Bạn đang đọc Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người – Chương 152
Trong tiền trang Đại Đức Vân của nhà họ Quách.
Hôm nay cửa hàng đóng cửa rất sớm, ngay cả các nhân viên cũng đều về nhà sớm, Quách Kỳ Lân ngồi trên ghế chủ tọa trong tiệm, vẻ mặt đầy u sầu nhìn ba vị Nhị chưởng quỹ, cũng may là bên cạnh có Vương Cửu Long ngồi với hắn, nếu khóc chắc hắn bật khóc mất.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Quách Kỳ Lân mãi không mở miệng nói chuyện, Tiền chưởng quỹ của chi nhánh thành Đông chờ hơi sốt ruột, chậm rãi đặt tách trà xuống, thúc giục hắn.
Thiếu gia đừng kéo dài thời gian nữa, chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi, những Nhị chưởng quỹ khác mặc dù không tới nhưng cũng cùng chung suy nghĩ với chúng ta, thế cho nên, rốt cuộc là thiếu gia quyết định như thế nào?
Quách Kỳ Lân bĩu môi, cố gắng đè nén sự uất ức trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười thật tươi: Các chú à, hôm qua ta gặp một vài chuyện, chỉ mới có hai ngày không tới, không biết cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, hay là ta lại làm sai điều gì rồi? Tại sao các vị đột nhiên lại nói những lời như muốn giải tán vậy?
Tôn chưởng quỹ của một chi nhánh khác cười: Thiếu gia, ngài không làm gì sai hết, cũng đừng nói cái gì mà giải tán khó nghe quá, hôm nay bọn ta đến đây, chẳng qua là mong thiếu gia cho bọn ta một con đường sống thôi!
Ấy, lời này nên hiểu thế nào? Quách Kỳ Lân vội hỏi ông ta, hai tay nắm chặt tay vịn ghế, giọng nói chuyện đã chứa sự nghẹn ngào.
Tôn chưởng quỹ là kiểu khẩu Phật tâm xà điển hình, ra vẻ oan ức, thở dài: Thiếu gia à, ngài xem từ khi ngài nhậm chức tới giờ, chuyện kinh doanh đã lao dốc không phanh, cứ tiếp tục như thế mãi nữa, có thể nghĩ được kết quả là gì, tuổi của bọn ta cũng chẳng còn nhỏ nữa, sau lưng còn có cả một nhà cần phải nuôi sống, không thể không suy nghĩ cho tương lai, rời đi cũng chỉ là lựa chọn cực chẳng đã mà thôi!
Quách Kỳ Lân thoáng thấy tự trách, phút chốc vành mắt đỏ bừng lên, giọng run run nói: Kinh doanh tụt dốc là lỗi của ta, ta nhất định sẽ cố gắng sửa đổi, xin các chú hãy cho ta một cơ hội, ta có thể tăng lương có các chú, trong tiệm đang lúc cần người, ta không thể không có các chú!
Ôi trời ơi! Thiếu gia của ta ơi! Lý chưởng quỹ tiếp lời, nhìn hắn với vẻ bất đắc dĩ: Làm ăn không được, ngài tăng lương thì có thể tăng được tới khi nào? Miệng ăn núi lở, chẳng qua chỉ khiến cửa hàng đóng cửa nhanh hơn thôi!
Quách Kỳ Lân không có lời nào để nói, chậm rãi cúi đầu, tính cách của Tiền chưởng quỹ không tốt, ông ta lạnh giọng: Bọn ta đã quyết định đi rồi, thiếu gia mau gật đầu đi thôi, khỏi phải làm chậm trễ thời gian của ngài!
Quách Kỳ Lân rưng rưng nước mắt nhìn về phía bọn họ, trong giọng nói đã có ý cầu xin: Nhưng nếu các chú đi, ta phải làm sao đây?
Cái lão Tôn chưởng quỹ lại miệng nam mô bụng bồ dao găm, nham hiểm tim làm bằng sắt, ông ta vẫn cười: Ta biết thiếu gia khó xử, thật ra bọn ta cũng rất khó xử, nhưng đây đều là vì cuộc sống, thiếu gia còn trẻ, từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp, làm gì hiểu được sự khó xử ở đây, mong thiếu gia thông cảm cho mấy người làm công đáng thương như bọn ta!
Vương Cửu Long nghe cuộc đối thoại của họ, thoáng thấy tức gần chết, hắn là người ngoài cuộc, vốn không tiện phát biểu ý kiến, nhưng thấy Đại Lâm chịu thiệt thòi lớn như vậy, hắn thật sự không chịu được, đột nhiên vỗ lên bàn, cười khẩy nói: Nếu đã có cả nhà cần phải nuôi thì sao lại vội vã rời đi hết vậy?
Vừa nói ra câu này, các Nhị chưởng quỹ đưa mắt nhìn nhau, không biết thế nào, không ai trả lời được, ai nấy đều cúi đầu chột dạ, rõ ràng là trong lòng có quỷ.
Đột nhiên bọn họ đòi đi, đương nhiên là Quách Kỳ Lân cũng nhìn ra được ẩn tình bên trong đó, nhưng vì cửa hàng đang cần người gấp, hắn không thể giả vờ như không biết gì hết, kéo tay áo Vương Cửu Long, nhỏ giọng khuyên: Cửu Long, đừng nói nữa!
Vương Cửu Long hơi nóng tính, nhìn không nổi Đại Lâm thiệt thòi như vậy, thoáng chốc hắn càng giận hơn, đột nhiên đứng bật dậy, trực tiếp trở mặt với các Nhị chưởng quỹ.
Các vị Nhị chưởng quỹ khăng khăng đòi đi, không ngại thì nói cho rõ ra hết luôn đi, rốt cuộc là Đại Lâm của bọn ta đối xử tệ với các vị? Hay là các vị đã sớm trèo lên cành cao rồi? Cần gì phải nói như kiểu bản thân thiệt thòi uất ức vậy!
CỬu Long! Đừng nói nữa! Quách Kỳ Lân nghe vậy thì giật mình, vọi túm hắn về ghế, nhíu mày nhìn về phía đám Nhị chưởng quỹ kia.
Nói cũng đã nói tới mức này rồi, không cần thiết phải giấu diếm nữa, đột nhiên Tiền chưởng quỹ lạnh mặt, đưa mắt nhìn Quách Kỳ Lân, tức giận dằn tách trà lên mặt bàn: Được, bọn ta nói thật cho ngài nghe, sau khi Đào thiếu gia bị bệnh, chuyện làm ăn ngày càng xuống dốc, sớm muộn gì cũng phải đóng cửa thôi, huống chi bây giờ sắp tới tranh cử hội trưởng rồi, sản nghiệp của các ngài lớn nhất, nhưng ngài chỉ mới bước ra biển lớn của giới kinh doanh thôi, không đủ kinh nghiệm, không đủ uy tín, khó mà thuyết phục được người khác, tất nhiên là không thể nào trúng cử được! Còn nếu như Vương Dụ Tôn làm hội trưởng, làm gì chừa cho các cậu con đường sống? Thay vì ngồi đây chờ chết chung với các cậu, chi bằng giải tán sớm một chút, mỗi người tìm đường thoát đi!
Quả nhiên, đây chắc chắn lại là trò xiếc của Vương Dụ Tôn, hắn lần lữa không hợp với nhà họ Quách, hóa ra là muốn đợi đến ngày hôm nay, các Nhị chưởng quỹ vừa đi, trong thời gian ngắn họ không tìm được người thích hợp, chi nhánh sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa!
Thiếu gia, bọn ta cũng không muốn nói chuyện quá tuyệt tình, nhưng đây dù sao cũng là sự thật! Tôn chưởng quỹ tiếp lời, có vẻ đắn đo: Ngài để bọn ta đi đi, tội tình gì mà phải ép người tới đường cùng?
Ông xạo! Rốt cuộc là ai ép ai tới đường cùng chứ! Vương Cửu Long mắng, suýt chút đã muốn xông lên đánh ông ta, cũng may là Quách Kỳ Lân ngăn lại, Vương Cửu Long giận đến nghiến răng nghiến lợi, hun gác nhìn chằm chằm vào bọn họ: Chẳng qua là Vương Dụ Tôn cho các ông lợi lộc gì, các ông mới đòi đi thôi! Còn đổ hết tội lỗi lên đầu Đại Lâm của bọn ta! Nếu các vị ăn ngay nói thật, ta vẫn còn kính các vị ba phần vì thẳng thắn, mắc gì phải diễn trò cho người ta khinh thường!
Cửu Long! Quách Kỳ Lân đứng lên, đưa tay đẩy Vương Cửu Long ra sau lưng, sau đó nhìn những Nhị chưởng quỹ kia, uất ức đủ để khiến cơn giận nổi lên, lạnh lùng nói: Nếu các người đã muốn đi! Vậy thì đi hết đi! Ta thật sự nên cảm ơn Vương Dụ Tôn đã giúp ta nhìn thấy rõ bộ mặt của các người! Ta cũng không tin không có các người thì nhà họ Quách không sống được!
Bài cũng đã ngã hết rồi, đám chưởng quỹ kia cũng không khách sáo nữa, Tiền chưởng quỹ hừ một cái, đứng lên nói: Đi thì tất nhiên là phải đi, nhưng trước khi đi có phải nên tính cho hết nợ nần không?
Nợ nần sổ sách gì? Quách Kỳ Lân khẽ nhíu mày: Sổ gì cơ?
Tiền chưởng quỹ cười nói: Thiếu gia, chúng ta đã ở đây nhiều năm rồi, coi như không có công lao cũng có khổ lao đúng chứ? Nếu muốn giải tán, có phải cũng nên được chút phí nghỉ việc gì đó không?
Ta phát hiện là các ông không biết xấu hổ là gì! Vương Cửu Long tức không chịu nổi, một phát dạt Quách Kỳ Lân ra, bước lên nói: Rõ ràng là tự các ông muốn đi, còn mặt dày đòi bọn ta phí nghỉ việc!
Lý chưởng quỹ xua tay cười, ôn tồn nói: Chúng ta đều là người cũ ở trong tiệm hai mươi năm trở lên, trong tay mỗi người đều có chút cổ phần danh nghĩa, theo lý thuyết thì cửa hàng này hẳn là mọi người đồng sở hữu, bây giờ cứ điểm quan trọng là phí nghỉ việc, cũng không uổng công hai mươi năm qua chúng ta vất vả nỗ lực, đúng chứ?
Quách Kỳ Lân không khỏi nhíu mày, nghe ông ta nói như vậy, có thể thấy con số phí nghỉ việc mà bọn họ muốn không phải nhỏ, đây là đang muốn chia cắt nhà họ Quách!
Vương Cửu Long cũng nghe ra, hắn xắn tay áo lên: Con mẹ nó ông muốn ăn đòn mà!
Vương thiếu gia bớt giận! Bớt giận đi! Tôn chưởng quỹ giả mù sa mưa đứng lên khuyên can: Mua bán không thành thì còn tình nghĩa, ồn ào cương quá thì đều không tốt cho thanh danh sau này của cả ta lẫn cậu!
Quách Kỳ Lân hít sâu, âm thầm siết chặt nắm đấm, thôi! Thôi vậy! Bọn họ muốn đi thì cứ đi! Đòi tiền thì cứ cho họ tiền! Tiếp tục làm ầm lên nếu mà truyền ra bên ngoài mới thật sự là tiêu đời! Nhưng nhà họ Quách không thể để cho bọn họ chia cắt, cùng lắm thì cho bọn họ một khoản tiền lớn, đuổi họ đi là được!
Quách Kỳ Lân cản Vương Cửu Long lại, bước lên, cố gắng đè nén sự uất ức, hung hăng nhìn chằm chằm vào bọn họ: Được! Ta tự sẽ cho các người một khoản phí nghỉ việc, nhưng mà…
Nhưng mà…Cho bao nhiêu không phải do các người quyết định.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc, các vị đang ngồi ở đây đều quay đầu nhìn lại nơi phát ra tiếng, chợt thấy Đào Dương đang được Cao Tiểu Bảo dìu, ung dung đi vào phòng, các Nhị chưởng quỹ đều ngạc nhiên trợn to mắt lên, Vương Cửu Long cũng choáng váng, Quách Kỳ Lân ngạc nhiên kêu tên: Đào Dương!
Đào Dương vừa mới tỉnh lại, trông còn hơi yếu, thật sự rất giống Cửu Lương ngày xưa, mặt trắng bệch, đôi mắt vô lực mở hờ, nhưng nghe thấy tiếng Quách Kỳ Lân, y vẫn chật vật giương môi lên với hắn.
Giây phút nhìn thấy y, sự kiên cường ngụy trang của Quách Kỳ Lân lập tức vỡ vụn, tất cả uất ức đều xông hết lên đầu, nước mắt mất khống chế tuôn ra khỏi hốc mắt, òa khóc chạy đến ôm chặt lấy y.
Đào Dương bị cái bổ nhào này của hắn làm suýt chút đứng không vững, hơi lảo đảo, bất đắc dĩ mỉm cười, vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, sau đó nhìn về phía đám Nhị chưởng quỹ, nhướng mày bật cười: Cuộc trò chuyện vừa rồi của mọi người, ta nghe thấy hết, nếu các vị đã khăng khăng muốn đi, vậy thì nên tính sổ cho kỹ.
Giọng y rất nhẹ, nhẹ đến gần như là không nghe thấy, nhưng lực uy hiếp lại không giảm đi chút nào, các Nhị chưởng quỹ thoáng luống cuống, đều đứng hết lên, căng thẳng nhìn y.
Đào Dương vỗ vai Quách Kỳ Lân, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, lung la lung lay đi vào trong quầy, lấy ra một cuốn sổ từ trong ngăn kéo, sau đó lại lấy bàn tính ra, lật sổ sách ra, đưa mắt nhìn Tiền chưởng quỹ, cười hỏi ông ta: Tiền chưởng quỹ, không biết ngài đã từng nghe qua câu này chưa, cái gọi là 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây?
Tiền chưởng quỹ sững sờ, phản ứng lại kịp, ông ta lại để lộ ra vẻ sợ hãi, Đào Dương thấy ông ta phản ứng như vậy, cúi đầu cười, vừa lật sổ vừa đánh bàn tính, ung dung nói.
Hai năm trước vận may của ngài cũng được lắm, trên sòng bài thường hay thắng chiếu tướng, biết bao nhiêu là người nhìn ngài thắng số tiền lớn mà đỏ cả mắt, nhưng từ xưa đến nay hưng suy vinh nhục, đều không có định số, đã cược thì tất sẽ thua, dùng hết vận may, trong hai năm qua tất nhiên là không quá khởi sắc.
Tiền chưỡng quỷ đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ bệ vệ vừa rồi, nghe y nói, không khỏi hoảng sợ đến run rẩy, Đào Dương lại không nhìn tới ông ta, khẽ thở dài, sau đó nói: Thật ra thu tay lại kịp thời không phải là tốt hơn sao? Bài vở trên sòng bạc cũng đâu phải là ngài không biết, cứ nhất định phải vơ vét hoàn vốn mới chịu thôi, kết quả là cho tới tận bây giờ, thiếu một đống nợ kếch xù, còn phải phí hết tâm tư tham ô công khoản của tiền trang để trả nợ, đập bỏ tường Đông để bù vào tường Tây, tường Tây thì được bổ sung rồi, còn tường Đông thì sao? Định khi nào mới bù vào?
Nói đến đây, Đào Dương đẩy bàn tính về phía trước, Quách Kỳ Lân và Vương Cửu Long vội vàng tới xem, hoảng đến mức la ầm lên: Bảy mươi vạn lượng!!
Không không không.
Đào Dương cười lắc đầu: Là bảy mươi vạn ba nghìn bảy trăm hai mươi mốt lượng tám đồng sáu, chẳng qua là nể tình ông ta nỗ lực vất vả trong tiệm chúng ta hơn hai mươi năm, nên mới xóa đi số lẻ cho ông ta thôi.
Tiền chưởng quỹ nghe thấy con số này, suy sụp ngã ngồi xuống ghế, Tôn chưởng quỹ, Lý chưởng quỹ thấy thế thì hoảng hồn, Đào Dương nhìn bọn họ, lại lấy một cuốn sổ khác ra, cười nói: Hm…Tôn chưởng quỹ.
Quách Kỳ Lân và Vương Cửu Long lập tức quay đầu nhìn về phía Tôn chưởng quỹ, đột nhiên bị điểm tên, Tôn chưởng quỹ giật nảy mình, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước, mặt đã không còn cười được nữa, thay vào đó là sự bối rối trước nay chưa từng có.
Có thể thấy được, mặt cười Diêm Vương của Đào Dương cao hơn một bậc so với khẩu Phật tâm xà của ông ta, Tôn chưởng quỹ thở phì phò từng hơi một, Đào Dương vẫn mỉm cười,đánh bàn tính, ung dung nói.
Mỗi nhà mỗi cảnh, phu nhân ngài là tiểu thư nhà giàu, từ nhỏ đã được nuông chiều, tất nhiên là tính tình hơi lớn một chút, vả lại, phu nhân quản lý chuyện nhà, quản tiền bạc cũng là chuyện chính đáng hiển nhiên, sao ngài lại trộm chút bạc từ tiền trang mỗi tháng để nuôi vợ bé ở Vạn Hoa Lâu vậy chứ? Tuy nói con số không lớn, nhưng tích lũy theo ngày tháng thì cũng không phải số nhỏ, không biết phu nhân mà nhìn thấy con số này thì sẽ nghĩ như thế nào đây?
Đào Dương lại đẩy bàn tính tới, Quách Kỳ Lân và Vương Cửu Long lần nữa cúi đầu xem, lại ngạc nhiên cùng la lên: Mười vạn lượng!
Tôn chưởng quỹ nghe vậy cũng nhớ tới con cọp cái trong nhà, không khỏi run chân, ngã ngồi xuống đất.
Quách Kỳ Lân thì lại không quan tâm đến mười vạn lượng lấy ra từ tiền trang nhà hắn, chỉ là nhìn về phía Tôn chưởng quỹ với vẻ không thể tưởng tượng nổi: Ông nỡ bỏ ra nhiều tiền như vậy cho người ta, dứt khoát làm người tốt đến cùng, chuộc nàng ta ra luôn đi!
Chuộc người ra, phu nhân của ông ta còn nổi nóng hơn nữa.
Đào Dương cười trên nỗi đau của người khác, sau đó nhìn về phía Vương chưởng quỹ, Quách Kỳ Lân và Vương Cửu Long cũng nhìn sang, Vương chưởng quỹ trông trung thực hơn hai người kia, ông ta sẽ phạm phải sai lầm gì đây?
Lần này Đào Dương không còn cười nữa, cũng không lấy bàn tính với sổ sách ra, mà là rất nghiêm túc nhìn ông ta: Vương chưởng quỹ, ta thật sự không biết nên nói gì với ông mới tốt đây, rảnh rang ngài đi nghe chút hí, trêu chim chóc không phải tốt đẹp hơn sao, tội gì phải học theo mấy tên cầm thú kia đi buôn thuốc phiện! Ông cũng biết đây là tội chết mà!
Vãi! Vương Cửu Long không kìm được mà la lên, vô cùng ngạc nhiên nhìn Vương chưởng quỹ: Thế mà ông lại có cái gan đó hả!
Vương chưởng quỹ quỳ bịch xuống đất, liên tục dập đầu với Đào Dương: Ông chủ Đào! Ông chủ Đào à ta sai rồi! Van xin ngài, đừng báo chuyện này ra ngoài! Ta không dám nữa! Không dám nữa đâu!
Đào Dương đóng sổ lại, nhìn ba người kia, lạnh giọng: Sổ sách nên tính đều đã xong, các vị đều tự nguyện rời đi, cho dù bây giờ có đổi ý, nhà họ Quách chúng ta cũng không chứa nổi các người, xin các người sau ba ngày nữa trả tiền lại đây, nếu không…!
Đào Dương giơ sổ lên, nhẹ nhàng lắc lư: Quyển sổ này, ta phải đưa tới nha môn!.