Đọc truyện Dư Vị Tình Yêu – Phía Cuối Ngọt Ngào – Chương 55:
#Dư_vị_tình_yêu_phía_cuối_ngọt_ngào
Chương 55: “Ai chọc giận em?”
Một tuần dài trôi qua, công việc toàn bộ đều đem đến bệnh viện để làm, mặc dù vết thương đã đỡ hơn, Dư Mộ Phàm lại muốn tranh thủ lấy vết thương làm cái cớ, giữ cô bên cạnh.
Tối muộn, Bạch An Nhiên ngồi tranh thủ gõ lại xấp tài liệu. Dư Mộ Phàm một tay vỗ về lên tay Ôn Vân, đều đặn theo nhịp, một tay lật xem tài liệu. Hồi lâu, nhìn bé con đã say ngủ, nhẹ tay đặt xấp tài liệu xuống, nhẹ ôm lấy bé con đặt vào phòng. Quay trở ra đã thấy Bạch An Nhiên ngủ gật trên bàn. Khuôn mặt vùi vào gối ôm, khóe miệng hơi cong lên. Dư Mộ Phàm ngồi xuống dưới đất, ngang tầm với cô, lẳng lặng nhìn.
“Em hẳn là mệt chết đi!”_Trong vô thức, Dư Mộ Phàm nhỏ giọng nói. Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt cô. Nhìn tập tài liệu cô tranh thủ lúc rảnh để hoàn thành nốt, ba ngày liền lại chỉ mới được có một nửa. Anh vòng qua, kéo lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người cô, nhìn qua đống giấy tờ một hồi, bắt tay vào làm.
Sáng sớm, Bạch An Nhiên tỉnh dậy, Dư Mộ Phàm đã dậy trước, mặc áo sơ mi, quần tay chỉnh tề.
“Xuất viện được rồi?”
“Ừ, chiều nay, tôi cho người qua nhà em lấy đồ!”
Bạch An Nhiên lùng bùng hai lỗ tai, qua, nhà em, lấy đồ. Ý gì?
“Tôi không đi!”
“Không phải do em quyết định!”
Bạch An Nhiên trong lòng lại dâng lên chán ghét, mấy ngày qua còn cảm thấy có chút thiện cảm, câu nói của anh cư nhiên đem toàn bộ chán ghét quay trở về.
“Tôi chán ghét anh!”
Cô ôm máy tính, tài liệu đi vào phòng ngủ. Quay ra, nắm tay bé con đi ra ngoài. A Đạt ở bên ngoài thấy cô một bụng tức giận đi ra ngoài, lại thấy Dư Mộ Phàm khuôn mặt vẫn tảng băng không nói. Để mặc cô đi.
———
Trong công ty, Bạch An Nhiên nhíu mày nhìn máy tính, cô nhanh như vậy đã sắp hoàn thành xong? Không đúng, cô nhớ mới chủ làm được có nửa! Sẽ không phải Dư Mộ Phàm thức đêm làm giúp cô đi.
Dù sao cũng sắp xong, Bạch An Nhiên gõ máy nửa ngày cuối cùng cũng đem USB đến cho trưởng phòng Hạ.
Vị trưởng phòng đẩy đẩy chiếc kính cận, liếc nhìn cô phẩy phẩy cánh tay ý bảo ra ngoài. Cô đem theo tâm trạng thoải mái đi ra.
“Nhìn xem ai? Nhanh như vậy, đã đi làm rồi sao?”_Kha Tố Cầm dẫn theo vài nhân viên nữ đi đến trước mặt cô.
“Cô có ý gì?”
“Còn không phải có người thích đi thì đi, thích nghỉ thì nghỉ sao? Cô Bạch, đừng cho rằng mình có chủ tịch chống lưng thì coi đây là chỗ chơi đùa của cô chứ!”
“Tôi đã xin phép nghỉ, cũng được đồng ý. Hơn nữa…cô….lấy cái quyền gì mà quản tôi?”_Bạch An Nhiên tức giận nhìn ả.
“Dù sao cũng nói cho cô biết, tôi, chẳng bao lâu nữa, sẽ trở thành nữ chủ nhân của nơi này!”_Kha Tố Cầm bước đến,vẩy mái tóc của cô ra đằng sau, mỉa mai:
“Cho nên, muốn nhắn với đồ chơi của Phàm một chút, đừng tự đánh giá cao bản thân, cô, chỉ là thứ đồ rẻ tiền!” (*cười khinh bỉ* bà đây còn không dám chọc giận bà, nhà ngươi lấy tư cách gì đi nói móc nữ chính của ta)
Cả nhóm nhân viên nữ người thì liếc nhìn cô, người khinh bỉ cất tiếng cười chế giễu.
Bạch An Nhiên đi chen qua đám nhân viên bỏ đi, đến phía cuối hành lang vẫn nghe rõ mồm một tiếng cười khinh miệt ấy. Cô chán ghét, chán ghét mọi thứ ở đây.
“Tha thứ cho anh, được không?”
“Nhiên, tha thứ cho anh!”
Hai tai cô vang lên giọng nói của anh ngày hôm ấy, anh nói muốn cô tha thứ, nói muốn cô ở bên cạnh, cô cư nhiên cho đó là thật! Cô quên mất, mình chỉ là người bình thường, lấy tư cách gì có được tình cảm ấy, Bạch An Nhiên, máy như vậy lại đi tin là thật! Ở góc khuất cuối hành lang, Bạch An Nhiên tự kiểm điểm lại bản thân, khuôn mặt từ thống khổ đến bi ai.
Giữa trưa, A Đạt đến phòng làm việc của cô, lại ngoài ý muốn không tìm thấy người. Dư Mộ Phàm lại cho rằng cô có ý muốn trốn, cho người lục tung cái công ty lên, còn cử người về nhà nhìn một chút, sợ rằng trong lúc không để ý cô sẽ bỏ trốn.
(Ách! Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt! Boss à! Cứ từ từ, không cần nhiều người vậy đâu!)
Điện thoại liên tục reo, cô nhìn dãy số lạ, tiện tay nghe máy:
“Ở đâu?”_Điện thoại vừa kết nối, Dư Mộ Phàm đã hỏi.
Bạch An Nhiên không biết phải đối diện với anh lúc này như thế nào? Cô im lặng không tắt máy. Dư Mộ Phàm lại càng sốt ruột, ngoài tiếng gió thổi mạnh Bạch an Nhiên căn bản không đáp lại lời anh.
Tài liệu gạt sang một bên, Dư Mộ Phàm ra dấu dừng cuộc hỏi, theo quán tính bấm thang máy lên sân thượng.
Bạch An Nhiên ngồi trên sân thượng của công ty, không làm gì không nói chuyện chỉ im lặng nhìn chiếc điện thoại. Chẳng hề biết nước mắt đã rơi, chẳng hề biết Dư Mộ Phàm đã đứng ở phía đằng sau. Nước mắt nặng trĩu muốn rơi xuống, cô đem bàn tay gạt đi, càng lau nước mắt lại càng chảy. Ngay cả nước mắt cũng muốn chống lại cô, càng nghĩ Bạch An Nhiên càng giận đến khóc nấc lên.
Nhìn Bạch An Nhiên khóc thút thít ở trước mặt, Dư Mộ Phàm trong lòng có chút thở phào. Cô không có bỏ đi!
Anh lôi lấy cô đứng dậy, gấp gáp ôm lấy cô vào lòng, anh tham lam nhẹ hôn lên tóc cô. Bạch An Nhiên bị giật mình, toan đẩy anh ra, Dư Mộ Phàm không buông, ngược lại bóp chặt eo cô, nổi giận:
“Ai chọc giận em?”
Bạch An Nhiên ủy khuất khóc, khuôn mặt cô vùi vào ngực trái của anh, khóc như đứa trẻ. Cánh tay cũng vô thức vòng qua eo, ôm lấy anh. Cô đem nước mắt trút ra, khóc đến hai vai run lên cầm cập, Dư Mộ Phàm chân tay luống cuống không biết vỗ về, chỉ biết xoa nhẹ lên lưng cô, lại xoa đầu cô, thành ra bản thân phải nén kiềm chế lại, không dám làm càn thêm.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Bạch An Nhiên buông anh ra, cúi đầu lau nước mắt. Cổ họng vẫn khẽ nấc lên.
Anh nắm tay cô đi, lại bị Bạch An Nhiên gạt ra, cô lùi lại vài bước, nhìn anh rồi bỏ đi. Ngay cả thang máy cũng không muốn đi cùng anh, nếu không phải anh lớn giọng uy hiếp Bạch An Nhiên chắc sẽ cùng anh mỗi người một thang máy.
“Tôi có thể không về đó không?”_Giọng cô khàn khàn nói.
Anh không quay đầu, chỉ nói một chữ:
“Không!”
Bạch An Nhiên tỏ ý đã hiểu, gật gật đầu, vụng trộm đưa tay lau đi giọt nước mắt.
Xuống tận sảnh, Dư Mộ Phàm đưa cô ra tận xe, trước con mắt của hàng bao nhiêu nhân viên, mở cửa cho cô. Bạch An Nhiên ngồi vào, không nhìn anh lấy một lần. Đám nhân viên trong công ty, lại được thêm.một phen bàn tán.
Kha Tố Cầm đứng ở một góc, ghen ghét nhìn theo.
——–
Nhìn căn biệt thự quen thuộc trước mặt, cô có chút thở dài. Đi lâu như vậy vẫn là quay trở lại đây. Cánh cổng rộng mở, lại có cảm giác không giống như hạnh phúc, nó đen tối mờ mịt.
A Đạt đặt vali của cô trước cửa phòng anh, tự mình đem đồ của bé con sang một phòng khác. Bạch An Nhiên nhìn cánh cửa một hồi, lại kéo sang căn phòng bên cạnh. Nhìn mọi thứ quen thuộc, vẫn giống như trước khi cô bỏ đi. Đồ đạc y hệt không chút bụi bẩn.
Bạch An Nhiên lục tìm trong tủ đồ, tủ quần áo, bàn nhỏ….ngay cả phòng tắm cũng không thấy đồ. Trí nhớ của cô, rõ ràng là vứt mẫu thiết kế ở đây, ngày hôm ấy cô mới chủ may xong một mẫu, còn hai mẫu vẫn đang cắt vải chưa kịp hoàn thiện cô đã xách đồ rời khỏi. Cô muốn quay lại lấy song lại chợt nhớ nơi này không chào đón, lại im lặng rời khỏi.
End chương 55: “Ai chọc giận em?”
Facebook: Lee Visu
Zalo: 01643548068
Instagram: lephuongkv
Wattpad: leevisu2104