Đừng khóc

Chương 4


Đọc truyện Đừng khóc – Chương 4:

Khi Lạc Trạm trở lại phòng thí nghiệm chuyên dụng tại đại học K, sắc trời đã tối. 
 
Anh đẩy cửa bước vào, các thành viên INT tại bàn hội thảo giữa phòng đều quay lại thoáng sửng sốt. 
 
Đứng gần cửa chính nhất là Mạnh Học Vũ, anh ta thấy Lạc Trạm thì híp mắt, dò xét một lượt kỳ quái hỏi: “Anh Trạm, không phải chỉ chạy qua cửa hàng một lát thôi à, sao giờ mới trở về?”

 
“Đúng đấy.” Một người khác lên tiếng. “Chúng em còn tưởng anh về sớm chuẩn bị tiệc mừng thọ ông nội.”
 
“…”
 
Lạc Trạm không nói gì, chỉ dửng dưng bước đến ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi. Sau khi ngồi xuống anh ung dung tìm một tư thế thích hợp, thoải mái tựa lưng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
“Không về nhà, cứ coi như đi làm việc thiện, giúp đỡ trẻ con đi.”
 
“Giúp đỡ trẻ con??” Mạnh Học Vũ bất an hỏi lại. 
 
Lạc Trạm vẫn nhắm mắt, giọng nói vừa biếng nhác, vừa hờ hững, chẳng có chỗ nào đứng đắn, nghiêm túc: “Trời mưa. Giúp một cô bé mù sang đường.”
 
Mạnh Học Vũ không kịp lên tiếng đã có một chàng trai khác chen vào: “Ai da, anh Lạc của chúng ta bây giờ lại tốt bụng, thương yêu chúng sinh thế sao? Nhưng mà phải công nhận khu vực đường lớn thật sự rất đông, lại còn lớn nữa. Đặc biệt giờ ấy xe cộ xô ra đường, đến người bình thường di chuyển còn khó khăn nữa là.”
 

Lạc Trạm nhíu mày: “Không mang điện thoại, trời lại mưa to bắt taxi khó, đành phải đi bộ về đây.”
 
Cả đám người rơi vào trầm tư. 
 
Một lúc sau, mọi người mới lặng lẽ trao đổi ánh mắt, một cậu thanh niên điếc không sợ súng phát biểu. 
 
“Tình huống đúng là ly kỳ như phim nhỉ? Mưa to, đường xa, vậy mà Trạm Ca nhà chúng ta vẫn có thể bộc phát sự nhân từ như thế.”
 
“Theo lẽ thường thì khó xảy ra lắm. Mà Mạnh Học Vũ hôm nay cậu sao thế hả, cứ mở miệng là như ăn phải thuốc súng. Câu nào cũng sặc mùi cà khịa. Chán sống rồi? Muốn chọc giận đại ma vương?”
 
“Nói như thế nghĩa là hôm nay Trạm Ca tâm trạng không tệ?”
 
“Vô lý thật, rõ ràng lúc đi vẫn còn rất cau có, khó chịu.”
 
“Hay giữa đường gặp ma.”
 
“…”
 
Thính giác Lạc Trạm không kém, bên kia nghị luận cái gì anh đều nghe thấy hết, có điều lười không thèm để ý. 
 
Trên thực tế anh biết rất rõ mình không hề gặp ma _________ Trời mưa, không bắt được taxi, nhưng vẫn còn xe bus.
 
Rõ ràng trong túi còn tiền vậy mà ma xui quỷ khiến lại để cô gái nhỏ kia “chi trả” tiền đi đường cho. Khi đến trạm xe bus, anh lấy đồng còn lại ra, đặt vào lòng bàn tay, như bị thôi miên lại thả xuống. Lạ đời ở chỗ, Lạc tiểu thiếu gia hoàn toàn lãng quên việc bắt taxi, cứ thế ngồi xe bus 2 trạm trở về. 
 
… Đại khái là do quá thiếu ngủ nên nhũn não. 
 
Nghĩ đến đây, Lạc Trạm mở mắt ngồi dậy, chống khuỷu tay lên đầu gối, anh giương mắt, nhíu mày nhìn đám người vẫn đang náo nhiệt buôn dưa lê, “Đàm Vân Sưởng đâu?”

 
Có người cười trộm: “Học trưởng Đàm biết anh trở về nhất định sẽ xử lý anh ấy một trận lên bờ xuống ruộng nên đã sớm cao chạy xa bay rồi.”
 
Lạc Trạm không mặn không nhạt nói: “Lúc trước là ai đã giao chương trình “trí thông minh nhân tạo hỗ trợ bằng giọng nói” hoàn chỉnh cho anh ấy?”
 
“…”
 
Tất cả đều bày ra khuôn mặt vi diệu, một lời khó nói. 
 
Mấy cậu nhóc mới gia nhập INT không hiểu Lạc Trạm đang đề cập đến vấn đề gì, tò mò đưa mắt nhìn quanh. 
 
“AI hỗ trợ bằng giọng nói? INT còn làm cả dự án này sao? Tại sao em đến đây được một thời gian rồi mà chưa từng thấy nhỉ?”
 
Một thành viên gạo cội khác nín cười đáp: “Đó là một trong các tác phẩm đầu tay của INT, lúc ấy Trạm Ca còn nhỏ tuổi, nói chuyện dễ nghe hơn hiện tại nhiều ___ Cho nên mấy ông anh to gan đã thu thập giọng của cậu ấy dùng làm mô phỏng âm thanh cho AI hỗ trợ kia.”
 
“Ặc?” Thành viên mới hiển nhiên vô cùng kinh ngạc lén lút liếc nhìn con người khó ở, lạnh lùng biếng nhác nằm trên ghế, hạ giọng hỏi: “Trạm Ca đồng ý?”
 
“Cũng không hẳn. Hồi đó mấy ông anh tiền bối trong INT buộc Lạc Trạm suýt chút nữa phải đọc hết bộ sách “Từ Hải” (1), thậm chí còn điếc không sợ súng dùng từ láy trong tên của Lạc Trạm đặt tên cho AI kia. Cái giá phải trả cho một phút bồng bột là xém mất mạng. Amen những con người xấu số.”
 
Lạc Trạm bình tĩnh nhắm mắt nghe lịch sử đen tối của mình ngày trước, đến đây thì cười lạnh, nhàn nhạt nói: “Thế thì đó cũng là một cái chết đúng người đúng tội, không thể nói là xấu số được .”
 
“Xem đi. Xem đi.” Một thành viên lâu năm chép miệng nói, một chân đã sẵn sàng tư thế chạy thoát thân, “Đây chính là di chứng của “Từ Hải” đấy, đến nay vẫn còn cắt nghĩa rõ ràng, sắc bén như thế.”
 
Miệng lưỡi người này cực nhanh, thân thủ cũng chẳng kém, đáng tiếc còn chưa kịp chạy thoát thân đã bị Lạc Tram quăng gối đáp thẳng vào ót. 
 
Bịch.
 
Một phát trúng mục tiêu. 
 
K.O tại chỗ, chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết “Ái ôi.” rồi “hy sinh anh dũng”.
 
Các thành viên còn lại “Thỏ tử hồ bi” (2) liếc nhìn nhau, ho khan mấy cái, tự biết thân biết phận đè xuống khát vọng buôn chuyện, nhanh chóng giải tán.
 
Có người sợ Lạc Trạm lên cơn nóng nảy, giận lẫy sang mình, vội vàng tỏ vẻ nghiêm túc đến gần nói: “Anh Trạm, nếu anh đã trở về vậy thì chúng ta cùng thảo luận tiếp hạng mục mới khi nãy đang bàn dở, anh có ý kiến gì khác không?”
 
“…”
 
Lạc Trạm là huyền thoại của đại học K với năng lực nhảy cóc 5 năm liên tiếp, sau đó còn thể hiện rõ trình độ phi thường của người ngoài vũ trụ và năng khiếu thiên bẩm trong việc sáng tạo và nghiên cứu AI. Lại thêm nhà họ Lạc phía sau không tiếc ủng hộ tài chính, vì vậy khai phá bất kỳ lĩnh vực nào, hạng mục nào đều không cần lo lắng đến vấn đề tài chính, đây tuyệt đối là mơ ước của vô số những con người trẻ tuổi trong nghề này, chỉ có thể thấy mà không thể ước.
 
Từ hai, ba năm trước Lạc Trạm đã trở thành nhân vật trọng yếu của INT, bất kỳ hạng mục nào cũng hỏi ý kiến Lạc Trạm đã trở thành thói quen không thể bình thường hơn ở phòng thí nghiệm này. 
 
Lạc Trạm chậm rãi hỏi: “Các cậu hiện tại đã có sẵn phương hướng nào chưa?”
 
“Cái này thì có rồi. Chúng em dự định đi theo hai hướng. Hoặc là phát triển theo hướng giả lập, cụ thể là AI giám sát học tập tự động, hai là năng lực hiện thực hóa.”
 
(Cái này mình hiểu là 1 là phần mềm giống cái Đường Nhiễm đang dùng, còn hướng còn lại là tạo ra robot hỗ trợ_Brandy)
 
Lạc Trạm gật đầu.
 

“Vậy Trạm ca, anh nói xem chúng em nên chọn cái nào.”
 
“…Hiện thực hóa.”
 
Lạc Trạm vốn định nói cái trước, nhưng vừa mở miệng thì hình ảnh bất lực, yếu đuối của cô gái khiếm thị ban sáng, núp dưới hiên cửa hàng INT tránh mưa, lại lượt qua trong đầu anh. 
 
Thế là đáp án đến miệng đột nhiên thay đổi. 
 
Nhóm người xung quanh hiển nhiên cũng không ngờ đến. 
 
“Em còn tưởng anh chắc chắn sẽ chọn cái phương án đầu tiên. Dù sao đây cũng là xu hướng hiện tại, các nhà khoa học nghiên cứu hàng đầu thế giới cũng khẳng định trí thông minh nhân tạo nên đi theo hướng giả lập chủ yếu hỗ trợ thông qua việc cài đặt vào các thiết bị khác, đó cũng là sự phát triển tất yếu trong tương lai.”
 
“Em cũng cho là vậy. Anh Trạm tại sao anh đột nhiên muốn phát triển theo hướng hiện thực hóa vậy?”
 
“Được rồi, đồng ý là theo hướng hiện thực hóa, nhưng cụ thể ta nên làm thế nào để cân bằng giữa hướng đi của ta với xu hướng của thị trường?”
 
“…”
 
Lạc Trạm rũ mắt. 
 
Trong lòng anh có chút buồn bực vì hành động của bản thân, nhưng lời đã nói ra, anh cũng không thể thay đổi được. 
 
Suy tư một lát, Lạc Trạm giương mắt, lười nhác tựa đầu vào ghế sofa: “Do hôm nay khi giúp đỡ một cô bé khiếm thị, tôi đột nhiên nảy ra ý tưởng này, muốn nói để các cậu tham khảo một chút.”
 
“?”
 
“Người máy gia dụng thông minh.”
 
“…”
 
Cả đám thanh niên lâm vào suy tư, mấy giây sau một cậu nhóc run lên, hai mắt sáng rỡ nói: “Anh Trạm, không phải anh đang muốn nói đến… Robot dọn dẹp đấy chứ?”
 
Lạc Trạm uể oải liếc nhìn đám đàn em, chán chường nói: “Sao cậu có thể biến phát minh hệ AI cao cấp thành robot dọn dẹp tầm thường được vậy? Đầu biến thành thùng chứa rác rồi sao?”
 
“Ha ha ha ha em nói đùa thôi.” Người kia gãi đầu, “Nhưng mà giờ AI phát triển, hiện tại trên thị trường có bán rất nhiều robot hỗ trợ dọn dẹp, làm sạch môi trường công cộng hoặc các bệnh viện, trường học. Nhưng mà đối với gợi ý của anh, tức là robot của chúng ta sẽ cao cấp hơn một chút, có điều tính năng giặt quần áo gì gì đó, thực hiện các công việc nội trợ… Hình như ngoại trừ việc rửa chén, quét nhà thì người sử dụng thật sự không còn nhu cầu gì. Mà so với mua 1 con robot thì việc này họ hoàn toàn có thể thuê người làm…”
 
Cả đám người nhao nhao phụ họa theo. 
 
“Có chứ.”
 
Đột nhiên một giọng nói vang lên, lớn tiếng phản bác, nhưng lại không phải Lạc Trạm. 
 
Các thành viên khác quay sang, chỉ thấy Mạnh Học Vũ – người bình thường ít khi mở miệng, ánh mắt phức tạp nhìn thẳng vào Lạc Trạm đang lười biếng nằm trên ghế.
 
Bị đám người đồng loạt quay lại nhìn chằm chằm, Mạnh Học Vũ vội vàng cúi thấp đầu, mấp máy môi nói: “Ý của Trạm Ca chắc là phát triển loại robot thông minh chuyên hỗ trợ người tàn tật, còn có thể bầu bạn với chủ nhân.”
 

Mấy người đang nhao nhao run lên, sau đó chậm rãi ngẩn ra, rồi òa lên như ong vỡ tổ.
 
“Ặc, cho nên mới nói là hôm nay lúc giúp đỡ một cô bé khiếm thị mới xuất hiện ý tưởng này?”
 
“AI hỗ trợ người tàn tật? Không tồi, không những mục đích nhân văn mà thị trường cũng rất rộng, nhu cầu lớn.”
 
“Trước tiên xây dựng kế hoạch đi xem có khả thi để triển khai không?”
 
“Ok. Vậy để nhóm em làm đi.”
 
“…”
 
Các thành viên của INT đa phần đều gia nhập từ lâu vì vậy làm việc cực kỳ ăn nhập, lại cùng chung chí hướng. Người xưa đã nói không phải tinh anh không tụ họp, khi đã rõ mục tiêu, hiệu suất làm việc của nhóm chẳng khác nào siêu nhân. 
 
Dăm ba câu đã vạch ra kế hoạch sơ lược, cuộc họp coi như kết thúc. Thời gian không còn sớm, đám thanh niên trêu đùa nhau vài câu sau đó giải tán, ai làm việc đó, hoặc trở về kí túc xá. 
 
Đến khi mọi người đã đi hết, chỉ còn Mạnh Học Vũ bối rối đứng ì tại góc phòng hồi lâu, rốt cuộc sau một hồi đấu tranh tư tưởng cũng mạnh dạn bước đến trước sofa. 
 
“Anh Trạm?” Anh ta khẽ cười. “Hình như anh rất để tâm đến cô bé khiếm thị kia?”
 
Lạc Trạm nằm trên ghế từ từ mở mắt, nhìn thẳng vào đáy mắt Mạnh Học Vũ vài giây, mới mở miệng: “Ai nói?”
 
Mạnh Học Vũ cắn răng: “Nếu anh không để ý đến cô ấy, vậy thì vì sao lại vì cô ấy mà định hướng nghiên cứu phát minh lần này?”
 
“… Khi nào tôi nói là vì cô bé đó.”
 
Rốt cục Lạc Trạm cũng mở to mắt, khác với giọng nói lười biếng, hờ hững hằng ngày, đáy mắt anh trầm xuống khiến người khác không thể nhìn thấu. 
 
Thấy bầu không khí lạnh đi, một vị chiến hữu gần đó tinh ý phát hiện ra, vội vàng chạy đến, ôm vai Mạnh Học Vũ vỗ vỗ, sau đó nhìn Lạc Trạm cười giảng hòa: “Trạm Ca, anh đừng chấp với cậu ta. Thằng nhóc này đang ghen đó.”
 
Lạc Trạm lành lạnh nói: “Ghen? Với ai?”
 
“Ha ha ha, Trạm Ca vấn đề này mà anh cũng hỏi được? Còn có thể là ai chứ? Học Vũ thích cô bé khiếm thị kia, cả đội có ai không biết… Mỗi lần nghe người ta sẽ đến cửa hàng là lập tức sắp xếp mọi việc chạy đến.”
 
Lạc Trạm liếc Mạnh Học Vũ: “Cậu thích cô bé đó?”
 
Mạnh Học Vũ cứng đờ, mặt bắt đầu đỏ lên, cắn răng nói: “Không sai, em thích cô ấy.”
 
“Ồ.” Lạc Trạm lười biếng cụp mắt, bình thản đứng dậy, “Cho nên liên quan đếch gì đến tôi?”
 
“…”
 
Mạnh Học Vũ cúi đầu không đáp. 
 
Lạc Trạm cũng lười so đo với cậu ta. Anh đi qua người Mạnh Học Vũ đi vào phòng nghỉ của đội.
 
Nhưng vừa chuẩn bị bước vào phòng, một giọng nói đầy địch ý xen lẫn vội vã vang lên phía sau lưng: “Anh Trạm, anh thật sự không… không thích cô ấy sao?”
 
Lạc Trạm dừng chân, mí mắt vẫn rũ xuống, không đáp. 
 
Người anh em đang ôm bả vai Mạnh Học Vũ cũng sững sờ một lát, sau đó cười lớn, đập đập lưng cậu em cứng đầu nhà mình, trêu: “Nhóc, hai ngày trước xây dựng công thức lập trình mới nên bị lag hả? Bảo Trạm Ca thích ai cơ? Cô bé mù hôm nay anh ấy gặp á?”
 
“Anh không được cười, Đường Nhiễm vô cùng xinh đẹp.” Mạnh Học Vũ bất mãn kéo tay đàn anh cùng phòng thí nghiệm xuống. 
 
“Đẹp thì có đẹp đấy. Nhưng dù có đẹp hơn cũng chỉ là một cô nhóc mù mà thôi.” Anh ta nhún vai, “Nhóc đến INT muộn hơn nên không biết, đừng trách anh đây không nói. Trạm Ca nhà chúng ta ấy à, chỉ yêu những cô gái có đôi mắt đẹp, từ khi gặp anh ấy anh mày chưa thấy anh ấy thay đổi tiêu chuẩn này bao giờ, gần như trở thành sự chấp nhất đối với phụ nữ. Thế nên anh Trạm sao có thể coi trọng cô nhóc kia được.”
 
Anh ta nói xong, quay mặt về phía Lạc Trạm, cười hì hì: “Trạm Ca, tôi đây nói đúng không?”

 
“…”
 
Qua mấy giây, khóe miệng Lạc Trạm mới lạnh lẽo cong lên, đầy vẻ cao ngạo, bất tuân, xen lẫn chút vô lại: “Không chỉ vậy!”
 
“Hả? Còn gì nữa?”
 
“Không chỉ là một cô gái có đôi mắt đẹp.”
 
Lạc Trạm nói một nửa lại dừng lại.
 
Nhớ đến vết bớt hình hoa trong giấc mơ, ánh mắt của anh đột nhiên dịu đi. 
 
Một hồi sau, Lạc Trạm hoàn hồn. Anh xoay người bước vào phòng nghỉ, lười biếng ném lại một câu: “Mắt không dùng được, đương nhiên tôi sẽ không thích.”
 
Nghe được lời khẳng định từ chính miệng Lạc Trạm, cuối cùng Mạnh Học Vũ mới bớt căng thẳng, lo lắng. 
 
Lạc Trạm trước nay một lời không đổi, chưa bao giờ lươn lẹo, lật lọng. Người bên ngoài nói Mạnh Học Vũ không tin nhưng chính miệng Lạc Trạm khẳng định, anh đương nhiên yên tâm. 
 
Vị đàn anh đứng bên cạnh vẫn còn đang hoang mang lẩm bẩm: “Không chỉ là cô gái có đôi mắt đẹp? Còn điều kiện gì nữa, tại sao mình chưa nghe qua bao giờ nhỉ?”
 
“…”
 
Sáng sớm hôm sau. 
 
Đường Nhiễm đứng tại cửa sổ lớn sát sàn nhà trong phòng ngủ, bất an buông thõng tay: “Bà, bộ quần áo con đang mặc rất phiền phức thì phải?”
 
“Phiền chỗ nào?” Dương Ích Lan kéo đai lưng giúp cô. Bộ váy vừa vặn phác họa những đường cong tinh tế, mảnh mai và vòng eo nhỏ nhắn của Đường Nhiễm. Bà hài lòng mỉm cười: “Nào xoay người, bà kéo khóa giúp con.”
 
“Con tự làm được…”
 
“Bộ váy này khác mấy bộ váy đơn giản con hay mặc, để bà chỉnh giúp con… Hôm nay con đến nhà họ Lạc, chúc thọ ông cụ kia, nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp, chỉnh chu.”
 
Đường Nhiễm bất đắc dĩ cười.
 
Đằng sau sột soạt mấy giây, Dương Ích Lan nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nhiễm, trên lưng của con có một vệt đỏ, lúc đi đường bị va đập vào đâu à?”
 
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ: “Đó là vết bớt thôi.”
 
“Bớt?”
 
“Dạ. Từ nhỏ con đã có vết bớt đó rồi.”
 
“Hả. Nhìn khá đẹp đó.” Dương Ích Lan cười, dò xét một chút, mới chậm rãi kéo khóa lên: “Giống như một cánh hoa.”
 
Đường Nhiễm run lên. 
 
Qua mấy giây, cô từ từ nhắm mắt, khóe môi cong lên, khẽ thầm thì: “Dạ, trước kia cũng có người từng nói như thế.”
 
Dương Ích Lan cúi đầu, không nghe rõ câu nói này của cô. Sau khi tết xong dải ruy băng lên tóc Đường Nhiễm, bà phủi tay đứng lên, mỉm cười thỏa mãn. 
 
“Được rồi… Tiên nữ nhỏ nhà chúng ta có thể xuất phát rồi. Hôm nay vẻ đẹp của con nhất định sẽ làm bọn họ kinh ngạc một phen.”
 


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.