Dục Hòa Cấm

Chương 1: Ngôi Nhà Mới Và Hàng Xóm Mới


Bạn đang đọc Dục Hòa Cấm – Chương 1: Ngôi Nhà Mới Và Hàng Xóm Mới


Diệp Hinh chuyển đến một tiểu khu có vị trí ở trung tâm thành phố, hôm nay là ngày đầu tiên cô chuyển đến nhà mới.

Vì đã liên lạc với công ty chuyển nhà nên tất cả đồ đạc trong nhà cũ đều đã được đóng gói và chuyển đến nhà mới trước, Diệp Hinh chỉ cần nhẹ nhàng kéo vali đến nhà mới.

Đi qua một lối đi dài, Diệp Hinh vui vẻ đến căn hộ sô 405 ở cuối góc.

Vào lúc này, một bóng lưng cao ráo phía phòng đối diện đập vào mắt cô.

” Xin chào, tôi là người thuê mới của căn hộ 405.” Cô vươn tay ra, lịch sự giới thiệu bản thân với chủ nhân của bóng lưng đó.

Người đưa lưng về phía cô chậm rãi xoay người, động tác vừa chậm lại vừa cứng đờ giống như một con búp bê đã lâu không cử động, khớp xương cứng nhắc.

Ánh sáng không rõ ràng chiếu xuống khuôn mặt anh ta, nửa đường nét trên khuôn mặt anh ta bị che khuất trong bóng tối.

Đây là một gương mặt cực kỳ nổi bật, các đường nét trên khuôn mặt của anh ta tinh xảo như một kiệt tác được điêu khắc bởi một nhà điêu khắc sau vô số lần dốc hết tâm huyết khổ luyện.

Tuy nhiên, thật đáng tiếc khi gương mặt như vậy vẫn còn hơi non nớt và u ám.

Sau khi quan sát kỹ hơn, Diệp Hinh phát hiện ra rằng làn da của anh ta rất trắng, trắng đến mức có thể nhìn rõ cả tĩnh mạch.

Trông có vẻ không được khỏe mạnh lắm, giống như đã rất lâu rồi chưa từng tiếp xúc với ánh mặt trời.

Cô nghĩ thầm.

Bàn tay đã duỗi ra rất lâu không được đáp lại, Diệp Hinh ngập ngừng thu lại.

“Xin lỗi, bạn có phải là người thuê của căn hộ 406 không?” Cô nhanh chóng chuyển chủ đề để bản thân tránh xấu hổ.

Nhưng đáp lại là sự thất vọng vì thiếu niên phảng phất không nghe thấy cô nói chuyện, mặt vô cảm, chỉ có đôi mắt xinh đẹp không cảm xúc nhìn chằm chằm cô, khiến cô da đầu tê dại.


Thôi, bỏ đi.

Thanh thiếu niên ở độ tuổi dậy thích gây sự chú ý, bình thường.

Diệp Hinh xấu hổ đến mức muốn đào hố chui xuống.

Cô lấy chìa khóa trong túi ra xoay người mở ổ khóa, quay đầu chào tạm biệt đối phương.

Nhưng khi quay đầu lại người vẫn đứng đó giờ đã không thấy.

“Vào nhà à?” Cô lẩm bẩm nhìn cánh cửa đóng chặt của căn nhà số 406 đối diện.

Quên đi đừng nghĩ nhiều, trước tiên vào nhà dọn dẹp.

Căn nhà có hai phòng ngủ, một người ở được thuê với giá 500 tệ nơi trung tâm thành phố thế này, bây giờ nhớ lại lúc ký hợp đồng cô cứ ngỡ mình đang mơ.

Gần đây cô thực sự rất may mắn, tự hỏi có nên đi mua một tấm vé số.

Cô kéo hành lý vào huyền quan* với vẻ phấn khích, Diệp Hinh choáng váng.

Phòng khách không tì vết và thậm chí gạch lát trên sàn còn chiếu ánh sáng chói mắt.

*Huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.

“Làm sao vậy? Là chủ nhà hay người trung gian giúp thu dọn?”
Diệp Hinh kéo vali tò mò nhìn vào phòng khách, có vẻ như chiếc ghế sô pha không phải là bộ mà cô nhìn thấy khi đến thăm nhà lần đầu tiên, và những bức tranh trên tường dường như đều đã được thay mới.

Cô nhớ lần đầu tiên đến đây, đồ đạc đều được phủ một lớp vải trắng, trên mặt đất tích tụ một lớp tro dày.


Khi dùng ngón tay chạm nhẹ vào các vật dụng trong nhà sẽ trở lên đen và bẩn thỉu.

Nhưng lúc này, nó sạch sẽ như mới như thể nó đã được lau dọn, điều này thực sự kỳ lạ.

“Phòng khách dọn dẹp sạch sẽ, nói không chừng phòng ngủ chưa được dọn dẹp.”
Diệp Hinh đặt vali xuống và bước nhanh đến phòng ngủ chính, cô vặn tay nắm cửa, lọt vào trong tầm mắt là chiếc giường lớn màu đỏ khiến cô vô cùng kinh ngạc.

“Chẳng lẽ đây là của người môi giới hay chủ nhà để lại?”
Diệp Hinh rùng mình khi có một cơn gió lạnh thổi qua, khoanh tay xoa xoa cánh tay, ngẩng đầu thì nhìn thấy cửa sổ không đóng.

Thời tiết chuyển lạnh cộng với không khí lạnh tràn về trong những ngày này, những cơn gió lạnh buốt khiến cô rùng mình.

Cô vội vàng đem cửa sổ đóng lại, gió lạnh không còn thổi vào trong nhà, hơi lạnh trên người cũng từ từ nhạt đi.

” Xuyên qua thời gian bắt đầu ngược chiều trở về thời gian và không gian nơi lần đầu tiên anh yêu em…”
Cô vội lấy chiếc điện thoại di động đang đổ chuông từ trong túi xách rồi nhìn, là người môi giới.

” Chào chị Lâm.”
“Cô Diệp, cô chuyển đến căn hộ 405 chưa?”
“Tôi đã dọn tới rồi.”
“Cô chủ nhà vừa gọi cho tôi và nói rằng cô ấy đã dọn dẹp và sắp xếp lại nhà cho cô vào hôm qua.”
“Ồ ồ, tôi biết điều này.


Hóa ra là chủ nhà đã làm điều đó.

” Vậy, cô đã vào phòng ngủ chính nhìn chưa”

” Rồi chị, phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng tôi muốn hỏi là tại sao giường lớn lại trải một chiếc chăn bông.” Lại là một chiếc chăn bông lớn màu đỏ, thường được mua cho hôn lễ.

Đầu dây bên kia thở dài.
“Hôm nay tôi gọi cho cô chỉ để nói điều này.”
“Chăn bông?”
“Đúng vậy, hôm nay chủ nhà gọi cho tôi.

Cô ấy nói nhà họ có tổ chức đám cưới, nhưng ở quê có tục lệ là vào ngày cưới của đôi vợ chồng trẻ phải dùng chiếc chăn bông đã được sử dụng qua bởi một người lạ.

Có lẽ chủ nhà muốn cô trở thành người đó.”
” A? Kỳ lạ như vậy sao? “Thật kỳ lạ.

Chiếc chăn bông màu đỏ có chữ Trung Quốc.

“Trung quốc là một nước lớn như vậy, tập tục hiếm lạ cổ quái nào mà không có.

Tôi biết việc này làm cô không vui.

Tôi sẽ giúp cô từ chối chủ nhà.”
“Khoan đã, cái này có vẻ không tốt lắm.

Hiện tại bọn họ thay đổi người còn kịp không?”
“Nghe nói ngày mai hôn lễ diễn ra, hẳn là không còn kịp, nhưng đó cũng không phải trách nhiệm của cô, là việc của chủ nhà.”
Diệp Hinh suy xét một lúc.

“Chị Lâm, chị có chắc chiếc chăn bông này là mới và chưa từng có ai sử dụng nó không? ”
“Đây không phải điều đương nhiên sao, ai lại lấy cái chăn cũ làm chăn cưới? ”
” Thôi chị Lâm, nói với chủ nhà em ngủ một đêm, mai để chị ấy đến lấy.


Dù sao đó là chăn bông mới cô có ngủ một đêm cũng không thành vấn đề, coi như đền đáp việc chủ nhà cho cô thuê căn nhà với giá rẻ như vậy.

“Cô đồng ý? Được rồi, tôi sẽ trả lời chủ nhà.


À đúng rồi, ngày mai khi trả chăn bông cô nhất định phải nhận phong bao lì xì đỏ của chủ nhà đấy nhé.”
” Bao lì xì?”
” Quà cảm ơn.”
” Được.”
Cô nghĩ hẳn cũng không phải số tiền lớn gì, có ý tứ một chút giống như được mời một ly trà sữa vậy.

“Nếu không có việc gì, tôi sẽ cúp máy trước.”
“Vâng, tạm biệt.”
Cúp điện thoại, Diệp Hinh chạm vào chăn bông trên giường.

Nó trơn và mát, là một chiếc chăn lụa.

Chắc chắn khi ngủ lên rất thoải mái.

Diệp Hinh đột nhiên rất hưng phấn, tay thoải mái bung ra nằm hình chữ đại (大).

Cả người như được mây quấn lấy, rất thoải mái, cô xoay người nằm nghiêng tay phải vuốt ve qua lại chất liệu mịn màng.

“Cái chăn bông này chắc không rẻ đâu.

Đêm nay có lẽ mình có thể ngủ ngon.”
Tất nhiên, nếu có thể đổi màu sẽ tốt hơn.

Nhắm mắt lại để giảm bớt sự ngột ngạt, Diệp Hinh, người đang nằm trên giường, chìm vào giấc ngủ trong vô thức.

Cô ngủ không được bao lâu, ở chỗ khác trên giường, chăn bông trũng sâu một cách kỳ lạ, tựa như có người vô hình đang ở trên giường ngủ say bên cạnh cô.

Cả tiếng thở đều vang lên trong không gian tĩnh mịch.

Trong phòng, không biết khi nào xuất hiện một làn sương mờ ảo, bao phủ lấy những người đang say ngủ trên giường.

Lời tác giả: Thực hành cho ngọc trai, bíp, bíp, haha!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.