Dư Vị Tình Yêu - Phía Cuối Ngọt Ngào

Chương 54: Cầm thú và biến thái


Đọc truyện Dư Vị Tình Yêu – Phía Cuối Ngọt Ngào – Chương 54: Cầm thú và biến thái

#Dư_vị_tình_yêu_phía_cuối_ngọt_ngào

Chương 54: Cầm thú và biến thái

Ôn Vân ngồi nhai nhóp nhép miếng thịt, càng nhai càng nhăn mặt. Nhai mãi không hết, nó lắc lắc đầu, kéo kéo áo gọi cô. Dư Mộ Phàm quay ra nhìn hơi cười. Không khí hệt như một gia đình nhỏ.

“Phàm, tôi…!”

Ngô Đàm mở cửa đem theo tiếng cười, vốn tạo sự bất ngờ lại nhìn thấy cảnh đổ máu. Hắn hơi ngây người, Hướng Ân đạp mạnh vào vai hắn, nhìn vào trong phòng bệnh cũng đơ người.

“Bảo bối, lại đây, nói xem, sao con dụ được ma mi đến đây vậy?”_Ba con người, duy chỉ có Lã Vân Nhi giữ lại được chút bình tĩnh, huých huých nhẹ hai người ra hiệu.

Dư Mộ Phàm, Bạch An Nhiên ngồi ở một bên, Lã Vân Nhi, Hướng Ân, Ngô Đàm ngồi hai bên đưa mắt nhìn. Bạch An Nhiên ngồi ở giữa gắp đồ ăn cho anh, đưa lên tận miệng, rồi lại quay sang lấy ít rau đưa cho bé con.

“Mẹ nó, cái quái gì đang xảy ra ở đây?”_Hướng Ân trợn mắt ngây ngốc chửi thề.

“Cái…cái…đũa….từ….miệng…bé…con, qua….qua….miệng anh!”_Ngô Đàm nhìn Hướng Ân khó hiểu.

L


———-

Hơn 8 giờ tối, Bạch An Nhiên kiếm cớ về. Dư Mộ Phàm nhìn cô, dường như không muốn cô đi.

Bạch An Nhiên nhìn anh vết thương cũng không có gì nghiêm trọng, cất đồ lên tiếng gọi bé con. Cô chỉ nói đôi ba câu với ba người kia, Dư Mộ Phàm hoàn toàn bị lơ đi. Đi ra đến hành lang, Bạch An Nhiên lục lọi túi xách dừng lại, bé con nhìn cô loay hoay cũng đứng lại.

Chưa kịp quay lại phòng, Bạch An Nhiên đã bị kéo về đằng sau, môi mỏng cúi xuống chạm lên môi cô. Dư Mộ Phàm ôm lấy eo cô, mặc kệ vết thương bị động chạm tham lam ôm lấy cô, môi lưỡi dây dưa không muốn dừng.

Bạch An Nhiên khẽ kêu nhẹ lên một tiếng, nhìn anh nổi giận. Gạt anh ra, cũng không để ý chạm mạnh vào vết thương kia.

Anh kêu nhẹ lên một tiếng, nhìn xuống dưới bụng, máu bắt đầu rỉ ra, áo bệnh nhân thấm vài giọt máu. Bạch An Nhiên nhìn thấy máu đã run bần bật, muốn chạy đi gọi bác sĩ.

“Không cần! Đi lấy vải để băng đi!”

Cô gật gật đầu cố bình tĩnh lại, nhìn dãy hành lang vắng tanh, bước đến căn phòng gần nhất, lục lọi hồi lâu mới thấy hộp y tế.

Bạch An Nhiên quay đầu, Dư Mộ Phàm đã tháo xong, ném cuộn vải dính máu vứt lên bàn. Bạch An Nhiên ngửi mùi máu bắt đầu nôn nào cả người, đặt cuộn băng lên cạnh bàn, loay hoay đứng quay lưng về phía anh.

Cô không dám nhìn thẳng, chờ hồi lâu, vẫn không thấy Dư Mộ Phàm nói gì, lại cho rằng anh đã đi. Quay đầu lại chạm phải ánh mắt của anh.

“Anh…anh đi nghỉ đi!”_Bạch An Nhiên nói, toan bỏ đi. Được nửa chừng lại bị anh nắm lấy cổ tay, nhìn nhem nhuốc dính máu của anh, cô kinh hãi vội gạt ra.

Hơi thở có phần gấp gáp, ra sức cọ lên cổ tay, muốn làm nhòe đi màu máu. Càng lau càng lan ra, cảm giác buồn nôn đến khó tả. Giống như buổi chiều năm tốt nghiệp, giống như lúc anh ngất lịm đi máu me dính lên người cô, Bạch An Nhiên khóc đến nấc lên.

Nhìn cánh tay được lau sạch, có chỗ đỏ ứng lên vì đau, Bạch An Nhiên mới ngừng khóc, Dư Mộ Phàm vứt chiếc khăn lên bàn, nắm lấy cổ tay cô đi về phòng.

“Mấy người còn không về?”

Hướng Ân, Ngô Đàm Lã Vân Nhi đang cười nói, đột quay đầu lại nhìn hai người nghi ngờ.

Bạch An Nhiên nhìn thấy bé con đang lim dim ngủ trong lòng Lã Vân Nhi, rụt tay khỏi bàn tay anh, bước lại đón lấy con bé.


Hướng Ân nhìn thấy vết cào ở cổ tay cô, lại cho là vừa trải qua cuộc mây mưa, chép chép miệng, lắc đầu kéo hai người kia đi, đi ngang qua còn nháy mắt với anh. (Ad: tâm lí mấy ông này biến thái dễ sợ:v)

Dư Mộ Phàm liếc xéo, ngồi xuống ghế sô pha, nhìn cô.

“Ở lại đây đi, bên trong còn một phòng!”

Cô không đáp, Dư Mộ Phàm lại sợ cô không đồng ý, ôm lấy vết thương nỉ non:

“Đạt về rồi, giờ không có ai, em ở lại đây trông anh đi!”(Éc, anh em ngọt ngào thế này rồi cơ à *vuốt cằm*)

“Phòng ở đâu?”_Bạch An Nhiên nhỏ giọng hỏi.

Dư Mộ Phàm mặt rạng rỡ hẳn, chỉ về phía cánh cửa khác trong phòng, muốn đứng dậy.

“Anh nghỉ đi…”

Dư Mộ Phàm chỉ nghe rõ ba chữ đầu, mấy chữ sau cô nói khẽ như mèo kêu, chỉ nghe lầm bầm gì đó. Lúc anh đến cửa phòng muốn mở chốt cửa mới nhận ra đã khóa trái. Tức đến đen mặt. Cô cư nhiên dám khóa cửa, nhà là nhà của anh, cô xem anh là cầm thú hay biến thái? (Ad: *cười* ca à, hạ hỏa hạ hỏa, thực ra thì….anh chính là cầm thú đấy thôi, làm như oan ức lắm không bằng! *bĩu*)

Bạch An Nhiên vừa rửa mặt xong, tính leo lên giường, lại thấy chốt cửa vang lên tiếng cạch cạch, nhịn cười leo lên giường theo thói quen, hôn lên trán bé con, lại hôn lên miệng bé con mới nhắm mắt đi ngủ. Dư Mộ Phàm nằm trên giường, khó khăn ngủ.

———

Mấy ngày liền, Bạch An Nhiên đều ở lại bệnh viện, sáng đi làm, chịu áp lực từ nhân viên, cấp trên đồng nghiệp. Chiều thì vẽ ở công viên, chưa tan làm Dư Mộ Phàm đã cho người lái xe đến đợi, sớm hơn nửa tiếng chỉ vì không muốn cô đợi 5 phút.


Không, thực ra là anh lo cô bỏ trốn, nên cho người đến canh từ sớm, đợi cô xong thì nhét cô vào xe, khỏi lo chạy trốn.

Bạch An Nhiên mấy tuần liền, ngày ngày chạm mặt anh, cùng ăn cơm, cùng tỉnh dậy, giống như lúc hai người còn ở chung nhà.

Cảm giác chán ghét anh cũng không còn, thỉnh thoảng còn cùng anh chơi đùa với con bé, bảo bối được nhìn thấy anh, lại được cô đưa đi học, cười càng nhiều, hay nói hơn.

Tóm lại, mọi chuyện đều đang theo chiều hướng rất tốt, trừ việc Kha Tố Cầm ở công ty, tranh thủ Dư Mộ Phàm không có ở đây, làm mưa làm gió, lôi kéo nhân viên đối đầu với cô.

End chương 54: Cầm thú và biến thái

Facebook: Lee Visu

Zalo: 01643548068

Instagram: lephuongkv

Wattpad: leevisu2104


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.