Đừng khóc

Chương 3


Đọc truyện Đừng khóc – Chương 3:

Lạc Trạm không tin vào điều mình vừa nghe được. 
 
Ngay cả khi người con gái trước mặt hai mắt nhắm nghiền, toàn thân run lên vì lạnh, nhưng cô thực sự biết tên anh. 
 
Hơn nữa điều đáng nói ở đây là cô còn dám gọi cái tên đó. Dù có biết cũng không ai dám gọi anh như thế, kể cả trong nhà họ Lạc, hay tại đại học K, tính tình tiểu thiếu gia nhà họ Lạc sớm nắng chiều mưa không ai không biết, vì vậy cũng chẳng có người nào chán sống đi chọc giận anh. 

 
Khi đáy mắt Lạc Trạm dần lạnh đi, báo hiệu một cơn giận dữ chuẩn bị giáng xuống thì một giọng nói uể oải, khinh mạn quen thuộc vang lên, cùng lúc màn hình điện thoại trong tay cô gái mù bật sáng: “Tôi đây.”
 
“…”
 
Lạc Trạm khựng lại, ánh mắt dời xuống chiếc điện thoại, nhìn chằm chằm giao diện quen thuộc kia, khẽ nheo mắt. 
 
Lạc Trạm bất chợt nhớ ra.
 
‘Lạc Lạc” là tên AI hỗ trợ mà đội của bọn họ đã phát minh ra. Ngày ấy khi INT thử nghiệm phát triển ứng dụng trợ lý giọng nói, mấy thành viên đầu xỏ tự tiện đặt tên anh cho chương trình này suýt chút nữa bị Lạc Trạm bóp “chết tươi”.
 
AI này được tạo nên bằng cách thu thập nguồn âm thanh của anh để bắt chước tổng hợp thành giọng nói của nó. 
 
Cho nên vừa rồi cô bé này không phải gọi tên anh mà là gọi tên của AI cài đặt trong máy điện thoại của cô ấy.
 

Nhưng Lạc Trạm nhớ rõ, anh không hề cho nhượng quyền hay bày bán, lưu thông phát minh này trên thị trường. 
 
Lạc Trạm nhíu mày: “Đây là Vân Sưởng cài đặt cho cô?”
 
“…Vâng.”
 
Đường Nhiễm ôn tồn đáp. 
 
Cô nghe ra trong giọng nói của người con trai kia có chút bất ngờ, lại có chút bất đắc dĩ, nếu cô đoán không sai thì người này chính là vị đội trưởng phát minh ra AI “Lạc Lạc”, mà chủ cửa hàng nhắc đến. 
 
Có phải anh bất mãn khi thấy cô dùng AI này không?
 
Vừa nghĩ đến khả năng “Lạc Lạc” có thể bị thu hồi, Đường Nhiễm bất an mím môi, vô thức kéo sát di động vào trong ngực, như gà mẹ bảo vệ gà con. 
 
Dù Lạc Trạm là một kẻ lạnh nhạt, vô nhân đạo, khinh người, nhưng lúc này cũng không quá quắt đến nỗi làm khó một cô gái nhỏ, lại còn là một cô bé mù.
 
Anh cau mày, nhìn chằm chằm Đường Nhiễm, một lát sau bực bội chửi nhỏ 1 tiếng, quay mặt đi chỗ khác. 
 
“Nói đi, cô cần đến đâu?”
 
Bảo vệ được “Lạc Lạc” thành công, Đường Nhiệm thầm thở phào nhẹ nhõm. 
 
Cô bỏ điện thoại vào túi, mò mẫm tìm kiếm gậy dò đường của mình, cẩn trọng nói: “Điểm dừng xe bus đường Thanh Nham.”
 
Lạc Trạm cúi người nhặt gậy dò đường đặt vào tay cô, thân thể hơi cứng lại: “…Chỗ nào.”
 
Đường Nhiễm kiên nhẫn lặp lại: “Trạm xe bus ở đường Thanh Nham.”
 
“…”
 
Đã lớn đến tần này nhưng Lạc Trạm chưa bao giờ ngồi xe bus cả. 
 
Anh đơ ra một lúc, sau đó nhàn nhạt lên tiếng: “Bắt taxi không được à?”
 
“Không. Không được.” Cô gái có khuôn mặt nhìn trông có vẻ nhu nhược, yếu đuối nhưng đối với chuyện này thì vô cùng kiên định. 
 
“?”
 
Cô cắn môi, nhẹ nói: “Không… không được. Vậy tôi tự đi về, cảm ơn anh.”
 
“…”
 

Lạc Trạm cảm thấy một cảm xúc nóng nảy, bực bội bộc phát, giống như có một dòng dung nham chảy thẳng vào tim, lại không tài nào bộc phát ra được, cực kỳ bức bối. 
 
Anh nén cáu giận, dùng tay đè cây gậy dò đường của cô xuống, lạnh lẽo cười: “Sợ tôi lừa bán cô à.”
 
“…”
 
Cô gái không giải thích, chỉ im lặng đứng im. 
 
Không biết có phải bị dọa hay không mà khuôn mặt nhỏ trắng bệch, khiến cô gái nhỏ này càng yếu đuối, mong manh. Một vài lọn tóc bị mưa bụi làm ướt vương trên khóe môi nhợt nhạt, trên gò má trắng ngần như tuyết. Ngũ quan cô bé này cực kì xinh đẹp, vừa tinh xảo, vừa thanh nhã, không biết đến khi trưởng thành sẽ yêu kiều đến mức nào. 
 
Đáy lòng Lạc Trạm càng thêm bực bội. 
 
Hai người đứng bất động một lúc, anh khoanh tay đứng nhìn chằm chằm Đường Nhiễm hồi lâu. Cuối cùng anh thò tay vào túi quần, bất đắc dĩ nhận ra khi khỏi phòng thí nghiệm, vì bị Đàm Vân Sưởng làm phiền đến choáng váng đầu óc nên điện thoại đã bị anh tiện tay ném lên bàn. 
 
Vì thế Lạc Trạm đau khổ kết luận anh đã để quên điện thoại….
 
Lạc Trạm trầm mặc. 
 
Một lát sau anh nhìn về phía cô. 
 
“AI hỗ trợ mà Đàm Vân Sưởng cài cho cô không có hướng dẫn chỉ đường à?”
 
“…?”
 
Đường Nhiễm hơi ngẩn ra, “nhìn” về phía Lạc Trạm.
 
Một thoáng yên lặng, dường như cuối cùng Đường Nhiễm cũng hiểu lời của anh chàng thô lỗ này muốn truyền tải. 
 
Cô khẽ cong môi, cúi đầu chạm nhẹ vào màn hình, dịu dàng nói: “Lạc Lạc.”
 
“Tôi đây.”
 
“Bến xe bus đường Thanh Nham đi thế nào?”
 
“Nghe chỉ đường nè.”
 
Giọng nói khinh mạn, lãnh đạm đều đều vang lên, cao ngạo còn ra vẻ ông lớn hơn cả giọng nguyên bản, nhưng được cái không cứng đầu như bản gốc. 
 
Lạc Trạm: “…”
 
Từ hôm nay trở đi, Đàm Vân Sưởng xác định làm bạn với quan tài đi là vừa. Lạc Trạm vừa nghiến răng, vừa nghĩ cách khiến vị đàn anh quý hóa sống không bằng chết. 
 
Trước kia có người từng hỏi: “Điều sỉ nhục nhất trong cuộc đời của cậu là gì?” Lạc Trạm chỉ cười khẩy, khinh thường lười đáp lại. Từ khi Lạc tiểu thiếu gia anh sinh ra, một đường thuận lợi, thuận buồm xuôi gió, chưa hề biết từ “sỉ nhục” này đánh vần thế nào.
 
Hiện tại đã có. 
 
Bị một cô bé mù dẫn đường, cả đường cô bé kia một tiếng “Lạc Lạc”, hai tiếng “Lạc Lạc” thân thiết nói chuyện với phần mềm AI kia… Nhưng đây vẫn chưa tính là gì. 
 
Lên đến xe bus, tiền cũng là cô ấy trả giúp anh. 
 
Nguyên nhân vô cùng đơn giản. 
 
Tới trạm xe bus, Đường Nhiễm theo kinh nghiệm xương máu, cẩn thận quay lại hỏi Lạc Trạm: “Anh có mang theo tiền lẻ không?”
 
Lạc Trạm rút ví từ trong túi áo ra, nhìn lướt qua một lượt, nhàn nhạt nói: “… 50 tệ. Thì sao?”
 
Đuôi mắt cô gái cong lên, nhoẻn miệng khẽ cười.
 
Mấy giây trôi qua không biết cô lấy từ đâu ra một cái túi nhỏ đựng tiền xu, kéo tay Lạc Trạm bỏ hai đồng vào lòng bàn tay anh. 
 
Theo bản năng, Lạc Trạm muốn tránh né, nhưng nhìn vào cặp mắt hơi khép với hàng lông mi dài có lẽ vì lạnh mà hơi run rẩy, anh vẫn dừng lại. 
 
Xúc cảm lành lạnh truyền đến. Hai đồng xu an tĩnh rơi xuống lòng bàn tay. 
 

“Mỗi lần một đồng là được rồi. Không cần nhiều.” Cô gái nhỏ cẩn thận căn dặn. “Đồng còn lại để tí anh về thì dùng.”
 
“…”
 
Tâm tình của Lạc Trạm lúc này vô cùng phức tạp. 
 
Đây là lần đầu tiên trong đời tiểu thiếu gia nhà họ Lạc được người ta bao tiền xe, lại còn chu đáo bao cả vé đi, vé về.
 
Đứng tại trạm xe, Lạc Trạm cất tiền xu vào túi quần, thu ô lại. 
 
Đợi mãi mà vẫn chưa thấy bóng dáng xe 936, anh đưa mắt nhìn quanh, vô thức dừng lại trên thân thể mảnh mai đang co lại của cô gái bên cạnh.
 
… Không biết là con gái nhà nào, khó khăn đến mức cơm cũng không cho ăn hay sao? 
 
Nhìn cô gái nhỏ bé đang cố nhịn xuống sự run rẩy, Lạc Trạm nhíu mày, cởi áo khoác. 
 
Cầm trong tay một lúc, cuối cùng choàng lên người cô. 
 
“!”
 
Trước mắt tối sầm lại, đương nhiên Đường Nhiễm không thể cảm nhận được điều này bằng mắt thường, nhưng xúc cảm như có một chiếc vỏ chăn lớn choàng lên người thì có. 
 
Cô hơi hoảng hốt, còn chưa kịp định thần đã nghe thấy giọng điệu lười nhác, ngang ngược của ai đó: “Phủ thêm áo vào đi, bà dì ngồi bên cạnh bắt đầu chỉ trích tôi ngược đãi con gái mình rồi đấy.”
 
Đường Nhiễm hơi ngẩn ra: Nghe giọng nói chàng trai cảm thấy cực kỳ lạnh lùng, dửng dưng, thậm chí còn mang theo chút cứng đầu, ngông cuồng của thiếu niên, hẳn là vẫn còn trẻ tuổi, nhưng đứng cạnh cô chẳng lẽ chênh lệch tuổi tác đến vậy? Có thể khiến người khác hiểu lầm thành bố con? 
 
Thôi thôi! Ý nghĩ này quá hãi hùng rồi!
 
Tóm lại có nghĩ cũng chẳng ra, Đường Nhiễm chỉ còn cách kéo áo xuống mặc ngay ngắn vào người. 
 
Mùi gỗ tuyết tùng hòa cùng hương nước hoa hổ phách thoang thoảng vương trên mái tóc hơi rối, trên cánh tay đang run lên vì lạnh khiến cô cảm thấy ấm áp kì lạ. 
 
Áo khoác rủ xuống, dài quá mông, che được cả bắp đùi. Tay áo quá dài, nếu buông thõng tay xuống thậm chí còn không nhìn thấy ngón tay. Quả nhiên giống hệt một đứa bé gái mặc trộm đồ của người lớn trong nhà.
 
“…”
 
Lạc Trạm nhìn Đường Nhiễm một hồi, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt. 
 
“Coong.” Một tiếng, tiền xu rơi vào thùng nhựa, phát ra một tiếng động lanh lảnh. 
 
Cửa xe đóng lại. 
 
Trạm này chỉ có Lạc Trạm và Đường Nhiễm đi lên, nhưng tất cả các chỗ trên xe đều đã có người ngồi.
 
Chú tài xế chú ý đến cây gậy dò đường trên tay Đường Nhiễm, quay đầu nói với Lạc Trạm bên cạnh: “Ở giữa có ghế ưu tiên dành cho người khuyết tật, cậu đưa cô bé ra đó đi.”
 
“…”
 
Lạc Trạm không hề biết trên xe bus cũng có loại ghế ưu tiên này, nhưng điều đó không cản trở việc anh nhìn một lượt đánh giá tình hình, rõ ràng có một hàng ghế có màu sắc khác hẳn so với những chiếc còn lại trên xe.
 
Lạc Trạm nắm gậy dò đường trên tay cô, sau đó đỡ lấy cánh tay nhỏ gầy của Đường Nhiễm hết sức “ôn tồn” nói: “Đi cùng tôi.”
 
Đường Nhiễm gật đầu.
 
Lạc Trạm dắt cô đến khu ghế ngồi ưu tiên. 
 
Trên ghế là một thằng nhóc dáng vẻ lưu manh, nhuộm tóc màu xám, quần áo hầm hố, còn xỏ một chiếc khuyên mũi lớn nhìn rất hổ báo. Cậu ta đeo tai nghe bắt chéo chân, ung dung ngồi trên ghế, tự nhiên như đang ở nhà mình, không có vẻ gì là có ý định nhường chỗ. 
 
Lạc Trạm lười so đo với thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này, chỉ cúi người gõ nhẹ vào ô cửa kính bên cạnh ghế.
 

Thằng nhóc kia nhíu mày, khó chịu bỏ tai nghe xuống, cộc lốc nói: “Gì?”
 
Lạc Trạm không thèm để ý đến giọng điệu khiêu khích của đối phương, chỉ nghiêng người, để lộ ra thân ảnh nhỏ bé của cô gái phía sau, nhàn nhạt nói: “Làm phiền nhường ghế.”
 
Nếu để cho đám ‘bạn chó xấu xa’ ở đại học K nghe thấy câu này, có lẽ chắc hơn nửa bị dọa đến hồn lìa khỏi xác.
 
Biết cậu thiếu gia nhà họ Lạc này nhiều năm như vậy, đã bao giờ nghe cậu ta lịch sự nói một tiếng “Làm phiền.”
 
Nhưng thằng nhóc kia hiển nhiên không biết mình đang được hưởng một “vinh hạnh đặc biệt”, cậu ta quét mắt nhìn Đường Nhiễm một cái, thẫn thờ nhìn cô gái xinh đẹp này một lúc, cuối cùng cười lạnh một tiếng, xấc xược nói: “Con nhỏ mù lòa này là bạn gái mày? Chăm sóc đến thế cơ à? Nếu anh đây không nhường ghế thì sao? Mày làm gì được tao?”
 
“…”
 
Đường Nhiễm nghe đến đây thì đã hiểu đang phát sinh chuyện gì. Cô chần chừ giơ tay, giật giật góc áo Lạc Trạm: “Chỉ phải đứng hai trạm thôi. Tôi đứng được. Một lát là đến.”
 
Lạc Trạm không nói gì, im lặng, mặc kệ cô gái đang gấp gáp nắm chặt góc áo mình, ánh mắt anh lạnh băng, nhìn thẳng thằng nhóc láo toét trước mặt: “Liên quan gì đến mày??”
 
Thằng nhóc kia dán mắt trên khuôn mặt xinh đẹp, thanh thuần của Đường Nhiễm, khả ố cười rộ lên: “Nếu là nhường cho bạn gái tao thì ok. Không thì… đương nhiên là không có cửa…”
 
Chữ “đâu” còn chưa kịp ra khỏi miệng, cậu ta đã bị một cú đấm mạnh mẽ đánh úp tới.
 
Đường Nhiễm không nhìn thấy gì, chỉ nghe xung quanh những tiếng kinh hô xa lạ, sau đó là tiếng bàn tán vang lên. 
 
Cô hoảng hốt nắm chặt góc áo người bên cạnh, vô thức nói: “Lạc Lạc…”
 
Thái dương Lạc Trạm nảy lên một cái, suýt chút nữa không kiềm chế nổi đánh cho thằng nhóc kia một trận thừa sống thiếu chết.
 
Anh dường như không nghe thấy, hung ác nhìn chằm chằm thằng nhóc bị mình tẩn nằm xẹp lép một góc không nhúc nhích nổi. Lạc Trạm khom người, tóm tóc cậu ta, dí sát vào cửa kính đè giọng xuống đến mức thấp nhất, lạnh lùng nói: “Mày mở mắt ra nhìn cho rõ, trên đây ghi gì?”
 
[Ghế ưu tiên dành riêng cho người già, phụ nữ mang thai và người khuyết tật.] Lạc Trạm gõ gõ vào dòng chữ đỏ lớn dán trên ô cửa. 
 
Lạc Trạm: “Anh đây nhìn mày ngồi đây không thích hợp cho lắm… Người già mày chẳng phải, mang thai lại càng không, tàn tật à… Ờ cái này anh có thể giúp, mày muốn thử không?”
 
Thằng nhóc kia đau đớn run rẩy, giờ phút này mới nhận ra mình gặp phải thanh niên cứng. Dù gì cũng chỉ là một thằng nhãi ranh nhát gan, lúc này cả người mềm nhũn, sợ đến mức không đứng vững nổi, mặt mũi nhăn nhó, liên tục cầu xin tha thứ.
 
Đến khi Lạc Trạm buông tay, cậu ta ba chân bốn cẳng chạy xuống phía cuối xe.
 
Mọi người vây xem toàn bộ sự việc ai cũng mồm chữ A, mắt chữ O, kinh ngạc không nói lên lời. Chỉ có Đường Nhiễm không biết tình hình, đành dựa vào âm thanh xung quanh để đoán. 
 
Người thanh niên vẫn im lặng nãy giờ không trả lời cô, cuối cùng cũng xoay người, giọng điệu trở về vẻ biếng nhác, hờ hững tự nhiên, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, nhàn nhạt nói: “Được rồi, ngồi xuống đi.”
 
Anh dắt tay cô giúp cô ngồi xuống. Đường Nhiễm bất an níu lấy góc áo anh lần nữa: “Người kia sao rồi?”
 
“Không có việc gì.” Lạc Trạm liếc về phía cuối xe, đáy mắt lạnh lẽo, “Thằng nhóc đó vô cùng áy náy vì đã chiếm ghế ưu tiên, cho nên dập đầu xin lỗi cô, rồi tự giác đi xuống cuối xe đứng rồi.”
 
Đường Nhiễm trầm mặc một lúc, tiếp nhận câu trả lời này, không hỏi gì thêm nữa. 
 
“Được rồi.”
 
Cuối cùng Lạc Trạm cũng đưa được Đường Nhiễm về đến nhà. 
 
Cô gái nhỏ đứng dưới cửa chống trộm một hồi lâu, do dự mãi không nhập mã mở cửa, cuối cùng quay lại, chân thành nói: “Cảm ơn anh đã tiễn tôi về đến tận nhà.”
 
Lạc Trạm ngay từ đầu cũng không định đưa cô đi lên, nhưng nhìn thái độ rõ ràng “Anh đã xong việc, có thể về rồi” này, đáy lòng ai đó lập tức ngứa ngáy, lửa giận lẳng lặng bùng phát. 
 
Anh hơi nhíu mày. 
 
“Giúp cô đón xe thì cô sợ tôi bắt cóc cô, đưa cô về đến tận nhà rồi mà cô vẫn còn nghi ngờ tôi, cảm thấy tôi rất giống một kẻ lừa đảo khốn nạn?”
 
“Không đón xe là bởi vì…”
 
“Đã cảnh giác, đề phòng như thế sau thì này đừng có ra ngoài một mình nữa.” Lạc Trạm lạnh lùng đánh gãy lời cô. 
 
Cảm thấy bị cô kết luận không tốt, trong lòng anh đột nhiên vô cùng khó chịu, Lạc Trạm xoay người, bung ô, xoay người đi.
 
Đường Nhiễm thẫn thờ ngẩn ra, mấy giây sau mới lấy lại tinh thần, lo lắng mở miệng: “Áo khoác…”
 
“Ném đi.”
 
Một giọng nói lạnh băng truyền lại. 
 
Sau khi đi được một quãng, Lạc Trạm dừng lại. Anh cau mày, quay đầu nhớ ra mình còn chưa nói với cô bé đó thay đổi cái tên mất mặt của AI kia đi.
 
Nhưng rồi khi đáy mắt chạm đến bóng người nhỏ bé, mảnh mai đó, đáy lòng lại lặng xuống, anh rũ mắt. 
 

… Được rồi. 
 
Sau này dù sao cũng không gặp lại nữa. 
 
Lạc Trạm cao ngạo rời đi, vẫn chưa tạnh mưa, bầu trời tối đen sầm sì, mưa rơi rả rích. 
 
Khi Đường Nhiễm về tới, người chăm sóc cô – Dương Ích Lan cũng đã trở lại. 
 
Nghe thấy tiếng mở cửa, bà lão gần 60 tuổi vội vàng chạy đến, nhìn thấy là Đường Nhiễm mới thở phào một hơi. 

 
“Con dọa bà sợ muốn chết, Tiểu Nhiễm. Trời đang mưa lớn như thế, tại sao con không nghe điện thoại?”
 
Đường Nhiễm phản ứng chậm nửa nhịp.
 
Cô sờ sờ di động: “Có lẽ bên ngoài mưa lớn quá, con không nghe thấy.”
 
“Được rồi, được rồi. Không có việc gì là tốt rồi. Nhưng mà mưa to thế, con lại không dám ngồi taxi thì về kiểu gì?” Dương Ích lan đến gần mới chú ý chiếc áo khoác lạ trên người cô, “Hả? Chiếc áo này là của ai?”
 
Đường Nhiễm chậm rãi cởi áo khoác: “Có người đưa con về, áo cũng là của người đó cho mượn.”
 
“Haizz đã bảo với con bao nhiêu lần rồi. Đừng dễ tin người lạ, con xinh đẹp như thế, lại không nhìn thấy, ngộ nhỡ bị người ta bắt cóc thì phải làm sao?”
 
“…”
 
Đường Nhiễm vô thức sờ lên điện thoại di động của mình. 
 
“Lạc Lạc” vẫn đang ở bên trong. Giọng nói của người kia và nó giống nhau đến thế. Thời điểm nói chuyện cùng anh, tựa như đang trò chuyện với một Lạc Lạc “sống” vậy.
 
Cho nên mới nhịn không được…
 
Cô gái nhỏ chậm rãi cúi đầu: “Con hiểu rồi mà bà. Lần sau con sẽ không tái phạm nữa.”
 
“Con đó, lúc nào cũng nói vậy.”
 
Dương Ích Lan tiếp lấy chiếc áo trên từ tay Đường Nhiễm mang vào phòng giặt. 
 
“Được rồi, Tiểu Nhiễm. Con đi  tắm đi rồi chuẩn bị ăn cơm. Ngày mai còn phải dậy sớm. Ngày mai người nhà họ Đường qua đón con mà.”
 
Đường Nhiễm ngạc nhiên hỏi lại: “Họ sẽ đến sớm ạ?”
 
“Ừ. Quản gia bên đó gọi đến.” Dương Ích Lan nhớ lại cuộc điện thoại hôm nay, thuật qua: “Hình như mừng thọ vị ông cụ Lạc kia. Nhà họ Đường một lòng muốn gả chị gái con qua đó, sao họ có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế chứ? Chắc chắn sẽ dẫn con cháu đến lấy cớ chúc mừng để hai đứa trẻ gặp nhau.”
 
Đường Nhiễm từ từ nhắm mắt, thần sắc an yên: “Những dịp như vậy thường họ sẽ không dẫn con đi.”
 
Dương Ích Lan: “Đúng thế. Trước đây đều vậy, ai ngờ lần này họ đột nhiên nhớ đến con, muốn con đi cùng chứ? Thôi tóm lại cứ chuẩn bị kỹ càng.”
 
“Vâng ạ.”
 
“…”
 
Tiểu Nhiễm bước vào phòng tắm. Dương Ích Lan đã chuẩn bị sẵn nước nóng cho cô, sau đó đem áo khoác đi giặt. 
 
Vừa lật cổ áo ra, đập vào mắt bà là dòng ký tên thêu chìm vô cùng tinh xảo. 
 
Dương Ích Lan thoáng sửng sốt, tò mò cầm chiếc áo lên nhìn cho kỹ. 
 
Chuỗi ký tự kia hình như là chữ nước ngoài, giống chữ ký trên tác phẩm của những nhà thiết kế nổi tiếng. Những nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế đều thích để lại dấu hiệu đặc trưng trên tác phẩm mình làm ra.
 
Mà cái này, Dương Ích Lan nhớ mang máng là chữ ký của một nhà thiết kế thời trang người Thụy Điển. 
 
Bà biết điều này vì đại tiểu thư nhà họ Đường – Đường Lạc Thiển cực kỳ thích ông ta. 
 
Mà lý do Đường Lạc Thiển thích nhà thiết kế này vô cùng đơn giản: Theo lời đồn vị tiểu thiếu gia nhà họ Lạc chỉ mặc quần áo một số nhà thiết kế riêng, nhưng đa số trang phục của cậu đều do người này tự tay may và thiết kế. 
 
Nhưng thiết kế của một người nổi tiếng đến độ Đường Lạc Thiển có “xếp hàng” mấy tháng trời cũng không mua được, sao lại ở trong tay Đường Nhiễm?
 
Dương Ích Lan nhìn hoa văn trên cổ áo hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, chuyên tâm giặt giũ, tự nhủ thầm: “Vị kia là hôn phu của đại tiểu thư, cũng không phải của Tiểu Nhiễm, đoán mò cái gì chứ… Chắc chắn là nhớ lầm. Mà giờ hàng giả, hàng nhái thiếu gì… Đúng là… nghĩ nhiều rồi.”
 
Xong xuôi bà treo chiếc áo kia lên ban công trong nhà, quên khuấy mất chuyện này. 


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.