Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu

Chương 9: Trung Thu Cùng Nhau


Đọc truyện Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu FULL – Chương 9: Trung Thu Cùng Nhau


Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 9: Trung thu cùng nhau
Gió thu miên man thổi bay lọn tóc của các thiếu niên.

Ngoài sân đang diễn ra một trận bóng chuyền hết sức căng thẳng, đế giày đạp lên lá vàng vang lên tiếng sột soạt.

Bóng chạm đất, chàng trai vừa nhảy lên dừng lại hoạt động, mái tóc xoăn thắm đẫm mồ hồi dính bết vào gương mặt đẹp.

Hắn nhếch khóe môi đầy cao ngạo, ánh mắt nhàn nhạt lãnh đạm nhìn đối thủ của mình, tựa như một vị đế vương không để ai vào mắt.

Liễu Minh ngồi trên bậc thang của sân thể thao, ngây ngốc mà nhìn cậu trai rực rỡ ấy.

Kiều Khả ở bên cạnh xem không nổi, nên mở miệng: “Hôm nay là trung thu, mày có đi chơi không?”
“A?” Liễu Minh giật mình, ngơ ngác quay qua nhìn Kiều Khả.

“Tao hỏi hôm nay mày có định đi chơi trung thu không?” Kiều Khả lặp lại một lần nữa.

“À, không biết nữa, mày thì sao?” Lúc này thì Liễu Minh mới triệt để hoàn hồn.

“Tao á hả? Chắc lại ở nhà cày game, cày truyện, cày phim như mấy năm trước thôi.

Ra đường làm gì để nhìn bọn yêu nhau nó ân ái, tao cũng không muốn ăn thức ăn cho chó.” Kiều Khả như không quan tâm đáp.

“Chắc tao cũng ở nhà quá, FA như bọn mình ra đường làm gì!” Liễu Minh cũng thở dài nói.

“Ít nhất trong nhà của mày còn có Nghiêu Nhạc không phải sao?”
“Ờ ha!” Liễu Minh như bừng tỉnh.

Thấy Nghiêu Nhạc đã rời sân, Liễu Minh vội cầm khăn với nước đem lại cho hắn, làm cho rất nhiều cô nàng phải hậm hực bỏ đi.


Chàng trai nhận lấy khăn và nước, rồi như nghe thiếu niên nói gì đó, hắn nhíu mày nhéo vào gáy của thiếu niên một cái, thiếu niên hơi rụt rụt cổ mỉm cười tươi roi rói.

Kiều Khả chống cằm nhìn một màn này, bĩu môi hung dữ mắng: “Đệt! Yêu đương như quần!!!”
Bầu trời sụp tối, đêm trung thu năm nay mưa phùng lất phất, nhưng cũng không thể nào dập tắt đi được sự hào hứng của mọi người.

Đám trẻ con trong phố cứ cầm đèn ông sao chạy quay con đường nhỏ, vui vẻ hát vang bài Chiếc đèn ông sao.

Liễu Minh đứng ở bên cửa sổ nhìn thấy cũng vui lây, bên cạnh là Nghiêu Nhạc ngồi trên ghế sofa đơn.

Hắn đang vẽ khung cảnh ngoài phố, những đứa trẻ tươi cười hồn nhiên, chiếc đèn ông sao trong tay tỏa sáng cả một ngõ ngách.

“Nghiêu Nhạc, tôi nghe nói bên cạnh phố có hội chợ, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút không?”
Nghiêu Nhạc rời mắt khỏi bức vẽ, nhìn bóng lưng của thiếu niên một lúc lâu rồi mới đáp: “Được.”
Hai người thay quần áo rồi sánh vai nhau rời khỏi nhà, sánh vai đi qua con hẻm nhỏ rồi sánh vai bước lên chiếc xe buýt.

Xe buýt chầm chậm chuyển bánh, dần dần đưa hai người đến một con phố náo nhiệt.

Nghiêu Nhạc và Liễu Minh bước xuống xe, trước mặt họ là khung cảnh ồn ào náo động, người nhiều đến mức có thể bị lạc bất cứ lúc nào.

Liễu Minh nhìn Nghiêu Nhạc bên cạnh, cười khổ: “Đông quá nhỉ?”
“Đi thôi, đừng để bị lạc.”
Liễu Minh cười hì hì: “Tôi cũng đâu phải là con nít!”
Nói rồi cậu đột nhiên trầm mặc, lặng lẽ suy ngẫm, sau đó cầm lấy tay Nghiêu Nhạc, nhoẻn miệng cười nói: “Như vậy sẽ không lạc nữa rồi!”
Tay của Nghiêu Nhạc bị Liễu Minh nắm đến gắt gao, ban đầu hắn còn giãy giụa một chút, nhưng đến lúc sau lại ngoan ngoãn để người ta cầm.

Vì người thật sự quá đông rồi…!
Hai bên đường trải dài những hàng quán, đèn lồng treo dọc theo tạo thành một đường sáng rực.

Các cặp nam nữ nắm tay nhau dạo bước, khung cảnh vô cùng lãng mạn, cũng không biết hôm nay rốt cuộc là tết trung thu hay là lễ tình nhân nữa.


Liễu Minh nhéo nhéo lòng bàn tay của Nghiêu Nhạc, chỉ về phía một cặp đôi: “Cậu xem, không biết còn tưởng hôm nay là lễ tình nhân đấy!”
“Quan tâm làm gì.” Nghiêu Nhạc vỗ vào mu bàn tay của Liễu Minh một cái, lạnh nhạt đáp.

Liễu Minh bị đau nên hơi buông tay ra, sau đó lại một lần nữa nắm lấy, lôi kéo Nghiêu Nhạc đi về phía một quán đồ nướng: “Cậu thích ăn đồ nướng đúng không? Đi thôi.”
Cô chú chủ quán đã có tuổi, nhìn thấy hai người đi vào thì mỉm cười, hỏi: “Các cháu muốn dùng gì?”
Hai người chọn một chỗ ngồi xuống.

Liễu Minh liền cười, đáp: “Cho cháu hai phần thịt nướng, một phần cánh gà nướng với hai chai bia luôn ạ.”
Nghiêu Nhạc cau mày nhìn Liễu Minh: “Cậu biết uống bia?”
Liễu Minh lắc lắc đầu: “Không biết! Đây là lần đầu tiên tôi uống.”
“Không biết còn muốn uống, tôi không muốn lại chăm cậu đâu đấy!”
Liễu Minh cười xòa, phất phất tay: “Không sao, không sao, chỉ uống một chai thôi.”
“Mặc cậu!” Nghiêu Nhạc nhíu chặt mày, không thèm quan tâm nữa.

Thức ăn ra rồi, Liễu Minh nhận việc nướng thịt, còn Nghiêu Nhạc thì chỉ lo ngồi chờ thịt chín rồi ăn.

Nghiêu Nhạc tựa lưng vào ghế, một tay đặt hờ trên tay vịn, một tay cầm chai bia, lâu lâu lại hớp một ngụm, ánh mắt đào hoa sâu thẳm híp lại nhìn về phía thiếu niên, nhìn một lúc rồi đột nhiên chẳng hiểu ra sao mà phát ngốc.

“Nghiêu Nhạc?” Liễu Minh thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm nên nhỏ giọng gọi.

“Hử?” Nghiêu Nhạc nhướng mày, cánh môi hồng hào đặt bên miệng chai, mắt đào mê ly, quyến rũ lòng người.

“Khụ…!thịt chín rồi.” Tại khoảng khắc đó cậu vậy mà lại bị biểu tình ấy mê hoặc.

Người trước mặt ở sau màn khối lượn lờ, mặt mày xinh đẹp, ánh mắt đưa tình, chẳng khác nào một con yêu tinh.

“Ừm!”

Không khí bất ngờ trở nên có chút lúng túng, sương khói mờ ảo chia cắt hai người, làm cho họ không thấy rõ được biểu tình của đối phương, mỗi người đều mang theo một tâm sự riêng mà vừa ăn vừa uống sạch một chai bia.

Ăn xong rồi hai người lại cùng nhau đi dạo dọc theo bờ sông gần đó, xung quanh cũng không mấy đông đúc chỉ có thưa thớt một vài người thả hoa đăng ước nguyện.

“Chúng ta cũng đi thả hoa đăng đi!” Liễu Minh kéo Nghiêu Nhạc đi lại chỗ sạp bán hoa đăng.

Thấy cậu vui vẻ, Nghiêu Nhạc cũng chỉ có thể đi theo bên cạnh.

Liễu Minh đưa cho Nghiêu Nhạc một chiếc đèn màu đỏ, bản thân cũng giữ lấy một cái.

Thiếu niên mỉm cười rồi nói: “Chúng ta năm nay cũng đã học 12 rồi, cậu chắc chắn cũng có ước mơ mà đúng không? Chúng ta cùng nhau thả đèn hoa đăng ước nguyện đi!”
Nghiêu Nhạc nhìn đèn hoa đăng màu đỏ trong tay, rồi nhìn gương mặt tươi cười của Liễu Minh.

Hắn khẽ lắc đầu, môi nhếch lên tạo thành một nụ cười, có lẽ đã thật lâu rồi hắn không nở một nụ cười thật tâm đến vậy.

“Được rồi, đi thả đèn!”
Hai chiếc đèn hoa đăng được thắp lên trôi nổi vào lòng sông, chẳng mấy chốc đã chìm vào chi chít những chiếc đèn hoa đăng khác.

Ánh sáng mơ hồ chiếu lên hai gương mặt thiếu niên vẫn còn chút gì đó non nớt, hai thiếu niên ấy đều đang mỉm cười rạng rỡ.

Bonus:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Một lúc sau nhìn dòng người dần tan rã, hai người cũng lên xe buýt trở về.

Lúc đi vào con hẻm nhỏ Liễu Minh đột nhiên lại cảm thấy có chút choáng, trước mắt mơ hồ, đến khi cậu hoàn hồn thì đã ngã ngồi trên mặt đất rồi.

Nghiêu Nhạc nhíu mày, ngồi xổm xuống nhìn cậu: “Sao thế?”
“Không biết, đầu có chút choáng, trước mắt cũng mơ hồ!” Liễu Minh lắc lắc đầu xua đi cơn choáng, nhưng cũng không có tác dụng gì.

“Chắc là do lần đầu uống thứ có cồn đó.

Không sao đâu ngày mai sẽ ổn mà, đứng dậy nào.” Nghiêu Nhạc nói rồi nâng Liễu Minh dậy.

“A!” Đột nhiên Liễu Minh lại hét lên một tiếng.


“Lại sao thế?”
“Chân, chân…!đau…” Liễu Minh cau mày, liên tục hút khí, mồ hôi lạnh toát ra hai bên thái dương.

“Cậu đúng là tên phiền phức mà!” Nói thì nói vậy nhưng Nghiêu Nhạc vẫn để cho Liễu Minh ngồi lại trên mặt đất, còn bản thân thì ngồi xổm xuống: “Chân nào?”
“Chân, chân phải.”
Nghiêu Nhạc cúi đầu nắm lấy chân phải của Liễu Minh, hắn gỡ giày của cậu ra rồi cầm lấy bàn chân xoay nhẹ.

Liễu Minh lại la lên: “Đau, đau, đau…!đau quá Nghiêu Nhạc!”
Nghiêu Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói: “Để xem lần sau cậu còn dám uống bia nữa hay không!?”
“Tôi cũng chỉ là muốn thử một chút thôi mà…”
Nghiêu Nhạc lại hừ lạnh.

Hắn xoay xoay một lát thì nói: “Chắc là bị bông gân rồi.”
“Làm sao đây?”
Nghiêu Nhạc thở dài, xoay lưng lại: “Thôi…!lên đây tôi cõng cậu về.”
Liễu Minh chần chừ một lúc mới dám trèo lên lưng Nghiêu Nhạc, xong lại lo sợ hỏi: “Tôi có nặng lắm không?”
“Cậu thử cõng một thằng con trai đi rồi biết!”
“Hay, hay là để tôi tự đi đi.”
Thấy thiếu niên lại muốn trèo xuống, Nghiêu Nhạc liền quát khẽ: “Ngồi im!”
Liễu Minh lập tức ngoan ngoãn nằm trên lưng Nghiêu Nhạc, hai tay cậu ôm lấy cổ hắn, mùi hương nhàn nhạt từ trên người hắn vờn quanh chớp mũi cậu, Liễu Minh cảm thấy cậu lại có chút say rồi.

“Trung thu năm nay tôi vui lắm, đã rất lâu rồi không có ai ở bên tôi, lúc trước tôi còn có một em gái nữa cơ nhưng vào những dịp lễ tết như thế này em ấy đều được mẹ đón đi, và đương nhiên cuối cùng chỉ còn lại mình tôi.

Năm nay thế nhưng có cậu, Nghiêu Nhạc, cám ơn cậu!”
Nghiêu Nhạc yên lặng lắng nghe, trong lòng lại thầm mắng hai chữ, đồ ngốc!
Liễu Minh không nghe thấy hắn trả lời, cậu lại nói tiếp: “Nếu những năm sau, cậu không có bạn gái, tôi cũng không có, mà hai chúng ta vẫn còn là bạn, vẫn liên lạc với nhau thì chúng ta lại cùng nhau đón trung thu nhé?”
Hắn cong khéo môi, khẽ đáp: “Ừm.”
Thế nhưng họ không biết để có thể cùng đón những ngày lễ tết phía trước họ sẽ phải trải qua nhiều tổn thương, những lần tưởng như sinh ly tử biệt, tưởng như mất đi nhau.

Và những khó khăn không ngừng mài dùa những thiếu niên ấy thành những người đàn ông trưởng thành.

Lời tác giả: Các người hãy tin tôi, đây là văn sủng công!!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.