Bạn đang đọc Dục Uyển – Phần Ii Full – Chương 43: The End
Hoắc Khiêm chỉ vừa nói xong, Hoắc Nghị đã lên cơn xoay xẩm, mắt hoa đầu choáng và không còn gì muốn nói.
Khi nhìn thấy cha mình có dấu hiệu đứng không vững, cả ba anh em liền chạy đến cùng đỡ lấy ông ta. Sau những trận đả kích dồn dập ông nhận được từ ba đứa con, Hoắc Nghị chỉ ước cả ba đều biến mất khỏi tầm nhìn, nên lòng tốt đó ông xin từ chối.
Một tay ông vịnh lấy bàn để giữ thân bằng, tay còn lại dùng để chứng minh ông “vẫn ổn” bằng cách xua đuổi cả ba. Hoắc Nghị lảo đảo đi ra được tới cửa, nhưng khi tay vừa chạm vào chui cửa đã ngã phịch xuống.
Câu chuyện tiếp diễn tại căn phòng của Hoắc Nghị _ba mươi phút sau.
“Lão gia! để tôi giúp ông.”
Lữ Tranh nhìn thấy Hoắc Nghị gian nan muốn ngồi dậy, nên có ý giúp. Cùng lúc, mẹ Tiêu đẩy cửa bước vào và bưng theo một tách trà sâm, bà đi đến bên giường.
“Lão gia! ông uống chút sâm cho khỏe người”
Hoắc Nghị nhận lấy tách trà từ tay của mẹ Tiêu, nhưng uống chưa vơi nửa ly đã đặt sang một bên.
“Đám bất hiếu đó đã đi chưa?”
“Ba đứa nó còn ở dưới lầu…ông đột nhiên ngất xỉu, chúng đều lo lắng nên chưa có đứa nào về” Lữ Tranh lấy khăn tay giúp ông lau nước dính trên miệng.
Hoắc Nghị tỏ ra không thoải mái, đặt người xuống và nằm lại giường.
“Chưa thấy tôi chết nên chưa yên lòng đi về đúng không… bà xuống nói tụi nó về hết đi, khi nào tôi chết…sẽ cho người báo”
“Lão gia! lão ông lại nói vậy….ông biết tụi nó không phải có ý đó, cả ba anh em nó đều rất quan tâm đến ông”
Một đứa cứng đầu luôn thích làm điều mình muốn, bỏ ngoài tai suy nghĩ của người xung quanh. Một thằng luôn kiên trì với quyết định của mình, bất chấp dư luận. Và một đứa con trai mà ông luôn tự hào, không bao giờ thất bại trước điều mình muốn.
Việc khiến cho một đứa thay đổi ý định đã là thử thách và quá khứ ông chưa bao giờ thành công. Nhưng cùng một lúc ông phải làm điều đó cho cả ba thằng con trai của mình. Đây chính là nguyên nhân gây ra cơn ngất xỉu cho Hoắc Nghị, ngay khi ông nhận ra khó khăn mình phải đối mặt.
“Lão gia! ông có thể suy nghĩ lại chuyện của Dục Uyển…mà chấp nhận…” Lữ Tranh nhẹ nhàng, tìm lời lẽ khuyên nhũ
“Ba anh em kết hôn cùng một người phụ nữ…chuyện điên rồ này bà muốn tôi phải chấp nhận thế nào?” Hoắc Nghị nằm trên giường, nghe lời nói của bà liền phản ứng mạnh, ông xoay người lại.
“Danh dự của Hoắc gia sẽ bị hủy hoại, bà bảo tôi làm sao nhìn mặt người bên ngoài….tôi không thể chấp nhận được chuyện này”
Hoắc Nghị vừa nói xong thì cánh cửa từ bên ngoài bất ngờ được đẩy mạnh vào.
“Rầm..!!”
Lữ Trị đứng trước mặt Hoắc Nghị với dáng vẻ không thể kìm chế hơn được nữa.
“Lão gia! cho dù ông không thể chấp nhận thì có thể thay đổi được gì….Dục Uyển đã sinh cho ông ba đứa cháu nội , và nó đã trở thành con dâu hợp pháp của Hoắc gia.”
Lữ Trị bước nhanh đến trước mặt của Hoắc Nghị.
“Hoắc Luật vì ai mà không muốn kết hôn, ông cho rằng những người tôi giới thiệu cho nó đều không xứng đáng..Hoắc Phi vì chuyện gì mà cả ngày đều quanh quẩn ở bệnh viện không muốn về nhà…còn Hoắc Khiêm chờ đợi trong suốt mười bảy năm.. và cả khoảng thời gian khổ cực Dục Uyển một mình chăm sóc ba đứa trẻ… không đủ để bù đắp cho cái danh dự ảo ông đang lo lắng”
“Bà…”
Mẹ Tiểu nắm lấy tay của Hoắc Nghị, bà nhìn ông.
“Lão gia! suy nghĩ của người ngoài… quan trọng hơn hạnh phúc con của chúng ta sao?”
——————–
Dưới lầu.
Đồng hồ đã chỉ thẳng 1h sáng, nhưng đại sảnh Hoắc gia vẫn còn đông đúc người, đèn thì sáng ở mọi ngỏ ngách. Không có ai có thể ngủ được sau những chuyện đã xảy ra. Hoắc Nghị sau khi tỉnh dậy đã đuổi hết tất cả xuống lầu, đặc biệt là ba anh em họ Hoắc càng không muốn gặp.
Nhìn thấy Lữ Trị từ trên lầu đi xuống, cả đám người đều bật dậy khỏi ghế và chạy nhanh đến dưới cầu thang.
“Dì! cha con thế nào?” Hoắc Phi khẩn trương chạy đến, hắn chính là người đã khiêu khích cha mình trước tiên, cảm giác ăn năn hối hận sẽ bào mòn hắn, nếu cha hắn thật sự có chuyện.
“Đã ổn định hơn rất nhiều…sau khi uống thuốc con đưa” Lữ Trị lên tiếng.
“Để con lên khám lại cho ông ấy”
Hoắc Phi vừa bước lên cầu thang, thì Lữ Trị đã ngăn hắn lại.
“Con đừng lên…và cả mấy đứa…” Lữ Trị lướt nhìn lần lượt Dục Uyển, Hoắc Khiêm, Hoắc Luật và cả Hoắc Phi trước mặt mình.
“Dù đã tỉnh lại, nhưng ông ấy không muốn gặp bất cứ ai, nhất mặt của là bốn đứa..”
“Lúc nãy con không nên kích động cha…ông ấy nhất định vẫn còn đang giận con” Hoắc Khiêm lên tiếng
Hắn cảm thấy tự trách bản thân vì hành động nóng vội nhất thời, sức khỏe của cha hắn không còn được như trước đây, sao hắn không nhận ra sớm hơn còn đả kích ông ấy.
Lữ Trị mỉm cười nhìn Hoắc Khiêm, dáng vẻ rào đoán trước sau.
“Thật ra…muốn lão gia hết giận, có một cách.”
“Là cách gì..”
——————–
“Tiểu thư! đây là phòng của cô”
“Cám ơn ông”
Sau khi dẫn Hoắc Phù đi làm quen căn phòng mới của mình, Hoắc quản gia đã đi xuống lầu. Cô chính là người được đưa đến phòng mới cuối cùng, sau hai anh em Hoắc Kiêu và Hoắc Lôi.
Hoắc Phù đóng cửa lại và ngã phịch xuống giường. Không những đêm nay và cả những ngày về sau cô đều phải sống ở đây, đó là yêu cầu của ông nội.
“Muốn cho cha các con không còn giận…chỉ có cách…ba đứa nhóc này phải ở lại đây”
Đó là lời của bà nội nhỏ, để cho ông nội hài lòng và chấp nhận mối quan hệ tứ giác của họ. cha mẹ cô đã vô tư đem ba anh em cô đi hiến tế. à không, là muốn anh em cô dọn về đây sống cùng ông bà. Thời gian là vô thời hạn.
Đây cũng xem là cơ hội để cô được gần gũi ông bà hơn, nhưng điều làm cho Hoắc Phù bận tâm suốt đêm khó ngủ, không ai khác chính là Tiểu Bạch Thỏ của cô. Cô chuyển nhà mà không có cơ hội thông báo cho hắn biết, liệu hắn có biết sẽ tìm cô ở đâu. Giờ nghĩ lại, Hoắc Phù nhận ra mình không có chút thông tin nào về hắn, ngoại trừ cô gọi hắn là Tiểu Bạch Thỏ ra.
Hắn là ai ? cô không rõ. Hắn sống ở đâu? cô không biết và ngay cả số điện thoại, cô cũng không có.
Hoắc Phù thở dài rồi lại chán nản, rồi lại thở dài và lăn lộn trên giường trước khi cô tự giày vò mình đủ mệt, để tiến thẳng vào giấc ngủ, Bạch Tổ Nghiệp là cái tên được triệu hồi nhiều nhất mặc dù lúc này cô vẫn chưa biết hắn là ai.
“Tiểu Bạch Thỏ! tôi đi rồi, anh có nhớ tôi không?”
————–
Trong lúc Tam Bảo đã nằm ổn trên giường, kéo chăn và tắt đèn đi ngủ. Thì mẹ của họ đang phải đối mặt với một rắc rối vô cùng lớn ở ngay dưới lầu.
“Lên xe!”
“…”
Khi trước mắt là ba chiếc xe sang và ba người đàn ông xuất chúng, cửa lớn rộng mở nhưng chân không thể nào nhấc bước. Nguyên nhân là gì, không ngoài cô không biết phải lựa chọn thế nào. Đây là bài toán khó mà Dục Uyển không có khả năng giải.
Cô có thể chơi trò thải đồng xu lúc này không, chắc là vô dụng, vì đồng xu chỉ có hai mặt và cô lại có đến ba sự lựa chọn.
Đi về hướng của Hoắc Khiêm, người chồng hợp pháp của cô hiện tại…
Hay tiến về phía của Hoắc Luật, mối tình đầu không thể quên trong quá khứ…
Hoặc là hắn, oan gia số một của đời cô, Hoắc Phi xa là nhớ mà gần là sinh chuyện…
Nhìn thấy Dục Uyển lúng túng không thể đưa quyết định, Hoắc Luật đành phải quyết định giúp cô. Hắn tiến về phía cô.
“Đêm nay em về với anh Khiêm…sáng mai chúng ta gặp nhau.”
Dục Uyển cảm thấy thật nhẹ nhõm vì còn có Hoắc Luật, cô không phải đưa ra sự lựa chọn lúc này. Mở đầu đã rối rắm thế này, thì những ngày tháng sau sẽ tiếp diễn thế nào.Cô không biết đàn ông năm thê bảy thiếp có sướng không, chứ cô mới chỉ có ba người đã không biết phải xử lý thế nào.
“Khiêm! anh đưa Dục Uyển về trước, còn chuyện của chúng ta vẫn chưa kết thúc” Hoắc Luật nhìn sang Hoắc Khiêm.
Dục Uyển vừa định bước vào xe, thì bất ngờ Hoắc Phi bước tới giựt ngược cô lại. Một tay chế ngực lấy eo, một tay hắn nâng cằm cô lên và cưỡng hôn một cách mãnh liệt, ngay trước mặt cả Hoắc Luật và Hoắc Khiêm. Mặc kệ có bao nhiêu người nhìn thấy, hắn chỉ muốn chứng minh một điều với hai ông anh trai của mình.
Sau khi thỏa mãn với mùi vị ngọt ngào của Dục Uyển, Hoắc Phi chậm rãi tách ra và đẩy cô về phía của Hoắc Khiêm.
“Em không quan tâm…anh và Uyển có kết hôn hay không? cô ấy vẫn là người phụ nữ của em…mãi mãi không có gì thay đổi”
Hoắc Phi xoay người đi và bước vào trong xe, hắn chính là người phóng xe rời khỏi Hoắc gia đầu tiên, tiếp theo là Hoắc Khiêm và người cuối cùng là Hoắc Luật.
Đứng trên lầu, Hoắc Nghị và ba người vợ của ông vẫn còn chưa ngủ, họ đang nhìn xuống lầu. Dõi mắt nhìn theo ba chiếc xe lần lượt rời đi, và đèn xe nhỏ dần trong tầm mắt kẻ trên cao.
“Lữ Trị! bà nói rất đúng, không có tôi… rắc rối của tụi nó cũng đủ nhiều rồi”
Hoắc Nghị nhếch miệng cười, và ôm lấy ba người phụ nữ của mình.
“….”
————————
Sáng ngày hôm sau đã có một cuộc họp mặt gia đình tại nhà riêng của Hoắc Khiêm, nguyên nhân không ngoài tờ giấy hôn thú trước mặt Hoắc Phi và Hoắc Luật. Cả hai đều có cảm giác như mình bị phản bội, khi nhìn thấy tên của Hoắc Khiêm và Dục Uyển đẹp đẽ được viết lên trên đó.
Hoắc Khiêm cầm lấy ly rượu đỏ của hắn, đi đến ban công và nhìn xuống hồ bơi dưới lầu. Khóe môi hắn nhếch lên, nhìn thấy Dục Uyển và Phi Yến đang trò chuyện bên dưới. Cô ngẩn đầu lên nhìn hắn, đáp lại là nụ cười của Hoắc Khiêm.
“Khiêm! chuyện này là sao?” Hoắc Luật giọng chất vấn vang đến ban công.
“Anh không thấy như vậy thật quá đáng, sao anh kết hôn với Dục Uyển…không nói với bọn em?” Hoắc Phi đang rất tức giận chỉ muốn xé rách tờ hôn thú trước mặt, nhưng đáng tiếc nó chỉ là bản sao có công chứng.
“Qúa đáng sao? vậy việc hai đứa tìm thấy Dục Uyển trước…có đứa nào thông báo cho anh, nếu không phải anh tự tìm đến, hai đứa em tính khi nào cho anh biết”
Trước lời lẽ chất vấn ngược của Hoắc Khiêm, thì Hoắc Phi và Hoắc Luật đều ngơ ngác nhìn nhau.
“Lúc đó…anh không có nói với Khiêm sao?” Hoắc Phi quay sang nhìn Hoắc Luật, lên tiếng
“Không! vì anh nghĩ là em đã nói.. nên không có nói”
Vì cả hai đều cho rằng người kia đã nói, nên cuối cùng Hoắc Khiêm vẫn không biết gì hết. Nhưng nếu đem hai việc làm đặt lên bàn cân so sánh, thì hành động thiếu sót của Hoắc Luật và Hoắc Phi, làm sao có thể sánh được với màn trả đũa này của Hoắc Khiêm, đủ thâm đủ độc xứng đáng trở thành anh cả của gia đình.
“Anh chưa từng nghĩ sẽ độc chiếm Dục Uyển?”
Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, xoay người lại nhìn hai đứa em trai của mình
“Cô ấy là của ba anh em chúng ta…anh đã cho người sắp xếp phòng cho hai chú, có thể dọn đến bất cứ lúc nào, còn một chuyện nữa…anh muốn cho hai chú biết…Dục Uyển đang mang thai”
Dể thấy nhất chính là vẻ mặt đố kỵ và thái độ không hòa nhã của Hoắc Phi, sau khi nghe tin Dục Uyển mang thai từ miệng Hoắc Khiêm. Với hắn đây chính là hành động diệu võ dương oai. Có gì lợi hại mà khoe khoang, nếu cho hắn một tháng ở cạnh Dục Uyển, hắn cũng có khả năng khiến cô mang thai như người ta.
“Uyển đã mang thai hơn hai tháng..”
Hai tháng thì sao chứ…Khiêm nghĩ hắn sẽ thích thú khi nghe chuyện này, nhưng mà…
“Hơn hai tháng..”
Cả Hoắc Luật và Hoắc Phi đều kinh ngạc và đồng thanh lên tiếng.
“Phải! một trong hai chú…chính là cha của đứa trẻ đang trong bụng của Uyển..”
———————
Ở dưới lầu_cạnh hồ bơi
Dục Uyển và Phi Yến đang trò chuyện vui vẻ. Thỉnh thoảng cô vẫn lướt nhìn lên lầu. Cô biết mình có chút tham lam khi muốn có cả ba người đàn ông, nhưng rời bỏ bất kì ai trong số họ cô cũng không đành lòng.
“Cậu và Tề Hạo thế nào?” Dục Uyển lên tiếng hỏi
“Mình và Tề Hạo…”
Từ sau khi biết mình có một đứa con trai, Tề Hạo như trở thành một người cha thập toàn đại bổ. Chỉ vì muốn Hoắc Huân bỏ họ Hoắc theo họ Tề, mà hắn cả ngày bám dính lấy thằng bé, làm đủ mọi thứ từ trên trời dưới đất. Đến mức mà Hoắc Huân phát sợ không dám về nhà, còn Tề Hạo thì cả ngày bị ám ảnh con trai ghét mình mà làm phiền cô bằng những câu hỏi ngu xuẩn.
Nhưng đó lại là hạnh phúc mà cô khao khát nhiều năm. Phi Yến rất hài lòng niềm vui hiện tại của mình.
“Tề Hạo đã cầu hôn mình…tuần sau bọn mình sẽ kết hôn” Phi Yến mỉm cười hạnh phúc, cô giơ bàn tay của mình lên, dưới ánh nắng chiếc nhẫn đẹp trên tay đang phát sáng lấp lánh viên kim cương.
“Thật sao…chúc mừng cậu…Phi Yến..thật quá tốt”
Dục Uyển có thể nhìn ra sự hạnh phúc đang ngập tràn trên mặt của Phi Yến. Tận sâu bên trong trong , cô thấy vui cho hạnh phúc của Phi Yến.
“Dục Uyển! mình cũng chúc mừng cậu có thể thâu tóm cả ba anh em họ…cuộc sống của cậu mới khiến cho mọi cô gái ngưỡng mộ.”
“Nếu như Lý Nhã có thể ở đây với chúng ta…cậu ấy nhất định sẽ vui mừng cho hạnh phúc của cậu và mình” Niềm vui trên mặt của Phi Yến bị vơi đi, khi nhớ đến người bạn thân.
“Cậu nghĩ Lý Nhã có thể tỉnh lại?”
“Lý Nhã đã hôn mê gần ba năm…mình hy vọng kì tích sẽ xuất hiện” Dục Uyển lên tiếng.
—————————–
Đêm nay có thể xem là đêm tân hôn đầu tiên của cô và ba anh em họ sẽ trải qua. Tim cô đập nhanh và hồi hộp hơn bao giờ hết. Cô không có khả năng khiến nó nhẹ nhàng hơn, cứ nghĩ đến việc ba anh em họ đang ngồi như tượng ở trên giường chờ cô, Dục Uyển chỉ muốn ở mãi trong phòng tắm.
Nhưng khi cô bước ra thì mọi thứ lại ngoài tưởng tượng. Hoắc Khiêm vẫn còn đang cặm cụi trước bàn làm việc, bỏ lơ sự có mặt của cô. Thần thái không thể đùa của Nhất ca lúc này, khiến cho cô không dám đến gần hắn.
Hoắc Phi và Hoắc Luật thì đã đắp sẵn chăn trên giường. Cả hai anh em họ đều nằm ở hại bên mép giường, điều đó có nghĩa là chỗ ngủ của cô được xác định là nằm ở giữa họ. Dục Uyển trèo lên giường và chui vào trong chăn.
Thời gian trôi qua tích tắc, tiếng kim đồng hồ trở nên rõ ràng đến từng nhịp. Có người lại trằn trọc khó ở đến không ngủ được.
Cô thật sự không hiểu nổi ba anh em họ muốn gì, lúc trước cô vùng vẫy thoát thân thì vồ dập tấn công như hổ báo, còn bây giờ cô nằm yên trên giường không ai muốn động vào. Đây chính là sở thích quái gở của tất cả bọn đàn ông trên đời sao.
Không phải cô đang mong chờ họ làm chuyện gì, nhưng không phủ nhận, cô đang cảm thấy bị xúc phạm, gần ba mươi phút trôi qua, ngay cả cái tay của cô họ còn chưa có chạm vào.
Thật ra không phải chỉ có Dục Uyển khó ở trong người, mà Hoắc Phi cũng toàn thân bức rứt, kiềm chế rất khổ sở. Nhưng chỉ cần hắn giơ tay ra muốn ôm lấy cô thì …
“Ực..ực…”
Cứ như chuông báo động cứ vang lên khắp phòng. Hoắc Khiêm và Hoắc Luật thay phiên nhau cảnh cáo hắn, Hoắc Phi buộc phải thu cái tay không an phận của mình về. Hắn hiểu mà..
Bởi vì anh em họ đã lỡ mất một lần, không được chăm sóc Dục Uyển lúc cô mang thai. Cho nên lần mang thai thứ hai này của cô, bọn họ muốn bù đắp gấp đôi, thập chí là gấp ba gấp bốn.
Quy tắc đầu tiên là không ai được phép kích động, kích thích Dục Uyển từ đây cho tới lúc cô sinh ra đứa nhỏ, đi kèm là những điều lệ nho nhỏ là hạn chế những hành động thân mật, vì cả ba đều biết khả năng kiềm chế trước Dục Uyển tương đối thấp.
Nhưng để rồi xem, còn ít nhất là bảy tháng nữa, liệu họ có thể tuân thủ nguyên tắc này cho tới lúc Dục Uyển sinh. Và ai sẽ là người phạm luật đầu tiên…
——————–
Bệnh viện GOK_Dãy phòng vip.
Tận tầng cao nhất ở bênh viện nơi số lượng phòng có hạn và không phải ai cũng có khả năng book một phòng ở tại đây. Đặc biệt là từ khi phu nhân của Bạch bang đăng kí nhập tịch tại đây, thì dãy phòng này đã không còn tiếp bất kì một vị khách nào khác.
“Thiếu gia! cậu lại đến…lão gia cũng chỉ vừa mới rời khỏi đây.”
“Tôi biết rồi”
Nhìn thấy Bạch Tổ Nghiệp đi tới, đám cận vệ canh giữ ngoài cửa liền cúi đầu chào, mở cửa ra và cho hắn biết, trước hắn, cha hắn cũng đã đến thăm phu nhân.
Thật ra Bạch Tổ Nghiệp đã nhìn thấy cha hắn ở dưới lầu, ngồi trong xe là một người phụ nữ đang chờ ông ta. Bên cạnh cha hắn lúc nào không thiếu phụ nữ, hắn không nghi ngờ tình yêu cha hắn giành cho mẹ hắn nhưng hắn vẫn không thoải mái khi ông ta dùng những phụ nữ khác giải quyết nhu cầu và giữ họ bên cạnh, sau những chuyện đã xảy ra với mẹ hắn.
Bạch Tổ Nghiệp cúi người xuống hôn lên trán của người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình.
“Mẹ! con đến rồi”
Lý Nhã dù đã chạm ngõ bốn mươi nhưng nhìn cô vẫn như thiếu nữ đôi mươi, vị thần thanh xuân dường như đã bỏ quên, rất nhiều năm đã không ghé hỏi thăm tuổi tác của Lý Nhã. Nên trông cô vẫn còn được vẻ mặt thanh thuần như thiên sứ trước đây, như một nàng cô chúa ngủ trong rừng, với mái tóc uốn xoăn và bộ đầm trắng tinh khiết. Hơn là một bà cô bị tai nạn xe hôn mê và sống đời thực vật.
Bạch Tổ Nghiệp kéo ghế ra và cầm quyển truyện cổ Hy Lạp trên bàn lên. Trước đây, lúc tai nạn xe còn chưa xảy ra. Mỗi tối trước khi đi ngủ, mẹ hắn đều sẽ cầm quyển truyện này, nằm bên cạnh và đọc truyện cho anh em hắn nghe cho tới lúc họ ngủ. Giờ đây đổi ngược lại, mỗi tối hắn vào phòng bệnh để đọc truyện cho mẹ nghe.
Hắn luôn ôm hy vọng sẽ có một ngày, mẹ hắn vì không chịu được giọng đọc khó nghe của hắn hoặc bà cảm thấy nhàm chán, trước những câu truyện hắn kể đi kể lại suốt ba năm mà tỉnh dậy.
“Tối qua chúng ta đọc tới đoạn nào…mẹ có nhớ không…hình như là đoạn hoàng hậu Alcestis xin được chết thay cho nhà vua Admetus thì phải.”
Bạch Tổ Nghiệp mở quyển truyện cổ cũ kỹ, mà hắn đã lật suốt nhiều năm, những trang sách đã gần như nhào nát.
“Sau khi các nữ thần Định Mệnh đưa ra điều kiện cho Thần Apollo, thì tất cả thành viên trong hoàng tộc và thần dân cả nước không ai đủ dũng khí để đổi mạng cho vua Admetus, chỉ có hoàn hậu Alcestis vì tình yêu giành cho người chồng đáng kính…đã chấp nhận đổi lấy sinh mệnh của mình để chồng được sống..sau khi nhà vua Admetus qua khỏi cơn nguy kịch, phải đau khổ khi nhìn thấy người vợ của mình phải ra đi, trước lúc hoàng hậu Alcestis nhắm mắt, vua Admetus đã lập một lời thề độc, cả đời này chỉ yêu duy nhất hoàng hậu Alcestis và không bao giờ trao trái tim mình cho một người phụ nữ khác…….”
Trăng đã lên ngoài cửa sổ, mây đen bao phủ cả bầu trờ. Giọng đọc của Bạch Tổ Nghiệp vẫn còn đang vang ra. Hai gã cận vệ bên ngoài bắt đầu gật gù cái đầu đánh đu theo giấc ngủ, khi khi âm thanh tiếng cửa đẩy ra, sự tỉnh táo mới quay về.
“Thiếu gia! sắc mặt cậu không được tốt…có cần tôi gọi bác sĩ đến”
“Tôi không sao.”
Nhìn thấy Bạch Tổ Nghiệp lảo đảo bước ra từ phòng bệnh, mắt lờ đờ, mặt đỏ bừng và đẫm ướt mồ hôi. Đám cận vệ để xúm xích quan tâm hắn. Nhưng Bạch Tổ Nghiệp biết, bệnh của hắn dù có bác sĩ cũng chẩn không ra. Bọn họ đều cho rằng hắn đã dùng thuốc kích dục quá liều như vài tên lang băm mà hắn gọi đến vài ngày gần đây.
Chỉ cần ném vài người phụ nữ lên giường là mọi chuyện sẽ kết thúc, nổi khổ của hắn không cần thuốc bệnh của hắn cũng sẽ khỏi. Nhưng Bạch Tổ Nghiệp không bao giờ chấp nhận chuyện đó xảy ra, hắn thà để mình chịu tra tấn cũng không muốn như cha hắn, cùng người mình không yêu làm cái trò xác thịt.
Hắn chỉ cần ngửi thấy mùi hương đó thì sẽ không sao…
Bạch Tổ Nghiệp gần như là không thể trụ được hơn, khi vào đến thang máy, cả người đổ gục và ngồi phịch xuống sàn.
“Lưu manh! cô đang ở đâu?”
———— HẾT PHẦN 1————-
Thứ bảy, ngày 11 tháng 5, 19
.
.
.
.
.
.
.
.
.
………..CÒN TIẾP…………….
Phần 2 sẽ viết về cặp Bạch Ngạn Tổ- Lý Nhã, và Phù-Nghiệp.
Nhưng có thể năm sau chị mới viết lại. Chị sẽ viết tiếp Hách San và ĐTQ trong năm nay.