Bạn đang đọc Đừng Chúc Tớ Hạnh Phúc, Khi Bên Cạnh Tớ Không Phải Cậu: Chương 18- khó hiểu
• Anh là gió – ngang tàn và mạnh mẽ
• Em là cỏ – bé nhỏ và màu xanh
-:- -:- -:- -:- -:-
• Gió phiêu du, tự do đi khắp chốn
• Cỏ yếu mềm, dựa dẫm những cơn mưa
-:- -:- -:- -:- -:-
• Gió ham chơi, thổi đến vùng đất mới
• Cỏ gồng mình, ganh chịu nỗi cô đơn
-:- -:- -:- -:- -:-
• Anh là gió, băng sương và lãnh đạm
• Em là cỏ, bất lực nhìn anh đi..
-:- -:- -:- -:- :
• Sau vấp ngã, gió trở về, tàn tạ.
• Tìm đến cỏ, nơi hạnh phúc m-o-n-g m-a-n-h !
• Cỏ tàn úa, sắc xanh kia đã nhạt
• Mỏi mệt thân gầy, trông đợi tháng năm..
: : : : :
***
Trong một căn phòng không to nhưng cũng không quá nhỏ, 1 màu đen. tường thì màu đen trơn, xung quanh chẳng có gì ngoài chiếc bàn và ghế nhỏ cạnh cửa sổ. rèm cửa màu đà, ngaòi ra còn có cả 1 tủ sách, rất nhiều.
Cố gắng nâng hai mi mắt, khó khăn tiếp nhận ánh sang yếu ớt. Nó từ từ mở mắt, thoáng giật mình và run sợ trước sự trang trí của nơi này. Câu hỏi đầu tiên nó đặt ra chính là.
ĐÂY LÀ ĐÂU….nó nhớ …hôn…chạy….trượt….ai đó ôm nó…và…không thể nhớ nữa.
Nó khẽ cựa mình, quay qua….giật mình….là giật mình thật sự….hắn ngồi cạnh bên, tay đang đưa giữa không trung( thật sự rất dễ hiểu lầm)
-A A A A A …….đồ biến thái…..dê xòm…..sở khanh_Nó la lên khi nhận ra hành động đó của hắn và…..bộ đồ mình đang mặc đã thay đổi. Vừa la vừa lấy gối ném vào mặt hắn.
-Chính tôi đã cứu cậu đấy, không cảm ơn thì thôi còn định hành hung à_hắn nói với giọng khó chịu pha chút giận giữ. Nhưng độ lạnh lùng của hắn lại hơi dịu xuống, không hiểu sao khi đối mặt với nó hắn không thể tỏ ra lạnh lùng được mặc dù đối với ai hắn cũng như vậy, kể cả người thân. WHY???
-Huhu không biết đâu….đồ đáng gét cậu đã và đang định làm gì tôi hả_Nó bật khóc như một đứa trẻ bị cướp kẹo -Bộ đồ này là sao hả….huhu
-Cậu nghĩ tôi làm gì_Hắn bỗng cười gian manh, thấy thú vị với việc này
-thì…….Nè, tôi mới có lớp chín thôi đó, nếu cậu làm gì tức là ức hiếp trẻ em đó_Nó ngẹn họng, bắt nó nói thẳng à, làm sao được. Rồi nó nhanh chóng nghĩ ra 1 lý do để bảo đảm an toàn.
-Lớp chín là lớn lắm rồi_Hắn lại cười, nụ cười không thể nào gian hơn
-Cậu……._nó đỏ mặt, cuối đầu ấm ức
-Đùa thôi, là cô hàng xóm giúp, còn lúc nãy là…._hắn ngưng lại, thật ra lúc nãy hắn định vén lọn tóc rối của nó lên thôi ai ngờ – tôi đuổi ruồi
-Thật không_Nó nghi ngờ hỏi
-Không lẽ đùa
-Hihi _Nó cười tươi, nụ cười làm ai đó thoáng sựng lại trong 1s nhưng nhanh chóng trở lại bình thường không ai nhận ra huống chi là một đứa ngốc như nó_…à mà xin lỗi nha…í không cảm ơn mới đúng….à không …mà thôi xin lỗi và cảm ơn luôn
Hắn như muốn bật cười dưới sự “ngố quá lố” của nó. Thật dễ thương.
Bỗng..
Ọc…Ọc _cái bụng của nó lại biểu tình, nó xấu hổ cuối đầu xuống, ngượng thật.
-Xuống ăn đi
1 câu nói mà nó như bắt được vàng, vội chạy xuống theo hắn, đúng là chỉ có ăn là điều hạnh phúc nhất.
Nó vọt xuống bếp, gian bếp nhà hắn tuy không to nhưng rất tiện nghi, sạch sẽ. Mở tủ lạnh ra, mắt nó bỗng sáng lên…KEM..có rất nhiều kem..món mà nó thích nhất, nó cho dù có bị viêm họng hay không thì cũng phải ăn kem cho bằng được…
-Ăn cái này_Giọng nói như ra lệnh, hắn chỉ vào tô cháo trắng trên bàn.
-Gì, keo vừa thôi dù gì cũng là bạn học, lại ngồi cùng bàn mà có mấy cây kem cũng tính toán là sao, bạn tới nhà mà chỉ cho ăn cháo trắng…đồ keo kiệt_Nó sổ 1 tràng dài chỉ vì không được ăn kem
-ăn hết cái này rồi ăn cái đó….thỏa thích_hắn vừa nói vừa chỉ vào tô cháo rồi lại chỉ về phía tủ lạnh. Không phải hắn không cho nó ăn càng không phải hắn keo kiệt chỉ là nó đang bị bệnh, tuy nhẹ nhưng lúc nãy bị ngâ,s nước nên cần ăn cháo cho ấm dạ.
-WOA..thật không..được tôi sẽ ăn hết cái này_Nó mừng rỡ như trẻ nhận được quà, chạy lại húp cháo xào xoạt
-À mà sao nhà cậu vắng thanh vậy_Nó sựt nhớ – đừng nói cậu ở một mình nha
-thì sao_Hắn hững hờ nói như thể không có gì
-Hả?? cậu ở một mình thiệt hả, à mà cậu đâu phải ở đây đúng không , mới chuyển về à_Nó hỏi gấp gáp, vừa ăn vừa hỏi
-Rồi sao
-Ừ thì….mà ở đó có ba mẹ cậu về đây chi mệt vậy, ba mẹ cậu ở đâu, nhà cậu có vẻ khá giả nhỉ, cậu…_Nó tuôn luôn 1 tràn những gì nó thắc mắc
-Nói nhiều quá, ngồi im và ăn đi_hắn nói như ra lệnh, ngắt quãng câu nói của nó, nó xụ mặt xuống, chỉ là thắc mắc thôi mà, có cần giận dữ vậy không chứ.
-Cậu nói cho đàng hoàn nhá, bằng tuổi đấy_Nó không chịu thua
-Rồi sao_hắn khó chịu, con nhỏ này đúng là nhiùu chiện thật.
-Ờ thì ….nói năn dễ nghe chút_nó nhẹ giọng,sựt nhớ là nó đang ở ké nhà hắn, ở ké thôi….là ở ké….ở ké…..Ở KÉ….CHẾT RỒI
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA_Nó la toán lên 1 hồi dài
-Mấy…..mấy giờ rồi_nó lắp bắp
-7h30’_hắn thản nhiên đáp, chẳng để ý đến khuôn mạt biến sắc của nó
-Tức là tôi đã ngủ 2 tiếng rồi ư, sao cậu không kêu tôi dậy_Nó quát, chết rồi, trễ quá rồi
-không kêu nổi_Hắn lại bình thản nói
-tại sao_Nó ngây thơ hỏi lại
-làm sao mà kêu một con heo dậy khi nó đang say ngủ _Hắn vẫn bình thản, lại nhớ tới hình dạng lúc nãy nó ngủ, thật bùn cười.
-Nói…..à mà thôi không rảnh nói chuyện vớ vẩn với đồ dở hơi, tôi về_Nó nói rồi bước đi, được vài bước lại dừng – mà…quần áo của tôi…
-Phòng tắm, bên kia_hắn chỉ tay về phía nhà tắm
-Cảm ơn_nó nói rồi chạy tọt vào trong lấy đồ xong không nói lời leo lên xe buýt về.
Thật là có 1 sự may mắn nhẹ ở đây khi nhà hắn gần đường quốc lộ lại ngay trạm xe buýt và đúng lúc xe búyt tới luôn. Thế là 1 ngày vô vô cùng xui sẻo trôi qua, nó còn mất 1 buổi học thêm vào buổi tối nữa chứ. Đúng là tồi tệ.