Bạn đang đọc Đừng Chúc Tớ Hạnh Phúc, Khi Bên Cạnh Tớ Không Phải Cậu: Chương 17- BẤT NGỜ
Yêu thương không bao giờ là quá muộn
Chỉ cần trái tim đủ cần…..đủ muốn….và đủ bình yên dành cho nhau…..
***
Một cô bé nông thôn bình thương, không có gì đặc biệt.Cuộc sống trôi qua không tẻ nhạt đầy tiếng cười bởi sự vô tư hồn nhiên của cô, nhưng cũng đâu ai biết được cô là người sống nội tâm. Bề ngoài hay cười nói vui vẻ, có chuyện gì cũng nói không sao nhưng cô bé luôn cố chiệu đựng một mình, có lẽ cô quá tốt bụng, quá hiền lành nên mới bị người ta làm tổn thương.
Nó quơ tay quơ tay loạn xạ.
Bụp…..Nó nắm được cái gì đó
Không ngờ……
Cái nó nắm được lại là……cổ áo của hắn và BỊCH…..cả 2 đều ngả xuống
Á…._Nó chỉ kịp á lên một tiếng
1 NỤ HÔN BẤT NGỜ…..đến với nó và hắn….THÌNH THỊCH THÌNH THỊCH ………nó trợn ngược 2 mắt, hắn cũng mở mắt nhìn nó, 4 mắt đối diện nhau
1s….2s….4s……Cả 2 bất động, đều rơi vào tình trạng “chết lâm sàng”
Nó là người tỉnh dậy trước, giật mình hất hắn ra rồi hét lớn
-ĐỒ BIẾN THÁI…..ĐỒ DÊ XÒM…HUHU_Nó khóc và chạy đi, đây là nụ hôn đầu của nó, nụ hôn rất quan trọng rồi huống chi đây còn là nụ hôn đầu. Nó nghĩ nó sẽ trao cho người nó thích, nó yêu trong khung cảnh lãng mạn cùng với 999 bông hoa hồng, có cả mấy ngọn nến lung linh ….hay cùng lắm cũng phải trong lúc tỏ tình, đêm tân hôn lãng mạng……ai ngờ lại mất trong tình cảnh “éo le” như thế này cơ chứ. Hắn- kẻ đáng gét- kẻ thù không đội trời chung-lại là người cướp mất nụ hôn đầu của nó…đúng là đồ đáng…..chết mà. Huhuhu…..nó bây giờ phải làm sao đây…..làm sao đây….điên mất thôi.
***
Còn hắn, hắn ngơ ngác rờ vào bờ môi của mình….tim hắn đập nhanh….chắc phải đi khám bệnh……người ta nói tim đập nhanh, khó thở là triệu chứng của Bệnh tim=>quá nguy hiểm phải đi khám gấp. Nhưng mà nhỏ đó chạy đi đâu rồi nhỉ, đây cũng là nụ hôn đầu của mình chớ bộ….làm gì gê vậy nhưng lỡ…….nhỏ đó đi tự tử rồi sao nhỉ…..
Hắn thầm nghĩ rồi chạy theo nó.
Nó chạy ra đến phía sau trường, cạnh có một con mương rộng, cũng có thể gọi là con sông nhỏ. Nó vừa đi bên bờ vừa bứt rứt ngắt mấy cọng cỏ như thể đó là hắn vậy.
Cái đồ khó ưa, đồ biến thái, đồ dê xòm, đồ đầu bò, đầu heo,……….nó vừa đi vừa chửi hắn thì bỗng…..SƯỢT….trượt….chính xác là nó lại trược…nó lại huơ tay loạn xạ nhưng lần này không nắm được gì cả,
TỦM…
Nó rơi xuống nước mà nguyên nhân nó trượt ở đây lại là…..bút. Không biết hôm nay nó gặp sao nào chiếu nữa, không lẽ sao trượt hay là nó lỡ ăn quả “trượt” rồi.
Đúng là xui rồi mà còn gặp thêm xẻo. Vừa gặp ông thần xui lẫn bà thánh xui quá.
Nó chỉ kịp la lên “CỨU cứu…cứ…u” rồi chìm ngỉm (không biết bơi). Nó bây giờ thật sự hối hận, hối hận vì lúc trước đã không tập bơi. bây giờ lúc cần nhất thì lại không thể, đúng là nghèo còn mắc cái eo.
Nó mơ màng dương đôi mắt yếu ớt ngấm nước và đôi môi ướt đẫm khẽ kêu…..nhưng rồi hai mắt cũng lờ đờ nhắm.
Trướt khi ngất nó nghe thấy một tiếng “ÙM”, có một người đến ôm nó và……..nó nhắm mắt hoàn toàn để vào trong bóng tối.