Đọc truyện Đức Phật Và Nàng – Chương 28
Một đêm
trắng trằn trọc với những suy nghĩ rối bời, đầu óc quay cuồng. Trái tim không
thôi thổn thức khi nghĩ đến Rajiva đang ở rất gần, nhưng lại quặn thắt khi nghĩ
đến vẻ mặt lạnh lùng của cậu ấy. Tờ mờ sáng, tôi uể oải ra khỏi giường, không
biết đã đi đi lại lại trong phòng bao nhiêu lần. Sau cùng, vẫn không kìm chế
được, mặc cho đôi tay đẩy tung cánh cửa và đôi chân lao vun vút đến phòng cậu
ấy.
Đã gần
bốn giờ ba mươi phút, chắc Rajiva thức giấc rồi, vì năm giờ là giờ tụng kinh
buổi sáng. Cậu ấy sẽ tụng kinh ở đâu? Chắc là sẽ đến chùa Tsioli, vì chùa Cakra
ở cách đây rất xa. Không biết Rajiva sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy một cô nàng si
tình, mới sớm tinh mơ đã chạy đến trước cửa phòng cậu ấy. Quả thật là tôi chưa
bao giờ thức giấc vào giờ này.
Tôi tần
ngần trước cửa phòng Rajiva, tim đập loạn nhịp, bàn tay vô cớ run rẩy, trời đất
ơi, sao tôi lại căng thẳng thế này?
Cửa
phòng đột ngột mở toang, tôi giật mình lùi lại, đầu va vào cột nhà, đau điếng.
– Cô
Ngải Tình dậy sớm quá!
Tôi
quên cả đau, ngạc nhiên nhìn cô gái bước ra từ phòng Rajiva. Đó là người lo
công việc dọn dẹp trong phủ quốc sư, cô gái đang cầm trên tay một thùng rác.
Vậy còn Rajiva, cậu ấy đâu? Tôi sốt ruột, kiễng chân ngó vào trong phòng.
– Cậu
cả đi từ sớm rồi, cậu bảo phải quay về chùa Cakra.
Đi sớm
vậy ư? Không một lời từ biệt ư? Một nỗi thất vọng ngập tràn, trùm lên cả vết
thương do va đập khi nãy.
– Khoan
đã!
Thoáng
thấy trong thùng rác có một bộ đồ, tôi sững sờ giây lát, vội vàng kêu cô gái
dừng lại.
Đó là
một chiếc áo ngắn, chít eo màu xanh nhạt, một sợi dây lưng cùng màu và còn…một
chiếc mặt nạ sư tử và một bộ tóc giả màu nâu nhạt nữa. Khoảnh khắc ấy, tôi như
hóa đá!
– Cậu
cả bảo đem vứt đi. Tôi thấy tiếc quá, toàn đồ tốt cả!…
Lời
than thở của cô gái chỉ càng khiến tôi thêm đau lòng…
Pusyseda
mở cửa và thấy tôi đang ngồi trên hành lang cạnh cửa phòng mình. Cậu ta ngạc
nhiên, nhìn trời ngó đất, rồi nhìn tôi, sau đó nở nụ cười rạng rỡ.
– Ngải
Tình, sao chị không vào phòng? Chị có thể vào phòng tôi bất cứ lúc nào mà…
–
Pusyseda, hôm nay tôi sẽ đến chùa Cakra.
Tôi vội
ngắt lời Pusyseda, vì không muốn nghe những lời đường mật tiếp theo nữa.
– Được!
Tôi biết chị thích vẽ mấy thứ vô vị đó, tôi sẽ đưa chị đi. Nhưng mà…
Cậu ta
gãi đầu gãi tai, có vẻ rất khó xử.
– Chị
gắng chờ thêm mười ngày nữa được không? Bắt đầu từ hôm nay đến phiên tôi gác
trong cung, mười ngày nữa mới được nghỉ.
– Không
cần đâu, cậu cứ làm việc của mình đi. Tôi sẽ tự thuê xe ngựa đến đó.
– Ngải
Tình, đừng cố chấp như thế, nghe lời tôi đi mà, chỉ mười ngày thôi…
–
Pusyseda! Cậu không cần đi cùng tôi. Tôi không phải cô gái yếu đuối, lúc nào
cũng cần có người đi theo bảo vệ. Tôi có kế hoạch của riêng mình, vả lại tôi
chỉ đi vài ngày rồi sẽ quay về.
Tôi đã
hứa với cậu ta trong vòng mười ngày sẽ quay lại. Cậu ta nói, chờ hết phiên gác,
sẽ đưa tôi đi thăm thú thêm núi Thiên Sơn nổi tiếng. Hồi đi khảo sát ở Kucha,
tôi từng nghe, cách phố huyện Kucha chừng bảy mươi cây số, có hẻm núi lớn
Kizilya thuộc dãy Thiên Sơn. Cảnh sắc tráng lệ, khắp nơi là nham thạch màu nâu
đỏ, tạo tác vô cùng kì ảo, nghe nói có thể sánh ngang với vẻ đẹp của hẻm núi
Colorado ở Mỹ, nhưng quy mô nhỏ hơn mà thôi. Năm 1999, một lão nông người
Uyghur đi hái cây thuốc trên vách núi cheo leo đã tình cờ phát hiện ra một hang
động được xây dựng thời thịnh Đường, người ta đặt tên cho hang động này là Aay.
Động đá này rất nhỏ, chỉ sâu năm mét, nhưng ba mặt tường đều lưu lại dấu vết
của các bức bích họa, rất khác so với những bức bích họa trong các động đá khác
ở Khâu Từ. Trên những bức bích họa này xuất hiện chữ Hán, điều này chứng minh
sức ảnh hưởng sâu rộng của văn hóa Hán thời thịnh Đường đối với Khâu Từ. Và vì
vậy, động đá này có giá trị nghiên cứu rất lớn. Nhưng khi ấy tôi không đủ thời
gian đến đây tham quan. Còn bây giờ, tôi vượt thời gian trở về thời cổ đại để
làm việc chứ không phải ngao du sơn thủy, các bức bích họa có sức hút với tôi
lớn hơn nhiều phong cảnh núi sông, huống hồ lúc này động đá đó còn chưa được
xây dựng, nên tôi chẳng mặn mà gì với lời rủ rê của Pusyseda. Nhưng cậu ta cứ
giữ chặt tay tôi không chịu buông, tôi đành ậm ừ nhận lời cho qua chuyện.
Cuối
cùng cũng đã được lên đường. Pusyseda bảo sẽ bố trí người trong phủ đánh xe
ngựa đưa tôi đi, nhưng vì không muốn ai biết tôi đến sống trong gia tư của
Rajiva ở Subash, nên tôi kiên quyết từ chối, nói rằng tôi sẽ tự mình thuê xe
đi.
Không
thuyết phục được tôi, Pusyseda đành bỏ cuộc. Gã lãng tử này hôm nay rất nhiều
lời, nằng nặc đòi giúp tôi tìm xe, rồi còn dặn dò đủ thứ trên đời. Cứ như đây
là lần đầu tiên tôi đi xa không bằng! Vậy nên, khi bên tai không còn vang lên
giọng nói lải nhải, dông dài của Pusyseda nữa, tôi thúc phu xe chạy nhanh hết
mức có thể. Tâm tư của tôi đã không lưu lại nơi này nữa, nó đã bay đến căn nhà
nhỏ yên tĩnh cách đây bốn mươi dặm rồi!
Lễ hội
Sumuzhe kết thúc, theo kế hoạch tôi phải lên đường đi Trường An. Nhưng tôi luôn
thấy day dứt, nếu ra đi như vậy, tôi sẽ phải ân hận cả đời. Tôi muốn gặp cậu
ấy, không cần phải nói gì cả, chỉ nhìn thôi cũng đủ.
Cảm
giác được trở về căn nhà nhỏ ở Subash vô cùng gần gũi, ấm áp, Mavasu đon đả
chào đón tôi.
– Những
ngày cô Ngải Tình không ở đây, cậu cả hàng đêm đều tới đọc sách đến khuya mới
về chùa.
Lòng
tôi bỗng nhiên thấy ấm lại, trò chuyện với Mavasu hồi lâu, rồi nhờ ông đến chùa
thông báo với Rajiva rằng tôi đã trở về. Sau đó thì công việc duy nhất của tôi
là hồi hộp chờ đợi Mavasu mang theo tin nhắn từ chùa về. Thông tin rất ngắn
gọn, Rajiva chỉ ậm ừ một tiếng rồi lại tiếp tục công việc. Lẽ nào, đó là câu
trả lời của cậu ấy? Vậy, tối nay, cậu ấy có về đây không?
Nỗi băn
khoăn dày vò tâm can tôi đến tận khi cánh cổng mở rộng.
Tôi lao
ra ngoài sân, nhìn thấy chiếc áo cà sa màu nâu sòng chưa bao giờ vương bụi trần
ấy, nhìn thấy đôi mắt như hai vực nước sâu hun hút ấy và bóng dáng cao gầy, lẻ
loi muôn đời ấy, nhịp đập trái tim tôi, phải chăng mọi người trên thế giới này
đều có thể nghe thấy rõ?
Cậu ấy
ngẩng lên nhìn tôi, vẻ mặt bình thản, khóe môi lướt qua một nét cười lạnh nhạt.
Rồi đột nhiên, nét cười ấy biến mất, vẻ mặt Rajiva trở nên hỗn loạn, bước chân
gấp gáp hướng về phía tôi. Tôi chưa kịp phản ứng gì, thì một cánh tay đã đỡ lấy
đầu tôi, tay kia nâng nhẹ cằm, hướng khuôn mặt tôi lên đối diện với cậu ấy. Vẻ
ngạc nhiên của gương mặt tôi in trong đôi mắt màu xám nhạt đang sát kề.
–
Rajiva…
Tôi xỉu
mất! Cậu ấy, cậu ấy muốn hôn tôi ư? Cảnh tượng lãng mạn trong mơ lẽ nào sắp
diễn ra trong hiện thực? Tôi khẽ hé môi, mắt nhắm lại.
– Đừng
nói gì cả!
Hơi thở
của cậu ấy lướt trên má tôi, giọng nói ấm áp và êm như nhung khiến tôi run rẩy.
Khuôn mặt tôi tiếp xúc với một thứ gì đó, ồ, sao không phải trên môi mà… mà lại
là… trên mũi?
Tôi mở
mắt, thấy Rajiva đang chăm chú ngắm nghía trên gương mặt mình, ánh mắt lo lắng.
Một mảnh khăn được phủ trên mũi tôi. Cậu ấy, cậu ấy không hề hôn tôi. Thế mà,
tôi, tôi… tôi cứ ngỡ…
– Đừng
cúi đầu!
Giọng
cậu ấy gấp gáp, sau đó một cánh tay ôm lấy vai tôi, bàn chân tôi dường như
không chạm đất, trôi theo Rajiva vào trong phòng. Vòng tay cậu ấy khác hẳn vòng
tay Pusyseda, nhẹ nhàng, ấm áp, khiến tôi cứ muốn dựa vào như thế, dựa đến trăm
năm.
– Hay
là ngày mai đến gặp thầy thuốc nhé.
Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì với tôi? Kéo mảnh khăn phủ trên mũi xuống, tôi sững
người! Một vệt máu sẫm đỏ loang rộng. Trời đất, tôi đã chảy máu cam khi vừa mới
gặp lại cậu ấy ư? Trời ơi, chảy máu cam là trạng thái khi người ta bất mãn với
điều gì đó kia mà! Nhưng, khi nãy tôi đâu có nghĩ ngợi hay lo lắng gì. Lẽ nào
tôi vì quá ư thương nhớ cậu ấy?
Máu vẫn
tiếp tục chảy, Rajiva kê tay để đầu tôi ngửa lên, giọng nhẹ nhàng:
– Yên
nào, một lát sẽ hết.
Chiếc
khăn lại được phủ lên, Rajiva đỡ tôi ngồi trên chiếc giường thấp.
Tôi ước
gì mũi mình tiếp tục chảy máu, để cậu ấy cứ mãi ôm tôi vào lòng như thế. Nhưng,
những giây phút đẹp đẽ luôn qua nhanh, lúc máu ngừng chảy, tôi chỉ muốn gõ mạnh
vào mũi mình một cái.
Rajiva
quan sát thấy tôi không chảy máu nữa, thận trọng kéo chiếc khăn xuống, thu vào
trong lòng. Má tôi nóng bừng:
– Cái
khăn đó đầy vết máu, để tôi giặt sạch rồi trả lại cho cậu.
Cậu ấy
không đáp, lẳng lặng đứng lên, đến bên chiếc tủ đứng, lấy ra một chiếc khăn
mới, đưa cho tôi. Tôi ngẩn ngơ, không biết tôi đã để khăn mùi xoa ở đó từ khi
nào nhỉ?
– Cô
chẳng bao giờ chịu dùng khăn, toàn lau miệng bằng tay, không tốt chút nào.
Vẫn là
giọng nói ấm áp ấy, nhưng ánh mắt không nhìn lên.
– Trong
tủ này đều là khăn mới, đừng quên nhé…
Hạnh
phúc sưởi ấm tôi! Rajiva, cậu vẫn có tình cảm với tôi, đúng không?
Tôi cắn
môi, không để nụ cười tiết lộ niềm vui của mình, chớp mắt nhìn cậu ấy:
–
Rajiva, tôi vẫn chưa vẽ xong chùa Cakra…
Cậu ấy
thoáng ngạc nhiên, mỉm cười:
– Cô có
thể đến bất cứ lúc nào.
Chúng
tôi ngồi nhìn nhau, tôi không biết phải nói lời gì tiếp theo. Sau đó thì tôi
bật cười. Không biết vì sao, nhưng tôi thấy niềm vui ngập tràn trong lòng,
không cười lên, tôi cảm thấy có lỗi với bản thân. Thấy tôi hồn nhiên tươi cười,
Rajiva mím chặt môi, nhưng hình như không nén nổi, vành môi cứ mở rộng dần, uốn
cong lên và nụ cười ngày một rạng rỡ.
Chúng
tôi cười ngất, quên hết e dè, ngại ngùng. Nhưng tất nhiên, tiếng cười của tôi
hoan hỉ, vang dội hơn cả.
Đột nhiên,
Rajiva ôm chầm lấy tôi. Nụ cười mắc kẹt trên gương mặt, tôi không biết phải
biểu hiện cảm xúc của mình lúc này như thế nào.
Cậu ấy
không nói năng, chỉ nhẹ nhàng ôm tôi trong vòng tay. Tôi tựa vào khuôn ngực
xương xương của cậu ấy, mê mải lắng nghe tiếng trái tim cậu ấy gõ nhịp bên tai.
Một lúc sau, hơi thở của cậu ấy đột nhiên trở nên gấp gáp, phả vào cổ tôi.
–
Rajiva…
Tôi khẽ
gọi cậu ấy, trong lòng không rõ đang chờ đợi hay đang run rẩy.
Rajiva
đột ngột đẩy tôi ra, sắc mặt tái nhợt, khuôn ngực vẫn phập phồng run động, bước
chân cuống quít lao ra khỏi căn phòng.
–
Rajiva…
Tôi
chạy theo, nhưng trong lúc gấp vội, đã không cẩn thận để khuỷu tay phải đập
mạnh vào khung cửa. Cơn đau buốt thấu tận tim gan, tôi kêu lên thảm thiết.
– Sao
vậy?
Rajiva
dừng bước giữa sân, vội vã quay lại, dìu tôi vào phòng.
Dưới
ánh đèn, cậu ấy nhẹ nhàng vén tay áo tôi lên, vết thương cũ hiển hiện. Không
biết vì sao, đã gần hai tháng rồi mà cánh tay tôi vẫn chưa lành hẳn. Tất nhiên,
một phần cũng do tôi bất cẩn, hàng ngày lúc đi tắm cứ để mặc nước ngấm vào chỗ
đau, khi vết thương mới ăn da non, ngứa ngáy khó chịu, tôi lại ra sức gãi.
Không có Rajiva ở bên bôi thuốc cho tôi, hàng ngày lại thường xuyên phải vẽ
bằng tay phải, tôi cắn răng chịu đau. Cộng thêm một ngày dầm mình trong lễ hội
té nước, vết toác khó khăn lắm mới đóng lại thành vảy, đã lại bong ra. Cú va
đập khi nãy làm tổn thương vùng nghiêm trọng nhất khiến vết thương ngày càng mở
rộng, sưng tấy, chảy máu, ướt đẫm một mảng tay áo.
– Sao
lại bất cẩn như vậy?
Rajiva
ngẩng lên nhìn tôi, vừa thương vừa trách.
– Không
chăm sóc cẩn thận nên vết thương mãi không lành lại. Hôm qua, lẽ ra không nên
nghịch nước.
Tôi tủm
tỉm cười. Không nghịch nước thì làm sao biết được cậu ấy đã cải trang đến tìm
tôi? Nhưng, cậu ấy muốn giấu thì tôi sẽ vờ như không biết.
Rajiva
bôi thuốc cho tôi, buốt xót đến chảy nước mắt. Cậu ấy thở dài, bảo tôi cố chịu,
miệng kề sát vết thương của tôi khe khẽ thổi, vẻ mặt chuyên tâm, sự chăm chút
chu đáo ấy khiến tôi quên cả đau, tôi mải mê ngắm nhìn Rajiva. Dưới ánh đèn,
vầng trán cao rộng, khuôn mặt đẹp như tạc tượng, hàng lông mày dài thanh tú khe
khẽ rung động, nước da bánh mật lung linh dưới ánh sáng vàng vọt, hắt lên những
gam màu quyến rũ, tuyệt đẹp.
Rajiva
nhẹ nhàng băng bó cho tôi, sau đó lại nhẹ nhàng kéo tay áo tôi xuống. Hai mươi
tư năm trong đời, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ
của người con gái khi được một người đàn ông chăm sóc, yêu thương. Nếu Rajiva
không ngẩng đầu lên và đỏ mặt, hẳn tôi sẽ còn tiếp tục đắm đuối ngắm nhìn cậu
ấy mãi mãi.
Rajiva
quay đầu đi, hồi lâu mới lên tiếng nhắc nhở tôi tránh tiếp xúc với nước. Sau
đó, lại rơi vào trạng thái trầm ngâm.
– Khi
nãy…
Cậu ấy
đứng lên, không nhìn tôi, tần ngần buông tiếng.
–
Rajiva đã mạo phạm…
–
Rajiva…
Tôi
muốn nói nhưng không đủ sức thốt lên lời nào. Tôi có thể nói gì bây giờ? Nói
rằng tôi không những không trách cậu ấy mà ngược lại, tôi mong chờ điều đó ư?
Hay nói với cậu ấy rằng tôi rất tham lam, tôi mong đợi nhiều hơn một cái ôm của
cậu ấy ư?
– Muộn
rồi, tôi phải về!
Rajiva
đã lấy lại ngữ điệu điềm tĩnh thường ngày, bước chân vừa đến cửa, bỗng ngừng
lại:
– Ngày
mai, cô có thể đến chùa bất cứ lúc nào.
Tôi
lười biếng nằm dài trên giường, ngóng theo bóng dáng cao gầy ấy dần khuất xa.
Rốt cuộc, cậu ấy vẫn không thể vượt qua những chướng ngại trong lòng. Vòng tay
khi nãy đẹp như một giấc mộng không có thực. Hay là, tôi vẫn đang mơ, giấc mơ
tuyệt đẹp…