Đưa Nhau Đi Trốn - Đường Về Nhà

Chương 18: Người mua miềm vui


Đọc truyện Đưa Nhau Đi Trốn – Đường Về Nhà – Chương 18: Người mua miềm vui

Cũng chả biết từ khi nào mà tôi và Tùng như hình với bóng khi ở trên trường, chỉ cần thấy một đứa thôi là sẽ có thể gọi ngay tên người còn lại. Đôi khi thỉnh thoảng còn bị gán ghép như kiểu sinh ra để giành cho nhau.

Nghe đến đấy thì Tùng vênh mặt ra cười khoái chí thì tôi lại phải đấm cái cho bớt hâm hâm đi.

Hai đứa cũng phải học thêm vào lớp buổi chiều, có lẽ là vì lí do hai đứa trốn tiết nhiều quá nên thầy cũng phải ban hình phạt cho hai đứa.

Mùa đông năm nay đến rất sớm và có vẻ lạnh hơn năm ngoái, khi mà lá cây ven đường trải dài úa vàng trên vỉa hè. Những hạt mưa tung tóe trên bầu trời, những hạt mưa lạnh của mùa đông. Lạnh và ấm.

Trên trường cũng chỉ còn lại vài người khi tiếng trống vừa tan được một lúc.

– Lạnh thật đấy! – Tôi lẩm bẩm.

Chiếc áo khoác mà tôi mặc luôn không đủ ấm, mùa đông lạnh rõ rệt với những cơn mưa lạnh thỉnh thoảng lại rơi trên bầu trời.

– Này Ánh, mày lạnh à?

– Ừ, chút chút!

– Mày đi nhanh thế, chậm chậm thôi chứ? – Tùng lấy cặp sách trong bàn học ra vội vàng theo sau bước chân tôi từ từ bước xuống từng bậc cầu thang.

– Mày chậm như rùa ấy!

– Ờ, thôi tao có việc phải đi đây.


Nói xong thì Tùng cũng chạy vụt đi mất, tôi cũng xuống lấy xe rồi đi về.

Đi ra khỏi trường được một đoạn, không biết là cố tình hay tình cờ mà tôi lại chú ý đến cái quán nhỏ hâm hâm ấy đối diện trước mặt.

Cơn mưa trên bầu trời bất chợt kéo đến xối xả, tôi đành phải đạp xe vào cái quán nhỏ ý chú tạm.

Ngồi trầm ngâm trong quán nhìn bóng người qua lại ngoài cửa sổ với những vệt nước bắn lên trắng xóa làm tôi khẽ rùng mình.

Vì tôi không thích mưa vào mùa này cho lắm đơn giản vì nó rất lạnh.

– Cô dùng gì không?

– Hả?

Tôi quay mặt sang nhìn thì có một con doreamon to lù lù đứng cười trước mặt tôi, cơ mà mon này không béo lắm vì bộ đồ hóa trang không tròn.

– Nhân viên gì mà ăn mặc kiểu này?

– Cô dùng gì không?

Người trong lớp bộ đồ hóa trang không trả lời mà vẫn tiếp tục nhắc lại câu vừa hỏi.

– Mặc đồ thế thì làm gì được? – Tôi thở dài lấy một tiếng rồi tự đi lấy cho mình một cốc đồ uống.


Quán này đúng thật là hâm hâm như tôi nghĩ, tôi được chào đón bằng mấy cái móng nhỏ xinh xinh của mấy chú mèo con. Theo bản năng thì đương nhiên tôi sẽ đưa tay ra chắc trước mặt.

Tuy cũng chả xấu cho lắm nhưng tốt nhất là nên bảo vệ khuôn mặt trước những chú mèo đó.

Đến bây giờ thì cái con mèo béo ú đứng bên cạnh tôi mới cất tiếng nói chết tiệt lên.

– Có sao không?

– Có, có rất nhiều là đằng khác!

Nghe đến vậy thì cái loa phát thanh hình con mèo kia mới để ý rồi bế những chú mèo xinh xắn ấy ra. Tôi bực tức nhìn vào con mèo béo ú ấy.

– Cố ý hay giả vờ không biết vậy?

– À, thì…

– Thì cái gì, giả ngu giả mù à?

– Ha ha, có mù đâu mà không biết chứ.

– Vậy sao không ôm mấy con méo ý ra luôn?

– Nhìn mày lúc ấy đáng yêu quá nên tao không lỡ.

– Tao? cách xưng hô đấy. – Tôi tròn xeo mặt nhìn, như ngộ nhận ra được một điều gì đó hết sức thú vị đang đứng một đống trước mặt.

Cái con mèo chết tiệt này không lẽ lại là Tùng? con mèo béo ấy vẫn đứng nhìn tôi và cười. Trang phục nó làm cái mặt cười thì đương nhiên sẽ cười rồi.

Nhưng đằng sau đó lại là Tùng.

– Cười con khỉ ấy! -Tôi lấy tay đấm lấy cái vào con mèo béo đang cười ấy cho hả giận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.