Bạn đang đọc Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người – Chương 151
Thôi rồi! Đột nhiên Dương Cửu Lang la lên, làm Trương Vân Lôi trong ngực giật bắn mình, nhìn về phía hắn với vẻ khó hiểu: Cái gì thôi rồi?
Dương Cửu Lang vỗ trán, giống như không mệt chút nào, gấp đến độ liên tục xoay vòng vòng tại chỗ, cả đêm không ngủ, lại chạy khắp nơi trong gió, làm hại đầu óc hắn cũng không tỉnh táo, chuyện lớn như tìm Quách Kỳ Lân thế mà bây giờ hắn mới nhớ ra!
Nhưng tổng cộng có năm tên cướp mà, một tên chết trong miếu hoang, một tên bị mình chém chết, ba tên còn lại ở trong nhà gỗ trông chừng Mạnh ca, vậy rốt cuộc là Quách Kỳ Lân đi đâu rồi?
Chẳng lẽ là hắn chạy trốn thành công, về nhà rồi? Hay là thật sự….Thật sự đã bị giết hại! Vứt xác nơi hoang vu vắng vẻ! Ném xuống vách núi! Ném xuống sông rồi? Phanh thây cho sói ăn? Hay tốt hơn là đào hố chôn rồi!!
Dương Cửu Lang càng nghĩ càng thấy sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi lạnh liên tục chảy ra, Trương Vân Lôi là lần đầu tiên nhìn thấy hắn để lộ vẻ hốt hoảng đến như vậy, vội vàng nâng mặt hắn, lo lắng hỏi: Cửu Lang? Ngươi sao vậy? Cái gì mà thôi! Ngươi nói đi chứ?
Tiêu rồi, xong rồi…! Dương Cửu Lang trừng mắt như khúc gỗ, há hốc mồm, ân hận dùng hai tay ôm lấy đầu: Làm sao bây giờ đây? Chuyện này ta phải ăn nói thế nào với ông chủ Quách đây chứ? Làm sao ăn nói với Đào Dương? Đại Lâm còn ôm theo con của lão Tần nữa, chuyện này….Làm sao giải thích với lão Tần đây!
Trương Vân Lôi nhìn hắn với vẻ khó hiểu: Cái gì giải thích với anh rể ta, Đào Dương, con gái của nhà lão Tần, còn có Đại Lâm nữa, Đại Lâm làm sao? Nó lại gặp rắc rối rồi hả?
Dương Cửu Lang nóng ruột tặc lưỡi: Đi đi đi! Tranh thủ đi báo quan đi! Trên đường đi ta kể em nghe!
Trải qua chuyện này, Dương Cửu Lang cũng không dám để lại Trương Vân Lôi một mình nữa, đành phải kéo y cùng đi báo quan, tội nghiệp cho hắn chạy cả ngày rồi còn phải chạy tiếp nữa.
Thật ra Quách Kỳ Lân vẫn sống rất tốt, sau khi trở về từ cõi chết thì không bị thương cũng không va đập, trong chùa có ăn có uống, còn có giường ngủ ấm áp, so với mấy tên xui xẻo chạy cả đêm bên ngoài thì hắn thoải mái hơn nhiều.
Lúc Tần Tiêu Hiền tìm tới, Quách Kỳ Lân còn chưa ngủ dậy, tiểu hòa thượng giữ cửa nghe hắn nói muốn tìm Quách Kỳ Lân nên đưa hắn vào trong phòng thiền, thấy Quách Kỳ Lân và con bé đều đang ngủ hoàn hảo không hề có chút tổn thương nào, tảng đá lớn trong lòng Tần Tiêu Hiền cũng xem như rơi xuống, suýt chút đã run chân ngồi sụp xuống đất.
Nói đi nói lại thì người này đúng là không tim không phổi gì cả, vừa mới trải qua một trận bắt cóc, bên ngoài đang đi tìm hắn đến điên lên hết rồi, thế mà hắn còn có thể ngủ nữa! Ngủ ngon là đằng khác!
Tần Tiêu Hiền cố kìm lại xúc động muốn đạp cho hắn dậy, đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng lay hắn: Đại Lâm? Đại Lâm?
Hửm? Quách Kỳ Lân mềm mại lên tiếng, nhưng vẫn không mở mắt ra.
Tần Tiêu Hiền thở dài, nể tình hắn chăm sóc cho con gái mình, cố kìm tính nóng nảy mà tiếp tục lay hắn: Mau dậy đi, chúng ta về nhà thôi!
Rốt cuộc Quách Kỳ Lân cũng dậy, chật vật mở mắt ra, dụi mắt, đợi sau khi thấy rõ là Tần Tiêu Hiền thì không có phản ứng gì hết, nhanh chóng nhắm mắt lại, ngủ tiếp.
Thái độ huynh vậy là sao? Tần Tiêu Hiền không khỏi nhếch mày, không còn tốt tính nữa, phất tay vả cho hắn một phát: Mau dậy đi! Bọn đệ tìm huynh sắp điên lên hết rồi!
Trời ơi! Rảnh không có chuyện làm đi tìm ta làm gì! Quách Kỳ Lân bực bội đẩy tay hắn ra, xem ra là ngủ tới ngu người rồi, hoàn toàn không nhớ chuyện tối hôm qua bị bắt cóc.
Tần Tiêu Hiền thở dài, đến gần lỗ tai hắn hơn một chút, lại lớn tiếng nói: Mau dậy đi! Đi về! Cửu Lang ca còn đang đi khắp nơi tìm huynh đó!
Quách Kỳ Lân bịt lỗ tai, bị hắn làm cho thật sự không ngủ được, sự gắt ngủ dâng lên, vén chăn ngồi bật dậy: Phiền chết, phiền gần chết! Tìm ta làm cái gì! Mới sáng sớm, không để người ta ngủ ngon một giấc được à! Tối qua ta chạy cả đêm đấy!
Tần Tiêu Hiền lặng lẽ nhìn hắn: Huynh chạy cái gì?
Bị người ta đuổi giết đương nhiên là phải chạy rồi! Quách Kỳ Lân nói, đột nhiên cũng nhớ đến chuyện tối qua mình bị bắt cóc, lập tức vô cùng tỉnh táo, đột nhiên nhìn về phía Tần Tiêu Hiền, kích động bổ nhào qua ôm lấy hắn: Người thân ơi! Lão Tần! Xem như ta nhìn thấy người thân rồi!
Huynh trở mặt nhanh thật đó! Tần Tiêu Hiền nhìn hắn với vẻ ghét bỏ, tốn hết sức mới đẩy hắn ra được, thở dài bất đắc dĩ, bế con bé con đang ngủ lên, thúc giục Quách Kỳ Lân: Chúng ta mau về đi, Cửu Lang ca không tìm thấy huynh nên rất lo đó!
Được được được! Quách Kỳ Lân cũng không dây dưa nữa, tranh thủ ngồi dậy mang giày, nhìn sàn nhà và giường đều không phải là nhà mình, đột nhiên lại nhớ chuyện mình bây giờ đang ở chùa Quảng Tế…Cửu Hoa cũng ở đây! Vậy…Lão Tần sẽ không gặp Cửu Hoa rồi chứ!
Cái này…Trời đất chứng giám, cũng là hắn tự tìm đến mà, không thể coi là vi phạm lời thề chứ? Nhưng nói cho cùng thì lão Tần cũng vì tìm hắn nên mới tới mà, suy cho cùng hắn vẫn là nguyên nhân…Nhưng mà, làm sao lão Tần lại biết hắn ở đây?
Quách Kỳ Lân càng nghĩ càng thấy bản thân còn trẻ mà muốn chết sớm, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Tiêu Hiền với vẻ mặt như đưa đám: Lão Tần à…Sao cậu lại tìm tới nơi này được vậy?
Tần Tiêu Hiền lập tức ngây người, trong đầu xuất hiện Cửu Hi mà mình nhìn thấy trong ngôi miếu đổ nát, nhưng lại không thể nói cho hắn biết là Cửu Hi nói, nhìn bộ dạng đó của Cửu Hi cũng không biết cho người khác biết hành tung….
Tần Tiêu Hiền thoáng chột dạ, ánh mắt bay lung tung, viện đại một cái cớ gạt hắn: Là…Là có người qua đường đúng lúc nhìn thấy nói cho đệ biết!
Vậy hả, vậy…Vậy cậu có gặp người nào không? Quách Kỳ Lân dè dặt hỏi lại.
Người bắt cóc huynh à? Cái này thì đúng là không thấy.
Tần Tiêu Hiền lắc đầu, hắn còn không biết tên côn đồ chạy trốn đã bị Dương Cửu Lang giải quyết, vội vàng giục Quách Kỳ Lân: Bọn cướp còn chưa sa vào lưới, chúng ta ở đây không an toàn, mau đi tìm mấy người Cửu Lang đi, à phải rồi! Chắc là Cửu Long đang ở trong cửa hàng nhà huynh đợi huynh đó, cả ngày rồi huynh không về, huynh ấy còn phải quản lý cửa hàng lương thực, huynh mau về tìm huynh ấy thay ca đi!
Xem ra hắn chưa gặp Cửu Hoa, Quách Kỳ Lân nhẹ nhàng thở phào, vội vàng cúi đầu mang giày, hai người dẫn theo con bé, vội vàng nói một tiếng với tiểu hòa thượng giữ cửa kia, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi chùa Quảng Tế.
Bên này trong phòng giam của nha môn, Dương Cửu Lang vừa tới đã gặp Châu Cửu Lương, nghe hắn nói ba tên cướp kia đã rơi xuống vách đá, Dương Cửu Lang đành phải để quan binh khiêng hai thi thể của hai tên côn đồ tới nha môn.
Lúc này, Hầu Chấn đang ở trong phòng chứa thi thể khám nghiệm với Ngỗ tác*, những người không liên quan như họ chờ cũng chỉ có thể chờ trong phòng trực của nhà tù.
*Ngỗ tác: nhân viên pháp y thời xưa.
Ngươi nói lão Tần tìm được Đại Lâm rồi à!
Sau khi nghe nhân viên của tiền trang báo cáo, tảng đá trong lòng của Dương Cửu Lang xem như rơi xuống, không chết là tốt! Không chết là tốt rồi! Làm hắn sợ muốn chết!
Đợi chút! Đợi một chút! Trương Vân Lôi gọi nhân viên kia lại, vội vàng lại gần hỏi hắn: Đại Lâm có bị thương không vậy? Bây giờ nó đang ở đâu?
Nhân viên trả lời: Thiếu gia không bị thương, bây giờ đang ở trong tiền trang, hôm nay các Nhị chưởng quỹ của chi nhánh đều tới, hình như là muốn tìm thiếu gia nói chuyện gì đó, thiếu gia đang nói chuyện với họ.
Người không bị gì là được! Trương Vân Lôi cũng nhẹ nhàng thở phào, phất tay với hắn, ra hiệu hắn lui ra đi, sau đó đưa mắt nhìn Châu Cửu Lương bên cạnh, nhíu mày hỏi: Mạnh ca đâu? Huynh ấy sao rồi?
Châu Cửu Lương nói: Đệ đưa huynh ấy tới Minh Nguyệt Lâu rồi, huynh ấy hít phải quá nhiều thuốc mê, bây giờ còn đang ngủ, nhưng không có gì đáng ngại, ngủ một lát sẽ tỉnh lại.
Vậy là tốt rồi! Trương Vân Lôi gật đầu, vụ bắt cóc lần này mặc dù là nguy hiểm, nhưng cũng may tất cả mọi người đều không bị thương, đây mới là chuyện quan trọng nhất, tất cả đều vui! Đáng mừng!
Dương Cửu Lang thở dài hơi mệt tim: Được rồi, sau khi trải qua tai nạn này, chắc hẳn Vương Phú Quý cũng không dám làm chuyện bắt cóc ám toán gì nữa đâu, cuối cùng chúng ta cũng có thể yên tâm rồi.
Không đơn giản vậy đâu.
Châu Cửu Lương nói, hơi nhíu mày, nhìn về phía Dương Cửu Lang: Vương Dụ Tôn vẫn rất cố chấp với chức hội trưởng thương hội, chỉ còn một tuần nữa là tới ngày tranh cử, Cửu Lang, huynh có chắc là có cách đối phó hắn không?
Dương Cửu Lang cũng nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua đối mặt nhau ở Minh Nguyệt Lâu, hắn hơi nhếch môi, giống hệt trước đó, nhướng mày với hắn: Không phải ngươi nói theo ta sao?
Châu Cửu Lương cười bất đắc dĩ: Vậy thì tùy huynh! Thật ra ta chỉ muốn nói là nếu như huynh không có kế khả thi, ta cũng có thể cho huynh một kế.
Ồ? Dương Cửu Lang hết sức hứng thú: Kế gì? Nói nghe thử.
Châu Cửu Lương cười cười, liếc một vòng quanh nhà tù, thong thả xoay người đi, bước đến trước đống hình cụ, vuốt ve sợi dây thừng to bằng cổ tay trên thập tự giá bằng gỗ: Ngũ mã phanh thây, huynh thấy sao?
Ha! Dương Cửu Lang lập tức phì cười: Thật không hổ danh là huynh đệ tốt của ta, thế mà suy nghĩ cũng giống nhau nữa!
Trương Vân Lôi nghe không hiểu ý bọn họ, y nhìn họ với vẻ mờ mịt: Ngũ mã phanh thây? Đây là ý gì vậy?
Còn chưa đợi cho hai người giải thích với y, Hầu huyện lệnh đã vội vã đi ra từ phòng chứa thi thể, ba người thấy thế vội vàng sáp tới, mặt Hầu Chấn cứng ngắc, bất đắc dĩ nhìn mấy người họ: Mấy cậu liều lĩnh quá, chuyện nguy hiểm như vậy thì phải đến nha môn báo án trước chứ! Sao lại tùy tiện hành động!
Dương Cửu Lang cười: Không phải bọn ta bảo Cửu Long đi báo án rồi sao?
Hầu Chấn nghe vậy xong thì còn tức hơn: Vậy ngươi cũng phải nói nó tới báo sớm chút chứ! Ta mới phái nha dịch ra ngoài, các ngươi lại tới, phải chi tới sớm chút chẳng phải là ta khỏi tốn công như vậy rồi à!
Đúng rồi! Điều này cũng nhắc nhở Dương Cửu Lang, vội vàng nói với ông ấy: Vừa rồi nhân viên của tiền trang tới đây, nói là lão Tần đã tìm được Đại Lâm rồi, chú Hầu, nhân lúc này còn chưa đi xa, chú mau cho đội nha dịch tìm người đó về đi!
Hầu Chấn tức khắc nguýt hắn một phát, giận đến mức nghiến răng ken két, mắng cũng mắng không ra hơi, Dương Cửu Lang cũng cảm thấy hơi xấu hổ, hắn cười nịnh, vỗ lưng ông ấy: Không phải ta cũng là thấy ngài mỗi ngày trăm công nghìn việc, nghĩ chắc mình cũng có thể giải quyết nên mới không quấy rầy ngài hay sao?
Ngươi còn ít gây phiền sao! Hầu Chấn quát lớn, dùng sức chọc vào vai hắn: Ngươi to gan nhất đấy! Ngay cả chuyện giết người mà ngươi cũng làm được! May mà hắn là tội phạm tử hình! Nếu không thì ta chắc chắn phải còng ngươi lại rồi!
Dạ dạ dạ, ngài công chính liêm minh nhất.
Dương Cửu Lang gật đầu, còn vái ông ấy một cái.
Hầu Chấn cũng lười trách hắn, căn dặn một câu cuối: Lần sau tuyệt đối không được làm vậy! Biết chưa?
Biết! Biết rồi! Dương Cửu Lang đáp qua loa.
Châu Cửu Lương bước lên hỏi: Chú Hầu, có tìm ra được thứ gì có ích từ trên người hai tên đó không?
Hầu Chấn lắc đầu: Không tìm ra được gì hết, hơn nữa thân phận của chúng đến nay cũng không thể xác định được.
Dương Cửu Lang khẽ nhíu mày: Nói vậy thì tội của Vương Dụ Tôn vẫn chưa định được?
Hầu Chấn nghe hắn nói lập tức nổi giận, lúc này nguýt hắn một phát: Cái này còn không phải là trách ngươi à! Phải chi ngươi giữ lại mạng cho người ta là có khả năng bắt giam Vương Dụ Tôn đợi thẩm tra rồi!
Được được được, trách ta trách ta.
Dương Cửu Lang vẫn cười: Nhưng như vậy cũng tốt, ta vẫn muốn xem thử trong chuyện tranh cử hội trưởng thì hắn còn có thể vẽ vời giở trò đến đâu nữa!
Các ngươi đó! Đứa nào đứa nấy nghé con mới đẻ không biết sợ cọp! Hầu Chấn thở dài, xua tay bảo họ ra ngoài: Được rồi, đi hết đi, đừng ở đây làm phiền ta.
Chờ đã chú Hầu! Còn vấn đề! Dương Cửu Lang xích lại gần ông ấy, nhíu mày nói: Hai tên côn đồ kia, trong đó có một tên đã chết không rõ nguyên do trước khi chúng ta đuổi tới miếu hoang rồi, ta thấy vết thương trên người hắn không thể là do Đại Lâm làm được, ngài giúp kiểm tra một chút đi?
Cái này sao mà tra? Hầu Chấn nhếch mày: Thân phận của đám cướp đó còn chưa biết, nhưng xem ra chắc là mấy tên phạm tội hình sự nhiều lần, ta đoán là chúng lăn lộn trên đường cho nên chọc phải kẻ thù gì rồi?
Có thể là vậy…Được rồi, coi như ta chưa nói gì đi!
Dương Cửu Lang phất tay, mặc dù còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng có thể xác định người giết hắn không phải kẻ địch, cái này không có gì để lo lắng, về phần rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, chắc phải đi hỏi Quách Kỳ Lân mới biết..