Đọc truyện Đức Phật Và Nàng – Chương 42
Chúng
tôi được đưa đến một cung điện nhỏ cạnh hoàng cung, hai tên lính canh cửa trông
thấy Lữ Soạn vội vàng đứng lên hành lễ. Lữ Soạn ra lệnh mở cửa, tôi không kìm
nổi, ngó theo. Không thấy Rajiva, trên giường chỉ có một cô gái trong trạng
thái không mảnh vải che thân, hai tay khép chặt lại che chắn trước ngực, tôi
không nhận ra cô bé Aksayamati năm nào nữa. Cô gái thấy chúng tôi thì vội thu
mình hút vào một góc giường, cúi đầu, để những lọn tóc xoăn màu hung che phủ
khuôn mặt.
– Tình
hình thế nào?
Lữ
Soạn hỏi mấy tên lính gác.
Chúng
cười xun xoe, xu nịnh:
– Theo
lời căn dặn của tướng quân, thuộc hạ đã lột hết quần áo của cả hai người, nhưng
vẫn chẳng ăn thua. Nên khi nãy thuộc hạ đã ép Kumarajiva uống rất nhiều rượu,
còn bỏ thêm một ít thuốc vào nữa. Vậy mà nhiều canh giờ rồi vẫn không có động
tĩnh gì cả. Cô công chúa kiều diễm, nõn nà, mơn mởn như thế, nếu là người khác
thì đã nhảy bổ vào rồi ấy chứ, huống hồ lại uống rượu đã bỏ xuân dược. Thuộc hạ
cứ nghĩ tay hòa thượng đó là kẻ bất lực, nhưng hình như không phải. Hắn ép mình
ói ra hết những gì uống vào. Hắn quả thật rất gan lỳ! Nhưng sự kiên trì của hắn
khiến người ta phải nể phục, có lẽ hắn đúng là một bậc cao tăng đích thực…
Lữ
Soạn lừ mắt, hai tên lính im bặt, rồi quay sang tôi, lạnh lùng đe dọa:
– Đêm nay
phải khiến hắn phá giới bằng mọi giá, nếu cha ta mà thua vụ cá cược này, ngươi
biết hậu quả sẽ thế nào rồi đấy.
Bọn
chúng hành hạ Rajiva đến mức ấy, khiến tôi không khỏi giận sôi người. Sử sách
chép rằng Rajiva đã phá giới vì bị ép cởi bỏ quần áo và chuốc rượu, nhưng không
hề ghi rằng bọn chúng còn bỏ cả xuân dược vào rượu. Nghe xong câu nói mất hết
nhân tính ấy của Lữ Soạn, tôi ngẩng phắt lên, nỗi căm giận thiếu chút nữa thì
bùng phát.
Nhưng
Pusyseda đã kịp chắn trước mặt tôi
– Tiểu
tướng quân cứ yên tâm giao cho cô ấy. Đám mỹ nữ hậu cung nhất định sẽ thuộc về
cha con tướng quân.
Pusyseda
nhìn căn phòng, rồi bước tới chiếc bàn hình vuông đặt trong đại điện, kéo tấm
khăn trải bàn xuống. Sau đó, bước vào phòng, phủ tấm khăn lên người Aksayamati,
đỡ công chúa đứng lên. Lúc bước ra ngoài, cậu ta dừng lại giây lát, đưa mắt về
một góc khuất, vẻ mặt ảo não, khẽ thở dài. Cậu ta dìu Aksayamati khuôn mặt tái
nhợt vì sợ hãi ra ngoài, lúc đi qua tôi, cậu cất cao giọng bằng tiếng Hán:
– Mau vào
đi, đừng để Lữ tướng quân thất vọng!
Sau
đó lại đổi sang tiếng Tochari, thì thầm:
– Anh ấy
đã chờ đợi mười năm, hãy mang lại hạnh phúc cho anh ấy!
Gương
mặt cậu ta hết sức thản nhiên, nhưng nỗi u buồn hắt lên trong đáy mắt. Tôi nhìn
Pusyseda, lấy hết can đảm gật đầu quyết liệt, rồi bước vào phòng. Cánh cửa cọt
kẹt khép lại.
Tôi
đưa mắt về phía góc khuất mà khi nãy Pusyseda định hướng ấy và nhận thấy một
bóng dáng cao gầy đang thu mình ở đó. Hơi thở như ngừng lại, tôi không dám nhìn
chàng. Rajiva, thời gian với em chỉ là chín tháng, nhưng với chàng đã là mười
một năm thời gian. Chín tháng thương nhớ dày vò đã khiến em trở nên tàn tạ, héo
úa. Vậy mà, chàng đã trải qua những đêm trường cô tịch trọng chốn kinh kệ đền
đài lạnh lẽo ấy suốt mười năm trời! Chàng đã phải chịu đựng nỗi cô đơn thăm
thẳm ấy như thế nào? Nếu đổi lại, em là người phải đợi chờ trong mười năm ấy,
có lẽ em không sống nổi. Tha lỗi cho em đã để chàng phải chờ đợi mỏi mòn như
vậy. Tha lỗi cho em đã lựa chọn thời điểm này để đến với chàng trong cơ hội duy
nhất này. Mong rằng đây chính là lúc chàng cần em nhất. Nếu có thể, em sẽ không
ra đi nữa, hãy để em bù đắp cho chàng những mất mát đau khổ suốt mười năm đằng
đẵng.
Tôi
nín thở, khẽ bước đến bên chàng, chưa kịp thấy rõ dấu vết của tháng năm để lại
trên khuôn mặt chàng ra sao mà trái tim đã thổn thức và quặn thắt. Không mảnh
vải trên người, chàng ngồi bó gối, đầu cúi thấp, giống hệt tư thế của hài nhi
trong bụng mẹ, nước da bánh mật lấp loáng dưới ánh sáng của ngọn đèn. Tôi đưa
mắt tìm kiếm, căn phòng không có rèm cửa, không khăn trải bàn, trên giường
không có chăn, không có thảm trải, không có bất cứ thứ gì có thể che thân. Tôi
cười cay đắng, Lữ Quang quả là hiểm ác!
Tôi
lôi trong ba lô ra một chiếc áo khoác, rồi lại gần chàng. Khắp người chàng tỏa
ra hơi men nồng nặc, bên cạnh là hiện trường của một vụ ói mửa. Tôi ngồi xuống,
choàng áo lên người chàng, làn da chàng bỏng rát. Sự tiếp xúc khẽ khàng đó
khiến chàng giật mình, ngẩng lên, đôi mắt màu xám nhạt như hai vực nước sâu hun
hút ấy lúc này đang vằn lên những tia đỏ. Chàng gầy đi nhiều, gương mặt càng
trở nên thuôn dài hơn, dưới cằm râu đâm lên lởm chởm, khuôn mặt chàng đỏ gay
gắt như sắp bốc hỏa. Mười một năm trôi qua, nhưng chàng vẫn cuốn hút như ngày
nào. Chỉ có điều, tháng năm vô tình đã in lên vầng trán chàng những nếp nhăn mờ
ảo. Mấy ngày qua, chịu cảnh dày vò, o bế, chàng tiều tụy, bờ phờ hơn, bờ môi
tái xám, nứt nẻ. Vết máu khô dính trên khóe môi nứt vỡ, trông giống hệt một vết
răng cắn chặt.
– Rajiva…
Càng
nhìn chàng, lòng càng đau đớn như có ai vò xé. Chịu nhục mạ, chịu đày đọa thế
này, người bình thường liệu ai có thể cầm cự được như chàng? Không phải chàng
gắng sức để bản thân không phá giới, mà chàng đang ra sức bảo vệ đức tin của cả
cuộc đời mình. Lữ Quang hành hạ chàng khổ sở như vậy, chỉ vì vụ cá cược nực
cười đó ư?
Đôi
mắt thất thần ngước nhìn tôi, rồi đột nhiên tròng mắt mở rộng, một tia sáng
chiếu ra từ con ngươi màu xám nhạt ấy, vẻ ngỡ ngàng rào đón khắp gương mặt tôi.
Đôi môi nứt nẻ hé mở, khóe môi khẽ động đậy, mỏng và nhẹ như sự run rẩy của một
chiếc lá khô trong gió.
– Là
em, em đã trở về…
– Ngải…
Tình…
Những
thanh âm tắc nghẹn, run rẩy ấy phải gắng gượng lắm mới bật ra được, sau khi đôi
mắt màu xám nhạt đã vân du hồi lâu trên khuôn mặt tôi. Nhưng ngay lập tức,
khuôn mặt nóng bừng lộ vẻ xấu hổ, chàng khép chặt đôi vai lại, toàn thân run
rẩy, quay đầu đi, giọng chất chứa nỗi buồn tủi, khổ sở:
– Đừng
nhìn ta…
– Rajiva…
Trái
tim tôi như tan nát! Một bậc cao tăng thanh cao nhường ấy lại phải chịu đựng sự
sỉ nhục này, lòng nào có thể không xót xa!
– Đừng
khóc…
Chàng
quay đầu lại nhìn, cánh tay dài gầy guộc từ từ vươn ra như muốn vuốt ve khuôn
mặt tôi, nhưng khi vừa chạm đến, cánh tay đã vội thu về, hai mắt chàng nhắm
lại, tay phải nắm chặt chuỗi tràng hạt đã sờn bạc, cũ mèm, không còn nhận ra
màu sắc lúc đầu nữa. Chàng lần tràng hạt tụng kinh, như thể tôi chỉ là không
khí. Đó là chuỗi hạt tôi tặng chàng hơn hai mươi năm về trước. Bên tay trái
chàng là chiếc vòng mã não màu đỏ, trong suốt, kể cả chiếc vòng ấy cũng đã được
mười năm tuổi.
– Rajiva,
chàng sao vậy?
Nhìn
thấy thứ duy nhất trên người chàng là chuỗi hạt và chiếc vòng năm xưa, tôi cắn
răng cố ngăn những giọt nước mắt cứ trực trào ra.
Mong
muốn sinh ra ảo giác, là cái vốn dĩ không có thực. Dục vọng khiến người ta u
mê, không có gì tồn tại trên cõi đời này cả.
Chàng
vẫn nhắm chặt mắt, giọng như lạc đi khi đọc mấy câu kệ bằng tiếng Hán, rồi
chàng lại tiếp tục tụng niệm.
Tôi
đưa tay lau nước mắt, có lẽ chàng nghĩ tôi chỉ là ảo giác. Chàng vẫn ngồi yên
trên nền nhà. Tuy có thảm trải, nhưng kể cả vào mùa hè, đêm ở ốc đảo vẫn rất
lạnh. Tôi đứng lên, bước ra cửa, thấy Lữ Soạn và đám lính đang trò chuyện, hắn
vẫn chưa đi ư? Tôi lên tiếng yêu cầu một tấm chăn, Lữ Soạn cười vang, buông
giọng ỡm ờ:
– Không
cần bất cứ thứ gì mà vẫn khiến hắn phá giới mới được!
Tôi
sa sầm mặt mày, đòi thêm một cốc nước. Lữ Soạn sai người đi lấy, rồi quay ra
hếch mắt nhìn tôi:
– Tranh
thủ thời gian đi, ta còn phải về báo cáo với cha ta. Còn nữa, nhất thiết phải
“làm” trên giường đấy!
Hắn
hất hàm về phía khung cửa sổ, tôi đưa mắt nhìn theo, một lỗ hổng hình quả trám
trên khung cửa sổ đang chiếu thằng vào vị trí chiếc giường trong căn phòng. Bọn
chúng thật vô nhân tính! Hắn muốn chứng kiến tận mắt thì mới yên lòng ư? Chúng
coi đây là một trò đùa, là một trò cá cược bệnh hoạn ư?
Nỗi
căm hờn khiến tôi chỉ muốn hất cả cốc nước vào mặt hắn, phải hít thở nhiều lần
tôi mới lấy lại được sự bình tĩnh và trở lại căn phòng. Tiếng cười giễu cợt của
hắn văng vẳng phía sau:
– Nếu
không xong thì đến hầu ta nhé!
Tôi
ghê tởm loại người này, chỉ muốn ngay lập tức hét vào mặt hắn kết cục thảm hại
của hắn sau này!
– Rajiva,
uống chút nước đi.
Tôi
vừa khẽ gọi, vừa đặt cốc nước kề sát miệng chàng. Có lẽ vì quá khát, chàng
không từ chối, cứ thế nghiêng đầu uống sạch cốc nước trên tay tôi. Tôi lấy khăn
tay, lau những giọt nước vương trên vành môi chàng.
Chàng
chăm chú nhìn chiếc khăn trên tay tôi. Tôi mỉm cười:
– Chàng
còn nhớ chiếc khăn tay này không? Chàng
đã tặng cho em đó. Chàng nói rằng không thấy em dùng khăn tay bao giờ, lấy tay lau
miệng không vệ sinh chút nào. Chiếc khăn này em vẫn luôn giữ bên mình, chưa khi
nào lấy ra dùng cả, vì thấy tiếc…
Đột
nhiên tôi rơi vào lồng ngực nóng bỏng của chàng, tim chàng đập dữ dội bên tai
tôi. Khuôn mặt nóng rực cọ xát trên cổ tôi, những đường gân trên cổ chàng nổi
lên giật giật như đang gẩy vào tim tôi. Tay chàng lồng vào tóc tôi, mơ hồ khẽ
rên tên tôi.
Tôi
ngã vào lòng chàng, vòng tay quen thuộc ấy bỗng chốc trở nên xa lạ. Làn da
trần, nóng bỏng phủ lên gương mặt tôi, một đợt sóng khác thường lan toả toàn
thân, tôi như đang bị thiêu đốt.
Chàng
khẽ đẩy tôi ra một khoảng nhỏ, ánh mắt mê loạn sục sạo da diết gương mặt tôi.
Tôi chưa kịp mở lời, thân thể chàng đã áp sát và hôn riết lấy tôi.
Nụ
hôn của chàng không dịu dàng như trong hồi ức, mà hổn hển tách môi tôi ra và
gần như điên cuồng khuấy động. Hơi rượu nồng nặc trong miệng, trùm lên lưỡi
tôi. Những sợi râu dày lởm chởm cọ lên má tôi ram ráp. Hơi thở của chàng càng
lúc càng gấp gáp, chàng ghì mạnh tôi xuống nền nhà, toàn thân phủ lên mình tôi.
– Rajiva…
Tôi
lấy cánh tay nhăn lại, thì thầm bên tai chàng:
– Chúng
ta hãy lên giường.
Chàng
dừng lại, dường như có chút tỉnh táo, buông cánh tay đang ghì lấy tôi ra, cắn
mạnh vào vành môi đã nứt toác, một tia máu rỉ ra, nhuộm đỏ đôi môi vốn khô nẻ.
Lệ
rơi chan hòa, chàng khổ sở nhẫn nhịn, gắng gượng kìm chế bản thân. Nếu còn cách
khác, tôi sẽ tôn trọng ý nguyện của chàng. Nhưng đám người bên ngoài kia là
những kẻ điên loạn, bọn họ nắm quyền sinh sát trong tay. Tôi và chàng chỉ là những
kẻ yếu trong thời loạn này. Để sinh tồn, đêm nay, chúng tôi phải hoàn thành
“nghi lễ trưởng thành” trước mắt kẻ khác.
Tôi
gạt đi nước mắt, định thần lại, khoác lên người chàng chiếc áo dài đã rơi sang
bên. Sau đó đặt tay chàng lên vai tôi, từng bước nặng nề dìu chàng đến chiếc
giường ô nhục. Phật tổ, xin hãy thấu hiểu tấm lòng thành kính của đệ tử của
Ngài, xin hãy thương xót chàng. Chàng kìm chế, nhẫn nhịn, đã làm được điều
người thường không thể làm được. Bởi vậy, xin Ngài, hãy giáng tội lên con, con
bằng lòng thay chàng hứng chịu mọi sự trừng phạt.
Cơ
thể chàng trĩu nặng, toàn bộ trọng lượng của chàng gần như đè cả lên vai tôi.
Chúng tôi cùng bước đi loạng choạng, ánh mắt không kìm được khẽ lướt trên người
chàng, trái tim bỗng đập cuồng loạn. Dù đã cố nhẫn nhịn, dưới tác dụng của
thuốc, chàng vẫn có ham muốn như những người đàn ông bình thường khác. Đó là
bản năng của con người, bản năng mà ngay cả Phật tổ cũng không thể xóa bỏ được.
Vậy thì, chí ít trong đêm nay, hãy để chàng làm một người đàn ông bình thường.
Chàng
rã rời đổ xuống người tôi, vẫn cố cắn chặt môi, nhưng đôi mắt theo sát tôi từng
giây từng phút, trong sâu thẳm đôi mắt ấy là khát khao cháy bỏng của một người
đàn ông bình thường. Tôi hít một hơi sâu, đưa tay cởi áo. Hán phục rất đơn
giản, chỉ cần mở hết các nút áo là bộ đồ nội y hiện đại của tôi đã phơi bày
trước mặt chàng. Mặt nóng bừng, mũi lấm tấm mồ hôi, tôi dừng lại, không dám cởi
tiếp nữa, vì tôi biết bên ngoài cửa sổ hình quả trám kia còn có rất nhiều con
mắt tà ác đang hau háu dõi theo.
Tay
phải chàng nắm chặt chuỗi tràng hạt, tôi muốn lấy ra, đặt lên kệ đầu giường,
nhưng chàng không nói không rằng, xiết chặt tràng hạt. Tôi dịu giọng thuyết
phục cũng chỉ có thể quấn tràng hạt quanh cổ tay chàng.
Chàng
nằm nghiêng, gần tôi trong gang tấc, đôi mắt màu tro nhạt lấp lánh, dục vọng
dâng trào như làn sóng. Bàn tay nóng ran của chàng vuốt ve thân thể tôi, vụng
về lướt nhanh một đường từ cổ tới ngực rồi xuống eo. Tôi vòng tay vít cổ chàng,
liếm khóe môi bị rách, cảm giác mằn mặn chui vào cuống lưỡi, chàng đau đớn khẽ
rên lên thành tiếng, rồi đột ngột cúi đầu ngậm chặt lưỡi tôi. Thân hình mảnh
khảnh của chàng che phủ thân thể tôi, hơi thở hổn hển.
Hơi
rượu trong miệng chàng rất khó chịu, không biết bọn họ đã ép chàng uống nhiều
tới mức nào. Một người chưa từng chạm đến một giọt rượu như chàng, dưới tác
động của men say và xuân dược còn có ý thức được rằng người chàng đang đối diện
là tôi không? Tôi muốn tin rằng chàng vẫn giữ được dù chỉ là rất ít sự tỉnh
táo, đủ để nhận ra sự tồn tại của tôi và vì có tôi nên chàng mới yên lòng chấm
dứt chuỗi ngày chịu đựng khổ sở và để dục vọng phơi bày tự nhiên như vậy.
Tôi
cười buồn, rút lại những ý nghĩ chua chát. Bây giờ là lúc nào mà tôi vẫn còn
suy nghĩ những điều vẩn vơ như thế. Tôi cần nghĩ xem phải nhanh chóng tiến hành
việc đó ra sao. Vì chỉ như thế, đám người ngoài kia mới buông tha cho chúng
tôi, bằng không, những kẻ chẳng có chút tín ngưỡng gì ngoài kia có thể sẽ sử
dụng nhiều thủ đoạn tàn bạo hơn nữa để dày vò chàng. Chàng đã gắng gượng suốt
ba ngày rồi, cơ thể và tinh thần đều đã mệt mỏi, chàng cần được nghỉ ngơi.
Lịch
sử chép rằng chàng đã phá giới, vậy tôi sẽ tình nguyện làm việc đó thay
Aksayamati. Tình yêu vốn ích kỷ, thay đổi lịch sử thì đã sao? Tôi chỉ biết rằng
tôi yêu chàng và tôi muốn được trở thành “đối tượng phá giới” của chàng. Sau
này dù chàng có hối hận, tôi cũng cam lòng.
Ý
nghĩ đó khiến tôi thêm can đảm, tôi đưa tay lên vuốt ve lưng chàng. Làn da
chàng bóng mịn, trơn mượt. Di chuyển dần xuống dưới, cảm giác các cơ bắp của
chàng đang căng dần lên trong lòng tay tôi. Chàng như đang gồng mình lên, mũi
tên đã được căng trên dây cung, chàng muốn lao tới, nhưng lại không biết cách,
gương mặt lộ vẻ băn khoăn, bối rối.
Bàn
tay đã chạm đến quần lót của tôi, chàng gắng sức giật ra, nhưng tôi ngăn lại:
– Đừng
vội, để em.
Sau
khi trút bỏ quần lót, tay tôi ướt đẫm, không dám nhìn chàng, nhắm mắt lại, cầu
mong chàng mau chóng kết thúc.
Cơ
thể phơi trần hồi lâu đã thoáng chút tê lạnh, vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Tôi
mở mắt ra, thấy chàng trong tư thế thân trên hơi chống lên, hơi thở gấp gáp,
ánh mắt mê loạn, nhưng có vẻ chần chừ, khổ sở. Khen thay cho ý chí và sự kiên
định của chàng, đó là điều mà không phải ai cũng làm được. Tới mức này mà ý chí
vẫn ra sức đấu tranh với phản ứng sinh lý nguyên thủy. Tôi cắn môi, khẽ luồn
tay xuống dưới. Má tôi bừng bừng, thì ra, vào những lúc như thế này, “chỗ đó”
của đàn ông cương cứng và nóng bỏng như than.
Chàng
rên rỉ, vẻ do dự đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt bùng lên như lửa thiêu. Trong
tư thế nửa quỳ giữa hai đùi tôi, chàng để tôi dẫn dắt vào nơi kín đáo nhất của
cơ thể mình. Tôi nhắm mắt, để mặc bản năng của chàng hành sự. Khoảnh khắc chàng
đi vào tôi, trời đất như quay cuồng, thân thể như bị tách thành hai mảnh. Tôi
bật khóc, muốn nắm lấy cái gì đó cho bớt đau đớn, nhưng chỉ thấy dưới thân trơn
ướt vì chiếc giường hoàn toàn trống trải, móng tay muốn bám chặt vào đâu cũng
khó. Tôi chỉ biết cắn răng chịu đựng những đợt sóng nối tiếp nhau trôi đi.
Nghe
tiếng tôi nức nở, chàng dừng lại, chống người lên nhìn tôi, lồng ngực phập
phồng gấp gáp, mồ hôi trên trán chàng chảy dọc gương mặt thon dài, đọng lại nơi
chiếc cằm nhọn lún phún râu, rồi nhỏ xuống ngực tôi. Đôi mắt vằn tia đỏ của
chàng vẫn như mê loạn, nhưng gương mặt lại thoáng vẻ ngại ngần.
– Em
không sao…
Tôi
cố kìm không để nước mắt rơi, họng nghẹn đắng, gượng gạo nở nụ cười ngây ngô
của Ngải Tình. Những mong nụ cười quen thuộc ấy có thể lưu lại trong trí nhớ
của chàng một chút ký ức ấm áp khi tỉnh lại vào ngày mai.
Chàng
đã dừng lại không lâu sau đó, khoảnh khắc lên tới đỉnh điểm, giọng chàng rên
lên khản đặc:
– Ngải
Tình…
Nước
mắt ngưng đọng đã lâu, khóe mắt chẳng ngăn nổi nữa đã để từng giọt nặng nhọc
rơi xuống gối, một cảm giác vừa ngọt ngào vừa xót xa xâm chiếm tim gan tôi. Thì
ra chàng vẫn luôn nhớ đến tôi…
Tôi
ngước nhìn bầu trời đêm qua giếng trời trên mái nhà, ngàn sao tỏa sáng lấp
lánh, nhưng tôi lại thấy bầu trời như đang xoay vần, vật đổi sao dời, ngàn năm
vút trôi và chúng tôi đang ở bên nhau, trong khoảnh khắc này. Tôi đã hoàn thành
cuộc biến đổi, không phải từ một thiếu nữ thành một người đàn bà, mà quan trọng
hơn, kể từ giây phút này, linh hồn của tôi sẽ gắn chặt với chàng mãi mãi, không
rời không buông.
Chàng
đang say trong giấc ngủ bình yên sau ba ngày bão tố. Tôi đưa tay vuốt nhẹ khuôn
mặt gầy gầy xương xương của chàng, khẽ lùa các ngón tay vào hàng lông mày dài
miên man của chàng, chạm đến đôi mắt sâu hun hút của chàng, đến chiếc mũi cao
thanh tú của chàng, đến bờ môi ngọt ngào của chàng. Con người mà ngày đêm tôi
mong nhớ ấy, đang ngon giấc bên cạnh tôi. Trước đây, dù có dũng cảm đến mấy,
tôi cũng không dám tưởng tượng ra cảnh tượng này…
Tôi
ngồi dậy mặc quần áo, phần thân dưới buốt xót và nóng rực như lửa đốt, mỗi cử
động dù rất nhỏ cũng như có gai nhọn đâm vào da thịt. Vệt máu trên chiếu đã
khô, phía trong đùi trên của tôi vẫn còn dính vài vệt máu đỏ tươi. Tôi nén đau,
bước xuống giường, lê ra ngoài cửa. Mỗi bước đi đều kéo theo cơn đau buốt như
xé gan xé ruột. Chả trách, hầu hết phụ nữ đều mô tả giống hệt nhau về lần đầu
tiên của mình.
Đẩy
cửa, lạnh lùng nhìn đám người đang cười đùa thô bỉ bên ngoài, tôi cất tiếng:
– Giờ thì
có thể mang chăn cho tôi rồi chứ?