỡ nát, dung nham cuộn trào mãnh liệt, nóng đến mức muốn tràn ra ngoài, ứa qua từng khe nứt, nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế, không để nó phun trào.
 
Đàm Vân Sưởng còn đang trầm tư nghĩ cách cứu vãn tình hình, thì đột nhiên nghe bên cạnh có tiếng bước chân—— Lạc Trạm đứng thẳng người dậy, mi tâm chau lại, toan bước về phía Đường Nhiễm.
 
Đến khi thấy rõ biểu cảm trên mặt Lạc Trạm, Đàm Vân Sưởng cảm thấy sự bình tĩnh trong lòng mình sụp đổ, rụng xuống từng mảng lộp bộp.
 
Không nghĩ ngợi gì thêm, anh túm chặt Lạc Trạm lôi ra ngoài: “Vậy bọn anh không quấy rầy em nữa. Nghỉ ngơi cho tốt nhé Đường Nhiễm!”
 
“Cạch.” – Cửa phòng bệnh đóng lại.
 
“…” Trên giường bệnh trắng toát, chiếc chăn trượt xuống khỏi thân hình nhỏ gầy, thấp thoáng thấy những ngón tay nhỏ gầy trắng nõn đang túm chặt lấy ga đệm.
 
Ngoài phòng bệnh.
 
Tay Đàm Vân Sưởng bị Lạc Trạm hất ra, bực tức nói: “Sao anh lại kéo tôi ra?”
 
“Thôi nào tổ tông của tôi ơi, tôi mà không kéo cậu ra, chẳng lẽ chống mắt nhìn cậu ở lại làm mấy chuyện ngốc nghếch?”
 

“Tôi chỉ định nói sự thật cho cô ấy biết.”
 
“Lời tôi nói thì không phải là thật à? Người máy vốn đã bị đám nhóc thối ở phỏng thí nghiệm phá hỏng còn gì.”
 
“Nhưng đó là chuyện của một năm trước.”
 
“Tôi… tôi cũng đâu nói với Đường Nhiễm thời gian cụ thể, phải không?” Đàm Vân Sưởng chột dạ hạ thấp âm lượng, vừa nài nỉ vừa khuyên ngăn: “Tôi xin cậu đấy tiểu tổ tông, tỉnh táo lên đi, cậu định nói hết tất cả cho cô bé thật đấy à?”
 
Lạc Trạm siết chặt nắm tay, hai hàm răng nghiến lại, làm xương gò má cũng căng cứng theo, “Không, nhưng… chẳng lẽ tôi phải nhìn cô ấy khổ sở như thế ư?”
 
“Cứ coi như cậu nói cho cô bé biết, chưa chắc cô bé đã thấy vui! Đây là lừa gạt, từ đầu đến đến cuối đều là lừa gạt đấy! Cô bé giận người khác thì không nói làm gì, nhưng nếu giận bạn trai thì cậu thảm rồi—— cậu không sợ cô bé không để ý đến cậu nữa sao?”
 
Lạc Trạm lạnh giọng: “Thế cũng còn hơn là để cô ấy đau khổ một mình.”
 
“…” Đàm Vân Sưởng nghẹn họng, cắn răng nói, “Trước kia tôi đúng là mắt mờ nhận nhầm—— mẹ nó cái giống cậu sao mà si tình thế!”
 
Lạc Trạm chẳng buồn quan tâm nữa, anh xoay người muốn trở lại phòng bệnh.
 
Đàm Vân Sưởng thấy đầu mình quay mòng mòng, vội xông lên giữ Lạc Trạm lại: “Cậu quên vụ đánh cược với anh trai cậu rồi à!?”
 
“!”
 
Bước chân Lạc Trạm cứng lại, dừng nguyên tại chỗ.
 
Đàm Vân Sưởng tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Khi đó cậu đã cam đoan điều gì trước tất cả thành viên của INT? Cậu đã nói sẽ cùng bọn tôi sáng tạo lịch sử thuộc về riêng mình! Giờ sao, tiểu thiếu gia muốn đổi ý rồi à?”
 
“…”
 
“Cậu quên rồi đúng không, bao nhiêu năm qua anh em chịu khổ chịu mệt cùng cậu, cậu quên hết rồi phải không? Cuối năm kia, vì một bug nhỏ trong mười mấy vạn cái code mà cả một tuần trời, ai nấy cũng chỉ dám ngủ 2-3 tiếng mỗi ngày, đến khi xác định được ra, người nào người nấy láo nháo không khác gì bầy khỉ hoang—— Đến cả Lâm Thiên Hoa, người mà bình thường hội họp vui chơi không đụng đến một giọt rượu cũng phải bật nắp bia uống mừng, nhưng vừa được một hớp đã ngã kềnh ra đất, làm cả đám sợ mất mật, thay nhau ấn huyệt nhân trung cho cậu ấy, nào ngờ lại phát hiện tiếng ngáy của tên đó vang hơn khối người—— Tất cả những ngày đó, chẳng lẽ cậu quên rồi? INT đi được tới ngày hôm nay, những cổ đông trước kia từng khinh thường, coi rẻ chúng ta, nay cũng đã dần nhận ra tiềm lực của đội nghiên cứu. Cơ hội tới ngay trước mắt đây rồi, nhưng cậu thân là đội trường, lại định bỏ rơi anh em, vứt lại toàn bộ INT, phủi sạch mông rồi đi hay sao?”
 
“Tôi không quên!” Lạc Trạm ghìm giọng cương quyết.
 
Đàm Vân Sưởng kích động, tuôn hết những lời trong lòng:
 
“Vậy mà bây giờ cậu đang làm gì? Không phải cậu hối hận rồi à, không dám chấp nhận lỗi lầm của bản thân mà muốn về nhà làm Lạc tiểu thiếu gia, phải không? Vừa hay nhân cơ hội này, thú thực với Đường Nhiễm, nhận thua vụ cá cược, rồi thong dong nhàn nhã trở về thừa kế gia tài bạc triệu của nhà họ Lạc nhà cậu?!”
 
 “Tôi, hối, hận?”
 
Lạc Trạm túm lấy cổ áo Đàm Vân Sưởng, hai mắt anh đã đỏ lên.
 
“Từ khi tôi cự lại sự sắp xếp của ông nội, gia nhập INT, mấy năm nay, tất cả những kỳ vọng, mong muốn của nhà họ Lạc đối với tôi không khác gì dây leo quấn chân, muốn kéo tôi về. Nếu tôi thực sự muốn quay đầu, thậm chí không cần bước lùi, chỉ cần đứng yên không chống cự là xong—— Nếu có một giây một phút nào tôi dao động, hay từng có một ý nghĩ muốn từ bỏ INT, tôi chỉ cần dừng lại! Mà những năm qua, nếu tôi ngừng lại dù chỉ một lần, thì tôi đã chẳng thể kiên trì đi được đến hôm nay!”
 
“…”
 
Hành lang khôi phục sự yên tĩnh.
 
Chỉ còn hai chàng trai lặng lẽ giằng co, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng.
 
Bọn họ không ai chịu yếu thế, mắt lớn trừng mắt nhỏ, đã sắp mỏi nhừ. Đúng lúc này, hai cô y tá đi lách qua bên cạnh nhỏ giọng bàn tán——

 
“Hai người kia đến bệnh viện để diễn phim tình cảm à?”
 
“Ừ nhỉ? Hình như bị điên hay sao ấy.”
 
“Chậc chậc, trông dáng dấp cũng đâu đến nỗi tệ, mới trẻ thế kia mà đầu óc đã có vấn đề, đáng thương quá.”
 
“Haizz, khổ thật.”
 
Lạc Trạm: “…”
 
Đàm Vân Sưởng: “…”
 
Hai người lúng túng, đồng thời buông nhau ra rồi tự lùi một bước, nghiêng đầu sang một bên, tỏ vẻ không quen đối phương.
 
Lạc Trạm đứng cạnh cửa sổ hành lang, nhớ lại hành động ngây thơ vừa rồi của mình.
 
Chốc lát sau, anh vịn tường, cúi gập người, tay ôm trán, bật cười ra tiếng.
 
Gần như cùng lúc, Đàm Vân Sưởng cũng không nhịn nổi cười.
 
Đàm Vân Sưởng: “Tổ tông à, đừng ngốc thật nhé! Cậu là mặt mũi của đại học K đấy, chuyện này mà truyền ra thì chỉ có nước tìm lỗ nẻ mà chui xuống thôi.”
 
Lạc Trạm liếc Đàm Vân Sưởng một cái lạnh băng, cười mà không phải cười đáp: “Không phải tại anh khơi chuyện trước à?”
 
“… Hình như là thế thật.” Đàm Vân Sưởng thở dài, “Mẹ nó, xấu hổ chết đi được.”
 
“Được rồi, cho anh về tự suy nghĩ lại.”
 
Lạc Trạm đứng thẳng người dậy, hai tay lười biếng xỏ túi quần, rũ mắt quay người đi về phía cầu thang.
 
Đàm Vân Sưởng cười, đi theo sau.
 
Chẳng mấy chốc đã tới bãi đỗ xe, Đàm Vân Sưởng đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, hỏi: “Em gái Đường không cho chúng ta đến tham gia sinh nhật lần đầu của em ấy, phải làm sao giờ?”
 
Lạc Trạm dừng lại: “Để tôi nghĩ đã.”
 
“Ừm… nhưng mà,” Đàm Vân Sưởng nghi hoặc quay sang, “Tại sao nhất định phải là sau sinh nhật nhỉ?”
 
Lạc Trạm nhíu mày, im lặng không đáp.
 
Đến tận khi hai người đã ngồi yên vị trong xe, Lạc Trạm thử khởi động mấy lần mà xe vẫn không có dấu hiệu lăn bánh. Anh đột nhiên siết chặt nắm đấm, nện vào vô lăng.
 
Đàm Vân Sưởng ngạc nhiên nhìn anh.
 
Chàng thanh niên ngồi ở ghế lái, mắt đỏ hoe, cánh môi mỏng mấp máy: “Vì robot mô phỏng là quà sinh nhật năm ngoái của cô ấy.”
 
Đàm Vân Sưởng không kịp phản ứng.
 
“…”
 
Hai mắt Lạc Trạm đỏ ngầu, nhìn viện dưỡng lão cách đó không xa, sững sừng giữa cái nắng ấm áp của buổi trưa.
 
Anh nắm chặt vô lăng, giọng như nghẹn lại.
 
“Nếu cô ấy coi người máy đó như người thân hoặc bạn bè, là người đồng hành cùng cô ấy khi bước vào một môi trường sống xa lạ, thì sinh nhật cũ chính là ngày nó ra đời.”
 
Có vẻ Đàm Vân Sưởng đã hiểu ra, ánh mắt anh ta chấn động.
 

Lạc Trạm cúi đầu: “Mà chúng ta lại “giết” nó. Bây giờ đối với cô ấy, sinh nhật trước kia lại trở thành ngày giỗ của một người bạn.”
 
Toàn thân Đàm Vân Sưởng cứng đờ.
 
Một lát sau, anh ta mới lên tiếng cảm thán: “Giải quyết thế nào tùy cậu, tôi sẽ cố gắng phối hợp hết sức… Cậu nhận thức rõ hậu quả là được.”
 
Lạc Trạm siết chặt tay lái, chậm rãi nhắm mắt: “Ừm.”
 

 
Thứ Tư vốn là sinh nhật Đường Nhiễm.
 
Từ thứ Bảy tuần trước, Đường Nhiễm vẫn chưa thể vượt qua nổi những sầu não uất ức đang bủa vây lấy mình, tới thứ Tư, cảm xúc của cô đã chạm đáy.
 
Thức dậy, ăn sáng, ngẩn người, ăn trưa, tiếp tục ngẩn người, ăn tối…
 
Mãi cho đến khi sắc trời bên ngoài cửa sổ đang ngả sang màu sẫm, cô gái nhỏ vẫn chẳng nói chẳng rằng, cũng không bước chân ra khỏi cửa. Cho dù là Lam Cảnh Khiêm đích thân ra trận cũng vô dụng.
 
Gần 8 giờ, ngoài trời đã tối đen.
 
Đường Nhiễm hạ lệnh “đuổi khách” với Lam Cảnh Khiêm vừa bước vào, nói thêm được một câu, đó cũng là câu hoàn chỉnh trong cả ngày hôm nay:
 
“Ba, con muốn nghỉ ngơi.”
 
Tâm không cam tình không nguyện, nhưng Lam Cảnh Khiêm cũng chẳng biết phải làm sao, dặn dò đôi ba câu rồi cau mày rời đi.
 
Cái chuông nhỏ để bàn ở nhà phụ nhà họ Đường được Đường Nhiễm mang tới viện điều dưỡng.
 
Đúng 8 giờ, trong căn phòng tĩnh mịch, quả lắc đồng hồ reo vang 8 tiếng chuông, nghe lẻ loi và trống vắng đến đau lòng.
 
Nhớ lại một năm qua, từng sự việc, từng câu chuyện như tái hiện rõ mồn một ngay trước mắt, người bạn đã ở bên cô trong những đêm tối vô tận, ngồi trên giường bệnh, Đường Nhiễm đã không chịu đựng được thêm nữa, gục mặt xuống hai đầu gối khóc nức nở.
 
“Lạc Lạc,” Giọng cô bé nghẹn ngào, từng tiếng đứt quãng, “Xin lỗi cậu, tôi…”
 
Cửa phỏng đột nhiên mở ra.
 
Ánh sáng từ hành lang hắt vào căn phòng tôi.
 
Đường Nhiễm bị bất ngờ, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cửa——
 
Dưới ánh sáng nhạt, ngón tay ai thon dài vịn trên tay nắm cửa. Chủ nhân của bàn tay đó dường như rất vội vàng, vịn cửa cúi gập người, Đường Nhiễm còn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển phảng phất bên tai.
 
Trong một chốc, cô cảm thấy hơi thở đó quen thuộc tới lạ kỳ.
 
Lục tìm trong dòng ký ức thứ cảm giác quen thuộc đó, đầu óc Đường Nhiễm chợt trống rỗng.
 
Cho đến khi người kia từ tốn đứng thẳng người, bước vào tầm mắt của cô. Là giọng nói máy móc in sâu trong trí nhớ——
 
“Sinh nhật vui vẻ.”
 
Đường phân cách nửa sáng nửa tối cắt ngang qua người Lạc Trạm, anh giấu mình trong bóng tối không thể nhìn rõ cô gái nhỏ đang ngồi trên giường bệnh lúc này.
 
Chờ đến khi khôi phục lại hô hấp bình thường, Lạc tiểu thiếu gia mới rũ mắt, nụ cười thoải mái không che giấu nổi vẻ chật vật hiếm thấy.
 
“Còn nữa.”
 
“Chào buổi tối… chủ nhân của tôi.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.