Dựa vào hơi ấm của em

Chương 9 phần 3


Bạn đang đọc Dựa vào hơi ấm của em – Chương 9 phần 3

Ngay cả Đổng Kỳ Xương là ai, Diệp Minh Lỗi cũng không biết chứ đừng nói tới Quản phu nhân gì gì đó, mặc dù anh là một thạc sĩ chuyên ngành Quản trị kinh doanh từ nước ngoài về, nhưng dưới cái nhìn coi thường của cô lại giống như một kẻ mù chữ. Tuy nhiên, anh tự nhận thấy rằng ngành nghề nào sẽ có người chuyên nghiên cứu về ngành nghề ấy, nên cũng không để ý lắm.
Ông già bắt đầu có chút bồn chồn, lôi phắt hết tất cả những bức tranh chữ có trong va li ra, chỉnh lý lại rồi đưa cho Chu Lạc thẩm định. Ông ta cũng nhận thấy rằng, ngài Diệp là khách hàng chính, nhưng cơ bản không hiểu rõ về đồ cổ, nếu muốn việc mua bán được thuận lợi, còn phải nhận được sự chấp thuận của cô gái dường như không quan trọng này.
Diệp Minh Lỗi lần này dứt khoát ngay cả sán lại gần cũng không buồn, trực tiếp dặn dò Chu Lạc: “Xem xem có thể chọn ra vài mặt hàng thật, chọn ra hai thứ hiếm có nhất, đáng giá nhất”.
Chu Lạc không nén được lại quay sang nhìn miệng lưỡi con buôn được bộc lộ hết sức rõ ràng không cần che giấu của anh một lần nữa, cảm thấy tương đối khó coi, bắt đầu chăm chú cúi đầu xuống nghiên cứu tranh chữ.
Khá lâu sau, Chu Lạc cuối cùng mới ngẩng đầu lên từ trong đống tranh: “Mấy bức tranh thời trước nhà Thanh của ông đều là hàng giả…”.
Cô còn nói chưa hết câu, ông già đã nhảy dựng lên, “Cô gái, cô không nhìn nhầm đấy chứ, mấy món đồ này đều là của người quen nhờ tôi bán hộ đấy, cứ cho là có một vài thứ nhầm lẫn, sao lại có thể toàn bộ đều là giả được”.
Chu Lạc không buồn để ý, tự mình nói tiếp: “Mấy bức tranh này mặc dù là hàng giả, cũng coi như đã giả mạo một cách cực tốt, nhưng chắc chắn không phải là nguyên tác của thời cổ đại. Tranh Trung Quốc coi trọng chất mực, xem nhẹ màu sắc, mấy bức tranh này màu sắc đậm mà không sáng. Tôi có giải thích nhiều thì mọi người cũng không hiểu, nói tóm lại, tôi không dám đảm bảo hàng thật mà tôi biết được thì không có hàng giả, nhưng có thể nhìn thấy được hàng giả thì nhất định không có hàng thật”.
Ông già còn muốn biện hộ thêm, nhưng bị Diệp Minh Lỗi ngăn lại, ra hiệu nói: “Nghe cô ấy nói đã”.
Chu Lạc liền nói tiếp: “Trong số những bức tranh chữ này, chỉ có bức hoa sen là tốt nhất, liền mạch, ngừng ngắt có lực, cách dùng bút rất sắc sảo, là tác phẩm của Trương Đại Thiên tiên sinh. Bức tranh này mặc dù có niên đại không xa, nhưng cuối đời, Trương Đại Thiên tiên sinh di cư tới sống ở hải ngoại, hồi đó cách vẽ đẫm mực đậm màu sắc[2] cũng lưu truyền ra nước ngoài, trong nước lại không thấy xuất hiện nhiều. Nếu tôi đoán không nhầm, đây không phải là vật lưu trữ từ trước của người sưu tầm bản địa, mà là sau này được lưu truyền quay trở lại”.

[2] Một cách vẽ quốc họa của Trung Quốc, bút thấm đẫm mực rồi quệt những mảng lớn vào giấy hoặc lụa thành hình ảnh của vật thể.
Ông già trợn tròn mắt lên, rất lâu sau mới mở miệng nói được: “Tôi coi như phục rồi, đây là của một người bạn trong nghề sưu tầm được từ Hồng Kông mang về”.
Ông ta thấy Chu Lạc lại không có chút biến động vì việc đó. Đã không gật gù đắc ý, cũng không cố tỏ vẻ khiêm tốn, luôn giữ thái độ bình thản như nước, không nén được cảm giác hết lòng kính phục, lại một lần nữa nhìn cô bằng một con mắt khác.
Mặc dù bị Chu Lạc chèn ép, ông già đó vẫn muốn lấy lại chút thể diện cuối cùng, chỉ vào một bức tranh của Tề Bạch Thạch nói: “Bức tranh này niên đại cũng không lâu, chắc không phải là giả chứ?”.
Chu Lạc gật đầu, “Không phải là hàng giả, nhưng Bạch Thạch tiên sinh thọ tới gần một trăm tuổi, tác phẩm của ông ấy vô cùng phong phú, các tác phẩm ông ấy sáng tác trong thời gian ngoài bảy mươi tuổi là các tác phẩm đỉnh cao nhất, sau đó bút lực dần dần suy giảm. Mà đây lại là tác phẩm sáng tác vào những năm cuối đời, khi đã ngoài chín mươi, dù cấu tứ vẫn duy trì được nhưng sức lực đã không còn được như trước, giá cả đương nhiên cũng phải khác đi một chút”.
Các tác phẩm thư pháp mà ông mang tới đều như vậy, nếu không phải là người đời sau mô phỏng lại thì cũng là hàng giả, đồng thời cũng chẳng có điểm gì nổi trội. Chu Lạc lại giúp lựa chọn ra vài món đồ, bao gồm cả một chuỗi ngọc đều nhau màu sắc nhã nhặn, còn cả một miếng sáp ong trên núi tuyết và một chiếc bát sứ Dân Giao giữa những năm Gia Tĩnh thời nhà Minh.
Còn một vài thứ khác trong chiếc va li mà ông ta ca tụng rằng đó là thứ có giá trị liên thành như bát hương bằng đồng xanh, bình hoa bằng sứ Quan Dao, ngọc cổ thời Tây Chu…, tất cả đều bị Chu Lạc bóp nghẹt.
Cuối cùng, mồ hôi của ông già túa ra như tắm, không nén được van vỉ xin tha: “Bà cô nhỏ ơi, tôi làm trong nghề này cũng không phải ít thời gian, những thứ khác thì không dám nói, chứ đồ sành sứ thì cũng có chút kinh nghiệm. Bà cô khẳng định rằng mấy món đồ sành sứ này, đặc biệt là chiếc có họa tiết hoa văn xanh thời Nguyên, đều là giả ư? Ở đây còn có cả một vết sứt, nghe nói đó là hàng thứ phẩm sau khi ra lò của hồi ấy. Căn cứ vào các điển tích sưu tầm được, cái nào cũng phù hợp với tiêu chuẩn của hàng chính hiệu”.
Chu Lạc thở dài một tiếng, tại sao ông ta cứ lèm bèm mãi không thôi thế nhỉ? Thấy sắc mặt trắng bệch vì lo lắng trông thật đáng thương của ông già, nghĩ rằng ông ta có khả năng vì thế mà bị lỗ vốn, đành phải cố gắng kiên nhẫn giải thích: “Hàng thật thuộc loại ngũ đại Dân Giao đâu có dễ dàng tìm thấy như vậy? Còn đồ sứ Quan Giao, ngoài việc dâng lên cho những người trong hoàng cung dùng ra, đều là đồ tế lễ ngự ban cho các chùa chiền, miếu mạo và dùng làm vật cống tặng ra nước ngoài, rất khó lưu lạc trong dân gian. Trải qua mấy trăm năm như vậy, lại còn biết bao cuộc chiến tranh loạn lạc, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết rằng để lưu giữ được một cổ vật toàn vẹn tới ngày nay là điều vô cùng khó. Hàng thứ phẩm, hàng thứ phẩm hồi đó đều bị mang ra tiêu hủy hết rồi. Còn hoa văn xanh thời Nguyên, mặc dù không có quy định nghiêm ngặt về phạm vi sử dụng, nhưng đồ sành sứ có hoa văn xanh thời Nguyên được sản xuất với số lượng rất ít. Hồi đó, họ dùng nguyên liệu có màu xanh nhập khẩu để sản xuất, do đó giá thành rất đắt, người dân bình thường có thể dùng được thứ hàng cao cấp này không nhiều, những thứ còn được lưu giữ cho tới ngày nay có thể đếm được trên đầu ngón tay, đâu dễ bị ông xách tới đây? Nói đến những điển tích sưu tầm được xuất bản ngày nay đó, tác giả còn không biết có được tiếp xúc với hàng thật hay không, thì những lời viết ra liệu có bao nhiêu phần trăm đáng tin cậy?”.

Lần này thì ông già coi như bị đốt cháy tâm can rồi, thực ra ông ta cũng chưa chắc đã hoàn toàn tin rằng tất cả mọi món đồ đều là hàng thật, nhưng bởi vì trên thị trường vốn không có hàng thật, đem những món hàng giả cao cấp tới lừa bịp mấy ông chủ lớn ham thích vật báu, cũng rất nhiều lần đã trót lọt, huống hồ đôi khi ông ta còn cảm thấy vận may của mình tốt, thật sự gặp phải món hàng thật rồi chứ. Hôm nay bị một cô gái có nhãn quang nham hiểm, miệng lưỡi lanh lợi chặn ngang, coi như tới lượt ông ta gặp phải xui xẻo rồi.
“Nghe được những lời nói này bằng cả mười năm đọc sách. Bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường của lão Phan này coi như đã uổng công rồi, về nhà phải tiếp tục tu luyện thôi. Nhưng tôi vẫn không cam lòng, cô gái, cô bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại có thể biết nhiều như vậy?” Ông Phan đương nhiên không thể tự để lộ rằng bản thân mình đã biết những báu vật đó là đồ giả trước mặt Diệp Minh Lỗi được, chỉ có thể đổ cho nhãn quang quá kém mà thôi.
Chu Lạc nghẹn lời không nói, đúng vậy, hôm nay sao cô lại biểu hiện một cách phấn khích và nhiều lời như thế? Diệp Minh Lỗi rõ ràng là một kẻ giàu có ngốc nghếch, người mà anh muốn tặng quà cũng chưa chắc đã biết rõ về giá trị của quà tặng, cứ để cho bọn họ tâng bốc lẫn nhau chẳng phải tốt hơn sao? Mình cần thiết nhiều lời làm gì?
Nhưng, một giọng nói khác lại nhắc nhở cô, cô không đến thì thôi, đã được Diệp Minh Lỗi nhọc công mời bằng được đến đây, cô không thể thản nhiên chứng kiến những chuyện lừa bịp, đây là tính cách khiến phải như vậy.
Vậy cô phải giải thích thế nào đây? Nói rằng khi tròn một tuổi, trong lễ sinh nhật, cô đã đưa tay lấy chiếc ấn cổ bằng đá Thanh Điền trong số những đồ vật xung quanh mình, hay là nói rằng chưa đầy sáu tuổi, cô đã được xem hết những thứ mà ông ngoại cô sưu tầm, hoặc nói phắt rằng rất nhiều món đồ cổ cô đã được nhìn thấy hàng thật, đồng thời còn từng chơi với chúng, vì vậy chỉ thoáng nhìn một cái liền biết ngay đó là hàng giả?
Tất cả những điều ấy đều không nằm trong ý muốn của cô, cô chỉ còn cách nói: “Trí nhớ của tôi khá tốt, lại thích đi dạo quanh các viện bảo tàng, lâu dần luyện được khả năng phân biệt thôi. Hơn nữa, tôi cũng đọc rất nhiều sách, không chỉ là những cuốn viết về điển tích như ông vừa nói, còn phải kết hợp giữa chính trị, quân sự và lịch sử, thậm chí là một vài sở thích thường ngày của những tác giả nổi tiếng. Tóm lại, sưu tầm cổ vật là một ngành học đòi hỏi tính tổng hợp rất cao, thiếu hụt kiến thức ở phương diện nào cũng không được”. Mà tất cả những thứ đó đều là sự thật, cô đoán rằng những người buôn bán cổ vật lấy lợi nhuận làm mục đích như ông Phan này, chắc sẽ không đủ kiên nhẫn mất nhiều thời gian để nghiên cứu sâu về nó.
Hai người còn lại mặc dù không hoàn toàn tin vào lời nói của cô, nhưng cũng không tìm được lý do nào để phản bác lại. Huống hồ miệng lưỡi gắn trên cơ thể người ta, có dồn ép cũng chẳng dồn ép ra được cái gì cả. Diệp Minh Lỗi giữ lại mấy món đồ mà Chu Lạc chọn ra, bảo ông Phan tính toán giá cả.
Vì có mặt Chu Lạc ở đó, ông Phan cũng không dám đội giá lên, sợ sau khi bị vạch trần lại đắc tội với Diệp Minh Lỗi, đành phải tính theo giá phổ biến trên thị trường.

Thực ra, lần này lại là do ông ta lo xa rồi, Chu Lạc dựa vào lương tâm để phán đoán tính chất tốt xấu thật giả của đồ cổ, đó là phẩm hạnh của những người chơi đồ cổ, nhưng lại chẳng hề để tâm tới việc Diệp đại thiếu gia bị người ta mang ra làm vật hy sinh. Huống hồ, cô không hay mua bán đồ cổ, quả thực cũng không nắm rõ giá cả trên thị trường hiện nay.
Ông Phan sau khi tính toán giá cả xong, nhận được phiếu chi liền bị Diệp Minh Lỗi đuổi về, Chu Lạc sau đó lên tiếng chào tạm biệt. Diệp Minh Lỗi cũng không giữ lại, chỉ đề nghị rằng: “Cô hãy chọn lấy một món đồ trong số những thứ trên bàn kia đi”.
Chu Lạc lấy làm kinh ngạc, những món đồ đó mặc dù không được coi là quý hiếm nhưng giá trị của chúng cũng không nhỏ, anh có thể hào phóng như vậy sao? Tuy nhiên cô tin tưởng rằng “Không có việc gì mà tỏ ra chăm chỉ thì kẻ chăm chỉ đó không phải là kẻ gian cũng là kẻ trộm”, lập tức lắc đầu: “Không có công thì không hưởng lộc”.
Diệp Minh Lỗi bật cười, “Nếu không có cô giúp đỡ thẩm định, thì không biết sẽ phải tốn bao nhiêu tiền uổng phí, sao lại có thể nói là không có công được?”.
Chu Lạc vẫn lắc đầu: “Với tôi thì công lao phải là do chính bản thân bắt tay vào làm, tôi không sống bằng nghề này”.
Diệp Minh Lỗi gật đầu, “Vậy là cô giúp đỡ với tư cách một người bạn rồi? Tôi rất vinh hạnh! Mua những món đồ này vốn cũng dành để tặng bạn bè, ai tới trước thì nhận trước, cô có quyền ưu đãi được lựa chọn trước”.
Con người này quả là xảo quyệt, lại bị anh lôi vào rồi, chỉ bằng vài ba câu nói, hai người bỗng nhiên trở thành quan hệ bạn bè. Chu Lạc muốn sớm thoát khỏi nơi đây, bèn không từ chối nữa, nhận lấy miếng sáp ong đá trên núi tuyết. Thực ra, cô thích bức tranh vẽ hoa sen hơn, đáng tiếc rằng nơi ở của cô vẫn chưa cố định, không có chỗ nào để bày nó, Đại Thiên tiên sinh nếu có linh thiêng chắc không muốn tác phẩm của mình bị bó buộc trong căn gác cao, nên đành phải từ bỏ.
Khi cùng đi xuống lầu, Diệp Minh Lỗi như thể đang nói chuyện phiếm hỏi cô: “Chu Lạc, cô thật sự là cháu gái đằng ngoại của chị Mai ư?”.
Chu Lạc không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có phải anh cảm thấy dung nhan của tôi xấu xí, cử chỉ thô lỗ, nhìn không giống không?”.
Diệp Minh Lỗi lại bật cười ha hả, Chu Lạc còn nhớ, bản thân mình đã đánh giá anh rất tốt đẹp vì tiếng cười ấy. Nhưng sau mấy lần tiếp xúc này, lại khiến cô nghi ngờ về những đánh giá đó của mình.

“Vừa vặn ngược nhau.” Sau khi cười xong, Diệp Minh Lỗi chỉ nói bốn chữ đó.
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, nhưng lại có tới mấy tầng hàm ý: Thứ nhất, nói rằng không phải cô có dung nhan xấu xí, cử chỉ thô lỗ; thứ hai, nói rằng cô không phải là không giống dì Mai. Nhưng ban nãy, anh ta đã tỏ ý nghi ngờ về mối quan hệ giữa cô và dì Mai, thế nên mấy từ đó có khả năng mang tầng nghĩa thứ nhất nhiều hơn. Nếu phân tích sâu thêm một bước nữa, ý của anh còn có thể là dung nhan và cử chỉ của cô còn vượt xa cả dì Mai, thế nên mới khiến người ta nghi ngờ về mối quan hệ của hai người. Kiểu nịnh nọt này đã vượt quá rồi, rõ ràng là kiểu nói ngon ngọt của đàn ông, Chu Lạc không định sẽ tiếp nhận nó.
“Tổng giám đốc Diệp, cho dù tôi có phải là cháu gái đằng ngoại của dì Mai hay không, phạm vi cuộc sống của chúng ta đều không giống nhau, không nhất thiết phải trở thành bạn bè. Anh là người làm việc lớn, hà tất phải tốn thời gian về tôi?” Ý tứ từ chối đã vô cùng rõ ràng. Tuy nhiên anh nói chuyện lại giấu đầu hở đuôi, bản thân mình cũng không thể quá thẳng thắn, lời từ chối này có thể coi như không muốn bị làm phiền một cách thái quá chứ không chỉ nói đến mối quan hệ nam nữ. Đương nhiên không thể để đối phương có cơ hội chế giễu rằng cô tự làm ra vẻ đa tình.
Quả nhiên, nụ cười trên môi Diệp Minh Lỗi tắt ngấm, khi mở miệng nói tiếp, mức độ ấm áp trong giọng nói giảm đi không ít, “Cô Chu, câu nói đó của cô dường như đang nghi ngờ về nhân cách của tôi, như thể tôi kết giao bạn bè đều là do mưu cầu lợi lộc, điều gì khiến cô có cách nhìn nhận đó thế?”.
Chu Lạc ngay lúc đó không tìm được lời nào để phản bác, người này là gian thương, lăn lộn sinh ra từ trong đám tinh anh, một người quen làm công việc kỹ thuật như cô căn bản không cùng một vị trí tầng lớp với người ta, tiếp tục tranh đấu thì bản thân chỉ tự rước lấy hổ thẹn mà thôi. Ban nãy, trước những cổ vật và tranh chữ, cô có quyền lực tuyệt đối, anh có thể nhẫn nại được vì đang phải trông cậy vào sự giúp đỡ của cô. Bây giờ lại là thời điểm tốt cho ai thức thời, vậy nên cô lập tức nhận sai, “Tổng giám đốc Diệp hiểu lầm rồi, tôi chẳng qua là cảm thấy thân phận và kinh nghiệm của mình khó có thể ngang bằng với anh, đã phạm phải căn bệnh vốn có của những kẻ mọt sách, nếu tổng giám đốc Diệp không ghét bỏ một người bạn như tôi, Chu Lạc tôi cũng không dám tự làm ra vẻ thanh cao”. Bạn bè thì bạn bè đi, chỉ là một cách gọi, cũng không mất đi miếng thịt nào, chỉ có điều đây không phải hạng người lương thiện, cần tránh xa một chút.
Diệp Minh Lỗi lúc bấy giờ mới thay đổi nét mặt, mỉm cười đề nghị: “Đã là bạn bè, làm gì có chuyện để con gái phải về nhà một mình trong đêm khuya, tôi sẽ đưa cô về”.
Chu Lạc vội nói: “Tôi tự lái xe tới, hơn nữa sáng mai đi làm cũng phải dùng đến xe”. Hy vọng rằng anh không gây thêm chuyện phiền phức gì ình nữa!
“Vậy thì dùng xe của cô để đưa cô về, gần đây bọn cướp xe rất nhiều, chuyên gây án với những cô gái tự lái xe một mình.” Diệp Minh Lỗi thể hiện thái độ nghiêm túc của một anh hùng gánh vác đạo nghĩa.
Chu Lạc rất muốn nói một câu “Bọn cướp xe cũng không ác bá bằng anh”, nhưng không có gan mở miệng, cũng không thể không đưa chìa khóa xe cho anh.
Được ngồi vào trong xe của người đẹp, Diệp Minh Lỗi không kìm nén được, liếc mắt quan sát kỹ một hồi, phát hiện bên trong xe sạch sẽ gọn gàng. Không giống như nhiều cô gái khác thường nhét đầy các thứ đồ chơi trang trí bên trong xe, chỉ thoang thoảng một mùi hương gì đó, không phải là nước hoa, cũng chẳng phải là mùi nước thơm xịt không khí, mà đó là một mùi thơm ngọt ngào man mác. Dường như còn có thêm cả mùi thơm của giấy mực, Diệp Minh Lỗi cảm giác đó chính là mùi hương trên cơ thể cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.