Đừng khóc

Chương 14


Đọc truyện Đừng khóc – Chương 14:

Khi đói bụng ăn bánh ngọt, dù bổ sung đủ năng lượng nhưng loại bánh kem thường chỉ ăn vài ba miếng là ngán. 
 
Từ nhỏ Lạc tiểu thiếu gia đã ngậm thìa vàng lớn lên, được nhà họ Lạc nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, tính tình lại cao ngạo bất cần, nào dám sai khiến anh chăm sóc? Mà bản thân anh cũng không để ý những chi tiết nhỏ nhặt này. 
 
Đường Nhiễm biết nên không nói, cô cúi người xuống bàn gỗ màu trắng, nếm hai miếng mousse rồi mới chậm rãi buông dĩa xuống. 

 
Các gian phòng ở đây cách âm vô cùng tốt, cô ngồi yên lặng trên chiếc ghế tròn trong phòng xép, thi thoảng chỉ nghe thấy lờ mờ một vài tiếng động nhỏ từ hành lang vọng vào. 
 
Đợi một lúc lâu mà chưa thấy ai đến, Đường Nhiễm đút tay vào túi áo khoác lấy di động ra. 
 
“Lạc Lạc.”
 
“… Tôi đây.”
 
Yên tĩnh một, hai giây, chất giọng lạnh nhạt, lười nhác thong thả vang lên. 
 
Đường Nhiễm cong khóe miệng: “Tôi cảm thấy anh Lạc Tu ấy. Lần đầu tiếp xúc thì có chút dữ dằn nhưng thật ra anh ấy là người rất ôn nhu, tính tình cũng tốt. Cậu cảm thấy sao?”
 
“Thôi xin. Ai cần cô phát thẻ người tốt.” Lạc Lạc lười biếng nói: “Cẩn thận bị lừa lúc nào không hay đâu.”
 

Đường Nhiễm giật mình. 
 
Đây hình như là cài đặt nói chuyện kiểu mới, trước kia cô và Lạc Lạc không nói chuyện với nhau thế này. Không biết có phải trong lúc vô tình đã khởi động chức năng nào không…
 
Cô tò mò cúi thấp xuống, tò mò nói: “Tại sao anh ta lại muốn gạt tôi?”
 
Điện thoại truyền ra một tiếng cười nhạt, thêm chút cao ngạo khinh thường: “Lừa tiền, lừa sắc, lừa thận, lừa tình cảm.”
 
Cô gái trẻ lâm vào trầm tư. 
 
Một lúc lâu sau, Đường Nhiễm mới đứng lên, lắc đầu, nghiêm túc nói: “Lạc Tu không như thế.”
 
Lạc Lạc không đáp lại, qua một lúc app hỗ trợ tự động tắt. 
 
Đường Nhiễm nghĩ ngợi một lát, cuối cùng quyết định không gọi Lạc Lạc nữa. Cô lần mò theo mép bàn, cẩn thận từng li từng tí tìm cách đứng dậy. 
 
Gậy dò đường đặt ở mép bàn, Đường Nhiễm cầm lên, thử thăm dò không gian xung quanh. 
 
Vòng qua giá sách, Đường Nhiễm tìm đến trước cửa theo ký ức, vừa đặt tay lên nắm đấm kim loại lạnh ngắt thì cánh cửa bị kéo ra. 
 
Cùng với tiếng xì khẽ, là giọng nói lạnh nhạt, hờ hững, kiêu ngạo: “Tôi trở về trước, cứ để họ suy nghĩ xem còn nguyện vọng nào chưa hoàn thành…”
 
“Lạc Tu?”
 
“…”
 
Toàn thân Lạc Trạm cứng đờ. 
 
Anh bỏ điện thoại xuống, quay lại nhìn cô. 
 
Cô gái nhỏ hơi cúi, tay chống gậy, từ từ ngẩng đầu ngạc nhiên “nhìn” về phía anh. Không biết có phải bởi vì bị giọng điệu hùng hổ, lãnh lẹo kia hù dọa không mà bàn tay đặt trên nắm cửa lặng lẽ siết chặt. 
 
Lạc Trạm đút điện thoại vào túi quần, giữa hàng lông mày lộ vẻ nóng nảy, không kiên nhẫn, anh đè thấp giọng nói: “Ra đây làm gì?”
 

“Đã muộn rồi, em muốn về nhà.” Đường Nhiễm do dự một chút, nhỏ nhẹ hỏi: “Anh có thể cho người đưa em trở sảnh đón khách không? Tài xế nhà em đang chờ ở đó.”
 
“…”

 
Lạc Trạm liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài bóng đêm đen đặc, sắc trời đã không còn sớm. Anh xoay người lại, “Em gọi điện bảo anh ta đánh xe đến trước cửa lầu chính, tôi cho người đưa em xuống dưới.”
 
Đường Nhiễm giật mình: “Nhưng mà sân lầu chính không cho khách đỗ xe…”
 
“Không sao. Tôi nói được là được.”
 
Đường Nhiễm do dự một hồi: “Nếu để Lạc Trạm biết, sẽ làm khó anh không?”
 
Lạc Trạm nheo mắt, nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng họ Lạc, vẫn làm chủ được chút chuyện cỏn con này.”
 
“…Dạ vâng.”
 
Đường Nhiễm gọi điện thoại cho chú tài xế.
 
Lạc Trạm lấy điện thoại di động ra, rũ mắt nhìn màn hình. Vừa rồi anh chưa kịp cúp máy, đầu dây bên kia vẫn yên lặng chờ đợi. 
 
Lạc Trạm nhíu mày, cầm điện thoại lên, giọng nói khôi phục vẻ lạnh lùng, ngang ngược: “Đêm nay tôi bận chút việc, lát nữa mới về. Từ giờ đến lúc tôi quay lại, không ai được động vào người máy kia dù chỉ là một ngón tay.”
 
“Dạ vâng, anh Trạm…” Người đầu dây bên kia cẩn thận đáp lại, còn chưa nói hết câu Lạc Trạm đã dập máy.
 
Phòng thí nghiệm đại học K, mấy chàng thanh niên mặt mày quỷ dị, lẳng lặng nhìn nhau. 
 
Một lúc lâu sau, một cậu trai dè dặt lên tiếng: “Các anh vừa rồi có nghe thấy… hình như anh Trạm đang nói chuyện với người nào đó đúng không?”
 
“Đó thật sự là giọng của Lạc Trạm? Mặc dù nghe rất giống giọng cậu ta, nhưng cái giọng điệu ân cần, dịu dàng đó… Anh mày thực sự không cách nào tưởng tượng ra nổi.”
 
“Khi còn sống có thể chính tai nghe thấy Lạc Trạm dùng giọng điệu này nói chuyện, tôi có chết cũng không còn gì hối tiếc.”
 
“Ha ha ha. Chờ anh Trạm về nhìn thấy tình trạng của người máy này, chúng ta đều “muốn tiếc cũng vẫn phải chết” đấy.”
 
“Nhưng mà người vừa rồi thằng nhóc đó nói chuyện là ai vậy? Tò mò chết mất!! Là ai mà có thể khiến cho tiểu ma vương kia thay đổi chủ ý, không vội vàng về tế sống mấy anh em mình… Khụ, ý anh là về xem tình hình người máy.”
 
“…”
 
Tất cả đám nam sinh rơi vào trầm tư, cậu thanh niên phụ trách gọi điện thoại khai báo với Lạc Trạm cẩn thận mở miệng: “Hình như là một cô gái.”
 
Cả phòng thí nghiệm lặng ngắt như tờ. 
 
“Ha ha ha haaaa”
 
“Con gái. Thằng nhóc này bị ảo giác rồi à. Đó là Lạc Trạm đó, sao có thể nói chuyện với một cô gái bằng thái độ đó được???”
 
“Đúng đấy, anh Trạm nhà chúng ta có thể nhìn con gái nhiều hơn một giây đã là hiếm thấy rồi. Cái tên dung nhan họa thủy đó, nếu không phải lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ, hững hờ, lạnh nhạt với con gái, lại thêm combo tính tình ông nội thiên hạ, phũ phàng ngang ngược thì sao có thể độc thân đến bây giờ. Tôi nói anh em nghe này, anh Trạm của chúng ta có thể FA đến hiện tại đều là nhờ thực lực…”
 
Cậu thanh niên trẻ bị chế giễu buồn rầu nắm tóc lầm bầm: “Nhưng em nghe rõ ràng đó là giọng con gái mà…”
 
“…”
 
Mặt sau lầu chính nhà họ Lạc, ánh đèn vàng sáng rực. 
 
Hiếm khi xuất hiện tiếng động cơ xe ở khu vực này, một chiếc xe mui trần từ từ tiến đến trên nền đá cẩm thạch phẳng lì. 

 
Vị tài xế phụ trách đưa đón Đường Nhiễm bất an đứng cạnh cửa xe, lo lắng nhìn vào cửa sau lầu chính. 
 
Tiếng nhạc du dương truyền đến từ lầu hai du nhập vào không khí, lấp đầy không gian thanh vắng của đêm đen, vui đùa nhảy nhót trên những bậc cầu thang cổ xưa, khiêu vũ quanh những đình đài nguy nga trong vườn, hòa vào trong tiếng gió xì xào.
 
Chờ đến khi người tài xế nóng lòng tới nỗi hai tay ướt đẫm mồ hôi, cánh cửa gỗ nguy nga mới nặng nề mở ra. 
 
Người lái xe vội vàng ngẩng đầu, xa xa thấy thân ảnh yêu kiều, nhỏ nhắn của tiểu thư nhà mình đang chống gậy chậm rãi đi tới. 
 
Bên cạnh cô bé còn có một thiếu niên anh tuấn, dáng người cao gầy, ân cần đỡ lấy tay cô, như thể sợ sơ sẩy một chút cô có thể té ngã bất kỳ lúc nào. 
 
Người kia đội mũ lưỡi trai màu đen, khuôn mặt giấu sau vành mũ, chỉ để lộ chiếc cằm thanh lệ, kiêu ngạo. Cánh môi mỏng khẽ mím, lộ ra vẻ lạnh nhạt, hờ hững của chủ nhân. 
 
Hai người một thấp một cao từ từ bước đi, phía sau là chùm đèn cổ kính và cánh cửa gỗ nguy nga tráng lệ, ánh sáng vàng vàng ấm áp phủ xuống người đội trai gái, giống hệt một bức tranh cổ cũ kỹ. 
 
Lái xe sửng sốt hai giây, lấy lại tinh thần, vội vàng kéo cửa xe. 
 
Hai người dừng trước cửa xe. Người tài xế nhớ đến cuộc điện thoại của Đường Nhiễm do dự nhìn về phía người thiếu niên kia, nói: “Thiếu gia Lạc Tu?”
 
“Ừ.” Lạc Trạm trầm giọng đáp, nhàn nhạt liếc nhìn chiếc xe mui trần, nhíu mày nói: “Ban đêm trời lạnh, sao không dùng xe mui kín?”
 
Lái xe nhìn về phía Đường Nhiễm. 
 
Cô gái vịn cửa chuẩn bị bước lên xe ngừng lại, bối rối nói: “Em… Bởi vì trước kia xảy ra chút chuyện, nên bị sợ không gian kín.”
 
Lạc Trạm thoáng sững người, trong tâm trí anh hiện ra cảnh lần đầu gặp cô. Trong ngày mưa đó, cô gái nhỏ mặt mày tái nhợt, run lên vì lạnh cố chấp không chịu gọi taxi.
 
[Đón xe taxi không được à?]
 
[Không được.]
 
[?]
 
[Tôi tự trở về được. Cảm ơn anh.]
 
[Sợ tôi lừa bán cô?]
 
[…]
 
Cuối cùng anh đã hiểu điều khi ấy cô chưa thể giải thích. 
 
Lạc Trạm nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng vẫn quyết định nhịn xuống. 
 
“Ừm.” Người thiếu niên từ tốn đi đến, cúi người chống lên cửa xe, dịu dàng nói: “Lên xe đi.”
 
Đường Nhiễm: “Cái áo khoác này…”
 
Lạc Trạm không ngắt lời cô, bình tĩnh nghe cô nói hết câu. 
 
Đường Nhiễm có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn thành thật lên tiếng: “Buổi tối hơi lạnh, lần sau gặp lại em trả cho anh được không?”
 
Lạc Trạm im lặng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, giọng nói lười biếng trời sinh, thêm chút ý cười cưng chiều: “Lần sau? Em còn muốn gặp lại tôi mấy lần nữa?”
 

Đường Nhiễm ngồi trên ghế giật nảy mình, ngẩng mặt lên: “Nhà họ Lạc gia chưa nói cho anh việc đến phòng thí nghiệm à?”
 
Lạc Trạm cứng đờ. 
 
Hai giây sau, anh lẳng lặng thở dài, đau đầu nói: “Nói rồi, tôi đùa em thôi.”
 
Cô gái nhỏ im lặng mấy giây, sau đó an tĩnh gật gật đầu: “Vậy nhé.”
 
Lạc Trạm giúp cô nâng đuôi váy dài phía dưới vào trong xe, sau đó đóng cửa, cẩn thận dặn dò: “Đến lúc đó sẽ liên lạc với em. Số điện thoại của em là gì?”
 
“Ừm.” Đường Nhiễm thoáng nghĩ ngợi một lúc mới lấy di động ra: “Lạc Lạc.”
 
“… Tôi đây.”
 
Chất giọng nam lười nhác, hờ hững vang lên trong đêm thanh vắng phá lệ rõ ràng. 
 
Giờ phút này người tài xế giả một mực giả câm giả điếc cũng không giữ nổi bình tĩnh, ngạc nhiên quay đầu nhìn điện thoại trên tay Đường Nhiễm, lại chuyển hướng nhìn người thanh niên anh tuấn giấu nửa mặt sau chiếc mũ lưỡi trai màu đen. 
 
Dù là âm sắc lạnh lẽo độc nhất vô nhị hay ngữ điệu cao ngạo, hờ hững đều giống đến kỳ lạ. 
 
Lạc Trạm ho khan một tiếng, cúi đầu tựa vào cửa xe, cầm lấy điện thoại trong tay Đường Nhiễm. Cô ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ nghe thấy bên tai một giọng nói khàn khàn từ tính, thì thầm thật gần bên tại. 
 
“Đừng làm phiền nó, để tôi tự lưu.”
 
“… Vâng.”
 
Đường Nhiễm cảm nhận chân thực sự động chạm như có như không sát bên tai, còn có nhiệt độ của người thiếu niên kia. Giọng nói đó rõ ràng vô cùng rất quen thuộc, nhưng không hiểu vì sao lại giống như một mắc câu nhỏ cào cào lên tim cô, khơi dậy những cảm xúc lạ lẫm, khiến trái tim khẽ khàng loạn nhịp. 
 
Thứ cảm xúc kỳ lạ này Đường Nhiễm nhất thời thấy hoang mang và bối rối.
 
“Xong rồi.”
 
Không biết qua bao lâu, điện thoại lại trở về trong tay Đường Nhiễm, vỏ điện thoại vẫn lưu lại hơi ấm của người nào đó. 
 
Đường Nhiễm hoàn hồn. Cô gái hơi nghiêng đầu nhẹ nhàng nói: “Lưu là Lạc Tu ạ?”
 
Lạc Trạm: “Chỉ một chữ [Lạc]”
 
Đường Nhiễm không hiểu hỏi lại: “Sao không phải là Lạc Tu?”
 
Lạc Trạm nheo mắt: “Em còn định lưu thêm số điện thoại của người nhà họ Lạc nào nữa ngoài tôi?”
 
“…”
 
Không hiểu tại sao bầu không khí đột nhiên lạnh lẽo, cả hai cùng im lặng.
 
Mấy giấy sau, cô như hiểu ra điều gì đó, nhanh chóng lắc đầu, giọng nói mềm mỏng: “Anh đừng sợ, em sẽ không kết bạn với Lạc Trạm đâu. Em chỉ làm bạn của anh.”
 
Lạc Trạm: “…”
 
Lạc Trạm bất đắc dĩ mỉm cười, đứng thẳng người, vỗ vỗ đỉnh đầu cô gái nhỏ: “Được, chờ tôi đến đón em.”
 
“Ừ. Hẹn gặp lại, Lạc Tu.”
 
Nhịn xuống cảm giác khó chịu khi nghe đến cái tên này, Lạc Trạm thở dài: “Hẹn gặp lại.”
 
“…”
 
Xe khởi động, cổng lớn từ từ mở ra, chiếc xe chậm rãi lăn bánh. 
 
Lạc Trạm đã sớm thông báo với bảo vệ và người hầu, vì vậy đoạn đường này thông suốt, trôi chảy. 
 
Ra đến phía ngoài dinh thự Nhà họ Lạc, chú lái xe không nhịn được nhìn tiểu thư nhà mình qua kính chiếu hậu: “Tiểu Nhiễm, người vừa rồi là thiếu gia Lạc Tu?”
 
Đường Nhiễm quay sang: “Dạ.”

 
Lái xe im lặng.
 
Đường Nhiễm nghe ra điều gì đó bất thường, nhẹ nhàng nói: “Sao thế ạ?”
 
“Không có việc gì.” Chú lái xe nhíu nhíu mày, “Chỉ là cảm giác của ông chú già này thôi, vị đại thiếu gia này hình như trẻ hơn tuổi thật một chút.”
 
… Tính cách cũng không bình dị, gần gũi, dễ gần như lời đồn. 
 
Người tài xế hơi cau mày.
 
Mặc dù không lộ mặt, nhưng khí chất lạnh lùng cao ngạo, khó gần, cử chỉ thanh nhã, phong thái kiệt ngạo, bất cần đó không hề giống cố tình nhắm vào ông mà giống như thứ khí chất bẩm sinh, thói quen hình thành từ khi còn bé. 
 
Nhưng từ nhỏ vị đại thiếu gia nhà họ Lạc đã không được sủng ái, vậy tại sao lại có thứ khí chất ngông cuồng pha chút tự đại đó. 
 
“Chú à?” Đường Nhiễm thấy người lái xe đột nhiên im lặng, khó hiểu lên tiếng.
 
Lái xe không nhịn xuống được sự mâu thuẫn trong lòng, nghi ngờ nói: “Số điện thoại ấy, là vị thiếu gia đó tự lưu vào máy cô à?”
 
“Dạ vâng.”
 
“Chắc là tôi nghĩ nhiều rồi.” Lái xe ngượng ngùng cười.
 
Có thể tùy tiện cho phép người ngoài lái xe thẳng đến sảnh lầu chính, ngoại trừ ông cụ Lạc và cha mẹ Lạc Trạm đang định cư ở nước ngoài, thì cũng chỉ còn hai vị thiếu gia. 
 
Nếu không phải Lạc Tu thì càng không thể là Lạc Trạm. 
 
Nhớ đến tính tình nóng lạnh, thất thường và những lời đồn không hay về vị tiểu thiếu gia nhà họ Lạc, lại nhớ đến cử chỉ săn sóc, ôn nhu của người thanh niên kia, người lái xe tự cười mình: ĐÚNG LÀ GIÀ RỒI, SUY NGHĨ LUẨN QUẨN.
 
Ông lắc đầu, cười khổ: “Khuôn viên nhà họ Lạc vừa rộng, vừa phức tạp y như một mê cung, khiến đầu óc tôi không tỉnh táo lắm. Tiểu Nhiễm, cô cẩn thận không lạnh, tôi đi nhanh, đưa cô về sớm.”
 
“Dạ vâng.”
 
Địa phận nhà họ Lạc dần dần trôi về phía sau, chiếc xe lao đi vun vút. 
 
Trên nền đá hoa cương từng ánh đèn vàng lồng lên nhau như hàng ngàn tấm voan mỏng xếp lên. Trang viên nhà họ Lạc đẹp đẽ, tĩnh lặng như một bức tranh thủy mặc tinh tế, tỉ mỉ, xa xa là hồ nước lớn lặng yên phản chiếu bầu trời đêm lung linh, huyền bí trên cao, mộng ảo như một đoạn nhỏ của dải ngân hà lạc xuống nhân gian. 
 
Trong bầu không khí tĩnh lặng, tiếng côn trùng lạo xạo tìm đường về nhà trên các trạc cây. 
 
Dưới ánh đèn in hình bóng một cậu thiếu niên anh tuấn, lẳng lặng đứng đó nhìn về phía cổng lớn vừa khép. 
 
Lạc Trạm chậm rãi buông lỏng thân thể, tựa vào cây đèn đường trạm trổ theo phong cách cận đại. Anh ngửa đầu uể oải nhìn lên tán cây gần đó.
 
Giữa hai cánh môi mỏng, chất giọng khàn khàn, đùa cợt: “Anh nói cái gì?”
 
Trong bóng đêm, tiếng nói chuyện điện thoại từ đầu bên kia truyền đến cực kỳ rõ ràng, giọng điệu ôn hòa, chậm rãi: “Anh nói, nếu người của cậu làm hư người máy, vậy thì cậu đi mà làm cho Đường Nhiễm một con khác tốt hơn… Anh chỉ phụ trách giao quà tặng, không định gánh giúp cậu phần trách nhiệm này.”
 
Đáy mắt Lạc Trạm lạnh buốt, giọng nói lạnh nhạt, mỉa mai: “Ai nói cần anh chịu trách nhiệm. Còn vấn đề con robot đó… Anh định vứt cho tôi làm… Anh nghĩ hay đó!”
 
Lạc Tu cười hỏi: “Cậu có biện pháp tốt hơn?”
 
Lạc Trạm nhàn nhạt đáp: “Nhìn chung là hơn cái biện pháp nát bét này của anh.”
 
“Ồ. Thế cơ?”
 
“Hừ. Anh cố tình muốn làm xấu mặt tôi?”
 
“Đúng thế. Còn điều gì thú vị hơn chứng kiến cảnh tiểu thiếu gia cứng đầu nhà chúng ta giấu nanh thu vuốt, đóng giả một cậu thiếu niên ôn hòa, dịu dàng, đi theo chăm chút một cô bé mù lòa. Ôi chao ôi, nghĩ đến thôi đã thấy tâm trạng vui vẻ, thoải mái gì đâu?”
 
“…”
 
Một lúc lâu sau, Lạc Trạm mới cười lạnh đáp: “Anh nằm mơ à… Tôi có điên mới đi làm loại chuyện mất mặt đó.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.