Đọc truyện Đừng khóc – Chương 82:
Tháng giêng chưa đến, ngoài cửa sổ trời đông giá rét, năm nay là năm thời tiết thành phố K khắc nghiệt, lạnh giá nhất.
Mỗi ngày Đoàn Thanh Yến đến Lệnh Trạch đưa cơm cho Đường Nhiễm, đã bỏ mấy hộp gỗ hoa văn tinh xảo đi thay bằng lồng cơm giữ nhiệt.
Cho dù là thế, đoạn đường từ phòng bếp nhà chính đến nhà phụ không ngắn lại hoàn toàn là khu vực ngoài trời, vì vậy sau khi đến nơi, đa phần đồ ăn đã không còn ấm nóng nữa.
“Tiểu Nhiễm, em tốt nhất gọi quản sự nhà chính phái một đầu bếp qua đây đi.” Đoàn Thanh Yến vừa bận bịu chia thức ăn cho Đường Nhiễm, vừa chau mày phàn nàn: “Đồ ăn nóng sốt như nào đến đây đều chẳng còn chút nhiệt độ. Vả lại cơm và thức ăn để trong lồng giữ nhiệt mùi vị khẳng định không còn ngon lành như lúc mới làm xong.”
Đường Nhiễm cười mỉm: “Em cảm thấy rất ổn mà. Không sao cả.”
“Em đó.” Đoàn Thanh Yến chia xong đồ ăn, cất gọn đống hộp đựng.
Đường Nhiễm theo thói quen đưa tay đến bên đặt đũa, hơi nghiêng người về phía trước, hít hà, sau đó khuôn mặt xinh đẹp khẽ nhăn lại: “Em ngửi thấy mùi nấm hương thì phải.”
Đoàn Thanh Yến không nhịn được cười: “Ừ, đặt ở ô số 3 trên bàn, là nấm hương xào cải dầu.”
Đường Nhiễm: “Ừm…”
“Không được kén ăn,” Đoàn Thanh Yến cất gọn hộp cơm xong, ngồi xuống cạnh bàn, cười: “Chị sẽ giám sát em đó.”
“Em không kén ăn.” Đường Nhiễm khổ sở vươn đũa đến ô thứ 3: “Lạc Lạc nói, kén ăn sẽ không đủ dinh dưỡng, sau này vóc dáng sẽ không đẹp.”
Cô gắp một miếng nấm hương đưa lên miệng, cắn một miếng, phồng má khổ sở nhai. Vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Em chỉ cao có 1m59, nhất định phải cao hơn….”
Đoàn Thanh Yến bật cười.
Vì món nấm hương không thể yêu thương nổi này mà bữa cơm trưa hôm nay kết thúc muộn hơn thường ngày mười mấy phút.
Đoàn Thanh Yến dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm, xách lồng cơm lên. Do dự vài giây, cuối cùng vẫn ngập ngừng lên tiếng: “Tiểu Nhiễm.”
“Dạ?”
“Vị Lạc thiếu gia kia, mấy ngày nay có nói với em chuyện gì không?”
Đường Nhiễm hơi run lên, ngẩng đầu: “Lạc Lạc ạ? Gần đây anh ấy bận rộn công việc, nên chưa qua thăm em được.”
“À.”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Chị nghe mấy đầu bếp kháo nhau, nói trưa nay Lạc lão tiên sinh ghé chơi.”
“Ông cụ Lạc?” Đường Nhiễm thoáng ngạc nhiên.
Đoàn Thanh Yến do dự: “Cũng không biết đến nói chuyện gì, chỉ nghe mọi người bàn tán ông ấy đến không lâu lắm, ngồi một lát liền đi. Đường tiên sinh tự mình tiễn ông ấy ra cửa chính.”
Đường Nhiễm có điều suy nghĩ, hơi cúi đầu.
Đúng lúc này, chuông cửa nhà phụ vang lên.
Đường Nhiễm và Đoàn Thanh Yến đồng thời sững sờ.
Đoàn Thanh Yến: “Giờ này còn ai đến nữa nhỉ? Tiểu Nhiễm em hẹn chú lái xe à? Buổi chiều định ra ngoài sao?”
“Không ạ.” Đường Nhiễm càng mờ mịt: “Hôm nay là thứ Năm, em không có tiết học nào cả.”
“Vậy chờ chị ra xem chút.” Đoàn Thanh Yến đặt lồng cơm xuống, đi ra ngoài cửa.
Mấy giây sau, Đường Nhiễm nghe thấy sau tiếng mở cửa là giọng nói bối rối, sửng sốt của Đoàn Thanh Yến: “Tiểu thư Lạc Thiển, sao cô lại đến đây?”
“…”
Được nhắc nhở kín đáo về sự viếng thăm đột ngột của cô chị gái, Đường Nhiễm thoáng kinh ngạc, cô đứng lên, bình tĩnh bước ra ngoài phòng khách.
Đúng lúc này, ngoài cửa. Đường Lạc Thiển cao ngạo, khinh thường liếc nhìn Đoàn Thanh Yến một lượt từ trên xuống dưới, cau mày hỏi: “Chị là ai?”
“Tôi… tôi là người phụ trách mang cơm cho tiểu thư Đường Nhiễm.”
“Đường Nhiễm đang ở bên trong?”
“… Vâng ạ.”
“Vậy chị tránh ra. Tôi có lời muốn nói với nó.” Đường Lạc Thiển vênh mặt, tiến thẳng về phía cửa.
Đến khi Đường Lạc Thiển đi qua, Đoàn Thanh Yến vẫn chưa hết sửng sốt, nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng xoay người, bước nhanh vào phòng khách.
Đường Lạc Thiển không đổi giày, đôi cao gót nện cùm cụp xuống nền nhà, bước thẳng đến trước bàn trà, chuỗi âm thanh chát chúa khoa trương kia đủ để Đường Nhiễm biết vị trí đứng của cô ta.
Đường Nhiễm buông nắm tay, hai mắt nhắm hờ bình tĩnh lên tiếng: “Chị muốn gì?”
Ánh mắt Đường Lạc Cạn phức tạp nhìn Đường Nhiễm, hồi lâu sau cô ta mới lạnh lùng cười gằn, ngó đi chỗ khác: “Tao đến để nói cho mày một việc, cuối cùng người chiến thắng vẫn là tao.”
Đường Nhiễm hơi nhíu mày: “Tôi không hiểu ý chị.”
“Không phải mày vẫn luôn muốn tranh giành Lạc Trạm với tao hay sao?” Đường Lạc Thiển cúi người về phía trước, hai tay chống lên bàn trà, nghiến răng, nghiến lợi đắc ý nói: “Sáng nay, ông nội anh ấy đã đến nhà chính thức ước định hôn ước của chúng tao. Cho nên mày đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa —— mặc kệ mày dùng thủ đoạn ti tiện gì, cũng chỉ phí sức thôi. Người cuối cùng anh ấy cưới cũng chỉ có thể là tao.”
Đường Nhiễm giật mình.
Nhìn bộ dạng đáng thương, thất hồn lạc phách của đứa em gái mình vẫn ghét cay ghét đắng, Đường Lạc Thiển càng thêm kiêu ngạo: “Tao đã nói rồi. Dáng vẻ và xuất thân hèn kém như mày, ai sẽ đồng ý lấy chứ? Lạc Trạm cùng lắm chỉ là muốn dỗ dành mày, đùa cợt mày. Anh ấy có biết bao sự lựa chọn, sao có thể nhìn trúng một đứa mù lòa, ngu ngốc chứ.”
Phòng khách yên tĩnh hồi lâu.
Đường Lạc Thiển nhìn chằm chằm sắc mặt Đường Nhiễm, chỉ chờ đứa em gái đáng ghét kia của mình thể hiện vẻ tủi thân, khóc lóc, hoặc bất kỳ phản ứng thất bại nào.
Nhưng mà cô ta trợn đến hai mắt đều khô, vẫn không thấy gương mặt xinh đẹp, không tì vết trước mắt có chút phản ứng nào đúng như mong đợi.
Khổ sở? Dường như là có, nhưng chỉ thoáng qua chớp nhoáng rồi biến mất.
Đường Lạc Thiển lúng túng mấy giây, nhanh chóng lạnh mặt, chế giễu: “Xem ra chính mày cũng không ôm hy vọng, cũng tự biết ——”
“Chị nói xong chưa?” Cô gái nhỏ đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh nhạt, bình tĩnh.
Đường Lạc Thiển bị phản ứng lạnh lùng này khiến ngơ ngác một lúc, ngẩn người vài giây mới lắp bắp mở miệng: “Cái… cái gì???”
“Nếu như đã nói xong, vậy mời chị đi cho. Tôi muốn ngủ trưa.”
Đường Nhiễm nói xong liền đứng dậy. Cô chẳng có chút phản ứng nào với mấy lời của Đường Lạc Thiển, khoan thai bước vào phòng trong.
Đến khi bóng lưng mảnh mai khuất sau hành lang nhỏ, một giọng nói ôn tồn, bình lặng vang lên: “Trước khi đi, xin hãy đóng cửa ngoài lại.”
“…!!!”
Đường Lạc Thiển không thể tin nổi đứng chết trân tại chỗ, một hồi lâu sau mới có phản ứng lại được, giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng.
Cuối cùng chỉ đành dậm chân vài cái xoay người bỏ đi.
Chờ đến lúc Đường Lạc Thiển rời đi, Đoàn Thanh Yến mới vội vàng chạy đến phòng ngủ của Đường Nhiễm, nhanh chóng gõ cửa: “Tiểu Nhiễm, đừng buồn, nhất định sự việc không phải như vậy đâu.”
Cánh cửa từ từ mở ra.
Khuôn mặt xinh đẹp bình thản từ từ hiện rõ sau cánh cửa. Mấy giây sau Đường Nhiễm nhẹ nhàng cúi đầu, ôn tồn đáp: “Em không sao. Không cần lo lắng.”
Đoàn Thanh Yến khẽ cắn môi dưới: “Trong này nhất định có hiểu lầm gì đó, nói không chừng ông cụ Lạc không hề được Lạc Trạm đồng ý việc kia, mà tự mình quyết định.”
Đường Nhiễm lắc đầu, nhàn nhạt cười: “Không đâu.”
“Vì… vì sao?”
“Ông nội Lạc rất thích Lạc Trạm, cũng vô cùng thương yêu anh ấy, chỉ là bề ngoài ông hay tỏ ra dữ dằn vậy thôi. Cho nên chuyện này, nếu như Lạc Trạm không đồng ý, ông nội anh ấy cũng sẽ không tự mình quyết định đâu.”
“Cho nên… ý của em là… Lạc Trạm, cậu ấy thật sự…”
“Em hơi buồn ngủ.” Đường Nhiễm nhẹ nhàng mỉm cười: “Chúng ta nói chuyện này sau được không?”
“…”
Đoàn Thanh Yến nào dám từ chối, lúc này chỉ sợ lỡ lời kích động đến cảm xúc của Đường Nhiễm, cô nhóc này đến cả cái tên “Lạc Lạc” cũng không gọi nữa. Cô ấy cảm thấy Đường Nhiễm lúc này chắc chắn rất đau lòng.
Đoàn Thanh Yến đành gật đầu: “Được được được, em tranh thủ thời gian ngủ sớm một chút. Đừng suy nghĩ lung tung. Tối chị lại đến thăm em.”
“Dạ.”
“Vậy chị đi trước nhé?”
“Dạ. Tạm biệt.”
“…”
Nghe tiếng bước chân dần đi xa, sau cùng là tiếng cửa đóng lại cẩn thận.
Cả tòa nhà lại chìm vào tĩnh lặng.
Ý cười trên mặt Đường Nhiễm nhạt dần, giây lát sau, cô đưa tay lên. Trong lòng bàn tay là chiếc điện thoại im lìm.
Cùng lúc đó, tại phòng ăn, tòa nhà chính của nhà họ Lạc.
Buổi trưa hôm nay vẫn như cũ chỉ có ông cụ Lạc và Lạc Trạm cùng nhau ăn cơm.
Ngồi trên ghế chủ vị, ông cụ Lạc chậm rãi cắt bít tết, chậm rãi hỏi: “Mấy đứa các con định bao giờ sắp xếp giải phẫu cho con bé.”
“Đã lấy được xác nhận của Đường Thế Tân, ca phẫu thuật sẽ nhanh chóng được tiến hành.” Lạc Trạm nói: “Ngày mai con sẽ đến thành phố M một chuyến, làm việc với viện trưởng Gia bên đó ——”
Một hồi chuông reo vang.
Lạc Trạm dừng câu chuyện, anh không chần chờ đặt dĩa xuống, cầm điện thoại đặt bên cạnh lên.
Lạc Kính Viễn không vui ngẩng đầu: “Ăn cơm cùng bàn với người mà không có chút lễ nghi nào, không biết đặt điện thoại chế độ yên lặng hay sao?”
“Con đặt rồi.” Lạc Trạm còn chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Ông cụ Lạc: “Vậy âm thanh tôi vừa nghe thấy là nghe nhầm?”
Lạc Trạm khẽ nhếch khóe miệng, đuôi mắt cong lên: “Đây là chuông đặc biệt đặt riêng cho một mình Nhiễm Nhiễm.”
Ông cụ Lạc: “…”
Điện thoại kết nối.
Chàng thiếu niên tuấn tú nửa ngồi nửa tựa trên ghế cao đôi phần biếng nhác nhưng vẫn toát lên vẻ cao quý. Dáng vẻ uể oải khi vào phòng ăn mới nãy hoàn toàn biến mất, đáy mắt sáng rỡ, khuôn mặt tràn đầy ý cười không sao giấu nổi: “Sao đột nhiên nhớ đến anh vậy, nhóc con?”
Đối phương im lặng không nói.
Lạc Trạm thoáng ngạc nhiên, nhìn vào màn hình điện thoại xác định tín hiệu vẫn ổn định, anh mới thấp giọng, lo lắng hỏi: “Nhiễm Nhiễm em đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia vẫn không có tiếng trả lời.
Sắc mặt Lạc Trạm lập tức thay đổi.
Ý cười trêu chọc trên mặt nhanh chóng tan biến, anh đẩy ghế đứng dậy, bàn tay nắm lại thành đấm, gân xanh hằn lên, ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ông cụ Lạc ngồi trên ghế chủ vị thoáng sửng sốt: “Lạc Trạm, con đi đâu?”
Lạc Trạm không dừng lại, bước nhanh hơn, giọng nói hơi khàn: “Hình như Nhiễm Nhiễm xảy ra chuyện, cháu…”
“Lạc Trạm.”
Vẫn là cách gọi kia, nhưng lần này khoảng cách gần thật gần, bình thản vang lên.
“…!”
Bước chân Lạc Trạm dừng lại.
Mấy giây sau, anh rốt cuộc cũng hoàn hồn, giống như bị hụt hơi mà chóng váng, phải vịn vào thành ghế ho mấy tiếng.
Đến khi có thể hít thở được bình thường, Lạc Trạm khàn giọng cười: “Em định dọa chết anh đó hả, Nhiễm Nhiễm?”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi mới trả lời: “Anh tức giận à?”
“Không.” Lý trí trở về, Lạc Trạm nghe ra chút cảm xúc khác thường từ Đường Nhiễm, nhưng anh vẫn ôn tồn đáp: “Anh sẽ không bao giờ tức giận với em.”
Đường Nhiễm im lặng lần nữa. Mấy giây sau, cô mới mở miệng, nói tiếp: “Em không muốn làm phẫu thuật nữa.”
“!!”
Ý cười trên mặt Lạc Trạm rút đi trong khoảnh khắc, anh nhíu mày, tay chống trên thành ghế từ từ nắm lại thành nắm đấm.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng anh đè xuống cảm xúc phập phồng, khó chịu trong lồng ngực, nghiêm túc nói: “Không cho phép em đột nhiên nói mấy lời kiểu này, Nhiễm Nhiễm. Em nói cho anh nghe, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Nhiễm hỏi lại lần nữa: “Anh đang tức giận à?”
Lạc Trạm khẽ giật mình, bất đắc dĩ nói: “Vì em đột nhiên nói vậy cho nên anh mới ——”
“Đường Lạc Thiển vừa đến tìm em.”
“…”
Lạc Trạm sững người.
“Bây giờ em đang vô cùng tức giận.” Giọng nói cô gái vẫn vậy cực kỳ bình tĩnh, lý trí còn lộ ra sự lạnh lẽo, băng giá.
Cô đứng cạnh cửa, tay buông thõng, mắt chậm rãi nhắm chặt, đầu ngón tay cứng đờ, trắng bệch.
Tức giận… vô cùng tức giận.
Đường Nhiễm mím chặt môi, chậm rãi lặp lại lần nữa: “Bây giờ em cực kỳ tức giận, Lạc Trạm.”
Lạc Trạm buông mắt.
Anh và Đường Nhiễm trước giờ vẫn vô cùng ăn ý, chỉ cần nghe một câu nói vu vơ cũng có thể hiểu điều đối phương muốn nói là gì.
Lạc Trạm chậm rãi buông tiếng thở dài: “Mấy người nhà họ Đường thực sự không giữ nổi bình tĩnh, mới bàn xong chuyện không bao lâu. Anh định xế chiều tìm em nói rõ chuyện này.”
Đường Nhiễm hít một hơi, cắn chặt môi, tâm trạng ảo não, cùng sự tức giận nghẹn ứ trong lồng ngực khiến giọng cô thoáng run rẩy: “Mắt của em, là việc của em. Anh, anh dựa vào cái gì mà lấy mình ra làm điều kiện…”
Lạc Trạm thấp giọng trấn an: “Hôn ước kia là ông nội của anh đồng ý với họ, chỉ cần anh từ chối, nó không còn bất kỳ hiệu lực gì nữa.”
“Không đơn giản như vậy đâu.” Đường Nhiễm nắm tay chặt hơn. “Nếu quả thật đơn giản như thế, anh nghĩ Đường Thế Tân sẽ đồng ý ký vào tờ đơn chấp nhận cho tiến hành phẫu thuật kia sao…”
“…”
Lần đầu thấy Đường Nhiễm kích động như thế, Lạc Trạm run lên hai giây, yên lặng rũ mắt mỉm cười: “Bé con của chúng ta tại sao lúc nào cũng thông minh, tinh tế đến vậy? Ban đầu anh chỉ lo em sẽ hiểu lầm hoặc cảm thấy đau khổ.”
“Lạc Trạm.” Đường Nhiễm cao giọng: “Anh còn đùa được. Em đang tức giận đó.”
Lạc Trạm bất đắc dĩ cười: “Tin tưởng anh. Anh thật sự có cách giải quyết êm đẹp hậu quả phía sau, và cũng không ảnh hưởng gì đến anh cả. Cho nên em đừng tức giận nữa, được không?”
“…”
“Vẫn còn tức giận?”
“…”
“Thế giờ anh phải làm sao để cô nhóc của chúng ta nguôi giận đây?”
“…”
Lạc Trạm vịn thành ghế, ngồi dạy, nhìn về phía ông nội trên ghế chủ vị.
Suy tư vài giây, Lạc Trạm lên tiếng đề nghị: “Bây giờ anh đang ở phòng ăn với ông nội, hay là để ông làm chứng ——”
Ông cụ Lạc lạnh mặt ngẩng đầu, muốn nhìn xem thằng cháu không còn chút mặt mũi tôn nghiêm này của mình còn có thể làm ra chuyện gì mất mặt hơn nữa.
Dưới ánh mắt của ông cụ Lạc và người hầu. Lạc Trạm rũ mắt, lười biếng cong môi cười: “Phạt anh ra bên ngoài quỳ đến hết trưa. Thế đã đủ khiến cô bé của chúng ta hết giận anh chưa nào?”