Bạn đang đọc Dục Uyển – Phần Ii Full – Chương 35: Tam Bảo (1)
“Cộp..cộp..!!!!”
Những đôi giày âu bóng loáng mỗi bước chân như đạp đổ nền nhà, từng hàng dài áo blouse trắng nối đuôi nhau không biết có bao nhiêu bác sĩ để mà kể tên. Cả hành lang đều đang chật kín người, họ đều là những ban quản lý cấp cao, bác sĩ trưởng khoa, chủ nhiệm khoa và cả bác sĩ đang thực tập cũng bị kéo theo. Đương nhiên sẽ không thiếu người dẫn đầu, thần tượng của tất cả y tá nữ trong bệnh viện, vị viện trưởng đẹp trai phong độ và nổi tiếng nhất của GOK.
“Chào viện trưởng”
“Chào viện trưởng”
Nhìn thấy Hoắc Phi từ xa đi tới, các chị em y tá đã trang bị sẵn nụ cười duyên dáng trên môi. Nếu là trước đây, hắn nhất định mỉm cười và gật đầu lại với họ. Nhưng giờ thì hành động ngọt ngào đó đã không còn, hắn cứ đi một đường thẳng, như cơn gió lạnh rét run vừa lướt qua người họ.
Điều này đã gây hoang mang trong cộng đồng fan hâm mộ. Nhiều ngày qua, mọi người vẫn bàn tán sôi nổi. Không biết chuyện gì đã xảy ra trên cái đảo bé xíu đó, mà từ lúc trở về. Mọi sự đã thành ra thế này.
Liên tục suốt một tuần, cứ vào giờ này tại bệnh viện GOK, tất cả bệnh nhân, thân nhân và các y tá sẽ được chứng kiến một màn diễu hành hoàng tráng, hết lầu một, rồi đến lầu hai, lên lầu ba…
Tất cả bác sĩ đều bị viện trưởng lôi đi, cho tới khi…họ đi hết tất cả dãy lầu trong bệnh viện.
Thật ra, cái công việc kiểm tra từng phòng bệnh và hỏi thăm sức khỏe của bệnh nhân mỗi buổi sáng, chỉ cần bác sĩ thực tập đã có thể hoàn thành tốt. Không cần thiết, mà mới có năm giờ sáng, huy động đến mấy trăm bác sĩ của bệnh viện GOK.
Người ngoài nhìn vào, họ không biết là Hoắc Phi đang đi thăm bệnh, hay là khủng bố bệnh nhân.
Căn tin- bệnh viện
“Phịch!”
Tất cả bác sĩ đều đồng loạt kéo ghế ra và nằm dài xuống bàn, sau khi đã đi hết bốn mươi chín tầng của bệnh viện và hỏi thăm sức khỏe hơn ba ngàn bệnh nhân. Bọn họ chỉ còn lại nửa thây người. Và chủ đề của buổi sáng thứ bảy hôm nay, không ngoài bốn chữ.
“Viện trưởng bệnh rồi”
Còn bệnh rất là nghiêm trọng nữa là đằng khác, bệnh nghiện ngược đãi cấp dưới. Nếu không sớm chữa trị sẽ gây nguy hại cho người xung quanh, mà người trực tiếp chịu khổ là bọn họ.
Có rất nhiều ý kiến đóng góp đưa ra, giả dụ từ trưởng khoa hồi sức cấp cứu, lúc y tá mang cà phê vào cho viện trưởng, tiện tay cho thêm vài viên thuốc ngủ. Táo bạo hơn là trưởng khoa gây mê, trực tiếp tiêm ống thuốc vào người Hoắc Phi, để không còn ai bị lôi dậy từ lúc năm giờ sáng.
Nhưng tất cả chỉ là liệu pháp điều trị tạm thời, cứu được họ ngày một ngày hai, không thể cứu được cả tuần, cũng như không thể trị dứt điểm căn bệnh của viện trưởng. Cho nên, vấn đề trị liệu của Hoắc Phi đang được các bác sĩ trưởng khoa đưa ra thảo luận tiếp vào sáng nay.
“Viện trưởng có phải là do âm dương không điều hòa…nên sinh lý mất cân bằng” Trưởng khoa nội lên tiếng.
“Ý ông là sao?” Trưởng khoa ngoại lên tiếng.
Trưởng khoa nội kéo ghế xích lại, và lôi kéo những cái đầu của ba người kia. Khi tất cả bọn họ đã tụm lại thành một hàng ngang. Thì phía sau, có kẻ đang từng bước tiến gần, chính là đối tượng mà mọi người đang mổ xẻ để nghiên cứu. Hoắc Phi hắn đến rồi.
“Viện…”
Nhìn thấy Hoắc Phi, các chị em y tá ngồi phía đối diện, liền lên tiếng báo động cho bốn vị trưởng khoa kia, nhưng hắn lại giơ tay ngăn họ lại. Các chị lập tức bưng khay thức ăn lên, lặng lẽ rời đi .
Cũng là vì quá tập trung mà cả bốn vị trưởng khoa của GOK, không hay biết hắn đang ở phía sau lưng họ, thậm chí khi Hoắc Phi kéo ghế ra và ngồi kế bên, cũng không ai nhận ra sự khác thường.
“Ý của tôi là..viện trưởng đang trong độ tuổi sinh lực dồi dào, bên cạnh lại không có phụ nữ phát tiết…nên mới dồn hết tinh lực dư thừa đó lên người của chúng ta.” Trưởng khoa nội lên tiếng.
“Nghe cũng có lý, nếu bên cạnh viện trưởng có thêm phụ nữ…thì làm gì còn sức mà sáng nào cũng đánh thức chúng ta dậy từ lúc năm giờ sáng.” Trưởng khoa gây mê, người có ba đời vợ tỏ ra am tường.
“Đàn ông ở tuổi này mà không có phụ nữ cũng thật nguy hiểm…tôi nghĩ, chúng ta nên tìm một người phụ nữ cho viện trưởng” Trưởng khoa hồi sức cấp cứu lên tiếng.
“Nhưng mà… mẫu người phụ nữ viện trưởng thích phải như thế nào?” Trưởng khoa ngoại lên tiếng.
Tìm ra được nguyên nhân căn bệnh, nhưng lại không biết phải kê loại thuốc nào cho phù hợp với bệnh nhân, cũng là vấn đề khiến họ phải căng não suy nghĩ, bốn người đều thở dài ủ rủ.
“Có cần tôi cho các người vài gợi ý?”
“Được đó.”
Cả bốn người đều mặt mũi tươi tắn, tinh thần phấn chấn, và họ quay người lại theo bản năng, sau khi nghe được lời đề nghị giúp đỡ từ…
“Viện trưởng….”
Bầu trời như đổ xuống dưới chân, đất bằng dậy sóng, và bọn họ đang bị kẹt ở giữa. Trên trán của người nào cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi con.
“Năm phút sau..tất cả có mặt tại phòng họp”
Kì nghỉ phép một tuần của trưởng khoa hồi sức cấp cứu, mà Hoắc Phi đã phê duyệt từ đầu tháng trước.
Mười hai tấm vé VIP xem nhạc kịch, mà hắn hứa sẽ tặng cho cả nhà trưởng khoa gây mê.
Lẫn khoảng tiền thưởng sáu tháng của hai vị bác sĩ trưởng khoa nội -ngoại sẽ được nhận vào cuối năm.
Tất cả đã bốc hơi, sau khi bốn vị trưởng khoa bước ra từ căn phòng của viện trưởng.
“Rầm..!!”
Vừa nãy ở trong phòng, vì phải gồng lên chịu trận trước mặt của Hoắc Phi, bao nhiêu bất mãn đều không thể bộc lộ ra, nên vừa ra ngoài thì toàn bộ đều xả” ra hết.
“Tôi nói mà…viện trưởng bệnh nặng lắm rồi”
“Đi thôi! còn nói nữa, ngay cả ngày nghỉ cuối tuần…cũng bị tịch thu luôn bây giờ”
Bên trong- phòng viện trưởng
Hoắc Phi ngã lưng ra ghế và nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn. Đã bảy ngày, bảy tiếng, bốn mươi chín phút trôi qua, hắn chờ được nghe điện thoại từ Dục Uyển. Cô nói anh em họ đừng đi tìm cô, sau khi sẵn sàng cô sẽ tự liên lạc với họ.
Nhưng hắn phải đợi đến khi nào thì Dục Uyển mới sẵn sàng, hắn thật muốn nghe lại giọng nói của cô, muốn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp lúc giận dữ.
Hắn nhớ cô đến muốn phát điên.
Dục Uyển…em mau gọi điện cho anh…
Hoắc Phi cầm điện thoại lên xiết chặt trong tay. Giữa lúc sự nhớ thương đang gào thét cào cấu trong lòng hắn, thì chiếc điện thoại trên bàn đã dịch chuyển và phát ra âm thanh.
Nhưng thật đáng tiếc là người gọi đến lại không phải là Dục Uyển, nhìn thấy cái tên hiện lên điện thoại thì Hoắc Phi chỉ muốn dập máy ngay. Điện thoại của hắn bây giờ chỉ làm một nhiệm vụ duy nhất là chờ được nhận cuộc gọi từ Dục Uyển, ngoài ra hắn không muốn nó run lên vì bất kì ai.
“Phi! tối nay…”
“Tối nay không rảnh..ngày mai cũng không rảnh…cho nên cậu không được dùng điện thoại gọi cho mình nữa.”
Bạch Ngạn Tổ không biết, hắn đã làm gì khiến viện trưởng Hoắc lên cơn. Không dùng điện thoại thì liên lạc bằng cách nào. Sau khi Hoắc Phi thẳng thừng cúp điện thoại, Bạch Ngạn Tổ cho điện thoại vào trong túi và đi về phía Hoắc Luật đang đứng.
Trường quay – L&U
Hôm nay, không biết là ngày gì cả tổng giám đốc của L&U và cổ đông lớn công ty cùng có mặt, chỉ là một buổi quay quảng cáo bình thường. Điều này vừa thúc đẩy tinh thần làm việc cao độ của mọi người, vừa tạo ra không khí căng thẳng cho cả đoàn phim.
Buổi quay phim này thật ra cũng không cần thiết phải quay, nếu như bộ phận hậu kì không thiếu sót, bỏ mất một phân cảnh. Dù không quan trọng nhưng lại cần thiết để hoàn thiện đoạn quảng cáo, vì đã đến hạn giao.
Là phân cảnh Phối San cởi áo choàng ra và bước vào trong phòng tắm.
Bờ vai thon nuột nà, làn da trắng mịn và tấm lưng gợi cảm ngất ngây người nhìn, vốn đã là thương hiệu nổi tiếng của Phối San. Nhưng không biết có bàn tay vàng nào đó nhúng vào chuyện này hay không, vẫn đang trong quá trình suy đoán. Mà một nhân viên hậu kì có thâm niên trên mười năm kinh nghiệm, đã loại bỏ phân cảnh đó ra khỏi đoạn quảng cáo, với lý do khó mà thuyết phục người nghe, là hắn lỡ tay xóa nhầm.
Đại minh tinh Cao Phối San của L&U lại biến mất đúng thời điểm, mà không ai có thể liên lạc. Cũng may, là phân cảnh quay đó diễn ra từ phía sau, nên chỉ cần tìm một người có dáng người tương đồng, độ quyến rũ ngang ngửa, là có thể tiến hành quay lại phân cảnh đó.
“Tề Hách vẫn chưa chịu trả người?” Bạch Ngạn Tổ từ sau tiến tới, và khoanh hai trước ngực dáng vẻ như một ông chủ lớn, hắn chính là cổ đông của L&U.
“Ừ..”
Hoắc Luật hờ hững lên tiếng, ánh mắt của hắn lại không rời khỏi phim trường, sự lo lắng còn hơn cả đạo diễn đang trực tiếp chỉ đạo trường quay. Bởi vì người đang cởi áo khoe thân đó chính là Hoắc Phù.
Sáng nay Hoắc Phù đi theo hắn đến trường quay, cùng lúc đạo diễn đến thông báo.
Cô người mẫu đóng thế Phối San, vừa đến đài truyền hình đã bị người khác đánh ghen, giờ đang phải nằm trong bệnh viện.
Trên cương vị của nhà quảng cáo, họ chỉ muốn dùng hình ảnh của Phối San để quảng bá cho sản phẩm của công ty mình. Chuyện dùng người mẫu khác để thay thế Phối San mà lộ ra ngoài, sẽ được xem là vi phạm hợp đồng và danh tiếng của L&U cũng bị ảnh hưởng, vì vậy tìm người thay thế không thể công khai tiến hành.
Và Hoắc Phù đã hào hứng nhận lời, khi đạo diễn nhìn trúng cô. Tính cách của con bé, lại giống hệt như đứa em trai cứng đầu của hắn. Hắn có cản cũng không được, điều mà hắn lo ngại không phải Hoắc Phù diễn không tốt, mà là phản ứng của Hoắc Phi khi đoạn quảng cáo này được phát trên sóng truyền hình cả nước. Chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra, nếu Hoắc Phi biết người mẫu là Hoắc Phù.
“Cậu không lo lắng?”
“Chuyện lần này Phối San gây ra ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng của Tề gia… thằng nhóc đó có lý để làm vậy.”
“Mình thật nhìn không ra… lá gan của San San nhà cậu lại lớn đến như vậy… bỏ trốn ngay trong ngày đính hôn, lần này rơi vào tay Tề Hách, không biết thằng nhóc đó sẽ xử trí thế nào…có cần mình giúp cậu đem người về” Bạch Ngạn Tổ lên tiếng.
” Không cần! Tề Hách sẽ không làm hại Phối San, điểm này mình có thể yên tâm…cậu không cần phải nhúng tay vào”
Hoắc Luật vừa nói xong, lập tức tiến về phía trước. Cuối cùng cảnh quay của Hoắc Phù đã kết thúc, cô vừa nhóm người dậy thì có hai nữ trợ lý, bước đến choàng áo lên người. Nhìn chung, cũng không lộ ra một chút thịt, ngoại trừ toàn bộ phần lưng sau ra.
“Mau đi thay đồ…đừng để bị cảm lạnh”
“Dạ”
Dù chỉ mới ngăm mình trong bồn tắm không lâu, nhưng cả người Hoắc Phù run rẩy. Cô nhanh chóng được hai trợ lý đưa đến phòng thay đồ. Vì Hoắc Luật vẫn chưa giới thiệu Hoắc Phù với mọi người, nên họ đều cho rằng cô là diễn viên mới được công ty lăng xê. Suy nghĩ đó cũng giống hệt Bạch Ngạn Tổ.
“Con bé đó là diễn viên mới của công ty cậu?” Bạch Ngạn Tổ tỏ ra hào hứng, ánh mắt của hắn lại không thể rời khỏi dáng người nhỏ nhắn đang quấn khăn của Hoắc Phù.
“Cậu có ý đồ gì? ”
Bạch Ngạn Tổ nổi tiếng trăng hoa, già không bỏ nhỏ không tha. Cho nên, sự hào hứng này bắt buộc Hoắc Luật phải cảnh giác.
“Cậu còn nhớ mình từng nói.. muốn tìm người thử Tổ Nghiệp…mình thấy con bé vừa rồi rất thích hợp, cậu ra giá đi…mình muốn có con bé đó”
Chính là khuôn mặt này, nếu như hắn nhớ không nhầm, thì đây chính là con nhóc trong điện thoại của Tổ Nghiệp. Trong điện thoại của thằng nhóc đó, ngoại trừ mẹ và em gái ra thì con nhóc này chính là người phụ nữ đầu tiên.
Để chắc chắn trí nhớ của hắn là đúng, trước khi đưa ra lời đề nghị với Hoắc Luật, Bạch Ngạn Tổ đã lấy điện thoại ra kiểm tra. Bức hình huyền thoại của Hoắc Phù, lúc cô đang trèo tường để xé tấm phích tại trạm xe bus, được chia sẻ từ điện thoại của Bạch Tổ Nghiệp.
Hoắc Luật rất thông cảm cho nổi khổ của Bạch Ngạn Tổ, có một thằng con trai duy nhất, mà lại không thể xác định được đó là thẳng hay cong. Nhưng việc lấy Tiểu Phù ra để làm vật thí nghiệm, xem Tổ Nghiệp có phải là gay hay không? thì quả thật là điên rồ. Hoắc Phi mà biết chuyện này không nổi điên, hắn đi đầu xuống đất.
“Hoắc Luật! cậu không nghe mình nói sao…mình muốn mua con bé đó, cậu ra giá đi…bao nhiêu mình cũng trả”
Hoắc Luật sẽ không hiểu được nổi lòng của kẻ làm cha như Bạch Ngạn Tổ, việc phát hiện ra Bạch Tổ Nghiệp có hứng thú với phụ nữ, khiến cho tâm trạng hắn vui sướng, còn hơn lúc nghe tin Lý Nhã có thai. Bây giờ hắn chỉ muốn ngay lập tức, đem con bé đó ném lên giường của con trai mình.
“Ngạn Tổ!”
Hoắc Luật xoay ngươi lại, đặt hai tay lên vai của Bạch Ngạn Tổ, làm dịu đi cơn quá khích của bạn thân.
“Mình chân thành khuyên cậu…bỏ ý định đó đi, con nhóc đó cậu không thể đụng vào?”
“Tại sao? con nhóc đó có vấn đề gì?” Bạch Ngạn Tổ lên tiếng.
“Nó không có vấn đề…mà là cậu, sẽ gặp vấn đề lớn với cha của nó…con nhóc đó chính là …”
Hoắc Luật còn chưa kịp nói con nhóc đó chính là con gái của Hoắc Phi, thì từ phía sau có một đám kí giả kéo đến. Liên quan đến trận đánh ghen ầm ĩ ở đài truyền hình sáng nay. Sau khi kéo đến bệnh viện, để phỏng vấn cô người mẫu kia, thì họ đã quay lại. Dù sao thì L&U vẫn là ông lớn mà báo chí muốn nhắm đến.
Hoắc Luật bị vây bởi kí giả, cũng không còn để ý để Bạch Ngạn Tổ. Tạo điều kiện thuận lợi cho ý đồ đen tối kia của Bạch Ngạn Tổ được bay xa…xa..xa đến mức như diều đứt dây và lạc mất con diều.
Đế vương Hắc đạo như hắn còn phải sợ ai. Hắc Bạch hai bên hắn chưa từng biết sợ một ai. Mặc kệ cha của con bé đó là thằng nào. Chỉ cần chứng minh được Tổ Nghiệp của hắn là trai thẳng, thì cái giá gì hắn cũng phải thử.
Bạch Ngạn Tổ lập tức cầm điện thoại lên.
“Lập tức cho người đến đây.”
Sau khi giải quyết xong đám kí giả, thì Hoắc Luật không còn nhìn thấy Bạch Ngạn Tổ. Và mấy tiếng sau, hắn nhận được điện thoại hốt hoảng của Hoắc Phi, vì..
Hoắc Phù đã mất tích.
———— hết chương 32—————–
Chủ nhật, ngày 10 tháng 3,19