Dựa vào hơi ấm của em

Chương 8 phần 2


Bạn đang đọc Dựa vào hơi ấm của em – Chương 8 phần 2

Đại Đổng còn chỉ cho cô xem một vết sẹo giờ đã mờ ở khóe mắt của cậu, đó là do hồi nhỏ trèo lên hàng rào lưới sắt bị trượt xuống, phải khâu bảy mũi, mà không tiêm thuốc tê, kể rằng suýt nữa thì bị rách cả con ngươi, lúc đó, máu chảy khắp mặt. Khi anh trai cậu dẫn em tới trạm y tế để băng bó, đã nói với bác sĩ một câu rằng: “Bác sĩ ơi, mau khám cho em cháu đi, nó sắp chết rồi”.
Chu Lạc nhìn chàng trai trẻ với những cử chỉ chín chắn trước mặt, không thể nào liên hệ được hình ảnh của Đại Đổng bây giờ với hình ảnh một cậu bé phá bĩnh hồi nhỏ theo lời kể của cậu. Chuyện nghịch ngợm nhất mà cô từng làm cũng chỉ là cắt bộ quần áo ngủ bằng lụa của bố mẹ ra thành những chiếc khăn tay nhỏ, hoặc là lấy son của mẹ tô màu cho con dấu được khắc từ củ cải, rồi sau đó đóng dấu lên những bức tranh chữ mà nhà cô sưu tầm được. Kết quả, hình phạt dành cho cô nếu không phải phạt quỳ thì cũng là bị nhốt trong phòng tối, hơn nữa, hình phạt được thực hiện nhưng lại quên xóa bỏ. Chỉ có bà nội, người bà hiền hậu của cô, thường thả cô ra ngay sau khi bố mẹ cô ra khỏi nhà.
Chu Lạc thà rằng được giống như Đại Đổng, bị mẹ cầm chổi đuổi đánh khắp sân, mỗi lần chạy trốn liền chạy đi chơi suốt cả một ngày, buổi tối, đến giờ ăn cơm mới về nhà, nở một nụ cười nịnh bợ, mà cơn giận của mẹ cậu cũng nguôi ngoai từ lâu rồi, sự việc liền được bỏ qua như vậy.
Thời khắc vui vẻ thường rất ngắn ngủi, chớp mắt một cái, ngoài trời đã sáng đèn, hai người liền gọi chút đồ ăn nhanh trong tiệm cà phê, coi như giải quyết xong bữa tối. Chu Lạc không thể ngờ rằng, những món đồ ăn nhanh nhìn có vẻ đơn giản ở đây, mùi vị lại ngon như vậy, gia vị cũng rất cầu kỳ, thêm vào đó, gần đây, cường độ công việc của cô lại lớn, sức ăn cũng nhiều hơn, chỉ loáng một cái đã ăn sạch cả đĩa. Nhìn thấy Đại Đổng cũng không bỏ thừa thức ăn, thầm nhủ, đúng là đứa trẻ ngoan, biết tiết kiệm lương thực.
Đại Đổng để ý thấy ly cà phê của cô đã nguội lạnh nhưng cô dường như không hề động tới nó, chỉ uống cạn chỗ canh được đưa lên cùng với phần ăn nhanh, liền nói: “Xin lỗi, tôi không biết cô không uống cà phê, thực ra, các đồ uống khác ở đây cũng rất được”.
Chu Lạc lắc đầu. “Tôi không uống cà phê vì bây giờ đã quá muộn rồi, tôi chỉ có thể uống đồ uống có chứa cafein vào buổi sáng thôi, nếu không sẽ bị mất ngủ cả đêm. Tuy nhiên, tôi lại thích nhất là được ngửi mùi hương của cà phê, bình thường cũng hay gọi một cốc”. Tiếp đó, cô thè thè lưỡi, “Liệu cậu có cảm thấy tôi rất lãng phí không?”.
Đại Đổng lắc đầu than thở. “Quả thật là rất lãng phí, may mà chủ quán này hôm nay có việc bận phải ra ngoài, nếu không nhìn thấy cô lãng phí thứ cà phê mà chủ quán phải tốn công tìm về từ khắp nơi trên thế giới, thể nào cô cũng sẽ bị từ chối mỗi khi tới quán mất. Tuy nhiên, cô yên tâm đi, lần này tôi sẽ không nói với chủ quán đâu”.
Trong lòng Chu Lạc lại dấy lên một cảm giác vui mừng, vậy ý của cậu là vẫn còn lần sau ư? Tuy nhiên, cô cũng rất nhạy cảm nắm bắt được vẻ rất am hiểu về chủ quán của cậu qua ngữ khí lời nói.
“Cách trang trí của quán cà phê này rất mới lạ, chủ quán chắc là một cô gái phải không?” Chu Lạc làm ra vẻ không để tâm, hỏi.
“Đúng vậy, một người nhà quê như tôi vốn không biết cà phê là gì, lần đầu tiên uống còn nghĩ thứ gì đó bị rang cháy, bị cô ấy ép uống không biết bao nhiêu sản phẩm thử nghiệm, mới dần dần thích ứng được. Bây giờ thường xuyên dùng nó cho tỉnh táo, lại bị cô ấy nói là phí phạm của trời.” Đại Đổng tự cười nhạo bản thân, đồng thời giải thích, “Tôi vốn cứ nghĩ rằng các cô gái đều thích uống cà phê, nên mới đưa cô tới đây”.
Chu Lạc không thể cười nổi nữa rồi. Cô gái đó là ai, có thể ép Đại Đổng uống thứ cà phê mà cậu không thích, lại còn khiến Đại Đổng suy ra sở thích của các cô gái từ chính con người cô ấy nữa.
Hơn nữa dù sao thì đây mới chỉ là lần thứ hai họ gặp nhau, nếu truy hỏi sâu hơn thì hơi quá, Chu Lạc tự nhủ rằng phép lịch sự này vẫn nên có.
“Hôm nay cảm ơn cậu đã giúp tôi luyện lái xe, còn cảm ơn vì cậu đã trò chuyện cùng tôi, vốn dĩ dạo này áp lực lớn quá, sau khi nói chuyện với cậu, tôi cảm thấy vui hơn nhiều rồi.” Chu Lạc thật lòng cảm ơn, cô không phải là không nhận ra, cuối cùng sở dĩ Đại Đổng thay đổi ý định ban đầu, đi uống cà phê với mình, nguyên nhân chính là vì vẻ đáng thương của cô.

“Ai cũng phải có những lúc buồn phiền mà, áp lực lớn thì phải biết cách giải tỏa, bên căng bên chùng thì mới là đạo lý xử thế. Kéo căng bản thân mình quá, đôi khi thường làm một đằng ra một nẻo.” Đại Đổng không hỏi cụ thể vấn đề của cô, nhưng đoán rằng đó chắc là do áp lực từ công việc. Khác nghề như cách núi, hỏi rồi cũng chẳng có cách gì giải quyết giúp, cậu tin rằng chỉ cần cân đối lại tâm lý, cô gái trước mặt này hoàn toàn có thể tự vượt qua được khó khăn.
Chu Lạc lúc này bỗng nhiên lại có chút nghi ngờ, cậu có thật sự chỉ là một thợ sửa xe không? Tuy nhiên, nếu thăm dò học lực, vị trí nghề nghiệp của người ta, lại chẳng khác gì tâm sự với một người lạ, đặc biệt là trong trường hợp bản thân mình rõ ràng chiếm ưu thế hơn.
Còn có muôn vàn công việc đáng ghét cần phải làm thêm giờ để xử lý, mặc dù không nỡ, Chu Lạc đành phải chào tạm biệt. Khi thanh toán, cô cương quyết đề nghị để mình trả tiền, Chu Lạc nhìn giá trên thực đơn, đồ ăn thức uống ở đây không hề rẻ. Cho dù chân tướng rốt cuộc như thế nào, Đại Đổng trong mắt cô giờ đây vẫn là một thợ sửa xe, dù cô chưa được thăng chức nhưng thu nhập của cô nhất định cũng không thể thấp hơn cậu được.
Đại Đổng nhìn thì hiền hậu, đến lúc cần kiên quyết lại rất kiên quyết, cũng giống như ban nãy cậu kiên quyết giành lấy việc lái xe, sau đó cũng cương quyết đưa cô về, bây giờ lại cương quyết giành phần trả tiền.
“Ăn cơm với con gái, đàn ông phải trả tiền mới đúng phép lịch sự.”
Chính vì câu nói đó khiến trái tim của Chu Lạc lại một lần nữa xốn xang hưng phấn đồng thời quyết định nhượng bộ. Cậu coi cô là con gái, không phải là khách hàng, cũng không phải là bà chị gái già lớn tuổi hơn cậu.
Hơn nữa, còn một nguyên nhân khiến Chu Lạc vui mừng, mối quan hệ giữa Đại Đổng và nữ chủ quán không thân thiết đến nỗi không phân rõ của anh của tôi, cô nhìn thấy cậu thanh toán tiền cho nhân viên thu ngân.
Chu Lạc quả quyết, bản thân cô dù hôm nay dù đã ngấm đẫm hương thơm của cà phê, vẫn có thể ngủ một cách rất say sưa.
Phòng tư liệu chung của các chuyên viên trong viện, vì có yêu cầu bảo mật, cần phải qua nhiều tầng xét duyệt mới được vào, đồng thời, tất cả tư liệu trong đó đều không được mang ra ngoài, không được phô tô, chỉ được phép đọc ngay tại đó. Bản thân cô chưa có kinh nghiệm làm dự án đầu tư ra nước ngoài, đành chỉ có thể rút kinh nghiệm từ những kinh nghiệm của người khác để lại.
Nhưng mà, thành La Mã không phải chỉ xây trong một ngày, đống tài liệu chất cao như núi kia cũng không thể nào chỉ trong chốc lát có thể ghi nhớ hết. Chu Lạc tiêu tốn hết cả một ngày trời ở trong đó, rồi cô quyết định vác cái bụng rỗng ra ngoài tìm đồ ăn.
Vừa bước ra khỏi phòng tư liệu bị ngắt hết các tín hiệu đó, chuông điện thoại di động của Chu Lạc liền rộn ràng vang lên. Cô kiểm tra phần tin nhắn, lựa chọn những tin nhắn của người quen rồi trả lời trước, cuối cùng mới mở tin nhắn đến từ một số điện thoại lạ, tin nhắn đó chỉ vẻn vẹn có vài chữ ngắn ngủi: “Tôi là Diệp Minh Lỗi, mau gọi lại cho tôi”.
Đại thiếu gia như anh thì có thể có chuyện gì gấp cơ chứ, chắc không phải là đòi tiền phòng nghỉ đấy chứ? Chu Lạc quyết định không thèm để ý tới nó, sau này giả bộ như không nhận được tin nhắn là được rồi, dù sao thì mạng di động bị mất tín hiệu, bị lạc mất tin nhắn cũng không phải là lần đầu tiên mới thấy.

Ăn một mình thường dễ qua quýt cho xong, bình thường chỉ cần một suất cơm hoặc một bát mỳ là được. Nhưng hôm nay quá mệt rồi, đọc tài liệu nhiều đến nỗi nhức hết cả mắt, Chu Lạc quyết định tự khao bản thân mình một chút, ra ngoài ăn một bữa thật ngon.
Phía tây của thành phố có một quán ăn rất được, lần trước khi đưa mấy người ở xưởng sản xuất tới ăn cơm, Chu Lạc vẫn không quên được mấy món đặc biệt ở đó, về phòng làm việc thu dọn túi xách, lại ra bãi đậu lấy xe, chuẩn bị đến nơi dành một bữa tiệc thịnh soạn cho bản thân.
Xe vừa chạy tới đường vòng liền có điện thoại gọi đến, Chu Lạc đeo tai nghe của điện thoại, ấn vào nút nghe, đồng thời tiện tay ấn nút hạ kính xe.
“A lô, xin chào!” Chu Lạc nói rất to.
“Chẳng phải đã bảo cô gọi lại cho tôi sao?”
Quả nhiên là Diệp Minh Lỗi, đứa trẻ này thật không có phép lịch sự chút nào, cô và anh lại chẳng thân quen gì, dù thế nào thì cũng phải hỏi thăm một chút trước đã chứ.
“Anh nói gì cơ? Tôi không nghe rõ, tôi sẽ gọi lại cho anh sau, thôi nhé, tạm biệt.” Chu Lạc vẫn cao giọng hét lên, hét xong liền cúp máy luôn. Mặc kệ anh ta là yêu ma quỷ quái ở phương nào, giờ đây việc ăn cơm mới là quan trọng nhất, ai cũng không thể ngăn cản được việc cô lấp đầy cái bụng rỗng này!
Gọi liền một lúc mấy món ngon, dưới cái nhìn của những người xung quanh, Chu Lạc ăn một cách gió cuốn mây tan, ôm lấy cái bụng căng tròn, ngả người ra thành ghế ngồi thở. Sau khi ăn uống no nê, đầu óc cô mới suy nghĩ tới những vấn đề khác, ví dụ như cử chỉ của cô chẳng hạn.
Mẹ và bà ngoại cô truyền đời này sang đời khác, cho rằng thành ghế của chiếc ghế tựa không phải là phần dành cho phụ nữ tựa lưng. Khi ngồi, hai chân phải khép lại, đồng thời nhiều nhất cũng chỉ được để chân ở khoảng một phần ba gầm bàn, nếu không sẽ là người thô lỗ, bất nhã, không có giáo dục. Nếu để bà và mẹ nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này, nhất định sẽ lại bị họ khinh bỉ buông một câu: “Đúng là người của nhà họ Chu”.
Nhà họ Chu thì đã sao nào, cô là do bà nội nuôi lớn, bà nội lại không mang họ Chu. Chu Lạc không phải không biết rằng là một thục nữ sẽ được yêu thích hơn. Cô cũng từng cố gắng, nhưng không đạt được hiệu quả như mong muốn, họ vẫn bận rộn với công việc của mình, coi cô như một thứ dùng để trưng bày trong nhà. Thà rằng ngược lại, cứ làm ầm ĩ lên một trận, quát mắng vài câu hoặc trừng phạt, càng có thể chứng minh sự tồn tại của cô trong nhà.
Đối với cô, tuổi thơ quả thực là những hồi ức cực kỳ vô vị, tất cả mọi trò chơi đều là tự mình chơi với mình. Sau đó, khi đã lớn hơn một chút, cô lại càng thích học ở trường, như thế còn có người ở bên cạnh, vì vậy thành tích học tập của cô rất tốt, lại bởi vì bị ép học vượt cấp, nên ngày cả niềm vui hiếm có đó cũng trở nên ngắn ngủi.
Tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên, cái tên Diệp Minh Lỗi này, đúng thật là không chịu để người khác yên, Chu Lạc muốn xem xem, rốt cuộc đối phương có chuyện gì quan trọng đến vậy.

“Chu Lạc, cô là người đầu tiên dám ngắt điện thoại của tôi đấy.” Diệp Minh Lỗi dùng ngữ điệu trần thuật, đồng thời không để người ta cảm giác thấy sự phẫn nộ.
Chu Lạc làm ra vẻ run rẩy sợ hãi, “Ôi chao, thật ngại quá, ban nãy lúc đang lái xe, tôi nghe không rõ, hóa ra là anh à, nếu sớm biết đó là anh, cho dù có phải đụng xe tôi cũng đâu dám ngắt điện thoại”. A ơ ơ ơ, trộm vía, sao cô lại nhắc tới chuyện đụng xe cơ chứ!
Không biết Diệp Minh Lỗi có tin lời cô thật hay không, nhưng vẫn tạm không so đo với cô nữa, lập tức tiếp lời: “Tốt, vậy cho cô một cơ hội để lấy công chuộc tội. Hãy tới đây ngay lập tức, lát nữa tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cô”. Nói xong liền cúp máy luôn.
Nghe âm thanh báo tín hiệu đường dây bận trong máy, Chu Lạc thu lại lời bình phẩm về nhân cách của anh ban nãy. Người đàn ông nhỏ nhen này, lại báo thù ngay tại chỗ, hơn nữa anh còn xuống tay tuyệt tình hơn, không để người ta có chỗ mà từ chối, giống như thể đã dự đoán được rằng bản thân mình không dám đắc tội với anh.
Chu Lạc cam chịu số phận, đứng lên thanh toán rồi cho xe chạy chầm chậm theo hướng địa chỉ trong tin nhắn – mặc dù cô muốn về nhà ngâm nước nóng rồi lên giường đi ngủ hơn. Trong biệt thự của dì Mai có mạch nước nóng ngầm, thương thay cho cô, từ sau khi dọn đến ở thì lại bắt đầu bận rộn, còn chưa được ung dung hưởng thụ lấy vài lần. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, là một con người của xã hội, Chu Lạc tự nhận thấy mình không phải một thiếu nữ tinh nghịch luôn gây tai họa khắp nơi như trong tiểu thuyết, không có chàng kỵ sĩ vô địch nào sẵn sàng giúp cô thu dọn bãi chiến trường, vì vậy khó tránh khỏi việc phải làm những chuyện mà bản thân mình không mong muốn.
Nơi ở của Diệp Minh Lỗi là một tòa nhà nhỏ được xây hai tầng, tòa nhà nằm ở vị trí mà giá của nó chắc chắn không rẻ, nội thất bên trong cũng được trang hoàng một cách rất tinh tế. Tuy nhiên, đối với thương gia bất động sản nhà họ Diệp mà nói, những thứ này căn bản không đáng để nhắc tới. Chu Lạc và rất nhiều người trong thành phố này đều biết rằng, nhà anh còn có nhiều sản nghiệp quý hiếm và đáng giá hơn rất nhiều.
Khi Chu Lạc tới nơi, Diệp Minh Lỗi đang ăn cơm cùng với một ông già gầy nhỏ, trên bàn bày đầy những món sơn hào hải vị. Sau khi Diệp Minh Lỗi biết cô đã ăn tối rồi, cũng không khách sáo nữa, phẩy tay một cái sai người dọn bàn ăn rồi dẫn hai người đi lên lầu. Kẻ ăn không hết! Điều này lại càng tăng thêm sự bất mãn của Chu Lạc đối với anh, cô rất ghét những người hoang phí.
Tuy nhiên, Chu Lạc cũng chỉ thầm tự nhủ trong lòng như vậy, thoạt đầu cô thấy ông già đó cười một cách nịnh nọt, liền đoán rằng ông ta không phải là trưởng bối của nhà họ Diệp. Lại thấy ông ta xách theo chiếc va li to đùng đi theo sau, liền càng khẳng định chắc chắn hơn.
Cái tên Diệp Minh Lỗi này, không chỉ nhân cách tồi, không lịch sự, lãng phí, mà còn không kính già yêu trẻ!
“Ông ơi, cái va li này của ông chắc rất nặng, để cháu xách giúp ông?” Giọng Chu Lạc rất to, hy vọng Diệp Minh Lỗi khi nghe được sẽ cảm thấy xấu hổ. Không ngờ, người ta không những xấu hổ, mà ngược lại còn quay đầu đứng từ trên bậc cao nhìn xuống, khuôn mặt đầy vẻ hứng khởi giống như đang xem một vở kịch hay vậy. Chao ôi, có kẻ da mặt đã dày tới nỗi không thể suy luận phán đoán theo lẽ thường tình nữa rồi.
Càng không ngờ tới nữa, đó là ông già xem ra đã qua ngưỡng cửa sáu mươi tuổi này lại cứ khư khư giữ chặt lấy chiếc va li, như thể sợ bị cô cướp mất vậy, còn nhìn cô với ánh mắt cảnh giác, miệng lại cười hà hà để lấp liếm: “Không sao, không sao, không nặng chút nào đâu!”.
Chu Lạc chỉ còn cách ngượng ngùng thu lại lòng tốt dư thừa của mình, tuy nhiên qua sự việc này, cô đã đoán được thân phận của người kia và ý đồ mà Diệp Minh Lỗi gọi cô tới.
Quả nhiên, lên đến thư phòng, nơi được trang hoàng đầy phong vị cổ kính, sau khi đợi hai người đều ngồi xuống, ông già đặt chiếc va li lên chiếc bàn dài được làm bằng gỗ lê màu vàng, mở nó ra.
“Tôi đang cần mua một vài món đồ để làm quà nhân dịp lễ. Nhãn quang của cô tốt, giúp tôi tham khảo một chút, thế nào?” Diệp Minh Lỗi đã nói lời thỉnh cầu, mình cũng đến rồi, còn có thể ngồi không chịu giúp hay sao? Tuy nhiên, những lời thô lỗ vẫn phải nói ra trước.

“Tôi không được học những khiến thức về chơi đồ cổ một cách có hệ thống, vốn hiểu biết rất hạn chế, nhãn quang lại càng không dám tự cho là tốt, tổng giám đốc Diệp chắc là phải suy nghĩ cho thật kỹ đấy.” Nếu thẩm định sai rồi lại bị anh trách móc, đúng là chẳng có lợi lộc gì.
“Cứ xem đi, chẳng qua cũng chỉ là một món quà thôi.”
Diệp Minh Lỗi không tỏ rõ thái độ dứt khoát.
Vật đầu tiên mà ông già đó đem ra là một viên đá, được bọc trong một lớp giấy đầy dầu mỡ. Sau khi mở nó ra, ông ta do dự một chút rồi vẫn đưa cho Diệp Minh Lỗi. Chu Lạc chỉ liếc mắt một cái liền không nhìn thêm nữa, Diệp Minh Lỗi cầm viên đá đó lên, quan sát kỹ một hồi, hỏi: “Đá Thọ Sơn?”. Rồi lại đưa cho Chu Lạc, Chu Lạc đòi anh phải đưa cho cô một đôi găng tay màu trắng mới chịu cầm lấy viên đá, tắt hết đèn điện, dùng đèn pin chuyên dụng quan sát thật kỹ, gật đầu nói: “Nếu không nhầm, đây chắc là đá vàng ở lưng chừng núi Thọ Sơn, mặc dù màu sắc hơi nhạt, lại không phải màu vỏ quýt của loại đá một, cũng có thể coi là quý hiếm rồi, dùng đá này mà khắc dấu để tặng cho các bậc trưởng bối thì không còn gì thích hợp hơn”.
Ban đầu, ông già kia không coi trọng Chu Lạc lắm, thấy cô trẻ trung xinh đẹp, cứ ngỡ rằng cho chẳng qua cũng chỉ là một hồng nhan tri kỷ của Diệp Minh Lỗi mà thôi. Nghe được những lời bình phẩm này, ông ta mới nhìn cô một cách trực diện, miệng còn lúng ba lúng búng nhấn mạnh rằng: “Không phải là quý hiếm, là cực kỳ quý hiếm. Loại có màu vỏ quýt mà cô vừa nhắc tới, làm sao to được như thế này?”.
Chu Lạc lạnh lùng nói: “Quý hiếm hay không quý hiếm, là thứ không thể hình dung được. Đây là đá thô chứ không phải hàng thủ công mỹ nghệ, trên thị trường đã có định giá, mặc dù giá mỗi lạng đắt hơn vàng, nhưng tin rằng Diệp thiếu gia chắc cũng đáp ứng được”.
Ông già ngượng ngùng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy”. Tiếp đó, liền lôi ra thêm mấy món đồ nữa.
Ông ta lấy một cuộn tranh chữ ra trước, mở ra trên chiếc trà kỷ mộc mạc cổ xưa mà chắc chắn. Sau khi xem xong, Diệp Minh Lỗi nói trước một câu: “Tôi hoàn toàn không hiểu gì về tranh chữ, không thể phân biệt được thật giả tốt xấu, tuy nhiên sao vẫn cứ cảm thấy nó nhỏ mọn thế nào ấy, giống như là của phụ nữ vẽ vậy?”.
Chu Lạc không nén được, trợn mắt lên lườm anh một cái, cái tên gia trưởng này! Tuy nhiên, cô lại cũng khâm phục cảm giác nhạy bén của đối phương, một điều tương đồng đó là, cô cũng không có hứng thú với bức tranh chữ này.
“Ông ơi, bình thường có phải ông không chuyên kinh doanh mặt hàng tranh chữ?”
Ông già sững người lại một chút, cười hì hì nói: “Tất cả đều không qua được mắt cô rồi, tôi thường chú trọng tới ngọc, đá và đồ sành sứ, văn hóa không cao, những bức tranh chữ được nhìn thấy cũng ít. Diệp tiên sinh nói rõ rằng muốn mua mấy tác phẩm của các họa sĩ nổi tiếng nên tôi mới đi tìm, sao, bức tranh này có vấn đề ư?”.
Chu Lạc gật đầu, “Đâu chỉ là có vấn đề. Đây là bức ‘Trúc thạch đồ’ của Quản Đạo Thăng – vợ của nhà đại thư pháp thời nhà Nguyên là Triệu Mạnh Phủ, tác phẩm thật được trưng bày tại viện bảo tàng ở Cố Cung. Bức này của ông nếu không phải là giả mạo, e rằng Diệp tiên sinh sẽ phải đi báo án rồi”.
Cô bé quỷ quái này, Diệp Minh Lỗi mặc dù nghe ra cô đang chĩa mũi nhọn về phía mình, nhưng không ngờ đoán bừa mà lại trúng, đây đúng là tác phẩm của phụ nữ, cho dù đó là giả mạo.
Thấy sắc mặt của anh lộ rõ vẻ đắc ý, Chu Lạc không nén được liền nói: “Phong cách vẽ tranh của Quản phu nhân trang nhã mà độc đáo, ngay cả Đổng Kỳ Xương cũng phải nhận xét về bà rằng ‘Quản Ngụy Quốc viết trúc, mang rõ phong cách của Văn Hồ Châu, thẳng tắp mạnh mẽ’. Con người của Đổng Kỳ Xương, mặc dù nhân cách hơi xấu, nhưng trình độ học vấn và nhãn quang về thư họa lại là bậc nhất”. Thực ra, sau đó cô còn muốn bổ sung thêm một câu: “Một gian thương như anh thì làm sao có thể nhận ra được những điều tuyệt diệu, không hiểu thì đừng có nói lung tung!”. Tuy nhiên, người đang cùng dưới một mái nhà, rốt cuộc cũng không dám quá lỗ mãng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.