Đọc truyện Đừng khóc – Chương 13:
Đường Nhiễm vừa lên tiếng, cả phòng sách rơi vào yên lặng, mỗi người một phản ứng khác nhau.
Lạc Trạm nheo mắt lại, nhưng không mở miệng.
Đường Lạc Thiển rõ ràng có chút bất ngờ. Nhưng cô ta nhanh chóng ném cho đứa em gái ngoài giá thú cái nhìn “Xem như mày biết điều.” Rồi chợt nhận ra con nhỏ này bị mù, vì thế ngượng ngùng thu lại ánh mắt.
Tuổi đời ông cụ Lạc còn nhiều hơn ba người trẻ tuổi trước mắt cộng vào, đương nhiên suy nghĩ lanh lẹ, tinh tường. Ông ung dung nheo mắt lại, thu hết những cảm xúc nhỏ nhất của ba người vào mắt, tất nhiên cả biểu hiện nhỏ vừa rồi của Đường Lạc Thiển.
Ông chỉ cần nhìn qua đã biết rõ địa vị của Đường Nhiễm trong nhà họ Đường như thế nào.
Trong lòng ông lão buông tiếng thở dài, trên mặt lại chỉ để lộ nụ cười dịu dàng, bình thản: “Vậy cũng được. Thằng nhóc Lạc Tu này sẽ chăm sóc con, ông để nó đưa con về cũng yên tâm hơn.”
“Con cảm ơn ông.” Đường Nhiễm vụng trộm thở nhẹ ra.
Ông cụ Lạc quay sang phía người hầu bên cạnh: “Cậu đưa họ ra ngoài đi. Mắt Tiểu Nhiễm không tốt lắm, chăm sóc con bé cẩn thận.”
“Dạ vâng, lão tiên sinh.”
Người hầu kính cẩn nhận lệnh, tiến đến đỡ Đường Nhiễm ra ngoài.
Đường Lạc Thiển làm bộ làm tịch nhìn ông cụ Lạc quyến luyến không rời, ngoan ngoãn nói lời tạm biệt, sau đó cũng đi theo Đường Nhiễm, xuống lầu.
Lạc Trạm lười nhác, thần thái bất cần, ung dung rời đi sau cùng, đến hàng lang, anh tiện tay viết một tờ note nhét vào tay người hầu.
Người kia hơi sững sờ: “Thiếu gia?”
Lạc Trạm ra hiệu cho anh ta đọc tờ giấy.
Người hầu cúi đầu xem xét: [Đưa Đường Nhiễm đến phòng xép (1) bên cạnh.]
Người hầu không hiểu, ngẩng đầu, bối rối đáp: “Dạ? Nhưng như thế không phù hợp…”
Đáng tiếc chưa để anh ta nói hết, cậu tiểu thiếu gia hống hách kia đã xoay người trở lại phòng khách, đóng cửa lại.
Người hầu ngơ ngác đứng tại chỗ.
Một hồi lâu Đường Nhiễm vẫn không thấy người hầu dẫn mình xuống lầu nói gì, không khỏi tò mò quay sang, cố bắt lấy những âm thanh xung quanh, đoán xem anh ta đang ở đâu: “Xảy ra chuyện gì à?” Cô nhẹ nhàng mở lời hỏi thăm.
Người hầu hoàn hồn, nhìn mảnh giấy trong tay nhăn nhó một lúc.
Ạnh ta thực sự không dám trái lời vị tiểu tổ tông khó chiều kia, đành khó khăn nói: “Đường tiểu thư, hình như thiếu gia đi tìm lão tiên sinh có việc, phiền cô đến phòng xép ngồi chờ một lát.”
Đường Nhiễm giật mình. Cô im lặng mấy giây, bỏ qua ý định tự mò mẫm đi xuống cầu thang, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
“Vậy Đường tiểu thư đi cùng tôi đến phòng nhỏ bên cạnh nhé.”
Người hầu vừa nói vừa dẫn Đường Nhiễm vào phòng xép sát vách. Trước khi rời đi, anh ta băn khoăn liếc nhìn cánh cửa thư phòng đang đóng chặt một hồi. Hôm nay, anh ta luôn cảm thấy ánh mắt tiểu thiếu gia nhà mình nhìn cô gái mù này vô cùng cổ quái, chẳng lẽ có quan hệ gì đó giữa họ? Hay chỉ là ảo giác của anh ta?
Anh ta không thể nào lý giải nổi, chỉ có thể lắc đầu, hoàn thành công việc được cậu chủ dặn dò.
Trong phòng sách.
Ông cụ Lạc thấy Lạc Trạm quay lại, hơi ngạc nhiên, cánh tay đang với lấy ly trà dừng lại giữa không trung, nhướn mày hỏi: “Sao lại quay lại rồi?”
Lạc Trạm đến trước ghế sofa, lười biếng híp mắt, nhìn ông: “Có việc con cực kỳ tò mò, muốn quay lại hỏi ông!”
“Giờ họng lại khỏe mạnh bình thường rồi hả?” Ông cụ Lạc nhíu mày, chỉ cho là Lạc Trạm chán ghét Đường Lạc Thiển vì vậy mới không thèm mở miệng: “Cả ngày chỉ biết náo loạn, anh đấy, đúng là không thể yên tĩnh một chút được.”
Lạc Trạm giật giật khóe miệng, không đáp lời.
Ông cụ Lạc đè xúc động muốn đánh người xuống, uống một ngụm trà, thong thả nói: “Không phải có chuyện muốn hỏi à? Nói đi.”
Hồi lâu vẫn không thấy thằng cháu cứng đầu nhà mình ho he gì thêm, ông cụ Lạc nhấc mí mắt, chỉ thấy trong đôi mắt đen nhánh của Lạc Trạm là vẻ lạnh băng xen lẫn những cảm xúc phức tạp, chiếu thẳng lên người ông không chút kiêng dè.
Ông cụ Lạc nhìn ánh mắt này, đập mạnh chén trà trong tay xuống bàn, tức giận quát:
“Ánh mắt gì thế hả?”
“Đường Nhiễm không phải là món nợ đào hoa bên ngoài của ông hay ba con đấy chứ?”
Hai ông cháu đồng thời mở miệng.
Không khí đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
Gần 1 phút trôi qua, ông cụ Lạc không thể tin mở to mắt, lắp bắp nói: “Cái… cái… cái gì?”
Lạc Trạm vẫn ung dung, nhàn nhã lặp lại lần nữa: “Đường Nhiễm không phải là món nợ đào hoa bên ngoài của ông hay cha con…”
“Choang!”
Trong lúc tức giận, ông cụ Lạc cầm chén trà ném thẳng vào thằng cháu láo lếu, to gan nhà mình.
Lạc Trạm nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh được, quay người nghênh đón trận nổi giận lôi đình của ông nội.
Ông cụ Lạc phẫn nộ gầm lên: “Anh… anh …. anh… anh anh nói bậy cái gì vậy! Có phải anh muốn chọc lão già này tức chết mới cảm thấy dễ chịu không?”
Từ ánh mắt và thái độ của ông nội, Lạc Trạm ung dung đánh giá tính chân thực của lời nói kia, khinh mạn và lạnh lùng nơi đáy mắt từ từ tan ra.
Trong lòng thoáng buông lỏng, nhưng biểu hiện trên mặt lại vô cùng bình thản, ung dung, chỉ biếng nhác cười lên một tiếng, nhàn nhạt nói: “Ông định trách con? Tặng hẳn người máy làm quà, quan tâm, chăm sóc cô ấy như thế, con nhìn thái độ của ông với Đường Nhiễm còn tận tình hơn với cháu dâu tương lai ông chọn. Con còn tưởng rằng cô ấy là công chúa nhỏ ngoài giá thú của nhà họ Lạc cơ.”
“Nói linh tinh, truyền ra ngoài ta biết ăn nói với người khác thế nào!!”
“Thế thì là vì cái gì?”
“Không phải là vì…”
Chữ “Anh” còn chưa ra khỏi miệng, ông cụ Lạc đã ảm đạm nghiêm mặt nuốt lại lời suýt buột miệng, cau mày tức giận trừng cháu trai: “Nếu không còn chuyện gì khác thì nhanh nhanh xéo đi. Nhìn thấy anh chỉ tổ bực mình.”
Không thể từ miệng ông nội moi ra tin tức gì, Lạc Trạm lơ đễnh gật đầu, từ từ đứng dậy, xỏ hai tay vào túi quần, lười biếng đi ra ngoài: “Cô ấy không có quan hệ máu mủ với nhà họ Lạc là được rồi.”
Ông lão ngồi trên sofa nghe thấy thế bất ngờ sững sờ, ngẩng đầu nghi hoặc nói: “Thế thì có gì tốt.”
“May vì… Con không tự nhiên có thêm một người cô hay em gái từ trên trời rơi xuống.” Lạc Trạm quay lưng về phía ông lão, khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Ông cụ Lạc hừ lạnh một tiếng.
“Đúng rồi.” Khi đi đến trước cửa thư phòng anh dừng lại, nhàn nhạt mở miệng: “Về phần người máy kia, ông dặn ông anh con liên lạc với con trước khi đến đón Đường Nhiễm qua phòng thí nghiệm.”
Ông cụ Lạc nhíu mày: “Sao phải thế.”
“Bởi vì đó…” Lạc Trạm nhíu mày, đổi giọng, “… Là phòng thí nghiệm của con.”
“Biết rồi. Cút đi.” Ông cụ Lạc tức giận, lên tiếng tiễn khách.
Ra khỏi thư phòng, Lạc Trạm đi thẳng đến phòng xép bên cạnh.
Người hầu vẫn một mực chờ ở bên ngoài, thấy Lạc Trạm đi tới, anh ta lập tức khom lưng quy củ thưa: “Thiếu gia, Đường tiểu thư ở bên trong.”
Lạc Trạm nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, hạ giọng: “Ừ. Anh đi xuống đi. Chỗ này không cần anh nữa.”
Người hầu thoáng sững sờ, vô thức nhìn vào tờ giấy nắm trong tay: “Nhưng… nhưng chút nữa tôi còn phải đưa Đường tiểu thư xuống dưới lầu…”
Lạc Trạm không gì thêm, chỉ nheo mắt lạnh nhạt nhìn anh ta.
Bị ánh mắt như rét lạnh kia nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê rần, người hầu đành phải ngoan ngoãn xoay người nhanh chóng rời đi.
Lạc Trạm đứng bên ngoài mấy giây mới từ tốn đưa tay đẩy cửa phòng. Phòng xép bên cạnh phòng sách chính cũng là phòng đọc sách nhưng nhỏ hơn. Không gian trong phòng đọc sử dụng giá sách để chia thành các vách ngăn. Các sách cổ, những cuốn sách dày cộp, nặng trịch được để ngay ngắn trên giá, còn ở góc phòng gần cửa sổ đặt một bộ bàn ghế đơn giản màu trắng.
Cô gái nhỏ mặc váy dạ hội kiều diễm yên lặng ngồi trên ghế gỗ tròn.
Hình như nghe thấy tiếng mở cửa, cô gái đang buồn chán đến độ sắp ngủ gật lập tức ngồi thẳng người rướn tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, bàn tay lặng lẽ siết chặt cây gậy dò đường trong tay, mặt hướng về phía cửa.
Lạc Trạm thu tất cả những hành động này vào đáy mắt, miệng hơi nhếch lên. Anh đi đến bên cạnh bàn, vươn tay lấy chiếc thìa bạc trên khay đồ ngọt anh đã dặn người hầu chuẩn bị trước, nhẹ nhàng gõ vào đĩa bánh ngọt.
Đường Nhiễm nghe thấy tiếng động này, chậm rãi rụt người lại, giọng nói nhỏ nhẹ, lễ phép: “Anh…Lạc Trạm…??”
“…”
Ngón tay anh dừng lại giữa không trung.
Trong giây lát, anh khẽ nâng mắt, cười như không cười nhìn cô bé đang cẩn thận “nhìn” mình trước mặt.
Đây là lần đầu tiên trong đời Lạc thiếu gia phát hiện được một giọng nói mềm mại, thanh khiết gọi “Anh” thật dễ chịu, thoải mái.
Im lặng nghĩa là đồng ý. Cô gái sờ sờ chiếc bàn bên cạnh để xác định vị trí, rồi vịn vào thành ghế đứng dậy: “Anh đã xong việc rồi, vậy chúng ta xuống lầu nhé?”
Vừa dứt lời, cổ tay Đường Nhiễm đã bị nắm lấy, rồi bị người kia đẩy trở lại ghế.
Cả người Đường Nhiễm cứng lại, lo lắng ngẩng mặt lên.
Những ngón tay nhỏ dài vô thức siết chặt lại, móng tay màu hồng trong trắng ngần, sạch sẽ như vỏ sò, cắm vào lòng bàn tay hơi ửng đỏ. Vì làn da Đường Nhiễm rất trắng, màu đỏ này càng thêm nổi bật.
Lạc Trạm đảo mắt, quỳ thần xui khiến, anh vươn người nhét chiếc dĩa bạc vào lòng bàn tay cô.
Chất liệu bạc lạnh buốt , bất ngờ chạm vào khiến tay cô run lên một cái. Khoảng cách giữa hai người quá gần, Lạc Trạm thậm chí thấy được đôi hàng mi mảnh dài, cong vút của cô nhẹ nhàng run rẩy.
“Lạc, Anh Lạc Trạm…”
Bởi vì không nhìn thấy nên Đường Nhiễm không đoán được người đàn ông này đang đưa cho mình cái gì, anh ta muốn làm gì, điều này khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Sự run rẩy, bất an trong giọng nói của cô khiến Lạc Trạm nhớ đến vọng tưởng không đứng đắn trong đầu mình lúc ở phòng sách, Lạc Trạm nhíu mày, rốt cục vẫn không nhẫn tâm đùa cợt cô.
“Là tôi.”
Là thanh âm quen thuộc vừa lười nhác, vừa lạnh nhạt lại có chút kiêu ngạo kia.
Đường Nhiễm kinh ngạc: “Lạc Tu?”
“…Ừ.” Xưng hô này khiến Lạc Trạm vô cùng khó chịu.
Toàn thân Đường Nhiễm như trút bỏ sự căng thẳng, thở nhẹ một hơi, ngón tay nắm chặt cũng nhẹ nhàng thả lỏng ra: “Em còn tưởng là Lạc Trạm…”
Lạc Trạm nhíu mày: “Em sợ cậu ta à?”
“Có một chút. Bà nói anh ta rất đáng sợ, dặn em không được chọc vào anh ta.” Đường Nhiễm tò mò chạm vào đồ vật bằng kim loại nhỏ bé trong tay: “Đây là gì?”
“Thìa ăn đồ ngọt.”
“?”
“Tối nay em chưa ăn gì phải không?” Lạc Trạm hoàn hồn, nhét chiếc thìa bạc vào lòng bàn tay Đường Nhiễm, sau đó kéo khay điểm tâm đến trước mặt cô: “Đói cũng không biết kêu người hầu.”
“Không phải nhà mình, em cũng hơi ngại…” Đường Nhiễm lý nhí trả lời, nhớ tới điều gì đó lại nói: “Sao anh biết buổi tối em chưa ăn gì? Em nghe họ bảo tối anh có việc nên không đến mà.”
Lạc Trạm ngồi xuống ghế tròn đối diện cô, chống má, lười biếng đáp: “Tôi đứng ở lầu ba nhìn thấy.”
“Vậy sao anh không… Xuống dưới.”
“Lạc Trạm không cho.”
“Dạ?”
“Lúc cậu em này của tôi ở nhà, thường không thích thấy tôi xuất hiện.” Lạc Trạm bịa chuyện xong, gõ gõ khay bánh, “Ăn đi, để bụng đói lâu sẽ hại dạ dày đó.”
“… Vâng.”
Cô bé gật gật đầu, nghe lời kéo khay đồ ngọt đến trước mặt.
Lạc Trạm đang chuẩn bị nhìn cô nhóc ăn bánh ngọt, điện thoại trong túi chợt vang lên.
Đường Nhiễm ngồi đối diện hơi ngẩn ra.
Lạc Trạm khó chịu lấy điện thoại ra, nhỏ nhẹ nói: “Tôi nghe điện thoại chút. Em ăn đi.”
“Dạ.”
“…”
Lo liệu ổn thỏa, Lạc Trạm đi ra ngoài hành lang, cẩn thận đóng cửa lại mới bắt điện thoại.
Đầu dây bên kia một giọng nói ấp úng vang lên: “Anh Trạm… Trạm, đêm nay anh, anh, anh bận, bận, bận việc à….”
“Có việc gì nói đi.” Lạc Trạm dừng hai giây, nhíu mày: “Phòng thí nghiệm xảy ra chuyện gì à?”
“Dạ. Cái người máy bionics (2) buổi sáng đưa đến. Lúc em không có ở đây cũng quên không dặn dò mấy đứa…. Bọn họ tưởng rằng mua được đồ thí nghiệm nên…”
“Nên sao?”
Lạc Trạm đứng thẳng người, lòng nảy sinh dự cảm không lành.
Đầu dây bên kia bối rối đáp: “Hình như là bị hỏng rồi…”
Lạc Trạm: “…”
(1) Nguyên văn: 耳室 hay còn gọi là phòng nhĩ thất thường nằm ở hai bên của ngôi nhà chính, giống như hai tai ở hai bên của khuôn mặt. Thường được dùng làm nhà kho, hoặc phòng nghỉ.
Hình minh họa phòng nhĩ thất.
(2) Sinh kỹ thuật (tiếng Anh: bionics hay biologically inspired engineering) là việc áp dụng những cơ chế vận động sinh học trong tự nhiên vào công nghệ kỹ thuật.Với công nghệ sinh học như vậy, người ta có thể tạo ra những sản phẩm có tính ứng dụng cao, như chế tạo robot có những cử chỉ và hoạt động giống người, tạo các bộ phận cơ thể thay thế cho người khuyết tật. Những robot áp dụng công nghệ này còn được gọi là robot phỏng sinh học hay robot mô phỏng. (Người máy bionics này chính là người máy thông minh mà Nhà họ Lạc gia tặng Đường Nhiễm)