Dục Hòa Cấm

Chương 2: Sự Xâm Phạm Quỷ Dị


Bạn đang đọc Dục Hòa Cấm – Chương 2: Sự Xâm Phạm Quỷ Dị


Lúc nửa tỉnh nửa mê, Diệp Hinh cảm thấy như thể mình bị một tảng đá lớn đè lên khiến cô khó thở.

“Tảng đá” lạnh buốt khiến tóc cô dựng đứng.

Mi mắt cô khẽ rung lên, cô cố gắng mở mắt ra nhưng vẫn trĩu nặng dù nỗ lực thế nào cũng không thể mở nổi.

Cảm giác lạnh lẽo di chuyển khắp cơ thể cô, đi đến đâu cũng nổi da gà.

Cô khẽ thở hổn hển, lông mày cau lại vì sợ hãi.

Những hạt mồ hôi lớn lăn dài trên tóc mai, khi rơi xuống cằm bỗng nhiên biến mất, như thể bị thứ vô hình nuốt chửng trong tích tắc.

Quần áo được đẩy lên, một đôi vú tinh xảo được bao bọc trong chiếc áo lót màu đen, lộ ra nửa bầu ngực.

Tiếng thở dốc ngày càng lớn, hai bầu vú trắng nõn mềm mại bị nhào nặn thành nhiều hình dạng khác nhau trong khoảng không, áo lót biến dạng dưới sự cọ xát cũng lỏng ra.

Vật thể không rõ đang chơi đùa với bộ ngực của cô dường như đối với áo lót vô cùng chướng mắt, “Đát”, áo lót ở trong khoảng không một hồi rồi rơi xuống đất.

Sức hút mạnh mẽ từ núm vú, cơn ngứa tê tái ập vào giữa chân.


Diệp Hinh rên rỉ trong giấc ngủ, hai chân cô khép lại trong vô thức.

Nhưng sự gần gũi này không kéo dài được bao lâu, ngay sau đó, một chút lành lạnh chạy dọc xuống bụng và rơi vào giữa hai chân cô.

Lạnh…!
Răng cô khẽ run lên.

Cô chưa kịp suy nghĩ gì thì chiếc quần lót dưới váy đã được cởi ra, một vật dài lạnh lẽo đâm vào cơ thể cô, “A” một tiếng, nước mắt pha lê chảy ra từ khóe mắt cô.

Hoa huyệt chặt chẽ ép chặt vật dài, chống cự xâm nhập của nó.

Nhưng thứ đó rất mềm dẻo giống như ngón tay người.

Bị nó khuấy động, cạ cạ vào trong, cảm giác ngứa ngáy trong hoa huyệt dần dần sâu sắc, không bao lâu chảy ra chút mật hoa.

Mật hoa giữ ẩm cho quá trình di chuyển, làm cho vật dài ra vào linh hoạt hơn và bôi trơn cho hoa huyệt ướt át.

Một tiếng thở hổn hển tràn ra từ cổ họng, Diệp Hinh hơi ưỡn người lên, hai đùi bị thứ gì đó vô hình kéo ra xa hơn.

Thứ đó dường như muốn cẩn thận quan sát sự thay đổi của hoa huy*t, ép buộc hoa huy*t của cô phải mở rộng không cho khép lại.

Vật thon dài lạnh lẽo ra vào trong cơ thể cô nhanh chóng, hai cảm giác trái ngược nhau của nóng và lạnh làm cho Diệp Hinh rất khó chịu.

Hoa huyệt chưa được thông báo trước đã bị vật dài đâm thủng, nó co quắp lại, trên thân thể trắng nõn hiện ra một tầng hồng nhạt, một lượng lớn mật hoa trào từ trong cơ thể cô ra.

Dư vị của việc cao trào kéo dài, ngực cô phập phồng, còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đột nhiên cặp đùi thon dài bị nâng lên không trung, kéo ra một hình chữ Đại(大).

Mật hoa trong hoa huyệt vẫn chảy ra ào ạt, làm cho hoa môi ướt át hồng nhuận, tựa như đóa hồng ban mai còn đọng lại sương sớm.

Ngay sau đó cơn đau thấu tim khiến Diệp Hinh, người đang thở hổn hển, hét lên một tiếng cao vút chói tai.

“Đau – cút đi, cút đi–”
Cô đánh mạnh vào “thứ” đang đè lên mình.

Mặc dù không mở mắt ra được, nhưng trực giác, cô có thể cảm nhận được là có người đang ép mình làm điều đáng xấu hổ như vậy.


Chỉ là tại sao sinh vật hình người này lại lạnh băng như vậy, cô vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.

Vật thể hình trụ khổng lồ chôn sâu trong cơ thể cô.

Diệp hình cảm giác như người bị xé làm đôi, rất đau đớn, đôi môi tái nhợt và run rẩy, mái tóc ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán.

Cơ thể nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô trên giường lớn cùng với chiếc chăn đỏ như máu tạo thành một sự tương phản rõ nét.

Sinh vật đó không hề có ý thương hoa tiếc ngọc, không đợi cô thích ứng, vật thể hình trụ được chôn trong cơ thể cô bắt đầu đâm sầm vào sâu trong động hoa của cô.

Cơn đau càng thêm trầm trọng, máu trong hoa huyệt chảy ra theo dòng chảy như nhuộm đỏ đùi Diệp Hinh.

Cô nghiến răng chịu đựng sự tra tấn quái quỷ, đôi nhũ hoa bị đâm đến mức rung động lên xuống.

Sinh vật như bị dụ dỗ, những ngón tay lạnh lẽo lại trở lại bộ ngực của cô, nhào nặn chúng một cách bừa bãi.

Lực tác động dưới thân cô không ngừng, bàn tay nhào nặn bầu vú rất mạnh bạo đến mức bầu vú cô xuất hiện từng vết xanh đỏ.

Từng tầng từng lớp trong hoa huy*t của cô bị căng ra, bởi vì đau đớn và căng thẳng, cô vô thức co rút lại hoa huy*t, cây gậy hình trụ chôn sâu trong hoa huy*t bị kẹp chặt đến mức tạm dừng một lúc.

Diệp Hinh chưa kịp vui mừng, thứ đó đã tiếp tục ra vào quyết liệt hơn.

Cánh hoa màu hồng căng đến cực kỳ mỏng.


Vì sinh vật trong suốt và không thấy hình dạng nên chỉ thấy lỗ hoa mở ra của Diệp Hinh có kích thước bằng nắm tay của một đứa trẻ.

Mỗi lần thứ đó ra vào, mị thịt tận tình liếm mút thứ hình trụ vô hình.

Dần dà, việc ra vào thô bạo khiến hoa môi trở nên đỏ và sưng tấy.

Diệp Hinh thấp giọng nức nở, giống như một con búp bê rách mặc cho sinh vật không rõ không ngừng đòi lấy.

Bên dưới cô đã quá mức tê dại, không biết bao lâu sau, động hoa đột nhiên bị phun đầy chất lỏng lạnh lẽo, thứ hình trụ chơi đùa cô nháy mắt cũng nhỏ đi rất nhiều.

Cô vui mừng, trong lòng tự hỏi: Rốt cuộc đã kết thúc rồi sao?
Một nụ cười thâm trầm kỳ lạ từ trong phòng vang lên
“Không, Hinh Nhi, chúng ta vẫn có lần sau, lần sau, lần sau, và vô số lần…”
Giọng nói của sinh vật âm trầm, non nớt và hơi khàn giống như một thiếu niên đang trong thời kỳ thay đổi giọng nói.

Nhưng Diệp Hinh hoàn toàn không nhận thấy điều này bởi vì sau khi nghe con quái vật gọi chính xác tên thân mật của mình, cô bị dọa đến hôn mê.

Lời tác giả: Moah moah, mỗi ngày cập nhật ít nhất hai chương, cứ 50 ngọc sẽ thêm một chương, muốn sưu tập ngọc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.