Dục Uyển - Phần Ii Full

Chương 36: Tam Bảo (2)


Bạn đang đọc Dục Uyển – Phần Ii Full – Chương 36: Tam Bảo (2)

Bên ngoài cửa sổ trăng sáng lên cao, những ánh sao cũng đang tìm về vị trí của mình trên bầu trời đêm. Làn gió mát nhẹ đưa đẩy như ru ngủ chàng thiếu niên ngồi trên bục cửa sổ.

Mái tóc phiêu động theo cơn gió mát, hiện rõ nửa gương mặt bạch ngọc như vầng sáng trên cao. Mí mắt khép hờ, vẻ đẹp của hàng lông mi đen cong vuốt, thẳng tắp xuống chiếc mũi cao kiêu hãnh, là làn môi mỏng khẻ cong. Tổng thể, khi nhìn vào góc nghiêng thần thánh này của hắn, không ai muốn thu về tầm mắt.

Đó là lý do mà nhiều người ra vào phòng của Tổ nhi, với lý do mang trái cây vào cho tiểu thư. Nhưng khi trên bàn đã chất đầy những dĩa trái cây, thì cái lý do duy nhất đó không thể tái sử dụng lại. 

Với những ai biết thưởng thức cái đẹp thì sẽ nhận ra, dáng vẻ khi ngủ của Hoắc Lôi chính là mĩ cảnh, nhìn mãi không chán. Nhưng có kẻ lựa chọ nhìn vào đồng hồ cứng ngắt treo tường, đếm từng giây đến mỏi mòn hai mắt, cũng không nhìn đến Hoắc Lôi.

Chính là người đã ở chung phòng với hắn hơn hai tiếng đồng hồ. Bạch Tổ nhi, chị “đại” của Bạch gia. 

Nếu với đứa con trai duy nhất của mình, Bạch Ngạn Tổ đau đầu vì không biết thẳng hay cong, thì với đứa con gái bảo bối này, hắn cũng rối não không kém. Nếu như Tổ Nhi sinh ra là con trai thì quá tốt, Bạch Ngạn Tổ có thêm một kẻ đồng đạo cùng chí hướng, nhưng lại là con gái mới nghiệt. 

Cả ngày chỉ muốn tập quyền đấu súng, đến người lúc nào cũng nhếch nhác mồ hôi, mà mở miệng ra là giành giựt địa bàn, là huynh đệ sinh tử có nhau. Chỉ cần hắn một phút vô tâm, là con nhóc đó sẽ chạy đến xã đoàn, học người ta làm chị đại.

Trong khi điều duy nhất hắn muốn con gái học là trở thành một đại tiểu thư thượng lưu. Chỉ cần ngoan ngoãn ở trong nhà,  biết cắm hoa, biết vẻ tranh và thông thạo vài loại nhạc cụ làm hắn vẻ vang là đủ.

Còn một chuyện mà Bạch Ngạn Tổ có khổ lại không biết phải kể cùng ai, chính là thay đổi cái tư tưởng về đàn ông của con gái mình. 

Đàn ông không sắc chính là phúc, tất cả mặt trắng đều là loại không thể dùng được. 

Và cho đến tận bây giờ, cái quan điểm độc và lạ đó của Tổ Nhi vẫn không đổi. Điều này hoàn toàn đi ngược với lẻ thường, chín mươi chín phần trăm dân số cho rằng người đàn ông này làm mĩ nam, thì trong mắt Tổ nhi đó lại là hàng phế. 

Từ cha, anh trai, đến anh Tiểu Huân và bạn bè xung quanh họ được Tổ nhi xếp vào loại phế phẩm không đáng dùng. Đúng là phế phẩm luôn đi chung với phế phẩm, cô không thể nào tìm thấy được cực phẩm trong số hàng phế đó. Chỉ có lúc ở xã đoàn, cô mới nhìn thấy những nét đẹp chân chính.

Nhắc tới xã đoàn, Bạch Tổ Nhi lại chuyển tầm mắt lên chiếc đồng hồ.

Sáng nay, cô  nghe Bồ gia nói chuyện qua điện thoại với người trong xã đoàn,  9h tối nay sẽ có một lượng vũ khí lớn từ Cabo cập cảng của Bạch bang. Cô thật sự rất là muốn đến đó. Nghĩ đến vẻ đẹp mê hồn của những khẩu súng mới khi mở nắm thùng ra, thì toàn thân ngứa ngáy, mông cũng không muốn ngồi yên vị trên ghế.

Chiếc ghế cứ nhích dần, cách xa chiếc đàn piano ra, cho đến khi nó đủ khoảng cách để cô đứng dậy. Tổ Nhi rón rén đi đến đủ quần áo, nhẹ nhàng mở tủ lấy ra một bộ quần áo và đi vào phòng tắm để thay.

“Cô muốn đi đâu?”

Lúc Tổ Nhi hí hứng bước ra từ phòng tắm, thì Hoắc Lôi đã đứng sẵn ở bên ngoài. Sự vui sướng trên mặt cô tắt hẳn.

“Bổn tiểu thư muốn đi đâu? làm gì? đến lượt một tên gia sư như anh lên tiếng?

Tổ Nhi lách qua người hắn và đi thẳng đến cửa sổ theo thói quen. Vì cô biết cửa chính luôn có người anh giữ, nên không phải là sự lựa chọn khôn ngoan. Nhưng cô còn chưa tới được cửa sổ, thì Hoắc Lôi đã bước tới, nắm lấy tay cô giựt trở về.

“Vì là gia sư… cho nên nhiệm vụ của tôi là không cho phép cô rời khỏi …trước khi tiết học kết thúc”

“Vẫn còn một tiếng nữa, phiền đại tiểu thư quay lại chỗ của mình”

“Anh…”


Tên mặt trắng này sao lại khó ưa như vậy, đúng là hàng phế…nửa điểm để người khác hài lòng cũng không có. 

“Anh không cho tôi đi, đúng không?”

“Phải”

Bạch Tổ Nhi tức giận, sau đó cô lùi lại phía sau. Cô đứng trước mặt của Hoắc Lôi, và đưa tay kéo sợi dây kéo ở phía trước áo, bầu ngực căng tròn trắng muốt và cả chiếc áo lót mềm mại đang phơi bày ra trước mặt của Hoắc Lôi. Hắn có phần lúng túng, vì không biết cô đang có âm mưu gì, khi di chuyển tay xuống phía dưới, mở cúc quần ra và kéo tuột nó xuốt.

“Cô muốn làm gì?”

“Á…A…..Cưỡng hiếp! người đâu..cứu mạng đi…”

Bạch Tổ Nhi nhảy bổ vào Hoắc Lôi và đem hắn đẩy ngã lên giường. Cô gấp gáp cởi cúc áo trên người hắn ra. Nhưng vừa mở banh áo của Hoắc Lôi lại có phần choáng váng. Cô không ngờ body của phế phẩm lại săn sắc, cứng rắn như đá vậy.

Nhưng dù hắn có cơ ngực đẹp đi nữa, cũng không thể thay đổi suy nghĩ, hắn có khuôn mặt của một phế phẩm.

“Á..A…!!! “

Tiếng hét chói tai của Bạch Tổ Nhi đã lôi kéo tất cả sự quan tâm trong Bạch gia, người dưới lầu cũng hối hả chạy lên, Bạch Ngạn Tổ đang đi đến cầu thang, cũng khẩn trương chạy nhanh đến phòng Tổ Nhi.

“Rầm!”

Khi cánh cửa bị mọi người tông vào, cảnh tượng mà họ nhìn thấy là …

Hoắc Lôi quần áo nhào nát trong tư thế ái muội, hàng cúc áo đều bị mở tung, và hắn đang nằm trên người của Tổ nhi, còn dùng hai tay bịt lấy miệng của cô.

Còn Tổ Nhi trên người chỉ còn lại mỗi bộ đồ lót, hai chân trần trụi đang quấn quanh hông của hắn, tóc tai rối bời. 

“Cha! cứu con…”

Nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng của mọi người. Tổ Nhi đang cười thầm trong bụng, nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ ra đau thương khiếp sợ. Phế phẩm, lần này anh chết chắc…bổn tiểu thư sẽ đặt làm một vòng hoa thật lớn và  đặt trước mộ cho anh, xem là tinh thần tôn sư trọng đạo.

Bạch Ngạn Tổ như đứng hình, khi nhìn thấy Hoắc Lôi đang nằm lên trên người của con gái hắn, hai mắt trừng to. Nhưng khi đám thủ hạ xông lên trước, muốn lôi Hoắc Lôi ra tẩm quất cho một trận, thì Bạch Ngạn Tổ lại hạ lệnh cho đám người họ lui hết ra ngoài.

“Hu…u…!!! cha…tên gia sư này…hắn…hắn …” 

Bạch Tổ Nhi không ngừng khóc lóc, vừa chỉ tay vào người của Hoắc Lôi. Cô vừa ôm chăn vừa khóc, mà vẫn len lén nhìn cha mình sẽ xứ lý tên phế phẩm đó như thế nào. 

“Ông chủ Bạch! chuyện này…” Hoắc Lôi còn chưa kịp giải thích gì thì Bạch Ngạn Tổ đã ngắt ngang.

“Không cần giải thích… con có chỗ nào bị thương không?”


Bạch Tổ Nhi nghe xong mà trợn ngược hai mắt. Chuyện phi lý gì đang diễn ra, đây là lời của một ông trùm nên nói, sau khi nhìn thấy con gái mình bị người ta hiếp? 

Nếu không thể nghĩ ra được một lời an ủi dể nghe, thì ít nhất cũng phải thể hiện tinh thần thương con, nện cho gã đó mấy gậy. Đằng này, lại còn hỏi thăm sức khỏe kẻ đi cưỡng bức con gái mình có sao không.

“Cha! con mới là người bị cưỡng bức…cha không lấy lại công đạo cho con, còn quan tâm hắn có sao không?” Tổ Nhi đang ở trên giường, ôm lấy chăn mà nhảy dựng lên.

“Con đứng yên đó cho cha!”

Hoắc Lôi cũng bất ngờ vì sự ân cần này của Bạch Ngạn Tổ.

“Con không sao… ông chủ Bạch… thật ra chuyện vừa nãy..” 

“Cái gì mà ông chủ Bạch, nghe xa lạ như vậy” Bạch Ngạn Tổ bước tới, quàng lấy vai của Hoắc Lôi.

“Con là con trai của Luật, nên có thể gọi bác là bác Bạch, nếu cảm thấy không quen…thì cứ gọi thẳng bằng cha như Tổ Nhi, bác cũng không ngại” 

Trước lời lẽ phóng khoáng của Bạch Ngạn Tổ, khiến cho Hoắc Lôi vốn lạnh lùng cũng phải ngượng ngùng.

“Cha….! ” 

Cái này gọi là bán rẻ con gái sao, lần đầu tiên cô thấy cha mình mặt dày, trơ trẽn đến vây.

“Không phải con nói thằng nhóc này cưỡng bức con? con cháu Bạch gia không thể chịu thiệt thòi, chuyện này không thể bỏ qua dể dàng như vậy…. cha sẽ tổ chức lể đính hôn cho ai đứa”

Trước khi biết được Hoắc Lôi là con trai của Luật, hắn chỉ cảm thấy thằng nhóc này có phần thuận mắt, lại còn biết đánh đàn. Trùng hợp tên gia sự dạy nhạc của Tổ nhi bị hành đến nhập viện, nên hắn mới nãy ra ý định, thuê Hoắc Lôi đến dạy nhạc cho Tổ nhi.

Đó cũng là lý do hắn đã cho người đi điều tra Hoắc Lôi trước đây.

Nhưng  vừa rồi, khi nhìn thấy hai đứa nhỏ cùng nằm trên một chiếc giường, trong đầu hắn liền lóe lên một tia sáng, tại sao hắn không nghĩ ra chuyện này sớm hơn. Hai đứa nhỏ này nhìn rất đôi.

Hắn và ba anh em họ Hoắc chơi thân nhiều năm. Hoắc Khiêm thì tâm tà khó đoán, Hoắc Phi thì nóng lạnh thất thường, chỉ có Hoắc Luật lạnh lùng ít nói nhưng lại khiến người khác an tâm. Đem con gái mình giao cho con trai của Hoắc Luật, thân lại càng thêm thân. Chỉ nghĩ đến đó thôi, thì tâm trạng của hắn đã phấn chấn.

“Choang!”

“Choang…ng…!!”

Chuyện gì…âm thanh vừa rồi là từ đâu phát ra..

Cái kết của Hoắc Lôi và Tổ nhi vẫn còn đang lấp lửng, thì hàng loạt âm thanh chấn động đang thay nhau tạo tiếng vang, gây náo động cả Bạch gia. Đám người dưới lầu vội vã chạy lên, họ run rẩy đứng trước mặt hắn.

“Dưới lầu xảy ra chuyện gì? là ai đang đập phá ?” Bạch Ngạn Tổ rống giận lên tiếng.


“Dạ..là Hoắc viện trưởng”

——————————-

Dưới đại sảnh.

“Bạch Ngạn Tổ! mày mau ra đây cho tao.”

Hắn còn đang ở trên cầu thang, chưa kịp xuống tới đại sảnh thì đã nghe thấy tiếng hét của Hoắc Phi vọng lên. Không phải sáng nay, là ai đã nói không được gọi điện liên lạc, nhưng chỉ mới có nửa ngày không gặp đã cầm theo cây gậy bóng chày đến tận nhà hắn.

“Bạch Ngạn Tổ! mày mau ra đây…Bạch Ngạn Tổ”

“Choang…ng..!!!”

“Choang…ng…ng..!!!”

Bạch Ngạn Tổ dù đã rất nhanh chân, cũng không thể cứu vãn được tất cả vật dụng bày trí trong sảnh lớn nhà hắn.

Không biết trước khi đến đây Hoắc Phi đã ăn bao nhiêu thuốc súng, mà đã nổ banh nhà hắn. Ly tách, bình hoa, đồ cổ, cả rượu đắt tiền hắn trưng trong tủ, cũng không tránh khỏi nạn tai ương dưới cây gậy bóng chày của Hoắc Phi.

Những thứ đó không phải là nổi lo ngại của hắn, mà là thái độ của Hoắc Phi. Bạch Ngạn Tổ vừa bước tới đại sảnh, Hoắc Phi đã lao tới đấm thẳng vào mặt hắn một cú đau điếng. 

“Bốp!”

Bạch Ngạn Tổ cũng không phải cọng bún thiu, mới đánh có một đấm đã nằm liệt, hắn chỉ hơi choáng váng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại sự cân bằng. Hắn đưa tay lên xoa lại một bên gò má bị đau của mình.

Hoắc Phi lại bước tới lần nữa, túm lấy cổ áo của Bạch Ngạn Tổ.

“Phi! cậu và mình…chúng ta đều là hai người trưởng thành, cần phải văn minh lịch sự….có thể nói trước đánh sau, được không?”

“Bốp!”

Má phải vừa xoa chưa kịp dịu cơn đau, thì má trái lại bị tấn công. Cú đấm lần này đã hạ đo ván cái gọi là văn minh lịch sự mà Bạch Ngạn Tổ vừa mới đề cập. Cái phong thái thân sĩ nho nhã một phút trước đã còn, hắn nghiến răng, và cũng lao vào túm cổ Hoắc Phi.

“Mẹ nó! mày đánh tao cũng phải cho tao biết lý do”

“Thằng khốn! mày cho người bắt cóc con gái tao…lý do đó có đủ đánh chết mày?” Hoắc Phi bắt lấy hai tay của Bạch Ngạn Tổ, quật mạnh xuống.

“Rầm…!!!!”

Bạch Ngạn Tổ bị đè bẹp dưới nền nhà, hai tay bị bẻ ngược ra phía sau. Lúc này, hắn có thể phản công, nhưng Bạch Ngạn Tổ cần dùng hơi sức đó để tiếp thu lời nói vừa rồi của Hoắc Phi và sắp xếp mọi chuyện. 

Thật ra cũng không cần phải suy nghĩ lâu, vì gần đây nhất hắn chỉ mới hạ lệnh bắt có một người. Nhìn dáng vẻ kích động của Hoắc Phi, hắn mơ hồ đoán ra. 

Bạch Ngạn Tổ ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Luật. 


“Con nhóc ở trường quay sáng nay…là Hoắc Phù?” 

Cứ nhìn cách mà Hoắc Phi quậy nát nhà hắn, thì đủ biết hắn yêu thương con gái thế nào. Làm sao Bạch Ngạn Tổ có thể nghĩ đến chuyện, Hoắc Phi lại đồng ý cho con gái đóng loại quảng cáo, cởi áo khoe lưng trước mắt bao nhiêu gã đàn ông. Sai sót này có thể cảm thông.

“Trước khi bắt người mày không cho người điều tra rõ? giờ mày hỏi tao nó có phải là Hoắc Phù không? con bé mà xảy ra chuyện gì…Bạch Ngạn Tổ, tao sẽ không tha cho mày”

“Phi! Tao thật sự không biết đó là con gái mày, tao chỉ nghĩ nó là một người mẫu bình thường trong công ty của Luật…tao làm sao biết mày lại đồng ý để con gái đi đóng….”

Bạch Ngạn Tổ còn chưa kịp nói xong, thì Hoắc Luật đã bước lên ngăn lại. Vì hắn không muốn là bao cát thứ hai cho em trai mình. 

“Giờ không phải lúc cãi nhau, quan trọng là tung tích của Hoắc Phù?” Hoắc Luật tách Hoắc Phi ra và lôi Bạch Ngạn Tổ đứng dậy.

“Ngạn Tổ! cậu mói đi…cậu đã đưa Hoắc Phù đi đâu?” Hoắc Luật nói tiếp.

“Mình….”

“Cộp…cộp..!!”

Hắn chỉ vừa mới nói có phân nửa đáp án. Thì từ trên lầu, Bạch Tổ Nghiệp đang đi xuống, bộ dạng ngái ngủ vung vai, ưỡn ngực như vừa có một giấc ngủ rất dài. 

Quang cảnh đổ nát dưới đại sảnh, khiến hắn có phần sửng sốt. Nhưng cũng không có bằng sự hoang mang trên mặt của Bạch Ngạn Tổ lúc này.

Hắn vội vã chạy đến dưới cầu thang.

“Sao con lại ở đây?” 

“Con không nên ở nhà sao?” 

Theo như sắp đặt của hắn, thì vào lúc này con trai nên có mặt tại khách sạn, và hoàn thành bài test “trai thẳng” của hắn đưa ra. Và hắn cũng đã nhận được điện thoại từ khách sạn, có một vị thiếu niên cầm lấy thẻ vào đi vào trong phòng. Nếu Tổ Nghiệp ở đây, vậy người thiếu niên mở cửa phòng khách sạn đó là ai?

“Cha yên tâm! dù con không đến khách sạn…nhưng vẫn có người khác phục vụ cô gái nhỏ của cha” Bạch Tổ Nghiệp nhếch miệng cười.

Bạch Ngạn Tổ chỉ muốn ngất ngay tại chỗ. Cảm giác như động đất đến nơi, núi lửa đang phun trào phía sau. Hắn không dám quay đầu lại nhìn Hoắc Phi, mà lập tức chạy nhanh ra ngoài. Đám người của Hoắc Phi cũng đuổi theo.

Bạch Ngạn Tổ vẫn còn bị ám ảnh bởi đóng đơn kiện trong phòng hắn. Hơn một tháng trước, hắn vì con trai mà sắp đặt một cuộc gặp mặt tại Đế Vương, nhưng không ngờ Bạch Tổ Nghiệp lại kéo theo một đám bạn mấy chục người. Chơi cho đám phụ nữ đó đến mức phải nhập viện. 

Nếu chuyện đó tái diễn trên người của Hoắc Phù, hắn phải tự đào huyệt chôn mình.

“Anh! chuyện này là sao? “

———— hết chương 33————-

Chủ nhật, ngày 17 tháng 3, 2019

P/S: Dự định chương này sẽ có bàn thịt cho mọi người thưởng thức, nhưng đành lỡ hẹn sang tuần sau nha. Viết tới đây thì đuối sức rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.