Đọc truyện Đưa Nhau Đi Trốn – Đường Về Nhà – Chương 2: Bạn
– Này Ánh, cậu biết chuyện gì chưa?
– Hả?
Linh bước tới chỗ tôi và cười một cách rất yêu làm tôi càng tròn xoe đôi mắt nhìn với vẻ thắc mắc.
– Nghe nói tí Tùng chuyển lên chỗ cậu.
– Hả? sao lại vậy?
– Cái chuyện hôm qua Tùng gây ra vụ rắc rối lùm xùm ngoài cổng trường với mấy cậu học sinh lớp khác cũng đến tai ban giám hiệu. Xét thấy việc tạm đình chỉ học không có tác dụng, nên thầy kiến nghị cho nó ngồi lên bàn Ánh để làm “đôi bạn cùng tiến”.
– Sao lại được chứ?
Tôi than vãn trong khi Linh cười nhìn tôi với ánh mắt kiểu như “chấp nhận số phận đi” rồi về chỗ, Tùng cũng bước vào lớp sau tiếng chân giáo viên bước vào.
Tôi thấy việc sắp xếp chỗ này hết sức là hoang đường, không thể nào thể nào ngồi cạnh tôi mà Tùng lại có thể tốt lên được vì tôi không có hứng thú làm “bạn cùng tiếng” với Tùng, cũng như kèm cặp và giúp Tùng quay về con đường chính đạo. Tuy thầy bảo tôi kèm Tùng học, nhưng tôi mặc kệ. Tùng hết ăn rồi ngủ trong giờ, làm tôi cũng phát chán với cái kiểu học hành vô ích như vậy.
– Này, mày dậy chịu khó học tí được không? – Tôi đánh cái vào đầu, Tùng chả thèm ngẩng mặt lên chỉ lấy tay ôm đầu.
– Đau tao!
– Mày thử học tí tao xem, tự nhiên chuyển chỗ như này làm gì không biết, bực.
– Thế mày không thích ngồi cùng tao? – Tùng ngẩng mặt lên, nói với giọng rời rạc.
– Vậy, sao mày không học tẹo nào thế?
– Thì chán thôi, học được cái gì cơ chứ.
– Cái đấy tao không biết, thầy lại nói tao không có trách nhiệm kèm mày.
– À, mà mày tên gì nhỉ? tao chưa biết tên?
– Hả? – Tôi nhìn Tùng, ánh mắt ngạc nhiên.
– Nhìn cái quái gì? chỉ là tao không để ý đến tên hay nhớ hết mấy đứa trong lớp, trong đó có cả mày.
– Ừ, Ngọc Ánh.
– Tên mày cũng đẹp phết. – Tùng lấy tay xoa lên đầu làm mái tóc tôi rối hết lên, rồi lại gục đầu xuống ngủ.
– Này, sao lại xoa đầu tao như trẻ con thế.
– Kệ tao, mà mày làm bài kiểm tra hộ tao, tao ngủ lúc hôm qua chả ngủ được tí gì.
– Thế hôm qua mày thức nguyên đêm à?
– Ừ, tao chơi game.
Tùng nói mà chả thèm ngẩng đầu lên nhìn lấy một cái, tôi cũng chỉ biết thở dài rồi cặm cụi vào viết bài.
– Chịu mày rồi.
Cuối buổi, Tùng lôi tôi đi tới quán mà Tùng hay ở đấy, tuy không muốn nhưng Tùng cứ nằng nặc lôi tôi đi cho bằng được. Tùng nắm lấy tay tôi, chạy sầm sập trên những bậc cầu thang sứt mẻ khi tiếng trống vừa vang. Băng qua khoảng sân trường rộng với bao ánh mắt đang đổ dồn lên người tôi, thực sự cảm giác rất khó chịu.
– Này, còn xe đạp của tao?
– Lo gì, tí quay lại lấy sau. Ai lấy cái xe đạp tồn tàn của mày đâu mà phải lo?
Đi qua con đường với dòng xe tấp nập, Tùng dẫn tôi vào trong quán, ngồi ra chỗ cạnh khung cửa sổ với những mảng sơn trắng xóa cùng vài chậu cây nhỏ được đặt lên, gọi lấy hai cốc đồ uống rồi bảo tôi chờ. Lát sau, Tùng quay lại, đưa vào tôi một cốc trà rồi ngồi xuống.
– Này, tao đâu có gọi đồ uống?
– Kệ, cứ uống đi tao mời mà.
– Mày cũng tốt gớm đấy.
Tôi cầm lên uống mà chả mảy may suy nghĩ gì, đến khi uống tôi mới nhận ra thứ mà Tùng đưa cho là bia.
– Ha ha, mày ngu thật đấy
– Mày, mày, chán sống hả.
– Tao sợ gì? hihi
Trong khi tôi ho sặc sụa nhả bia ra thì Tùng vẫn cứ giữ nguyên khuôn mặt nhả nhơi ôm bụng phá ra cười.
– Tùng, sao, sao mày làm vậy với tao?
Tôi ức đến muốn phát khóc, Tùng cũng thôi nở nụ cười trên môi quay mặt đi nhìn ra hướng ngoài cửa sổ.
– Ánh, vì… Mày là bạn tao!