Đừng khóc

Chương 83


Đọc truyện Đừng khóc – Chương 83:

Cuộc gọi kết thúc. 
 
Dưới ánh mắt hết mức khinh bỉ của ông cụ Lạc, Lạc Trạm thản nhiên đi về chỗ của mình, vắt áo khoác ngoài vào chỗ cũ, ung dung ngồi xuống. 
 
Sau đó bình tĩnh cầm dao nĩa lên tiếp tục dùng bữa. 

 
Ông cụ Lạc ngứa mắt không chịu được, quay sang gọi quản gia Lâm: “Lâm Dịch.”
 
Lâm Dịch tiến lên một bước, hơi cúi người: “Lão tiên sinh?”
 
Ông cụ Lạc hừ một tiếng, hỏi: “Tôi hỏi anh, mấy cô cậu thanh niên hiện nay yêu đương đều không cần mặt mũi thế sao?”
 
Lâm Dịch dừng lại, gương mặt cười như không cười nhìn về phía Lạc Trạm đầy hàm súc. 
 
Ở góc phòng đám người hầu lặng lẽ trao đổi ánh mắt, suýt chút bật cười thành tiếng. 
 
Lạc Trạm như chẳng mảy may cảm nhận được ông già nhà mình đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, coi như không nghe thấy, vô cùng tập trung dùng bữa. 
 
Cuối cùng anh nâng ly uống một ngụm rượu đỏ, rồi ra hiệu cho người hầu thu dọn dĩa của mình, bình tĩnh nhìn về phía ghế chủ vị, bình tĩnh hỏi: “Ông không muốn cho con gọi điện thoại ở đây sao?”
 

Tay cầm dao nĩa của Lạc Kính Viễn dừng lại, giương mắt: “Nói chuyện điện thoại ở đâu chẳng được, cứ nhất định phải ở phòng ăn sao?… Trong cái đầu của con lại đang nghĩ ra cái ý tưởng kỳ quái gì thế hả?”
 
“Chỉ là sau khi nói chuyện điện thoại xong, muốn hỏi ý kiến của ông chút thôi.”
 
Lạc Kính Viễn hoài nghi nhìn thằng cháu trai tai quái nhà mình, biết là không có gì tốt đẹp, ông cau mày, cúi xuống tiếp tục cắt bít tết: “Tùy con.”
 
Lúc này Lạc Trạm mới lấy di động ra, gọi thêm một cuộc điện thoại. 
 
Lạc Trạm đợi 30, 40s đối phương vẫn không nhấc máy. Anh nhíu mày nhìn chằm chằm vào di động tiếp tục gọi lại lần nữa. 
 
Lạc Kính Viễn làm bộ lơ đãng hỏi: “Gọi cho ai thế?”
 
Lạc Trạm hờ hững đáp: “Một cô hầu gái ở nhà họ Đường.”
 
“——”
 
Do dùng sức con dao trong tay Lạc Kính Viễn ma sát mạnh vào bề mặt đĩa tráng men phát ra âm thanh chói tai. 
 
Hai giây sau, Lạc Kính Viễn ngẩng đầu, tức giận đến nghiến răng: “Đến cùng anh đang làm cái trò quỷ gì thế? Còn dính dáng đến cả người hầu nhà họ Đường?”
 
Lạc Trạm chẳng thèm ngẩng đầu, không mặn không nhạt đáp: “Thế kỷ 21 rồi ông ơi, ông vẫn còn giữ cái định kiến giai cấp ấy à?”
 
“…” Lạc Kính Viễn nghẹn. 
 
“Vả lại, người này cũng không phải bạn bè gì của cháu cả.” Lạc Trạm khoác tay lên mặt bàn, những đốt tay thon dài vô thức gõ thành tiết tấu. 
 
Biểu cảm của Ông cụ Lạc thoáng buông lỏng, nhưng vẫn cau mày: “Đó là ai? Còn lưu lại số liên lạc nữa?”
 

Lạc Trạm gõ gõ trên mặt bàn, khẽ mỉm cười: “Là người cháu cài ở nhà họ Đường, làm đôi mắt cho cô nhóc kia.”
 
Ông cụ Lạc: …
 
Lạc Trạm vừa dứt lời, điện thoại liền truyền đến giọng nói cẩn thận, khép nép của Đoàn Thanh Yến: “Lạc, Lạc thiếu gia?”
 
“Cô vừa đưa bữa trưa cho Nhiễm Nhiễm?”
 
“Dạ, dạ vâng.”
 
“Rời đi lúc nào.”
 
“Mới đi không bao lâu.”
 
“Vậy hẳn là cô cũng đã gặp Đường Lạc Thiển.”
 
“Ai? A… Sao… sao cậu biết?” Đoàn Thanh Yến phát hiện giọng điệu của mình có chút quá thân cận, vội vàng ngừng lại, chuyên tâm trả lời vấn đề của Lạc Trạm: “Có gặp. Cô ấy cũng vừa mới rời khỏi nhà phụ thôi.”
 
“Cô ta đã nói cái gì?”
 
“Dạ?”
 
“Tôi hỏi…”
 
Vẻ biếng nhác hờ hững hàng ngày sớm đã bỏ xuống, tiết tấu ngón tay gõ trên bàn chậm dần, đáy mắt từ từ kết sương giá, giọng người thiếu niên đột nhiên trầm thấp, không giận mà uy, khiến người nghe như cảm thấy một áp lực vô hình: “Đường Lạc Thiển, cô ta đã nói gì với Nhiễm Nhiễm?”
 
Giọng điệu này lần nữa khơi dậy cảm giác bị “uy hiếp mãnh liệt” trong ký ức của Đoàn Thanh Yến. Cô ấy thoáng giật mình, run rẩy mở miệng: “Đường Lạc Thiển nói ông cụ Lạc đã đồng ý hôn ước của cô ta với cậu, xong, xong… Đã thắng Tiểu Nhiễm. Nói… Nói không ai tình nguyện cưới người như Tiểu Nhiễm… Còn nói, còn nói… cậu đối với Tiểu Nhiễm…”
 
Giọng Đoàn Thanh Yến dần dần nhỏ xuống. 
 
Lạc Trạm lạnh lùng lên tiếng: “Nói gì?”
 
Đoàn Thanh Yến cắn răng, hai mắt nhắm lại, đánh bạo nói thật nhanh: “Nói cậu chỉ chơi đùa Tiểu Nhiễm thôi, căn bản không hề để một đứa con gái mù trong lòng.”
 
“Rầm.” 
 
Phòng ăn nhà họ Lạc. 
 
Người hầu trong phòng, ông cụ Lạc ngồi trên ghế chủ vị, còn có quản gia Lâm đứng sau ông cụ Lạc —— toàn bộ người trong phòng không ai dám ho he nửa lời, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào tay phải của Lạc Trạm. 
 
Hai giây trước, bàn tay với những đốt tay thon dài vẫn đang ung dung vui vẻ gõ nhẹ xuống, hai giây sau đã thấy tiểu thiếu gia mặt lạnh như ngâm trong hầm băng hùng hổ đập mạnh xuống bàn. 
 
Người hầu liếc nhìn nhau, tự giác thở thật nhẹ. 
 
Vài giây yên tĩnh trôi qua. 
 
Lạc Trạm thu tay, phần tay vì dùng lực mạnh đập xuống đã đỏ ửng, nhưng vẻ mặt anh lạnh lùng, lạnh nhạt như băng tuyết. 
 
“… Tôi biết rồi.”
 

Cúp điện thoại, Lạc Trạm chậm rãi cho lại vào túi áo. 
 
Nhìn tiểu thiếu gia hoàn toàn rũ bỏ vẻ lười nhác, cà lơ cà phất, trở về đúng bản chất âm trầm, băng lãnh, đám người hầu không cả dám thở mạnh. 
 
Lúc này chỉ có Lâm Dịch mở miệng. Ông ấy đùa giỡn nói: “Thiếu gia à, cậu định lấy cái bàn ăn này luyện nhất dương chỉ sao? Vậy xin thiếu gia lưu tình một chút, chiếc bàn này là năm đó tôi phải cất công bay một chuyến qua Bắc âu mang về, thực sự chịu không nổi giày vò lớn thế.”
 
Khí lạnh trong mắt Lạc Trạm từ từ lắng xuống, yên lặng vài giây, anh mới lấy lại cảm xúc bình ổn, nhận khăn tay nóng từ người hầu, lau vệt máu từ ứa ra vết xước trên tay, mới nhàn nhạt đáp: “Ông, cho con phương thức liên lạc với Đường Lạc Thiển đi.”
 
Ông cụ Lạc chớp chớp mắt: “Cháu muốn làm gì?”
 
Lạc Trạm buông thõng mắt, xì cười nói: “Dù sao cháu cũng sẽ không đánh cô ta đâu.”
 
“Ngẫm lại, Đường Nhiễm sắp tiến hành phẫu thuật, đừng làm chuyện xúc động không đáng có tại thời điểm mấu chốt.”
 
“Cháu tự có chừng mực.”
 
“…” Ông cụ Lạc suy tư vài giây, mới ra hiệu với Lâm Dịch phía sau: “Đưa cho thằng bé đi.”
 
“Vâng, lão tiên sinh.”
 
Nửa phút sau, Lâm Dịch cầm số di động cá nhân của Đường Lạc Thiển, đi đến cạnh ghế của Lạc Trạm, khom người đưa điện thoại của mình tới trước mặt Lạc Trạm. 
 
Lạc Trạm thấy hành động này, mí mắt khẽ động nhìn về phía Lâm Dịch: “?”
 
Lâm Dịch mỉm cười: “Chắc chắn thiếu gia không muốn số điện thoại này xuất hiện trong điện thoại của mình. Vậy thì cậu dùng điện thoại của tôi gọi đi. Về sau có vấn đề gì, chúng ta cùng nhau xử lý.”
 
Lạc Trạm im lặng mấy giây, khóe môi khẽ nhếch lên: “Khó trách ông nội tôi lại nể trọng chú như thế, quản gia Lâm nhỉ?”
 
“Vì chủ nhân giải quyết các vấn đề không trọng yếu vốn là chức trách, bổn phận của người làm quản gia. Thiếu gia quá khen rồi.”
 
“Vậy, cảm ơn chú.” Lạc Trạm cầm điện thoại di động của Lâm Dịch đưa, đứng dậy đi đến cửa sổ lớn nhìn ra vườn hồng ở góc phòng, một tay đút túi quần, một tay cầm điện thoai.
 
“Alo?”
 
“Tôi là Lạc Trạm.”
 
“… A,” Người đầu dây bên kia sững sờ mấy giây mới kịp phản ứng, giọng nói lập tức trở nên hưng phấn, “Anh tìm em à? Buổi sáng ông nội có tới nhà em, anh biết chuyện chưa? Chúng ta…”
 
“Tối nay. Đúng 8 giờ.”
 
Lạc Trạm phiền chán cắt ngang lời cô ta.
 
Anh đưa tay lên, nhìn đồng hồ, giọng điệu lạnh nhạt: “Chúng ta gặp nhau.”
 
Đối phương im lặng vài giây, mới lên tiếng, giọng nói đầy hưng phấn: “Được. Ở đâu. Anh đã chọn được nhà hàng nào chưa?”
 
“Nhà hàng?” Lạc Trạm khẽ xì một tiếng cười lạnh: “Đừng hiểu lầm, tôi không định mời cô ăn cơm tối hoặc có ý gì khác.”

 
“?”
 
“Tôi chỉ muốn làm rõ một vấn đề với cô.”
 
“Vấn đề gì?”
 
“Đến lúc đó cô sẽ biết —— tối nay đúng 8 giờ, tại nhà phụ nhà họ Đường. Nhớ kỹ đừng đến muộn.”
 
Nói xong câu, Lạc Trạm lạnh lùng cúp điện thoại. Anh bước về phía Lâm Dịch, đưa điện thoại cho ông ta. Chờ Lâm Dịch cầm xong, anh vỗ vỗ vai ông ta nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”
 
“Thiếu gia đã cảm ơn một lần rồi, không cần khách khí như vậy.”
 
“Ừ không giống.” Lạc Trạm rũ tay, lười nhác đút vào túi quần, “Không phải chú nói sẽ giải quyết các vấn đề phát sinh và chưa phát sinh sao?”
 
Lâm Dịch: “Đương nhiên.”
 
“Cho nên câu đầu tiên cám ơn chú đã đưa tôi dùng điện thoại, thứ hai ——” Lạc Trạm khẽ nhếch miệng, quay người đi ra khỏi phòng ăn, nhàn nhạt cười, buông một câu, “Chân thành khuyên chú một câu, tốt nhất đêm nay nên chặn số cô ta đi.”
 
“…”
 
Lâm Dịch nhìn bóng lưng dong dỏng cao của tiểu thiếu gia nhà mình biến mất ngoài cửa, ông ta bất đắc dĩ cúi đầu: “Lão tiên sinh, đêm nay chắc chắn tiểu thiếu gia sẽ có hành động khác thường, có cần tôi cho người theo sau cản cậu ấy lại nếu có tình huống phát sinh không?”
 
“Khỏi cần để ý nó.” Ông cụ Lạc hừ lạnh một tiếng, “Tối nhất là để thằng nhóc đó gặp họa một lần, tránh cho sau này càng ngày càng vô pháp vô thiên, không coi ai vào mắt.”
 
Lâm Dịch cười khổ: “Vâng.”
 
Buổi tối 7h:57
 
Tại khu đất trống, chiếc xe vận chuyển của INT lẻ loi đứng đó. 
 
Trong xe không bật đèn, đen kịt một màu, nhưng từng tràng tiếng ngáy chẳng hề yên tĩnh như kéo gỗ rung động cả xe. 
 
Lâm Thiên Hoa tựa vào cánh cửa, mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu. Đột nhiên mắt anh ta sáng lên, giật mình ngồi thẳng, dùng sức đẩy người bên cạnh: “Học trưởng Đàm! Học trưởng Đàm! Đến rồi.”
 
Tiếng ngáy lập tức im bặt.
 
Mấy giây sau, Đàm Vân Sưởng nhổm dậy, lau mặt một cái, lầu bà lầu bàu đáp: “Cái gì đó?”
 
“Đường Lạc Thiển. Việc anhTrạm nhắn nhủ, anh quên rồi à?”
 
“Đường Lạc Thiển? Ờm… À… Nhớ rồi.” Đàm Vân Sưởng ngáp một cái thật to, mới thở dài nói: “Đêm hôm khuya khoắt, trăng mờ gió to, thời tiết giá lạnh thế này mà vẫn phải lê cái xác già đi theo tiểu tổ tông chịu tội, số tôi đúng là khổ mà.”
 
Lâm Thiên Hoa cười: “Học trưởng Đàm, anh nghĩ thoáng một chút. Việc này mặc dù là Trạm Ca dặn dò, nhưng dù gì cũng là vì Tiểu Nhiễm. Mà em gái Tiểu Nhiễm là ai chứ? Đây là con gái của thần tượng cả đời của anh đó.”
 
“Nói có lý.” Đàm Vân Sưởng quay về phía Lâm Thiên Hoa bật ngón cái tán thưởng, sau đó nhanh chóng đẩy cửa xe, nhảy xuống. 
 
Đường Lạc Thiển bị động tĩnh này làm kinh sợ, giật nảy mình, hoảng hốt quay lại. 
 
Đàm Vân Sưởng ung dung đi lên trước, nhe răng cười: “Đường tiểu thư, xin chào.”
 
Chờ đến khi Đàm Vân Sưởng lại gần, Đường Lạc Thiển mới nhìn rõ, sắc mặt lập tức trở nên cao ngạo, khó coi: “Tại sao lại là anh? Anh đến đây làm gì? Lạc Trạm đâu?”
 
Đàm Vân Sưởng cười cười: “Đường tiểu thư, cô liên tiếp hỏi tôi ba câu hỏi, còn không cho tôi mở miệng, thì tôi biết trả lời thế nào.”
 
Đường Lạc Thiển nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, sau đó ghét bỏ nhìn Đàm Vân Sưởng: “Tôi không có hứng thú với anh, cái thứ ba đi.”
 

Đàm Vân Sưởng: …
 
Đàm Vân Sưởng: “Được, tôi sẽ giải đáp từng câu một. Đầu tiên, mỗi tối tôi đều đến đây, vì cần chở robot mô phỏng sinh vật đến cho Tiểu Nhiễm, người máy đó là phần việc thuộc phụ trách của phòng thí nghiệm chúng tôi —— cô hẳn là đã nghe đến rồi?”
 
Đường Lạc Thiển không tỏ vẻ bất ngờ, hất cằm đáp: “Biết.”
 
“Tiếp đến. Hôm nay, tôi ở đây là để chờ cô.”
 
“…?” Đường Lạc Thiển nghi ngờ quay đầu lại: “Anh có ý gì? Rõ ràng Lạc Trạm hẹn tôi đến.”
 
“Đúng là cậu ta hẹn cô, cũng là cậu ta nhờ tôi chờ cô.” 
 
“Vậy Lạc Trạm đâu?”
 
“Đừng nóng nha. Không phải đây là câu hỏi cuối cùng sao. Đang định trả lời cô đây.” Đàm Vân Sưởng vẫy vẫy tay với Đường Lạc Thiển, cười đến gian trá: “Cô đi theo tôi, đến nhà phụ là có thể gặp được cậu ta rồi.”
 
Đàm Vân Sưởng nói xong quay người rời đi, hoàn toàn không muốn thể hiện sự lịch lãm của cánh mày râu như kiểu lady first gì đó.
 
Đường Lạc Thiển sửng sốt vài giây, mới vội vàng đuổi theo, thái độ vô cùng cáu gắt, kênh kiệu: “Anh dẫn tôi đến nhà phụ làm gì?”
 
“Đến gặp Lạc Trạm, không phải sao?”
 
“…” Sắc mặt Đường Lạc Thiển lập tức đen lại, “Ý của anh là Lạc Trạm đang ở cùng con nhỏ Đường Nhiễm kia?”
 
“Phải mà không phải.”
 
“Đến cùng anh có ý gì. Nói rõ ràng đi.”
 
“Chậc chậc, tôi chưa từng gặp qua cô tiểu thư nào tính tình khó chịu như cô.” Đàm Vân Sưởng thở dài, nhưng vẫn không ngừng bước: “Tôi nói một lần cuối cùng, chờ chút nữa đến nơi, không cần nhiều lời cô sẽ tự hiểu. Đương nhiên hiện giờ không nên nói sớm, lỡ cô bỏ về thì sao.”
 
Đường Lạc Thiển tức đến nghiến răng, nhưng chỉ có thể đi theo. 
 
Đến trước cửa nhà phụ, ban đầu Đường Lạc Thiển còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn cánh cửa để hở trước mặt cô ta mới dừng lại nghi hoặc hỏi: “Tại sao cửa không khóa?”
 
“Cố ý để chúng ta vào. Đơn giản dễ hiểu thôi mà. Tuồng vui không thể quấy rầy, sẽ phá vỡ bầu không khí.” Đàm Vân Sưởng hạ thấp giọng, ngón trỏ đặt trên môi thần thần bí bí nói “Vì xem để trải nghiệm nên chớ phát ra tạp âm không cần thiết.”
 
Đường Lạc Thiển càng ngày càng cảm thấy khó hiểu, lại còn cơn bực bội không rõ nguyên nhân cứ càng ngày càng lớn lên trong lòng. 
 
Đàm Vân Sưởng cúi đầu, một tay khác đặt trên điện thoại trong túi, lẳng lặng đi đến kéo cửa phòng ra, nhẹ mỉm cười: “Đường tiểu thư, xin mời quan sát cẩn thận.”
 
Đường Lạc Thiển chau mày, đang định mở miệng, thì từ trong phòng đột nhiên truyền ra một âm thanh máy móc. 
 
Đối diện, là Đường Nhiễm ngước về phía phát ra âm thanh vui vẻ ngẩng đầu: “… Lạc Lạc?”
 
“Tôi đây.”
 
Âm thanh máy móc đều đều vang lên. 
 
Một thân ảnh không thể quen thuộc hơn chậm rãi lướt qua trước mắt Đường Lạc Thiển. 
 
Đường đại tiểu thư nhìn người kia đến ngẩn người.
 
Hai giây sau.
 
Theo làn môi mỏng khẽ khép mở, âm thanh trầm thấp, máy móc nhưng cũng rất đỗi dịu dàng vang lên: “Chào buổi tối, chủ nhân.”
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.