Đọc truyện Đức Phật Và Nàng – Chương 43
Tôi
ngồi bên giường lặng lẽ ngắm Rajiva.
Hôm
qua là một ngày vô cùng mệt mỏi, nhưng tôi không sao ngon giấc vì có chàng nằm
bên cạnh. Căn phòng không còn bất cứ thứ gì khác có thể ngả lưng nên tôi đành
thu mình nằm cạnh chàng. Một đêm dài dằng dặc với những nỗi lo sợ mơ hồ, sợ
xoay người sẽ khiến chàng tỉnh giấc, sợ vô tình chạm vào người chàng, sợ thức
dậy muộn hơn chàng khiến chàng khó xử. Vì thế, tôi chỉ có thể nằm yên, không
nhúc nhích, không động đậy, toàn thân tê dại, rã rời. Trời vừa hửng sáng tôi đã
thức giấc, đi lại vận động trong căn phòng, nhưng cố gắng hết sức để không gây
ra tiếng động.
Chàng
đang say giấc, dù đã ba mươi lăm tuổi và không còn trẻ trung như mười một năm
về trước, nhưng chàng vẫn rất thuần khiết, vẫn rất hấp dẫn. Chàng trẻ hơn rất
nhiều so với những nam giới cùng tuổi khác ở thời đại này, có lẽ vì ngày này
qua tháng khác, chàng chuyên tâm tu tâm dưỡng tính nơi cửa Phật. Những nếp nhăn
mờ ảo trên vầng trán và khóe mắt càng tôn thêm vẻ đẹp trưởng thành, già dặn.
Sau một đêm nghỉ ngơi, khí sắc của chàng đã khá lên rất nhiều, không còn nét
tiều tụy của ngày hôm qua nữa. Khóe môi thấp thoáng nụ cười, khiến cả khuôn mặt
trở nên rạng rỡ, hình như, chàng đang mơ một giấc mơ đẹp.
Tôi
cứ ngồi mãi như thế mê mải ngắm nhìn thần tượng của mình. Đã về trưa mà chàng
vẫn say trong giấc ngủ, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời chàng thức dậy muộn
như vậy. Còn tôi, cơn buồn ngủ ập tới dữ dội, khiến tôi không sao kìm chế nổi,
gục đầu xuống, thiếp đi.
Ai
đó đang khẽ vuốt tóc tôi, tôi giật mình mở mắt, trái tim đập rộn ràng khi bắt
gặp đôi mắt màu xám nhạt long lanh như hồ nước mùa thu ấy, đôi mắt đã xuất hiện
không biết bao nhiêu lần trong từng đêm mơ của tôi ấy, đang ở rất gần.
– Chàng…
tỉnh rồi ư…
Tôi
vội đứng lên, hỏi chàng:
– Chàng
có đói không? Em đã kêu họ mang đồ ăn tới…
Tôi
cầm chiếc bát đặt ở đầu giường.
– Ôi,
nguội cả rồi. Để em bảo người hâm nóng lại…
Tôi,
ánh mắt ngập đầy thương nhớ. Điều đó quá đỗi ngọt ngào, tôi khẽ gọi tên chàng:
– Rajiva…
– Quả là
cứ sau mười năm, nàng sẽ quay lại.
Chàng
vẫn nằm trên giường, khẽ nhắm mắt, tiếng thở dài thoáng qua, khóe môi khẽ rung
động:
– Nàng
trở về là tốt rồi…!
– Tôi lại
gần chàng, ngồi xuống, áp tay chàng lên má tôi, mỉm cười:
– Vâng,
em đã trở về…
Bàn
tay chàng run rẩy cọ xát trên khuôn mặt tôi, từ từ dạo qua hai mắt, sống mũi,
bờ môi, đáy mắt phơi phới hơn qua mỗi dịch chuyển nhẹ nhàng. Rồi chàng đột
nhiên bật dậy, giam chặt tôi vào lòng, cằm chàng đặt trên đỉnh đầu tôi, những
sợi râu lúm phún cọ vào da đầu ram ráp, tôi muốn bật cười nhưng chỉ cười ra
nước mắt.
–
Phật tổ, Ngài thật từ tâm…
Giọng
nói nghẹn ngào trôi bên tai tôi:
–
Ngài đã đưa nàng trở về…
Chàng
đỡ hai vai tôi, ánh mắt da diết nhìn tôi:
–
Mười một năm rồi mà nàng không hề thay đổi…
–
Có chứ, em đã hai mươi lăm tuổi rồi…
Tôi
mỉm cười nhìn chàng, sống mũi cay cay.
–
Một năm trên trời bằng mười năm dưới hạ giới ư?
Chàng
vuốt nhẹ mái tóc tôi, động tác êm dịu như nâng niu một vật báu.
–
Lần đầu gặp nàng, nàng hơn ta mười tuổi. Lần thứ hai gặp nàng, nàng bằng tuổi
ta. Bây giờ, ta đã hơn nàng mười tuổi.
Bàn
tay chàng nhẹ nhàng vuốt ve hai má tôi, ánh mắt dịu dàng:
–
Ngải Tình, nàng có biết con số “mười” ấy chính là biểu trưng của định mệnh
trong cõi u minh không?…
Tôi
cười, đúng vậy, ông trời đã sắp đặt mọi thứ, phải không? Nhìn khuôn ngực để
trần của chàng, bất giác nhớ lại chuyện đêm qua, mặt tôi đột nhiên nóng bừng
như phát sốt, ngượng ngập nói với chàng:
–
À… chàng lau người đi rồi dậy ăn cơm… Chắc chàng nhức đầu lắm phải không?
Em đã kêu người nấu canh giã rượu cho chàng rồi…
Tờ
mờ sáng tôi đã kêu người mang nước vào và lặng lẽ lau rửa sạch sẽ. Tôi cũng
muốn giúp chàng, nhưng sợ làm chàng thức giấc, vả lại, tôi cũng không đủ can
đảm để làm việc đó. Mặc dù mồ hôi đầm đìa trên người chàng, lại thêm mùi rượu
nồng nặc suốt ba ngày ba đêm, quả thực rất khó ngửi.
Nghe
vậy, chàng giật mình, rời tôi ra. Tấm chăn được gạt sang một bên, để lộ vệt máu
đã khô trên mặt chiếu. Không mảy may nghĩ đến tình trạng của bản thân, chàng
kéo vội cánh tay phải của tôi ra trước mặt, vén tay áo, quan sát khuỷu tay tôi.
Sau khi phẫu thuật, vết thương hầu như đã biến mất, chỉ lưu lại những dấu vết
rất nhỏ.
–
Thần Phật trên trời quả nhiên có sức mạnh siêu phàm, tay nàng đã hoàn toàn lành
lặn.
Chàng
ngước lên nhìn tôi, đôi mày nhíu lại, vẻ băn khoăn:
–
Vậy thì nàng lại bị thương ở chỗ nào?
Bây
giờ tôi mới hiểu chàng đang nói về vệt máu kia. Tôi ngượng ngùng giải thích:
–
Em không bị thương, cái đó… là… lần đầu của phụ nữ…
Tôi
chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy khi đứng trước mặt chàng.
–
Tóm lại, em không sao cả, chàng đừng lo…
–
Lần đầu ư?
Vẻ
băn khoăn ngày càng hiện rõ trên gương mặt chàng. Tôi bỗng cảm thấy hụt hẫng,
lẽ nào chàng không nhớ gì cả ư?
Không
muốn nghĩ nhiều về vấn đề này, phải làm việc gì đó mới được. Tôi đứng lên, định
đi múc nước, nhưng cử động hơi mạnh khiến vết thương ở phần thân dưới nhói
buốt. Tôi buột miệng xuýt xoa.
–
Rốt cuộc là đau ở đâu?
Chàng
vội kéo tôi lại, đôi mắt trong veo ấy chà xát khắp người tôi.
–
Em không sao mà!
Tôi
khẽ kéo tay chàng ra, nên đau, lê ra ngoài bưng chậu nước vào phòng, chiếc khăn
mặt tôi đặt trong chậu là sản phẩm của thế kỷ XXI, vì khăn vải của thời đại này
quá ư thô ráp. Tôi vắt kiệt nước, ngượng ngùng đưa cho chàng:
–
Chàng lau người đi.
Chàng
không đón lấy, mà lẳng lặng kéo chăn ra nhìn, khuôn mặt chàng đột nhiên đỏ bừng
như mặt trời mùa hạ. Chàng bỗng trở nên thất thần, một lúc sau mới quay đầu lại
hỏi tôi:
–
Ta đã khiến nàng bị đau phải không?
Tôi
vừa giận vừa buồn cười. Con người tuyệt đỉnh thông minh ấy sao lại có thể khù
khờ trong chuyện này như vậy? Tôi phải giải thích thế nào với chàng đây?
–
Không phải chàng làm em đau, em tự nguyện mà!
Chàng
bần thần hồi lâu, đột nhiên quay lại nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm trọng:
–
Ngải Tình, nàng trở về khi nào? Vì sao nàng tới được đây?
–
Hôm qua.
Tôi
nghĩ nên nói hết sự tình với chàng.
–
Tối qua Pusyseda đưa em tới gặp Lữ Quang để thuyết phục ông ta đã đồng ý tráo
đổi em và Aksayamati…
Chàng
như run lên, sắc mặt tái đi, giọng nói nhẹ như gió:
–
Tối qua, ta đã gặp nàng thật ư?
Tôi
gật đầu.
–
Thì ra không phải là mơ… Trả trách ta cứ có cảm giác giấc mơ ấy sao mà hệt
như thực vậy.
Chàng
lại gần tôi, định nói gì đó, nhưng không thốt ra lời.
–
Ta… đã… phá giới thật ư?
–
Rajiva, chính em là người đã mê hoặc chàng.
Tôi
cắn môi, khẽ nắm tay chàng.
–
Phật tổ sẽ hiểu sự thành tâm của chàng. Chàng đã kiên cường chống chọi suốt ba
ngày, đó là điều mà không một người bình thường nào có thể làm được. Bọn chúng
còn ép chàng uống rượu đã bỏ xuân dược vào. Thế nên, xin chàng đừng nghĩ ngợi
về chuyện xảy ra đêm qua nữa, đừng tự trách mình, chàng không có lỗi gì cả…
Rajiva
cúi đầu thinh lặng, bàn tay nắm chặt tấm chăn đang run lên bần bật. Tôi biết
trong phút chốc, chàng không thể chấp nhận sự thực này, nên chỉ biết thở dài,
đặt chậu nước và quần áo lên tủ.
–
Em ra ngoài một lát, chàng lau người và thay quần áo đi.
Đó
là một bộ đồ lụa phổ biến mà bọn người ngoài kia trao cho tôi, bọn họ không
chịu mang y phục của tăng sĩ tới.
–
Không tìm được y phục của tăng sĩ nên chàng chịu khó mặc bộ đồ này vậy.
Tôi
bưng khay đồ ăn đã nguội ra ngoài.
Luôn
luôn có người canh giữ ngoài cửa, tôi kêu bọn họ mang đồ ăn đi hâm nóng lại.
Bọn họ không gây khó dễ, tỏ ra khá giữ lễ với tôi, yêu cầu thứ gì là mang đến
thứ đó, chỉ không cho phép tôi đi lại tự do. Ánh nắng rực rỡ chiếu rọi cung
điện, không thể tin nổi, dưới bầu trời xanh trong nhường này lại xảy ra cuộc
chiến tranh khốc liệt và cảnh tượng loạn ly đẫm nước mắt. Nếu không có cuộc
chiến tranh này, có lẽ Rajiva cũng chỉ là một hạt cát nhỏ giữa dòng sông lịch
sử, sẽ không có một đại pháp sư tiếng tăm lừng lẫy, lưu danh sử sách. Nhưng để
có được danh tiếng ấy, chàng đã đánh đổi cả một đời khổ nạn, không biết, như
thế là may mắn hay bất hạnh?
Khi
tôi mang canh thịt và bánh nướng đã hâm nóng vào phòng thì chàng đã mặc lên
mình bộ đồ của dân thường và ngồi thiền tụng kinh. Thân hình cao lớn, chỉ khoác
lên mình chiếc áo ngắn chít eo đặc trưng của đàn ông Khâu Từ trông đã rất nam
tính rồi. Không tính đến cái đầu trọc lốc, nhìn từ phía sau vẫn có thể dùng từ
“đẹp trai ngời ngời” để miêu tả về chàng.
Tôi
đặt khay đồ ăn lên bàn, nhìn chậu nước chuyển màu, biết là chàng đã lau rửa
sạch sẽ. Gọi chàng tới ăn cơm, nhưng chàng không đáp lại, vẫn miệt mài tụng
kinh. Không muốn làm phiền chàng, tôi ngồi yên lặng chờ đợi.
Nhưng
chàng đã tụng niệm gần hai giờ đồng hồ liên tục, không hề ngơi nghỉ. Càng lúc
tôi càng buồn bã nhận ra rằng, không phải chàng đang giữ nếp tụng kinh buổi
sáng, mà là đang tự trừng phạt. Chàng định sẽ tiếp tục tụng niệm đến bao giờ
nữa?
Không
kìm chế nổi, tôi kéo tay chàng, cầu khẩn:
–
Rajiva, xin chàng đừng tụng kinh nữa. Là lỗi của em, chính em đã mê hoặc chàng.
Kẻ dụ dỗ người tu hành phạm giới mới là kẻ có tội lớn nhất. Xin hãy để mình em
gánh chịu tội nghiệt này, chàng không có lỗi gì cả.
Chàng
mở mắt, nhìn tôi ai oán, khẽ lắc đầu, kéo tay tôi ra, tiếp tục lầm rầm tụng
niệm.
Nhìn
quanh căn phòng, thấy một chiếc phất trần cắm trong chiếc bình, tôi đi lấy,
mang lại gần chàng.
–
Rajiva, nếu chàng nghĩ rằng đã phạm phải tội lỗi tày trời, em có thể giúp
chàng. Con người ở phương tây xa xôi tín theo một thứ tôn giáo. Tôn giáo ấy cho
rằng, tội phá giới có thể được giảm nhẹ nếu người mắc tội tự quất roi lên người
mình. Nỗi đau thể xác sẽ giúp thuyên giảm nỗi đau tinh thần và như thế sẽ nhận
được sự tha thứ của đấng tối cao.
Tôi
ngồi xuống trước mặt chàng, khẽ hỏi:
–
Chàng muốn thử không?
Ki-
tô giáo rất thịnh hành phương pháp tự trừng phạt này. Giáo hội không ngừng nhồi
nhét vào đầu các con chiên cảm giác tội lỗi về nhu cầu tình dục và nhấn mạnh,
tình dục làm ô uế linh hồn con người và khiến họ không thể lên được thiên đàng.
Bởi vậy, những người căm ghét hoặc sợ hãi việc hành lạc, bao gồm cả các tu sĩ
nam và nữ đều chuộc tội bằng cách tự quất roi vào người, họ làm vậy, những mong
dùng đau đớn của kiếp này đổi lấy hạnh phúc của kiếp sau. Trong thời gian bệnh
dịch hạch hoành hành khắp châu Âu, người ta đã tổ chức những đoàn người hành
xác, cả một thôn làng hoặc thị trấn cùng diễu hành qua khắp các nẻo đường, rồi
tập trung tại một nơi công cộng, sau đó họ bắt đầu tự quất roi vào lưng mình,
cho đến khi máu tươi chảy ra.
Chàng
nhìn tôi, vẻ đau khổ tột cùng, lặng lẽ buông áo trễ xuống thắt lưng, rồi nhắm
mắt lại, tiếp tục tụng kinh.
Tôi
đứng ra sau lưng chàng, cầm ngược cây phất trần, hít một hơi thật sâu, giữ chặt
tay, cắn răng vụt thật mạnh. Một âm thanh rùng rợn vang lên trong không gian,
chàng rùng mình kinh ngạc, một vệt dài màu đỏ hằn lên rõ rệt trên lưng chàng.
Tôi cắn chặt răng, quay cán phất trần lại, ra sức vụt vào lưng mình. Cơn đau
buốt truyền đến não bộ, kích thích nước mắt xô nhau ra quanh viền mắt.
–
Nàng làm gì vậy?
Cây
phất trần bị giằng lấy, tôi ngã vào lòng chàng, trong đôi mắt ngấn lệ, tôi nhìn
thấy nỗi kinh ngạc và xót thương của chàng.
–
Chàng muốn trừng phạt bản thân, em sẽ cùng chàng hứng chịu. Chàng không thiết
ăn uống, em sẽ cùng chàng tuyệt thực. Nếu chàng không thể chấp nhận thân phận
của em, em có thể xuống tóc làm ni cô.
Những
tiếng nức nở, nghẹn đắng nơi cuống họng, tôi dừng lại lấy hơi:
–
Nhưng, Rajiva, lần này, dù có thế nào em cũng sẽ không ra đi. Dù phải đối mặt
với bao nhiêu phong ba bão tố, hãy để em ở bên chàng, cùng chàng vượt qua, được
không?
Chàng
xiết tôi chặt hơn, tôi vòng tay qua ôm riết lấy chàng. Nếu có thể nhờ vòng tay
ôm riết ấy để được hòa tan vào lồng ngực của chàng, để hai người hợp lại thành
một thì hạnh phúc biết bao. Gối đầu lên bờ vai để trần của chàng, những giọt
nước mắt chảy xuống lằn roi đỏ in trên lưng chàng. Khuôn ngực chàng rung động
mãnh liệt, nước mắt chàng thấm ướt vai áo tôi. Không biết đây là lần thứ bao
nhiêu chúng tôi khóc trong vòng tay nhau? Em không đành lòng thấy chàng khóc…
–
Ngải Tình, ta không trừng phạt bản thân vì đã phá giới. Thân xác, chỉ là lớp vỏ
bọc bên ngoài. Giáo lý Phật giáo Đại Thừa không quy định ngặt nghèo về chuyện
đó. Huống hồ, lần này là do ta bị ép buộc. Nhưng ta phải hối lỗi với Phật tổ,
và trái tim ta đã “phá giới” theo thân xác ta rồi…
Chàng
khẽ đẩy tôi ra, những ngón tay nhẹ nhành lướt trên má tôi, nỗi đau khổ phủ một
màu ảm đạm lên gương mặt thanh tú.
–
Không đúng. Trái tim ta không phải phá giới từ đêm qua, mà mười một năm trước, hai
mươi năm trước đã phá giới rồi. Thuở thiếu thời gặp nàng, trái tim ta đã khôn
nguôi thổn thức. Sau khi nàng ra đi, ta không hiểu vì sao mình lại lặng lẽ phác
họa chân dung nàng, hết bức này đến bức khác. Rồi khi ngắm nhìn tượng Phật lại
tưởng tượng ra gương mặt của nàng, thì ta biết mình đã sa vào lưới tình, chẳng
thể thoát thân. Ái dục vốn là trở ngại lớn nhất đối với người tu hành. Ta vô
cùng sợ hãi, nên mỗi lần nghĩ tới nàng là ta lại tụng kinh để sám hối. Nhưng
khi nàng trở về, niềm vui được ở bên nàng lớn hơn cả việc nghiên cứu, tìm hiểu
giáo lý Phật pháp và việc tụng niệm đã không thể giúp ta trừ bỏ những chướng
ngại trong lòng được nữa. Sau khi hôn nàng, ta hiểu rằng mình đã không thể rời
bỏ ái dục…
Từng
giọt lệ long lanh kết đọng trên khóe mắt chàng, nặng nhọc lăn dài trên gò má.
–
Mười một năm trước, không được gặp nàng lần cuối, ngày hôm đó, ta đã ngồi thiền
trong phòng nàng ba ngày. Sau ba ngày, ta hiểu ra một điều: Nếu đã không thể
quên được nàng, chi bằng ta biến nỗi nhớ nàng thành sự tu tập mỗi ngày. Nhờ
vậy, tâm hồn ta bình lặng trở lại, ta chuyên tâm vào việc tu hành. Nếu mười năm
sau nàng không quay về, ta sẽ thực hiện nguyện vọng của nàng, đến Trung Nguyên
truyền bá Phật pháp. Nhưng đúng lúc ta chuẩn bị khởi hành đến đất Hán, thì Khâu
Từ gặp phải kiếp nạn và ta phải chịu sự sỉ nhục này.
Chàng
ngừng lại một lát, lấy hơi và tiếp tục:
–
Ba ngày bị giam cầm, ta vẫn một lòng hướng Phật, tâm thanh tịnh như nước, xem
mỹ nữ trước mắt như không khí. Nhưng sau khi phá tửu giới, thì trước mắt ta,
trong tâm tưởng ta lại luôn hiện lên hình bóng nàng. Không phải ta không nhớ
chuyện gì xảy ra đêm qua, mà là ta không dám thừa nhận. Tuy chỉ là nhưng cảm
giác mơ hồ, nhưng ta vẫn nhớ rõ khoảnh khắc ta có được niềm hoan lạc không thể
diễn tả bằng lời. Bởi vậy, ta đã cố thuyết phục bản thân, rằng đó chẳng qua là
một giấc mơ bí mật, một giấc mơ mà ta vẫn thường mơ. Nhưng nàng lại cho ta biết
mọi thứ diễn ra trong giấc mơ đó đều là thật…
Chàng
ngẩng đầu hít một hơi dài, những đường gân trên cổ giật giật. Một lát, chàng
cúi xuống nhìn tôi, rồi ảo não lắc đầu, những hạt nước mắt to tròn long lanh
như những hạt ngọc đổ liên hồi xuống áo chàng.
–
Khi nãy biết ta đã có quan hệ… vợ chồng với nàng… Nếu không phải là do Lữ
Quang sắp bày, ép buộc, Rajiva sao dám “làm vậy” với nàng! Thế nên, cảm xúc đầu
tiên đến với ta khi biết tin đó, không phải là sám hối, mà là niềm vui vô bờ
tựa mạch nước ngầm len lỏi trong tim. Ta đã vô cùng hoảng sợ và hổ thẹn khi
mình có ý nghĩ đó. Mấy mươi năm tu hành vẫn chẳng thể giúp ta chống lại khát
khao yêu đương với nàng. Tội lỗi này, dù có đọc bao nhiêu kinh văn đi nữa cũng
không thể xóa bỏ. Ta không xứng là đệ tử nhà Phật… Ta nhớ đến lời nói của vị
cao tăng mà ta gặp hồi nhỏ: Nếu không tuân thủ giới luật một cách nghiêm khắc,
ngày sau sẽ chỉ có thể là một pháp sư thông minh, sáng láng không hơn không
kém. Khi nãy, vừa tụng kinh ta vừa nghĩ về điều này và không khỏi đau đớn. Ta
đã phá giới vào đúng năm ba mươi lăm tuổi, lẽ nào ý trời đã định, kiếp này
Rajiva chỉ có thể trở thành một pháp sư thông minh, sáng láng, mà chẳng thể làm
nên nghiệp lớn ư?
Tôi
đã khóc đến mềm cả tim gan, chưa bao giờ chàng thổ lộ với tôi nhiều đến vậy, mà
mỗi câu mỗi tiếng thốt ra đều đau đớn đến xé lòng.
–
Xin lỗi chàng, em đã phá vỡ thế giới tĩnh tâm thiền định của chàng, đã khiến
chàng khó xử. Nếu chàng muốn, em sẽ ra đi.
–
Không kịp nữa rồi…
Chàng
run rẩy hôn tôi, vị mặn chát nồng đượm nơi đầu lưỡi, không biết là nước mắt của
chàng hay của tôi.
–
Nàng đã quay về thì sao ta có thể để nàng ra đi, để lại phải khổ sở chờ đợi
mười năm nữa… Ngải Tình, một roi nàng tự quất vào người mình đã khiến ta bừng
tỉnh. Nàng sẵn sàng san sẻ đau khổ với ta, bằng lòng cùng ta vượt qua phong ba
bão tố, lẽ nào Rajiva không dám thừa nhận tình cảm với nàng suốt hai mươi năm
qua? Ta chỉ biết tự trách mình vì đã phá giới, vì không thể trở thành một bậc
danh sư, mà quên rằng nỗi đau khổ mà nàng phải chịu đựng lớn hơn ta gấp bội
phần. Nàng đã trở về khi ta cần có nàng nhất. Đêm qua nàng đã dùng tấm thân
trinh trắng của mình giải cứu ta khỏi sự đày ải ấy. Tình yêu cao cả đó, ta biết
lấy gì báo đáp. Ta quyết không để nàng lại tiếp tục phải chịu dày vò, đau khổ
nữa. Nỗi nhớ nhung vò xé tâm can mười năm lại mười năm mòn mỏi, vò võ ấy, ta
không muốn phải chịu đựng thêm nữa. Trở thành bậc danh sư, đạt đến đỉnh cao tu
dưỡng, nhập Niết Bàn thì sao chứ, không có nàng ở bên, ta cũng chỉ như một thân
xác vô cảm, không có linh hồn mà thôi. Đời sống ấy có gì đáng sống đâu!
Chàng
rời khỏi bờ vai tôi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, nâng cằm tôi lên, để ánh
mắt lạ kỳ của cháng phủ lên gương mặt tôi:
–
Có nàng ở bên, ta cam tâm tình nguyện bị đẩy xuống tầng địa ngục sâu nhất – địa
ngục vô gián.
–
Chàng đừng quên, luôn có em bên chàng…
Mười
ngón tay đan vào nhau, chúng tôi ôm nhau và hôn nhau mãi miết, hôn cho nhau cạn
những giọt lệ tràn mi, nhưng những nụ hôn ngọt ngào ấm áp ấy chỉ càng khiến
những dòng nước mắt tuôn trào. Cuộc đời còn mấy lần mười năm nữa để uổng phí?
Bắt đầu từ bây giờ, chúng tôi sẽ trân trọng mỗi giây mỗi phút…
Không
biết chúng tôi đã khóc với nhau bao lâu.
Rồi
chàng đột ngột buông tôi ra, ngẩng đầu thở dài:
–
Chàng sao vậy?
–
Không ngờ sau khi cởi bỏ được nỗi day dứt quyện chặt trong tim suốt hai mươi
năm qua lại khiến ta đau đầu đến vậy?
Tôi
bật cười:
–
Đó là vì chàng bị ép uống rượu.
Tôi
đưa bát canh đặt trên tủ cho chàng.
–
Đây là canh giã rượu, chàng uống ngay lúc đầu thì đã không sao cả.