Đọc truyện Đừng khóc – Chương 23:
Khi Đường Nhiễm đến nhà họ Đường đã là 2h chiều.
Xe dừng tại cửa chính, lái xe vừa tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe đã thấy một người đàn ông từ nhà chính đi ra, ông thoáng sửng sốt vội vàng bước từ xe xuống: “Đường tiên sinh.”
“Ừ.” Đường Thế Tân gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn về chiếc xe phía sau: “Tôi đến đón Tiểu Nhiễm.”
“Dạ, dạ.” Lái xe hiển nhiên có chút ngạc nhiên, ngây người một lúc mới phản ứng lại được, nhanh chóng quay người, kéo cửa xe phía sau ra: “Tiểu Nhiễm, cha…”
Danh xưng kia không hiểu sao đến miệng lại cảm thấy khó nói, lái xe đổi giọng: “Đường tiên sinh đến đón cháu.”
Đường Nhiễm ngồi trong xe khó khăn hoàn hồn, theo bản năng ngước về phía phát ra âm thanh.
Mặc dù đôi mắt đang nhắm nghiền nhưng khuôn mặt thanh tú, tinh xảo kia có bảy, tám phần giống đứa em gái nhỏ trong trí nhớ của ông, không khỏi khiến Đường Thế Tân ngẩn người.
Khuôn mặt quả thực… Rất giống. Có điều khi còn bé Đường Thế Ngữ hoạt bát, kiêu căng hơn Đường Nhiễm nhiều, chưa từng an an tĩnh tĩnh, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ đến nửa giây. Đường Thế Tân còn nhớ khi ấy ngày ngày mình phàn nàn với mẹ, cảm thấy hâm mộ những gia đình khác có con gái thục nữ, hiền dịu, sau đó quay sang cảm khái vì sao em gái mình lại nghịch ngợm, cứng đầu đến thế, không khác nào một hỗn thế ma vương.
Bây giờ con gái của nó ngược lại nhìn thuận mắt ông hơn nhiều. Không những xinh đẹp, đáng yêu mà còn hiểu chuyện, dịu dàng. Con bé chẳng cần nói chỉ cần ung dung ngồi trong xe như thế cũng bộc lộ sự quý phái, trang nhã. Đáng tiếc… Nếu đôi mắt kia có thể nhìn thấy được ánh sáng chắc chắn sẽ là một cô gái sắc nước hương trời.
Đáng tiếc… đáng tiếc cho một đôi mắt trong suốt đẹp đẽ… Đáng tiếc cho một cô bé xinh đẹp, trẻ trung.
Nhớ đến sự cố năm đó, lòng Đường Thế Tân lại nặng trĩu.
Ông không thể để mình chìm trong cảm xúc này quá lâu, sợ kẻ khác phát hiện ra điều không đúng, vì thế ông nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, ôn tồn mở miệng nói với cô bé trong xe: “Tiểu Nhiễm, ba đưa con vào.”
“…”
Đường Nhiễm chậm rãi lấy lại tinh thần từ trong sợ sệt, lo lắng. Tiếng ve kêu ồn ã và cái nóng oi ả của mùa hè vang vọng trong não cô.
Cô nhớ lại, trong bóng tối triền miên, trong vùng ký ức xa xăm, nặng nề, ngoài giọng nói lanh lảnh, chẳng mấy thân thiện của Đường Lạc Thiển còn có một giọng nói khác, đó là cha cô, Đường Thế Tân. Ông ấy đã từng là niềm an ủi, là hơi ấm duy nhất của cô trong quãng thời gian tuyệt vọng khi mới bắt đầu rơi vào bóng tối mãi mãi, nhưng không lâu sau đó người cha này cũng là người tự tay giết chết tia sáng duy nhất ấy.
Đường Nhiễm cúi đầu, chậm rãi tìm kiếm gậy dò đường, chống nó lên, tỉ mỉ thăm dò xung quanh, sau đó tự mình bước xuống xe. Giọng cô rất nhẹ nhàng, dễ nghe: “Con cảm ơn. Nếu có chướng ngại vật hoặc khi lên xuống cầu thang phiền Đường tiên sinh nói cho con, con có thể tự đi được.”
Đường Thế Tân vì câu nói này mà thoáng giật mình.
Lái xe nghe xong lập tức lo lắng nhìn về phía Đường Thế Tân, sợ ông không vui, nhưng không ngờ Đường Thế Tân chỉ sửng sốt một lát, cũng chẳng tức giận, thậm chí còn lộ ra chút ý cười từ tận đáy lòng.
“Được. Ba sẽ nhắc con.”
Nói xong ông xoay người, đi thật chậm, chờ cô con gái nhỏ bé đuổi kịp.
Đi qua những hành lang uốn khúc, nguy nga mới được tu sửa không lâu của nhà họ Đường, ông đột nhiên nghĩ đến đứa em gái trở mặt với gia đình, đã xuất ngoại hơn 10 năm chưa trở về của mình.
Mặc dù tính cách Đường Nhiễm và Đường Thế Ngữ không giống nhau, nhưng sự cứng đầu, cao ngạo, quật cường sâu thẳm bên trong thì chẳng lẫn đi đâu được.
Thật tốt.
Đường Thế Tân tự mình dẫn Đường Nhiễm đi một vòng xung quanh nhà, sau đó mới dẫn cô bé về lại phòng khách nhà chính.
Ông vốn muốn cùng con bé ngồi xuống nói chuyện tâm sự, chỉ tiếc cả hai vừa ngồi xuống sofa thì Đường Lạc Thiển không biết nghe được điều gì vội vàng từ trên lầu chạy xuống.
Đường Lạc Thiển đứng ở trên cầu thang, cau mày nhìn cô bé ngồi trên ghế sofa đối diện cha mình, cô nheo mắt khó chịu một hồi, mới cười nhạt, khó chịu đi xuống.
Mới đầu Đường Nhiễm cũng không nhận ra tiếng bước chân này là của ai, đến tận khi người hầu bê hồng trà đến cho Đường Thế Tân và Đường Nhiễm lên tiếng hỏi: “Tiểu thư Lạc Thiển, cô muốn uống gì?” Đường Nhiễm mới nhận ra người đến là chị gái cùng cha khác mẹ của mình.
Đường Lạc Thiển cau mày: “Nước ép cà rốt, ít đường, pha thêm 10% chanh tươi.”
“Dạ vâng.”
Vì cuộc đối thoại ngắn này mà Đường Nhiễm lờ mờ xác định được vị trí của Đường Lạc Thiển, cô đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng, cả người cũng vì vậy mà căng cứng.
Đường Lạc Thiển dặn dò người hầu xong, cũng không nói gì thêm, cứ thế ngồi xuống bên cạnh Đường Thế Tân.
Bầu không khí như đóng băng.
Qua mấy giây, Đường Lạc Thiển đảo mắt một vòng, nghiêng người ôm lấy cánh tay Đường Thế Tân: “Ba, hôm qua con coi một cái vòng tay kiểu mới của Cartier, hình như là bản giới hạn, vô cùng đẹp… Ba mua cho con được không?”
Đường Thế Tân kỳ lạ nhìn cô ta: “Con muốn mua thì cứ sai người mang đến, tiền trong thẻ của con hết rồi sao?”
Đường Lạc Thiển làm nũng: “Không ạ. Nhưng mà con muốn ba mua tặng con.”
“Được được. Con thích là được…” Đường Thế Tân đồng ý xong, liền phát hiện ra điều gì đó.
Ông im lặng một lát, sau đó thoáng giận trừng mắt nhìn Đường Lạc Thiển, rồi mới lên tiếng: “Tiểu Nhiễm, ngày mai là sinh nhật con, con muốn quà gì nào?”
Đường Lạc Thiển lập tức tỏ vẻ không thể tin, bực tức quay đầu sang, bài xích nhìn đứa con gái mù trước mặt.
Hai mắt Đường Nhiễm nhắm nghiền, an tĩnh không lên tiếng.
Cho dù không nhìn thấy, cô cũng đoán được vẻ mặt kiêu ngạo, ghét bỏ nhìn mình của Đường Lạc Thiển hiện tại.
Trước khi Đường Lạc Thiển đến, cô vì được “người cha Đường Thế Tân” dắt đi dạo xung quanh nhà một vòng mà có ảo giác như “Mình trở về nhà”, giờ dễ dàng bị vài câu trò chuyện đơn giản của “hai cha con đích thực” đập nát.
Đường Lạc Thiển đang cố ý cho cô thấy sự dung túng, cưng chiều, sự thân cận tự nhiên giữa một người cha và một người con là như thế nào.
Cũng khiến cô tỉnh ngộ ảo giác mà Đường Thế Tân cho cô, vốn chỉ là sự thương hại của một người ngoài từ trên cao nhìn xuống, phát chút lòng tốt, bố thí đôi ba sự ấm áp mà thôi.
Đường Nhiễm ngẩng mặt, khóe môi cong lên, ý cười nhàn nhạt: “Con không thiếu gì cả. Cảm ơn tiên sinh.”
“…”
Cảm giác được nỗi khổ sở cùng xa cách của cô bé, Đường Thế Tân thở dài một hơi.
Mặc dù ông đau lòng cho Đường Nhiễm, nhưng dù sao Đường Lạc Thiển cũng là đứa con gái ruột duy nhất của ông. Nếu như không phải ông nuông chiều, dung túng thì hiện tại con bé cũng không có cái tính nết ương ngạnh, tiểu thư như hiện tại.
Cho nên dù đã nhìn ra vấn đề, song cuối cùng Đường Thế Tân vẫn không nói gì, miễn để Lạc Thiển con ông mất hứng.
Sự xuất hiện của Đường Lạc Thiển khiến bầu không khí trong phòng không khỏi xấu hổ. Trong lúc Đường Thế Tân đang không biết phải xoa dịu căng thẳng giữa hai cô con gái thế nào, thì người hầu trong nhà đột nhiên đi tới: “Đường tiên sinh, ngoài cửa có một vị khách trẻ tuổi muốn gặp ngài.”
Đường Thế Tân nghe vậy, lập tức đứng dậy: “Vậy ba đi xem xem. Lạc Thiển, đã lâu em gái không về nhà, con nói chuyện với em một chút.”
“Dạ vâng.” Đường Lạc Thiển đáp ứng qua loa.
Đường Thế Tân vừa đi, Đường Lạc Thiển đã cho Đường Nhiễm một ánh mắt phiền chán, khó chịu không chút che giấu.
Mới đầu cô ta cố ý không đoái hoài đến Đường Nhiễm, muốn làm đứa con gái mù lòa kia khó xử, tốt nhất là làm cho nó sợ sệt đến độ luống cuống. Nhưng mà chờ đợi hồi lâu, Đường Lạc Thiển chờ đến nhàm chán mà đứa con gái kia vẫn duy trì nguyên một tư thế điềm nhiên, ung dung, chẳng chút thay đổi.
Đường Lạc Thiển giận đến phát điên: “Mày không những mù mà còn câm điếc luôn hả? Không nghe thấy ba tao nói gì à, bảo mày nói chuyện với tao cơ mà.”
Cho dù đã lâu không gặp, Đường Nhiễm vẫn nhớ như in tính cách đại tiểu thư của chị gái mình, đối với người không nói lý lẽ như Đường Lạc Thiển tốt nhất cứ mặc kệ, càng giải thích càng không đi đến đâu.
Đường Nhiễm khẽ ngẩng đầu.
“Chị nói đi, em đang nghe đây.”
Giọng nói của Đường Nhiễm xưa nay trong trẻo, nhẹ nhàng, không nghe ra nửa điểm hờn giận, khó chịu.
Đường Lạc Thiển tức đến cắn răng. Càng nghĩ càng cáu, cô ta lạnh lùng mở miệng: “Mày quen biết Lạc Trạm sao?”
Bàn tay đặt trên gối khẽ run lên, mấy giây sau, Đường Nhiễm từ từ mở mắt, ôn tồn đáp: “Em chỉ biết “Lạc Tu”.”
Đường Lạc Thiển rõ ràng thở nhẹ một hơi, nhưng vẫn không yên tâm, cố tình truy hỏi: “Vậy lần trước gặp mày ở nhà họ Lạc, mày lấy đâu ra chiếc áo khoác kia?”
“…”
Thấy Đường Nhiễm không lên tiếng, Đường Lạc Thiển hất cằm, không vui lớn tiếng nói: “Nói. Điếc à? Tao đang chờ mày đấy.”
Đường Nhiễm suy nghĩ một lát, cuối cùng từ tốn đáp: “Đó là việc của em.”
Đường Lạc Thiển sững sờ, hiển nhiên không nghĩ đến Đường Nhiễm dám trả treo như thế, cô ta ngây người một lúc mới lấy lại tinh thần, lạnh mặt nói: “Mày nên hiểu rõ vị trí của mày một chút, tao mới là đại tiểu thư của nhà họ Đường. Mày đừng tưởng có thể trở về đây ở thì trở thành chủ nhân của nhà này. Tao nói chuyện mà mày cũng dám chống đối?”
“…”
Đường Nhiễm không đáp.
Đường Lạc Thiển cho rằng đứa con gái mù lòa kia đã nhận sai, sắc mặt tốt hơn, đang định tiếp tục truy hỏi, thì đột nhiên nghe thấy Đường Nhiễm lên tiếng: “Chị không thích em, chán ghét em, coi em chỉ là một đứa ăn mày mạt hạng, em đều không trách cứ gì cả.”
Đường Lạc Thiển run lên, vô thức cười lạnh: “Mày cũng tự biết mình biết người đó, nhưng mà, mày lấy tư cách gì mà trách tao?”
Đường Nhiễm lặng lẽ gật đầu: “Em biết.”
Đường Lạc Thiển càng mờ mịt.
Đường Nhiễm nói tiếp: “Nếu như em là chị, em cũng không vui vẻ gì nếu cha mình đột nhiên dẫn về một cô bé nói là con gái mình. Chấp nhận hay không chấp nhận, ghét bỏ hay yêu thương vốn chẳng thể cưỡng cầu. Ở vị trí của chị ai cũng sẽ phản ứng như thế cả, rất khó tiếp nhận. Chị chẳng ưa em, càng nhìn em càng chướng mắt, em hiểu, vì vậy em không trách chị.”
Đường Lạc Thiển không hiểu sao bỗng chạnh lòng, nhưng lại không muốn mất khí thế đại tiểu thư, vì vậy ngang ngạnh hừ lạnh một tiếng: “Mày biết là tốt.”
“Cho nên em không làm khó chị, cũng mong chị tôn trọng sự riêng tư của em.”
“… Cái gì?”
“Chuyện của chị là chuyện của chị, chuyện của em là chuyện của em.” Giọng nói của cô vẫn điềm nhiên, nhẹ nhàng, không có chút dao động, hoặc sợ hãi. Cô nghiêm túc nói tiếp: “Áo khoác là của em, không liên quan gì đến chị. Em không muốn cho chị biết, vậy thì sẽ không nói.”
“…”
Hồi lâu Đường Lạc Thiển mới phản ứng được, lúc này Đường Nhiễm đã vịn vào gậy dò đường đứng dậy như muốn rời đi.
Đường Lạc Thiển lập tức tức giận vô cớ, vùng vằng bật dậy theo: “Tao còn chưa nói hết, ai cho mày đi.”
Đường Nhiễm quay lưng về phía cô ta, nhẹ giọng hỏi: “Chị là chị gái em à?”
Đường Lạc Thiển không hề nghĩ ngợi nói: “Mày đừng nằm mơ. Tao không…
“Đã không phải chị gái, không phải người nhà, vậy thì chẳng có lý do gì em phải nghe chị cả.” Đường Nhiễm bình tĩnh nói, sau đó gõ gõ dậy dò đường rời đi.
Đến khi cô đi được mấy bước, Đường Lạc Thiển ngồi ngốc trên ghế sofa mới lấy lại tinh thần, sắc mặt xám xịt nhìn theo bóng lưng cô gái vừa rời đi: “Mày tốt nhất tranh thủ thời gian mà biến về nhà phụ cho khuất mắt tao đi, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tao nữa.”
“…”
“Nhất là hôm nay Lạc Trạm muốn tới nhà họ Đường, chắc chắn muốn bàn chuyện đính hôn của hai gia đình, khôn hồn đừng lượn lờ ở đây nữa, vướng tay vướng chân.”
“…”
Âm thanh gậy chỉ đường gõ xuống đất đột nhiên dừng lại.
Thấy cuối cùng Đường Nhiễm cũng có phản ứng, Đường Lạc Thiển đắc ý, khoái trá cười: “Lần trước mày cũng đến nhà họ Lạc rồi, về sau tao sẽ là nữ chủ nhân của họ —— Coi như giờ mày có về được nhà họ Đường thì sao? Cũng vô dụng thôi! Sau này đến tuổi kết hôn mày sẽ lại bị gả đến nơi xa lắc xa lơ. Biết sao không?”
Đường Nhiễm không đáp.
Bàn tay cầm gậy dò đường chậm rãi nắm chặt, đến mức trắng bệch.
Đường Nhiễm không đáp trả Đường Lạc Thiển càng được nước lấn tới, hả dạ vì chọc tức được kẻ mình ghét mà khoái trá cười: “Bà nội nói, nguyên nhân rất đơn giản —— thứ con riêng mạt hạng như mày vĩnh viễn không được coi trọng. Trong ngày hôn lễ đến cha mẹ ruột còn chẳng có mặt thì lấy đâu ra thể diện mà gả được cho một gia đình tử tế?”
Cả người Đường Nhiễm cứng đờ, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn.
Khi nhẫn nhịn đến cực hạn, cô cầm gậy chỉ đường vung mạnh, nhanh như cắt, bất ngờ xẹt qua chóp mũi Đường Lạc Thiển.
“!”
Đường Lạc Thiển im bặt.
Cô gái nhỏ vẫn như cũ mặt mày tái nhợt, thân hình mảnh mai, hai mắt nhắm chặt, đứng nguyên tại chỗ. Bên dưới hàng lông mi dài cong vút, tĩnh mịch là chóp mũi cao ngạo nghễ và cánh môi nín nhịn cắn chặt lại, đến mức không còn màu máu.
Hiếm khi khuôn mặt tú lệ an tĩnh của Đường Nhiễm hiện lên nhiều trạng thái cảm xúc đến thế. Im lặng một lúc cô mới nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói mang theo sự lạnh nhạt thấu xương: “Mặc dù tôi không có nhiều thứ quan trọng để mất đi, nhưng tôi vẫn cố gắng không động chạm đến chị. Bởi vì tôi rất sợ, sợ mất những điều ít ỏi đang có. Cho nên, tốt nhất chị đừng cố chèn ép tôi… Chị gái ạ.”
Đường Lạc Thiển cứng người, sắc mặt sợ đến trắng bệch.
Cách chóp mũi cô ta không quá 10 cm là đầu gậy dò đường. Đường Nhiễm đứng đó lạnh lùng, cao ngạo, hai mắt nhắm chặt nhưng như thể có thể nhìn thấy mọi thứ.
Cô ta không biết Đường Nhiễm nắm chắc được bao nhiêu vị trí đứng của cô ta mà có thể ra tay thẳng thừng như thế, hay là chỉ do nhất thời tức giận mà làm càn.
Nhưng mặc kệ là trường hợp nào Đường Lạc Thiển đều cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Cô ta muốn hét lên, nhưng không khí trong phòng hiện tại như bị đông cứng, khiến cô ta không thể thở cũng không thể động đậy nổi, cho đến tận khi một tràng tiếng bước chân vọng đến.
Đường Nhiễm chậm rãi buông cây gậy dò đường xuống.
Hai chân Đường Lạc Thiển mềm nhũn, lập tức ngã nhào xuống ghế sofa, sắc mặt trắng bệch, há miệng thở hổn hển.
Người hầu đi vào phòng khách, phát hiện ra bầu không khí có hơi quái lạ, anh ta không hiểu lắm, ngơ ngác đứng nhìn hai vị tiểu thư nhà mình.
Không rõ đã phát sinh tình huống gì, người hầu đành mở miệng: “Tiểu thư Đường Nhiễm, Đường tiên sinh cho gọi cô đến sân trước một chuyến.”
Đường Nhiễm vất vả đè nén lại những cảm xúc như muốn vỡ òa trong lòng, ổn định nhịp tim —— cũng không giải thích gì thêm với Đường Lạc Thiển.
Đến khi hơi thở bình ổn, cô mới nhẹ giọng nói: “Chuyện gì thế?”
Người hầu chần chờ một lúc mới lên tiếng: “Bạn học của Lạc tiểu thiếu gia đem con robot mà Lạc lão tiên sinh tặng cô tới.”