Bạn đang đọc Đứa Em Trai Tôi Là Kẻ Cuồng Chiếm Hữu – Chương 46
Tai tôi ù ù đi nghe anh ta nói như vậy, thực sự tôi không thể ngờ anh ta lại biến thái, trơ trẽn đến mức này.
Mặt mày tôi xám xịt, cố lảng tránh ánh mắt của anh ta, nhưng dường như tôi cố bao nhiêu thì anh ta lại càng lấn bấy nhiêu.
Dương Hàn Cơ nhích từng bước chân lên, điều này khiến tôi bị doạ sợ, trong cái tình thế này, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta, hỏi một chủ đề khác:
“Anh bắt tôi là muốn mục đích gì”
Dương Hàn Cơ khựng lại, anh ta hình như không muốn nói thẳng ra, chỉ trả lời vỏn vẻ ba câu:
“Tống Vương Nhật!”
Vương Nhật sao…? Hắn đắc tội gì với anh ta mà phải trả thù tôi cơ chứ.
Thế tại sao không trực tiếp đối đầu hắn đi, hay là…hắn định giết tôi, nhưng tại sao lại chọn tôi.
Hoặc có thể tôi là người hắn tiếp xúc nhiều nhất nên muốn giết tôi, hèn gì ngay từ đầu tôi đã nghĩ trước sự xuất hiện của anh ta.
Đúng là ngồi không cũng bị dính đạn
Vậy…Dương Hàn Cơ với hắn có mối quan hệ gì cơ chứ.
Hắn đã làm gì tới nỗi để lại dấu ấn khủng hoảng trong lòng người khác như vậy.
Tôi biết Tống Vương Nhật là loại người không đơn giản, nếu hắn không vừa ý ai đó thì có thể dí bẹt người đó như dí con kiến vậy.
Lần này, nếu anh ta định giết tôi thì cũng không ai cứu được rồi.
Ôi không…đời còn trẻ mà chết sớm rồi…mình còn nhiều ước nguyện chưa làm được mà, bà ơi, bố mẹ ơi con bất hiếu rồi huhu.
Dương Hàn Cơ thấy tôi lẩm nhẩm một mình như đứa tự kỉ thì hừ lạnh tiếng.
Anh ta nhìn sâu vào đôi mắt chứa chan nỗi lo của tôi, rồi lạnh lùng nói tiếp:
“Cô biết không, hắn là một tên cả trăm lớp mặt nạ nhiều khi tôi còn không phân biệt được đâu là con người của hắn”
Đúng tôi công nhận với Dương Hàn Cơ, nhưng anh ta đang làm cái gì vậy!!!
Anh ta nhân lúc tôi phân tâm, bàn tay kia từ từ lần mò đằng sau lưng tôi, từ từ tiến sâu vào bên trong.
Nơi nào anh ta đi qua đều để lại một cảm giác nóng râm ran nhưng lại khiến tôi sởn tóc gáy.
Nó đổi hướng, bắt đầu sờ soạng tiến tới eo tôi.
“Anh đang làm cái gì vậy!” Tôi gào rú lên như con sư tử gặp thợ săn.
Dương Hàn Cơ bình thản, không ngượng mồm mà nhả ra câu:
“Chơi!”
“Anh…” Miệng tôi lắp bắp, cố hít một hơi thật sâu “Dương Hàn Cơ…anh có tin tôi giết chết anh ngay bây giờ không”
Anh ta không để bụng, cắn mạnh vào xương quai xanh tôi một cái đau điếng.
“Nóng tính thật, vậy mà em trai nắng của cô có thể chịu được”
Á, đau quá, Dương Hàn Cơ ngươi là tên hèn hạ.
Tôi cắn chặt răng để nhịn đau, muốn đạp tên đấy lắm nhưng chân bị xích chặt vào ghế rồi.
Trên đôi vai trắng nõn, bị in lên một vết cắn to khiến bật cả máu, nó không ngừng chảy tích tắc xuống phía dưới, bị thẫm một màu đỏ nhẹ.
Điên mất thôi!
“Gừ, anh muốn gì thì đi tìm hắn ta giải quyết, tôi không liên quan việc này”
Như bị tôi rát muối vào vết thương anh ta hãy sao, Dương Hàn Cơ trửng mắt lên, lộ rõ cả tơ máu.
Đôi lông mày nhướng cao gằn xuống, giọng trở nên giận giữ đỉnh điểm
“Cô tưởng mình không có tội chắc, vụ lần trước không giết được cô nên bây giờ tôi mới bù đó!”
“Nhưng tôi làm gì có tội”
“Vào 11 năm về trước! Lúc cô buông lời cay nghiệt với tôi”
Ý anh ta là gì! 11 năm về trước…Lúc đó tôi vẫn còn là đứa trẻ 8 tuổi còn khóc nhè thôi mà.
Cũng có nghĩa việc này có dính dáng tới tôi sao.
11 năm đã quá lâu, hầu như tôi đã xoá khỏi trí mình về người năm đó nhưng thế sao anh ta lại nhớ dai dẳng thế cơ chứ.
Và tôi đã làm cái gì, lúc đó còn nhỏ mà có biết gì đâu.
Thôi thì người sai là tôi chỉ cần xin lỗi là được chứ gì.
Nghĩ thế tôi hít hơi thật sâu, cố ý bình tĩnh khi nhìn vào con mắt anh ta.
“Chuyện trước kia cho…!cho tôi xin lỗi…”
Anh ta hừ lạnh một tiếng, mặc dù ánh mắt thổn thức, phức tạp nhưng tâm địa anh ta vẫn không lung lay.
Dương Hàn Cơ nhếch mép:
“Cô không biết lúc đó tôi đau thế nào đâu, vậy nên người phải chịu đựng việc này chính là Tống Vương Nhật!” Anh ta nhấn mạnh từ Tống Vương Nhật rồi từ trong túi áo lôi ra một khẩu súng lục bạc, từ từ chĩa thẳng vào mặt tôi.
Hai mắt tôi mở to như quả trứng gà, miệng không thể bói được thành lời, anh ta định giết tôi…
“Yên tâm, tôi chưa giết ngay cô đâu, chỉ tạm thời đặt nhẹ viên kẹo này trên vai cô mà thôi” Nói rồi anh ta đi chuyển lòng súng trước sự bất lực của tôi.
Tay anh ta cứng nhắc nhưng khi tôi để ý kĩ thì ngón tay chạm lên còi thì hơi run run như đang rất do dự.
Dương Hàn Cơ nhắm mắt, từng hồi tưởng chạy qua trong đầu anh như rạp phim rời, nó mơ hồ, ảo huyền cứ như ngày hôm qua vậy.
Tôi nhìn anh ta, cố lục lọi trí nhớ của mình, đã bao người tôi tiếp xúc thì đa phần đều không có ấn tượng đặc biệt gì cả.
Ngay từ đầu…mục đích cuối cùng của Hàn Cơ chính là giết tôi một cách nhanh nhất khi có cơ hội, vậy cách đây khi tôi gặp Dương Hàn Cơ, anh ta đã làm những việc gì rồi.
Tôi biết, sẽ có nhiều bí mật mà tôi không thể tưởng nên phải dũng cảm đối với nó.
Nợ ân trả máu vậy…
Đúng lúc anh ta dường như tưởng mình hoàn toàn bóp cò thì…
Sầm…
Tống Vương Nhật mang theo nét mặt trầm trọng, đạp cửa xông vào.
Khuôn mặt điển trai tái lại không biết vì cơn gió bấc lạnh hay là lo lắng.
Hắn liếc qua chúng tôi, đôi mắt dừng lại ở trên người tôi.
Dường như hắn rất đỗi kinh ngạc khi nhìn vào chiếc áo sơ mi mỏng trên người tôi thì phải.
Vương Nhật vội vã đi đến, dù lòng rối bời nhưng nét mặt không biến đổi nhiều.
Đúng lúc đó, Dương Hàn Cơ chĩa thẳng súng vào thái dương tôi.
Cất giọng cao vút như gió
“Đến thử, tôi bắn”
Hắn đột ngột dừng giữ chừng đôi lạnh lẽo liếc nhìn thẳng vào Hàn Cơ, anh ta cũng không kém cạnh đọ lại.
Thật không ngờ hắn lại đến sớm hơn dự tính của anh, nhưng cũng không sao.
Cả người tôi như muốn đột quỵ tại chỗ, chưa bao giờ…chưa bao giờ tôi thấy cảnh này…
Hắn toả ra một luồng khí đáng sợ, bất giác đến nỗi tôi run như cầy sấy, mặc dù hắn liếc Dương Hàn Cơ
Giữa tình thế căng như sợi dây đàn, một giọng nói mỉa mai từ đằng sau hắn cất lên:
“Ôi, Hàn Cơ ơi, cậu đã hiểu lầm trầm trọng rồi
Người phụ nữ khoác lên mình bộ xườn xám đen huyền, bó sát cơ thể, khiến đường cong nhấp lên hoàn mĩ.
Khi nữ nhân yêu kiều bước đi, phần váy co lên hở chiếc chân dài trắng nõn.
Chiếc váy được gắn đính kèm đá ngọc trai nên khi bước vào căn phòng lại rất nổi bật.
Mái tóc đen mượt nhẹ nhàng phe phẩy theo làn gió, đôi môi được tô son đỏ chót lại càng trông quyền lực.
Nhẹ nhàng vén sợi tóc rối chạm trên mặt mình xuống, cô gái đó ngẩn đầu lên nhìn về phía chúng tôi.
Bụp!
Dương Hàn Cơ buôn thõng bàn tay đang cầm khẩu súng, đôi mắt dần trở nên mơ hồ, đôi chân của anh ta dường như sắp không đứng vững nữa.
Thấy không còn mối đe doạ nào tôi mới có thể yên tâm đôi chút nhưng nhìn vào Hàn Cơ tôi lại đờ ra.
Chuyện gì vậy, sao anh ta lại không định giết mình nữa
Nhìn theo hướng anh ta, tôi cũng như bị hoá đá.
Một người giống tôi y như đúc, lại còn đang mỉm cười với tôi nữa!!1.