Bạn đang đọc Đứa Em Trai Tôi Là Kẻ Cuồng Chiếm Hữu – Chương 47
Liệu tôi có nằm mơ không vậy, người đang đứng trước mặt tôi lại là người giống tôi như hai giọt nước…
Cô ta nhìn tôi thì mỉm cười, nó như có một sức quyến rũ mãnh liệt nào đó khiến cả căn phòng tĩnh lặng, trong phút chốc.
Nhân lúc Dương Hàn Cơ không chú ý hắn đã đứng bên cạnh tôi lúc nào, vứt nhẹ áo khoác che phần vai bị trễ ra cho tôi.
Nhận thấy có gì đó không đúng, Dương Hàn Cơ quay người lại, nhưng không kịp nữa rồi, cây súng trên anh ta đã biến mất từ lúc nào và đang hướng lại về phía Hàn Cơ.
Anh ta dường như không thể tiêu hoá được chuyện này, nên không có một chút động tĩnh gì, mặc kệ việc mình đang bị phản lại.
Dương Hàn Cơ cúi gầm mặt xuống, lúc sau mới hít một hơi não nề, nhìn thẳng vào hắn.
Mọi chuyện rốt cuộc là sao?”
Vương Nhật cười chỉ vỏn vẹn nửa miệng, hắn không tính trả lời chỉ lằng lặng đưa ra một đề nghị:
“Chìa khoá đã”
Dương Hàn Cơ hừ lạnh tiếng, nhưng không còn cách nào cả.
Thực sự anh ta đang rất sốc, mới không còn cách nào cả.
Tôi không thể biết anh trai ta đang lo lắng điều gì, điều tôi cam đoan rằng trả tù nhầm người không có gì hay ho hết.
Hàn Cơ đưa cánh tay cứng nhắc như robot đang nắm chìa khóa ra cho hắn.
Vương Nhật ngay tức khắc mở khóa chân tay ra cho tôi, được tự do, tôi chạy như bay cách xa anh ta cả chục mét, để phòng vệ
Khi mọi chuyện đã xong, Dương Hàn Cơ nhắm chặt mắt, cố giữ chấn tĩnh tâm lí.
“Giải thích đi” Anh ta mở to đôi mắt, song đối diện thẳng với nhau
Cô gái nãy giờ nhìn cũng ngài ngại, lấy tay lên xoa đầu, định muốn giải thích gì đó nhưng rồi thôi.
Hắn nhận được câu hỏi đó, đôi mắt vô có chút căm phẫn đột ngột chuyển sang vô cảm.
Hắn liếc nhìn về phía nữ nhân kia rồi thẳng thừng nói:
“Đúng rồi đó, thực chất người anh yêu là Song Hạ!”
Đùng!
Bên tai anh ta như bị sét đánh, không còn nghe bất kì thứ gì nữa.
Tôi cũng không biết nên làm gì nữa, tôi cũng thực sự rất sốc.
Vậy có nghĩa là…!Anh ta bắt nhầm người rồi.
***
“Dạo này em sống tốt chứ” Song Hạ cười cười, ngồi vắt chéo chân trên ghế, ánh mắt dịu hiền nhìn tôi.
“Chị…là chị gái song sinh của tôi?”
Cô ta gật đầu xác nhận mọi việc.
Cuối cùng tôi đã biết rồi, người ngây ra sự hiểu nhầm đó lại chính là người chị gái của mình.
Tôi không thể ngờ mình lại có chị gái, từ nhỏ sống với bà, tôi không thể biết được rằng lại có chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Thế sao bố mẹ lại giấu tôi, liệu bà tôi có biết không? Với cả sao chị ta lại giả danh tôi để vào ăn cắp số liệu.
Thật tình tôi không phải đau đầu điều tra vụ này nữa để ngày hôm nay mọi thắc mắc đều được giải quyết.
Nhưng tôi vẫn không thể tin được chị ta khi bản thân biết được việc này.
“Vậy chị tại sao lại ở nước A?” Tôi hỏi
Chị ta cũng biết sẽ nhận được câu trả lời nên thỏ thẻ trả lời một cách thuần thục
“Thật ra, trước kia hai chúng mình là chị em, nhưng sau khi sinh ra em mắc một căn bệnh mà tỉ lệ người mắc phải là vô cùng vô cùng rất ít, hiện vẫn chưa có cách chữa trị và,…” Nói đến đây Song Hạ ấp úng
Tôi nhìn chị ta, cả người run rẩy vì tức giận.
Thế chẳng khác nào ý chị ta chọc xỉa đến ba mẹ tôi cả.
Hàm ý của chị ta chính là “Do đó để không muốn phí thời gian vào đứa con dị tật này nên họ vứt bỏ cô cho bà ngoại!”
Song Hạ thấy thế làm bộ mặt thông cảm, vỗ về tôi
“Thôi, đoạn chị thương”
Haha…cô ta tưởng làm thế để chia rẽ tình cảm của tôi và gia đình sao? Thật nực cười, tôi biết họ sẽ không làm như vậy cả.
Nhưng cũng không nên vạch trần biết đâu lại chưa phải lúc.
Nhưng mục đích của cô ta là gì mới được cơ chứ?
“À, để tôi báo việc này với bố mẹ cũng được” Tôi đứng lên định bước ra khỏi quán thì Song Hạ vội cầm tay lại, vẻ mặt hơi có chút lúng túng.
“Ấy không, chị hoàn thành trương trình sớm hơn dự khiến nên mới về bây giờ nè.
Em đừng nói với mẹ đoạn lại bị bắt học tiếp, đau đầu lắm”
Giọt mồ hôi to đùng trên trán Lưu Song Hạ lấm tấm rơi xuống, tôi hiểu rồi, chị ta lại có thù trúc oán với tôi thì phải, dù dĩ tôi không biết là gì nhưng phải tránh xa mới được.
Định nói lại, Song Hạ đã nhanh nhảy vô miệng tôi.
“Vết đỏ ở cô em có đau không” Chị ta hỏi một câu không thể điên hơn.
Nếu đây là một câu hỏi han bình thường thì không có ý gì nhưng…đáng ghét thật mà! Dương Hàn Cơ! Nhất định tôi sẽ lột da anh làm túi sách.
Nhận đây là một câu đá đểu, tôi mỉm cười ngượng.
“cảm ơn lòng tốt của chị tôi không sao” Nói rồi tôi lặng người rời đi.
Thật khó chịu khi có một bản sao giống mình, nếu tôi bị nhận nhầm thì sẽ chẳng có gì hay ho hết.
Bước ra cửa quán cà phê, tôi thở dài một hơi não nề, cứ tưởng sẽ không phải bận tâm nữa nhưng đâu ai ngờ lại một quả tạ nữa đè lên vai.
Cô ta, Liên Hoa, và…thật nhiều việc khác.
Haizz…
“Về thôi” Tống Vương Nhật đã xuất hiện bên tôi từ lúc bao giờ, tay đút túi quần, mặt ngẩn lên trời rồi nhìn tôi.
Hắn vừa làm gì trong đó vậy?.