Bạn đang đọc Dục Uyển – Phần Ii Full – Chương 42: Có Khách Viếng (kết)
“Boang..ng..!!!”
“Keng..ng..!!!”
Hoắc Lôi vừa dừng lại chiếc xe môtô và cởi nón bảo hiểm ra. Thì âm thanh nồi chao đang đấu đá nhau, từ nhà bếp đã bay đến cửa và vọng đến tai hắn.
Hoắc Lôi nhấc chân bước vào trong, đôi mày đậm hơi chao lại, một sự khó hiểu đang lan rộng trên mặt.
Đi nhẹ, nói khẻ, không ồn ào là ba quy tắc cơ bản mà tất cả người làm trong ngôi biệt thự phải nắm bắt đầu tiên, khi đặt chân đến đây. Vì nó xuất phát từ nhu cầu cấp thiết của chủ nhân ngôi biệt thự, là sự yên tĩnh tuyệt đối.
Cho nên người làm trong nhà đều rất cẩn thận, những tiếng động vang dội như vừa rồi, luôn hạn chế phát ra, vượt ngoài khuôn khổ cho phép trong ngôi biệt thự. Đặc biệt là lúc về đêm, khi Hoắc tổng đang có mặt ở nhà.
“Choang..ng..!!!”
“Choang..ng..!!”
Tiếp bước bậc tiền nhân đi trước, là tiếng bát đĩa lớn nhỏ đang thi nhau chạm sàn. Âm thanh của sự vụng về từ trong bếp, cứ không báo trước lần lượt phát ra.
“Keng..ng..!!”
Lại không biết tiếng vừa rời là cái gì vừa rơi xuống. Hoắc Lôi từng bước đi vào trong đại sảnh, nhưng trước mắt hắn là sự vắng vẻ, không người.
Hắn biết cha hắn thích sự tĩnh lặng, nhưng tất cả người làm cùng lặng mất tâm hơi là hắn chưa từng nhìn thấy, từ khi dọn về đây sống. Chuyện này thật rất kì lạ, lạ hơn chính là giọng nói đang phát ra trong bếp.
“Nên cho đậu phụ hay là rong biển vào trước?”
Cảnh tưởng Hoắc Lôi nhìn thấy khi bước vào bếp, là dáng vẻ vụng về của cha hắn đang loay hoay rước màn hình laptop với cái xẻng nấu ăn trên tay, hai hàng mày rậm đang căng ra, vẻ mặt không ngoài sự nghiêm túc và căng thẳng.
Một bên là tiếng nước dùng sôi sùng sục trong nồi, một bên là cha hắn, mắt nhìn phân vân giữa hai dĩa đậu phụ và rong biển. Và trên tay đang cầm cái xẻng, mà hắn thật sự không biết công dụng của cái xẻng trong việc nấu canh là dùng để gì. Hoặc là để thể hiện sự nghiệp dư của cha hắn.
Cùng lúc là tiếng nói trong trẻo dể nghe của cô bếp trưởng trong clip, đang hướng dẫn cách nấu canh nghêu đâu phụ và rong biển. Một trong số ít món canh mà hắn rất thích.
Từ lúc hai cha con gặp lại nhau, Hoắc Lôi đã quen nhìn thấy một Hoắc tổng, lạnh lùng ít nói với dáng vẻ chỉnh chu trong bộ vest như một ông chú hoàn hảo. Vì vậy, khi nhìn cha hắn cởi bỏ chiếc áo vest ra, xoắn tay áo sơ mi lên và khoác vào chiếc tạp dề. Hắn có cảm giác rất lạ lẫm, nhưng sự lạ lẫm này không khiến cho hình tượng cha hắn trong lòng có phần hạ thấp, ngược lại hắn có cảm giác khá ấm áp.
Không ngoài tâm trạng chung của rất nhiều người cha, Hoắc Luật muốn làm mọi thứ cho con trai mình. Và sự thiếu sót mười bảy năm, khiến hắn muốn được làm và bù đắp nhiều hơn.
Nhưng Hoắc Luật không hiểu là do Hoắc Lôi quá lạnh lùng, hay là quá hiểu chuyện, mà thằng nhóc đó không đòi hỏi bất kì yêu cầu nào từ hắn. Vì khoảng cách mười bảy năm quá dài, khiến cha con họ vẫn còn điều lạ lẫm.
Và cả hai cha con đều thuộc típ người giống nhau, nghe xuôi tai là kiệm lời, còn nói chướng tai là lạnh lùng khó gần. Tưởng tượng xem, khi hai con người đó được xếp chung ngồi cùng một bàn ăn. Chuyện gì sẽ xảy ra.
Cha! ăn cơm…”
Ừa..”
“Hoắc Lôi! sáng nay…”
“Con ăn xong”
“Uh”
“Con về phòng”
“Ngủ ngon”
Chính là không chuyện gì thú vị xảy ra, vì tất cả cuộc đàm thoại giữa họ đều không vượt quá một câu năm chữ.
Nhưng tâm trạng muốn được làm gì đó cho con trai mình, cứ ngày qua ngày lớn dần trong suy nghĩ của Hoắc Luật. Thế nên, hắn đã cho tất cả người làm trong nhà nghỉ phép sớm, và hắn sẽ là đảm trách công việc nấu bếp, lo phần ăn tối cho hai cha con.
“OK…cho rong biển vào trước”
Có vẻ cha hắn đã quyết định được nên cho cái nào vào trước. Hoắc Lôi nhếch miệng cười, rồi xoay người đi lên lầu, tắm rửa thay quần áo và chờ người gõ cửa.
Hoắc Lôi đã chuẩn bị tin thần trước khi ngồi vào bàn ăn, là món canh nghêu rong biển do cha hắn nấu có thể sẽ khó nuốt, nhưng sự thật lại ngoài sự tưởng tượng. Ngay cả mẹ hắn cũng không thể nấu ngon hơn. Với một người mới học nấu canh nghêu thì cha hắn đúng là có năng khiếu làm bếp.
Mặc dù vẫn không thể thoát khỏi lời nguyền trên bàn ăn, một câu năm chữ của cha con họ Hoắc, nhưng bữa ăn đêm nay lại kéo dài hơn bình thường. Ít nhất là cho tới khi không còn gì trong nồi canh nghêu thì cha con họ mới cùng nhau rời bàn ăn.
Lúc hai cha con ngồi ăn chung, Hoắc Lôi có nhìn thấy vết bỏng đỏ trên tay cha hắn, dù đã muộn nhưng vẫn nên làm. Nên sau khi ăn tối xong, Hoắc Lôi nhờ người làm tìm giúp lọ thuốc trị phỏng và mang đến phòng cha mình.
Nhưng khi đến phòng thì đèn sáng, cửa mở nhưng Hoắc Luật lại không có trong phòng. Rèm cửa sổ lay động theo hướng gió, âm thanh tiếng kèn harmonica phảng phất trong màn đêm. Bên dưới hồ bơi, là bóng dáng người đàn ông với chiếc ao sơ mi trắng,ngồi bên hồ cùng chiếc kèn harmonica trên môi.
“Bốp..bốp..!!!”
Khi chiếc kèn rời khỏi môi của Hoắc Luật, kết thúc những giai điệu say đắm lòng người là tràn pháo tay từ phía sau vang đến.
Hoắc Lôi bước tới và ngồi xuống bên cạnh cha hắn.
“Con có muốn uống một ly?” Hoắc Luật nâng bình rượu van đỏ bên cạnh hồ lên, và đổ vào ly đưa cho Hoắc Lôi.
“Cha cũng biết thổi kèn harmonica?” Hoắc Lôi nhận lấy ly rượu từ tay cha hắn, nhưng vẫn cầm trên tay và mỉm cười
“Sao con lại cười”
“Không…đột nhiên con nghĩ đến một chuyện”
Hoắc Luật nhìn sang, nhận thấy con trai đang mỉm cười một cách khó hiểu, gây cho hắn sự tò mò.
“Bản nhạc vừa nãy….con thường nghe mẹ thổi, mẹ nói…là do mẹ tự sáng tác độc nhất vô nhị, nhưng có thể là không phải” Hắn cầm ly rượu lên uống cạn
Hoắc Luật cầm chai rượu lên uống một hơi. Hai cha con cùng nhìn nhau rồi lại tự mỉm cười.
“Là cha dạy cho cô ấy”
Thật ra Hoắc Lôi từ lâu đã có nghi hoặc, một người không có chút tế bào âm nhạc nào trong người có thể viết ra được một bản nhạc đặc sắc như vậy, thì không thể nào là mẹ của hắn.
Thật xấu hổ, thật ra Dục Uyển cũng không muốn trơ trẽn như vậy, giành cái quyền tác giả với Hoắc Luật.
Nhưng nổi khổ của một bà mẹ khi xung quanh là ba đứa con thiên tài, học nhanh hơn người, cái gì cũng giỏi. Là mẹ cô vẫn có tự tôn của mình, không cho phép mình lép vế, chí ít cũng phải cho chúng hiểu, chúng lợi hại như vậy là di truyền từ cô, không liên quan đến bất cứ ai.
“Cô ấy thổi có hay không?” Hoắc Luật đặt bình rượu xuống, hắn nhếch môi cười rồi quay sang nhìn Hoắc Lôi
“Hơi khó nghe” Hoắc Lôi cũng rất thành thật trả lời.
“Cha cũng đoán ra”
Lời nguyền một câu năm chữ của hai cha con đã được hóa giải nhờ cây kèn harmonica. Dưới ánh trăng, bên cạnh hồ hai cha con Hoắc Luật và Hoắc Lôi đã có cuộc trò chuyện vui vẻ, và cả những trận cười thoải mái. Nội dung cuộc nói chuyện đều xoay quanh những tính xấu và khuyết điểm của Dục Uyển.
Khi hai cha con Hoắc Luật bước vào nhà trong, thì họ cùng lúc nhìn thấy một chiếc xe hơi đang đậu trước cửa lớn. Người làm trong nhà vội vã chạy ra, định là sẽ ra hồ bơi tìm kiếm cha con hắn, nhưng lão còn chưa ra đến nơi, thì Hoắc Luật đã vào đến.
“Ông chủ! chúng ta có khách”
“Giờ này còn có khách đến sao? là ai…
Hoắc Luật vừa lên tiếng, thì từ trong nhà một ông lão với bộ âu phục bước ra, tay cầm cây gậy đứng trước mặt hắn.
“Nhị thiếu gia! là lão…”
Hoắc Luật gấp gáp bước thêm vài bước, đến trước mặt Hoắc quản gia.
“Hoắc quản gia! khuya như vậy rồi ông còn đến đây…có phải nhà lớn xảy ra chuyện?”
“Nhị thiếu gia! không phải lo lắng…lão gia và các vị phu nhân đều bình an, lão gia chỉ muốn gặp cậu và…” Hoắc quản gia dừng lại, rồi nhìn sang Hoắc Lôi, khiến lão phải thẩn thờ sửng sốt vài giây, chính vì quá giống.
“Và cả tiểu thiếu gia…”
Hoắc Luật không có ý định che giấu sự có mặt của Hoắc Lôi, chỉ là chưa tìm ra được thời điểm thích hợp, còn cả Dục Uyển. Hắn muốn làm rõ quan hệ giữa họ, trước khi mang Hoắc Lôi về ra mắt nhà lớn.
Nửa đêm, cha hắn vẫn cử Hoắc quản gia đến đây, đủ hiểu ông ấy đang nóng lòng không thể chờ đợi, nên hắn không thể có lý do để khước từ.
“Nhị thiếu gia! tôi ra xe chờ cậu…” Hoắc quản gia vừa chống gậy ra xe, thì đột nhiên dừng lại nhớ đến vẫn còn chuyện chưa chia sẻ với Hoắc Luật.
“A…còn một chuyện, tôi nghĩ cậu sẽ quan tâm….Dục Uyển tiểu thư cũng đang ở nhà lớn”
Hoắc quản gia dùng lại chiêu cũ đã sử dụng với Hoắc Phi nửa tiếng trước, dù là cũ nhưng nó vẫn có công hiệu với anh em nhà này. Bằng chứng khi lão chỉ vừa mới mở cửa, thì ở phía sau, hai cha con Hoắc Luật đã khởi động xe và chạy vụt qua trước xe của lão.
—————-
Đại sảnh- nhà lớn Hoắc gia
Bầu không khí âm u căng thẳng đang phủ giăng từ mọi ngóc ngách ở đại sảnh. Tam bảo như ba bức tượng được đặt cạnh nhau trên sofa, lưng thẳng, mắt nhìn phía trước, tay chân không thể động đậy.
Và xung quanh họ là mấy chục người hầu của Hoắc gia, từ nhà trước đến nhà sau, đều là những cựu thành niên lâu năm…
“Cậu nhóc đeo kính đó…thật quá giống, giống đại thiếu gia lúc trẻ như tạc”
“Tôi thấy cậu nhóc kia mới giống nhất, so với nhị thiếu như một khuôn đúc ra.”
“Cô gái kia …rất giống Dục Uyển tiểu thư?”
“Không phải..tôi thấy có nhiều nét giống Tam thiếu gia hơn”
Mỗi người góp một ý, tổng hợp của mấy chục người gom góp lại đủ nhấn chìm cả Tam Bảo. Lâu rồi, ngôi biệt thự này mới náo nhiệt như vậy, sự xuất hiện tươi trẻ của Tam Bao đã khiến cho ngôi biệt thự lão thành nên phần sinh khí.
Tam Bảo cũng không ngờ ba anh em họ lại được ái mộ như vậy, vừa bước qua cửa, thì mấy ông cô bà chú này đều bám dính họ như sam. Hết người này bưng trà, đến người kia chạy ra rót nước trà, người khác lại mang tách đi đổi. Thật ra công việc có thể kết hợp một người làm, nhưng họ vẫn muốn chia ra làm, để có cớ mà xuất hiện ở phòng khách.
“Anh…mình còn phải ngồi như vậy tới khi nào nữa? em muốn đi vệ sinh” Hoắc Phù gượng cười gượng nói
“Em muốn đi vệ sinh” Hoắc Lôi vừa có ý định chỉ nhấc người, thì Hoắc Kiêu lại ghì xuống.
“Anh cũng muốn..nhưng hai đứa ráng nhịn đi” Hoắc Kiêu cũng gượng hết cỡ, thể hiện bản thân thật là hoàn hảo trước mặt hai bậc trưởng bối đáng kính trước mặt.
Lữ Tranh và Lữ Trị thì như hai nhà trinh thám hiểm nghiêm túc, như phát hiện ra được vật báu không thể rời khỏi ba vật đang nghiên cứu, một người chậm rãi di chuyển đôi mắt từ trên xuống dưới, một người lướt ngược từ dưới lên.
“Thật quá giống…”
“Giống quá…không có điểm nào sai lệch”
Cả hai đều cười không ngậm được miệng vì quá vui mừng, dù đã yên vị trên ghế ngồi nhưng cảm xúc cứ lâng lâng cứ ngập tràn trước ngực. Suốt mười mấy năm nay, mỗi ngày họ đều hối thúc ba anh em họ Hoắc mau chóng kết hôn, sinh cháu cho họ bồng. Nhưng không ngờ cháu đã lớn thế này rồi, qua vài năm nữa có thể bồng được cả chắt luôn.
“Ba đứa có đói không? để bà nói họ mang điểm tâm ra” Lữ Tranh nói
“Dạ không” Hoắc Kiêu lắc đầu.
“Vậy có muốn uống gì, để bà nói họ mang ra” Lữ Trị nói
“Dạ không” Hoắc Lôi lắc đầu
“Vậy.. sau này ba đứa ở đây luôn có được không?” Lữ Tranh nói
“Sao….” Hoắc Phù hoảng hốt phản ứng.
——————
“Sao…”
Dưới lầu Ba Tam đã được chị em họ Lữ tiếp đãi nồng nhiệt, thì ở trên lầu Dục Uyển và Tiêu Tường đã có cảnh tượng tương phùng cảm động, hai mẹ con bùi ngùi xúc động với những cái ôm thắm thiết và những giọt nước mắt ướt đẫm mi trong suốt phút giây đoàn tụ.
“Con và Hoắc Khiêm đã kết hôn..” Tiêu Tường kinh ngạc đến mức đẩy mình dậy khỏi giường.
“Dạ phải…”
Dục Uyển giúp Tiêu Tường kê thêm một cái gối dưới lưng, để bà ngồi thêm thoải mái. Cô hiểu sự ngạc nhiên của mẹ mình, đối với nhiều người chuyện này khó mà tiếp nhận. Ngay cả cô cũng rất muốn tin, đó chỉ là một chuyện đùa. Chí ít, bây giờ đầu cô sẽ không phải nổ tung vì bí lối.
“Con ngốc này! quan hệ giữa con và anh em họ chưa đủ rối sao? con còn kết hôn với Hoắc Khiêm…Hoắc Luật và Hoắc Phi, con tính thế nào với hai anh em họ?”
“Con cũng không biết…”
Dục Uyển thở dài rồi ngồi phịch xuống giường. Nếu mẹ cô mà biết người chủ đông cầu hôn Hoắc Khiêm chắc còn bất ngờ hơn. Cô cần mặt mũi nên phải giữ sự xấu hổ đó cho riêng mình.
Vừa nãy gặp lại Phi và Luật ở cửa lớn, cô đã không biết phải hành xử thế nào cho phải. May mắn là ba Nghị đã kéo anh em họ vào thư phòng họp nội bộ. Nhưng sớm muộn cô cũng phải đối mặt với chuyện này.
“Nếu con đã lựa chọn rồi thì hãy sống cho thật tốt…sau này cũng nên giữ khoảng cách với Hoắc Luật và Hoắc Phi, quan hệ của ba người giờ đã khác trước”
“Nhưng nếu con làm không được?”
“Con vừa nói gì…”
———————
“Con vừa nói gì? cái thằng không hiểu chuyện….có phải lâu rồi cha không cho mày ăn gậy nên hồ đồ ?”
Hoắc Nghị giận đến run người, ông bật người dậy khỏi ghế, nhìn ngó xung quanh vẫn không thấy cây gậy của mình đâu, nếu có nhất định sẽ gián xuống người của tên xấc xược trước mặt.
“Cha! đã là thời đại nào rồi…sao vẫn giữ mãi cái suy nghĩ cổ hủ đó, một người đàn ông có thể có ba vợ, thì tại sao một người phụ nữ không thể có ba chồng…hơn nữa, bọn con lại là anh em ruột, không phải lại càng gắng kết…thân lại càng thân”
Trong khi Hoắc Phi hoàn toàn trôi chảy, lời dõng dạt thốt ra thì Hoắc Nghị đang nghẹn họng, lời nói ra lắp bắp, ngoài ra ông còn đang có xu hướng máu chảy ngược, mặt đỏ bừng bừng. Trong ba đứa con trai của ông, thì chỉ có Hoắc Phi là có đủ năng lực này.
“Mày…mày…Hoắc…Hoắc quản gia..gậy của tôi đâu…hôm nay tôi phải đập chết cái thằng quỷ này…” Hoắc Nghị giận đến bộc phát hết âm lượng, hét cả dưới lầu đều nghe hết.
“Cha! anh em thuận hòa…biết yêu thương lẫn chia sẻ…không phải là điều cha luôn dạy ba anh em từ nhỏ” Hoắc Phi lại nói tiếp bổ sung thêm vào đạo lý anh em mà hắn tự hào.
“Trời ơi! Đầu tôi…” Hoắc Nghị nghe xong choáng váng, ôm đầu muốn ngã tại chỗ.
“Hoắc quản gia…gậy của tôi đâu…Hoắc quản gia…”
Nhưng Hoắc quản gia lại tận dụng lợi thế lãng tai của mình vừa được bác sĩ cấp giấy phép hoạt động từ hôm qua, để phớt lời yêu cầu này của Hoắc Nghị. Vì vậy mà Hoắc Nghị chờ mãi vẫn không có người mang gậy vào. Cơn giận cũng nguội dần khi Hoắc Phi được Hoắc Khiêm ngăn lại, thôi chọc tức ông.
Hoắc Nghị hạ cơn giận xuống, và từ từ ngồi lại ghế. Trao đổi mới vài câu, nhưng ông đã hiểu ra không thể nào sống thọ được nếu còn tiếp tục nói chuyện với Hoắc Phi, và ông còn muốn dùng số năm ngắn ngủi cuối đời đó cùng ba bà vợ ngắm hoàng hôn, chơi mạt chược mỗi ngày.
“Khiêm…Luật! cha muốn nghe suy nghĩ của cả hai…cũng giống như thằng nghịch tử này sao?”
Ông đảo mắt nhìn sang Hoắc Khiêm và Hoắc Luật. Nhưng có lẽ phản ứng của họ chưa đủ nhanh, khiến cho Hoắc Phi nóng lòng muốn biết đáp án manh động, hắn đẩy mạnh Hoắc Luật lên trước.
“Luật! con cũng đồng ý?”
“Cha! con đã bỏ lỡ Uyển một đời, nên không muốn bản thân phải nuối tiếc thêm… chỉ cần cô ấy chấp nhận lại con, con không quan tâm người bên ngoài nghĩ thế nào …con sẽ bất chấp mà được ở cạnh cô ấy”
Lời của Hoắc Luật đã gián tiếp thừa nhận, hắn đồng tình với suy nghĩ của Hoắc Phi
“Khiêm! còn con thì sao?”
“Cha! con và Uyển đã đăng kí kết hôn”
———— hết chương 39————
Thứ ba, 30 tháng 4, 19
P/S: cáo lỗi đã lỡ hẹn với mọi người, chị sẽ cố gắng kết thúc truyện trước lễ quốc tế thiếu nhi. Dự là 42 chương, nhưng có lẽ sẽ kết thúc sớm hơn. Thân mến.