Đọc truyện Đừng khóc – Chương 25:
Đường Nhiễm ngơ ngác giật mình tỉnh dậy trong bóng đêm.
Nếu như không phải giọng nói mười phần từ tính kia mang theo giọng điệu đều đều không cảm xúc đặc thù của máy móc, có lẽ cô cũng không nhận ra được là người hay máy?
Nhớ tới con robot mình bỏ quên trong hộp máy kia, Đường Nhiễm cuống quýt, vui vẻ nói: “Cậu đã tỉnh rồi sao? Tôi còn nghĩ rằng lần đầu khởi động sẽ mất nhiều thời gian…”
Cô gái vươn tay lục lọi gậy dò đường. Có lẽ chưa quen thuộc căn phòng này cho nên động tác của cô gái nhỏ có chút gấp gáp và không trôi chảy cho lắm.
Yên tĩnh vài giây.
Giọng nói máy móc kia lại lần nữa vang lên: “Cô cần tìm đồ sao, chủ nhân?”
Đường Nhiễm ngạc nhiên ngừng động tác: “Cậu có thể tự mình di chuyển đến chỗ tôi sao?”
Âm thanh đều đều, vô cảm kia lại vang lên: “Chúng tôi được lắp ráp chức năng tránh chướng ngại vật và phán đoán hướng di chuyển thuận lợi nhất.”
Đường Nhiễm hỏi: “Vậy cậu “nhìn” thấy tôi ở đâu không?”
Âm thanh máy móc kia lại đáp lại: “Dựa theo nguồn nhiệt lượng và âm thanh truyền đến có thể định vị trí chủ thể cũng là một trong các chức năng chúng tôi được cài đặt.”
“Thật là đỉnh.” Cuối cùng cô gái cũng quên mất cảm xúc tiêu cực vừa rồi, khóe miệng vui vẻ cong lên, thực lòng khen ngợi: “Vậy cậu đến đây đi… Tôi sẽ không động, sẽ không làm ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của cậu.”
Lạc Trạm đứng cạnh hòm, liếc mắt nhìn cô gái mảnh khảnh đơn độc ngồi bên bàn vuông cách đó không xa. Anh rũ mắt, nhàn nhạt đáp: “Được… Chủ nhân.”
Đường Nhiễm nghe tiếng bước chân chậm rãi đến gần, cảm thấy thật quái: Tại sao một người máy lại có bước đi nhẹ nhàng như một con người vậy? Nhưng cô nhanh chóng gạt suy nghĩ này đi, thoải mái mỉm cười: Dù sao cũng là người máy mô phỏng con người, đương nhiên tiếng bước chân cũng tương tự con người rồi.
Tiếng bước chân kia chậm rãi hơn người thường, cứ thế từ tốn bước lại gần cô.
Đường Nhiễm phát hiện mình có chút lo lắng, luống cuống. Cô nhịn không được cúi đầu, nhẹ cười: “Anh bạn, lần đầu gặp mặt. Về sau xin được giúp đỡ nhiều hơn.”
Lạc Trạm rũ mắt, chậm rãi đảo qua khuôn mặt tú lệ, khả ái dưới ánh đèn nhàn nhạt của cô gái: “Chào cô, chủ nhân.”
Đường Nhiễm đợi hồi lâu mà không thấy cậu ta nói câu thứ hai, sự vui vẻ trên mặt thoáng giảm đi, cô thấp giọng lẩm bẩm: “Có vẻ như kém thông minh hơn “Lạc Lạc” một chút.”
“…”
Lạc Trạm nheo mắt.
Mấy giây sau, Đường Nhiễm nghe thấy giọng nói trống rỗng lạnh băng từ đỉnh đầu truyền đến: “Chủ nhân, cô nói tôi khờ sao?”
Đường Nhiễm lần đầu nói xấu “người khác” bị bắt tại trận, ngượng ngùng ngẩng đầu: “Nói nhỏ như thế mà cậu cũng có thể nghe thấy được sao?”
Giọng nói đều đều kia lại vang lên: “Chúng tôi được lắp một con chip sau đầu để xử lý tất cả mọi loại ngôn ngữ, ngoài ra còn có thiết bị hỗ trợ nghe và xử lý thông tin vô cùng nhạy cảm, có thể sánh ngang trí năng của một con người.”
Nghe con robot kia máy móc thuyết trình về sự vĩ đại và tân tiến của bản thân, Đường Nhiễm chỉ đành lên tiếng nhận lỗi: “Tốt, rất tốt. Là tôi sai. Cậu không ngốc. Không ngốc chút nào. Tôi nói là nói AI “Lạc Lạc” cơ, cậu ta tương đối ngốc nghếch.”
Lạc Trạm: …
Đường Nhiễm không biết mình đã ở trước mặt một người đắc tội anh đến hai lần.
Bởi vì vô cùng hứng thú với lĩnh vực AI cho nên cô suy nghĩ cẩn thận hồi lâu mới ngập ngừng hỏi: “Vậy cậu có tên chưa?”
Lạc Trạm im lặng mấy giây, mới đáp lại: “Không có.”
Đường Nhiễm hỏi: “Vậy tôi phải xưng hô với cậu như thế nào?”
“Chủ nhân muốn lưu tên vào hệ thống sao?”
Đường Nhiễm ngạc nhiên ngửa mặt, “nhìn” anh nói: “Vậy tôi đặt tên cho cậu được không?”
“Có thể.”
“Để tôi suy nghĩ một lát đã.”
“…”
Cô gái nhỏ cau mày, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, giống như đang cân nhắc một vấn đề hệ trọng.
Suy tư hồi lâu, cuối cùng cô đập mạnh xuống bàn, chống tay vào cằm hơi nghiêng đầu, cẩn trọng từng li từng tí hỏi: “Cậu cảm thấy cái tên “Đại Bảo” thế nào?”
Lạc Trạm: … “Đã kiểm tra, từ ngữ vi phạm vào từ cấm. Hệ thống không cho phép lưu tên.”
Đường Nhiễm mờ mịt ngẩng đầu: “Đại Bảo mà cũng vi phạm các từ ngữ bị cấm sử dụng sao?”
“Đúng. Xin chủ nhận chọn một tên khác.”
“Hay là Nhị Bảo nhỉ?”
Lần này Lạc Trạm thậm chí không thèm ngừng vài giây, lập tức bác bỏ: “Từ ngữ vi phạm vào từ cấm. Hệ thống không cho phép lưu tên.”
Đường Nhiễm:…
Cô cảm thấy chức năng lưu tên của hệ thống này có chút khó tính khó nết, cố tình làm khó cô.
Trong lúc Đường Nhiễm trầm tư suy nghĩ, cô nghe thấy giọng nói máy móc lần nữa vang lên: “Chỉ được tối đa ba lần lưu tên. Mong chủ nhân cân nhắc thật kỹ.”
Đường Nhiễm ngơ ngác: “Còn hạn chế cả số lần cơ à?”
Nhìn dáng vẻ vò đầu bứt tai của Đường Nhiễm, ai đó lặng lẽ mỉm cười, sau đó cố nén lại, qua thiết bị auto tune, giọng nói lại trở về vẻ lạnh nhạt, máy móc: “Sau ba lần vi phạm từ cấm, hệ thống sẽ ngầm thừa nhận số hiệu chính là tên người máy.”
“A…” Cô gái tiếc nuối thở dài: “Để tôi suy nghĩ thật kỹ đã.”
“…”
Lạc Trạm chăm chú nhìn cô. Nếu là mình trước kia, có đánh chết anh cũng không nghĩ đến bản thân lại có đủ kiên nhẫn chơi trò chơi nhàm chán này với một cô nhóc.
Đặt tên cho một cái máy chưa nói, còn chọn mấy cái tên nào là Đại Bảo, Nhị Bảo. Nghe chẳng khác gì tên mấy con chó nhỏ, mèo nhỏ. Nếu bị cánh anh em trong INT hoặc Đàm Vân Sưởng biết được, chẳng phải sẽ cười thối mũi anh hay sao.
Dự đoán một màn này trong tương lai, anh khẽ nheo mắt.
Hai giây sau, Lạc Trạm hạ quyết tâm, chờ Đường Nhiễm nói ra cái tên thứ ba, anh cũng sẽ lấy cớ vi phạm từ cấm để bác bỏ, sau đó lấy tên một số hiệu nào đó làm tên mình.
Chí ít cách này sẽ không để lại vết nhơ nào tương tự AI “Lạc Lạc” kia nữa.
Lúc này, Đường Nhiễm không hề hay biết những toan tính trong lòng “cậu robot” của mình, chỉ mải miết dốc hết đống từ ngữ ít ỏi nghĩ ra một cái tên. Cô sầu não đến độ mặt ủ mày chau, nghiêm túc động não, một lúc lâu sau Đường Nhiễm chần chờ ngửa mặt.
“Vậy. Tôi có thể gọi cậu là “Lạc Lạc” được không?”
Giọng cô rất nhẹ, như tiếng mưa rơi trên cành hoa lê mềm mại, còn mang theo chút bất an, lo lắng.
Thời điểm thốt lên cái tên đó, khuôn mặt cô ngời sáng, đầy hy vọng, như thể cô vô cùng muốn chọn cái tên này.
Lời bác bỏ đến miệng bị nuốt lại, Lạc Trạm rũ mắt nhìn khuôn mặt tú lệ, thanh khiết, xinh đẹp thấp thoáng nỗi bất an của cô.
Im lặng một lát, anh nhàn nhạt đáp: “Hợp lệ. Cho phép lưu.”
Đường Nhiễm giật mình kìm lòng không đậu cười rộ lên, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, vui vẻ nói: “Vậy từ hôm nay tôi sẽ gọi cậu là “Lạc Lạc”.
“Vâng.”
Đường Nhiễm khanh khách cười: “Tôi rất thích “Lạc Lạc”… Rất thích cái tên này.”
“… Vì sao?”
Đường Nhiễm không phát hiện chút tâm tình rung động trong lời nói cứng nhắc của “người máy” kia, vẫn tự đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn, hạnh phúc của bản thân.
“Bởi vì “Lạc Lạc” là món quà sinh nhật đầu tiên tôi nhận được. Thời gian trước khi còn ở cô nhi viện, viện trưởng nói mỗi đứa trẻ ở đây đều lấy ngày đầu tiên đến cô nhi viện là ngày sinh nhật. Dì ấy còn nói về sau chúng tôi gặp được gia đình nhận nuôi mình rồi, vào ngày sinh nhật sẽ nhận được rất nhiều quà tặng…”
Giọng cô đột nhiên thấp xuống.
“Mặc dù tôi chỉ nhận được món quà là “Lạc Lạc” là cửa hàng trưởng của INT tặng tôi, nhưng “Lạc Lạc” đã ở bên tôi rất lâu, rất lâu.”
Lạc Trạm im lặng.
Anh nghe cảm xúc của mình lặng lẽ vỡ ra, giống như hạt ngũ cốc bị lột vỏ. Sau đó rơi xuống, lẳng lặng lọt vào nơi hẻo lánh nhất trong trái tim. Nó bắt đầu cắm rễ, trổ mầm, mọc lên từng phiến lá nhỏ, chậm rãi lớn lên…
Lạc Trạm không lường trước được tương lai cây non nhỏ bé đó sẽ đơm hoa kết trái, trở thành một gốc đại thụ phủ kín trái tim khô cằn, lạnh lẽo của anh.
Một tiếng động vang lên, lần nữa kéo anh về thực tại.
“Hiện tại tôi đã nhận được món quà sinh nhật thứ hai. Cậu cũng là “Lạc Lạc” về sau tôi sẽ càng yêu thích cái tên này hơn.”
“…”
Đường Nhiễm nhẹ nhàng gọi: “Lạc Lạc.”
Giọng nói máy móc vang lên: “Tôi đây.”
Cô cúi đầu, khẽ mỉm cười, vành mắt lặng lẽ nóng lên.
Thật lâu về sau, Đường Nhiễm gối lên khuỷu tay mình, trong bóng tối thủ thỉ nói: “Lạc Lạc, cậu sẽ mãi mãi ở bên tôi không bao giờ rời đi, đúng không?”
Lạc Trạm cố khống chế cảm giác muốn vuốt ve đỉnh đầu cô, anh rũ mắt, nhìn ngắm cô gái nhỏ chậm rãi co người lại, thấp giọng nói: “Đương nhiên. Cô là chủ nhân của tôi. Tôi vĩnh viễn chỉ thuộc về cô.”
Giọt nước mắt cố khắc chế vỡ òa, dọc theo sườn mặt trắng trẻo lăn xuống mặt bàn, để lại một vệt nước ẩm ướt: “Cậu đã nói rồi đó. Không được phép đổi ý.”
Lạc Trạm nhàn nhạt đáp: “Tất cả lời nói của cô đều là mệnh lệnh, tôi tuyệt đối tuân thủ vô điều kiện thưa chủ nhân.”
“Ừ.” Đường Nhiễm nhẹ nhàng hít vào một hơi, nén lại thanh âm nghẹn ngào, rung động. Cô ngồi thẳng người dậy, cười khẽ: “Vậy cậu không được nhúc nhích.”
“?”
“Robot” không trả lời, đứng yên tại chỗ.
“Tôi muốn…”
Cô gái nhỏ chậm rãi đứng dậy.
Cô hướng tay vào trong bóng tối, sờ sờ vị trí của người máy, sau đó nhẹ nhàng chạm vào.
Cô nghẹn ngào cười, một bên mặt tiến vào lồng ngực anh.
“… Tôi muốn ôm cậu.”