Bạn đang đọc Dư Tôi Rung Động – Chương 45
Chương 45: Tình đầu
“Tớ muốn làm bạn gái cậu.” Ôn Dư nói rất trực tiếp, người ngoài lạnh trong nóng như Diệp Kì Trăn đã chủ động tới bước này, cô ấy còn tiếp tục vòng vo làm màu làm mè thì thật không nên.
Trái tim Diệp Kì Trăn không ổn định, đoán bản thân lúc này chắc chắn đang cười rất ngốc, rất kích động, hết cách, nghe được người bản thân thích chủ động nói câu này, lực sát thương quá mạnh.
Muốn làm bạn gái Diệp Kì Trăn, muốn sinh nhật mỗi năm đều có Diệp Kì Trăn ở bên cạnh, đây là điều ước sinh nhật năm ngoái Ôn Dư đã ước.
Lúc đó khi Diệp Kì Trăn thắp nến xong, giục Ôn Dư ước, cô ấy liền ước điều ước này, trùng hợp có thể nói rõ khát vọng trong tiềm thức.
Cũng vào hôm đó, Ôn Dư phát hiện bản thân có thể thản nhiên buông bỏ được rất nhiều chuyện, nhưng không thể từ bỏ sự yêu thích dành cho Diệp Kì Trăn, trở nên quan tâm một người như thế, là điều Ôn Dư chưa từng nghĩ tới.
Năm ngoái, sinh nhật, từng chút chuyện lướt qua trong đầu, Diệp Kì Trăn lại nhớ lại sự thân mật từng có giữa hai người, rất nhiều chuyện, đột nhiên được phủ thêm một tầng ý nghĩa khác biệt.
“Còn nói tớ ngoài lạnh trong nóng.” Diệp Kì Trăn không khỏi càu nhàu, hàm ý đằng sau chính là cả hai người tám lạng kẻ nửa cân, đừng ai cười ai.
Nhưng Ôn Dư lại đáp: “Là do cậu ngốc.”
Có một dạo Ôn Dư tưởng rằng bản thân đã ám hiệu đủ rõ ràng.
Diệp Kì Trăn không phải đồ ngốc, mà là quá nghiêm túc, người khác nếu thích sẽ đi tán tỉnh, nhưng cô không làm được, tán qua tán lại rồi quyết định yêu nhau, liệu có phải quá bộp chộp tùy tiện hay không? Nhất định phải nghiêm túc khi đối đãi với tình cảm.
Diệp Kì Trăn phản bác Ôn Dư: “Cậu toàn trêu tớ như thế, tớ dám coi là thật chắc?”
Nhắc tới chuyện này, trong lòng Diệp Kì Trăn khó tránh khỏi cảm giác tủi thân, Ôn Dư luôn tán tỉnh cô một cách rất thuần thục, giống như trêu đùa, mà bản thân lại ngốc nghếch lún sâu, bị ăn tới mất mạng, nhưng đối phương như thể lúc nào cũng có thể toàn mạng rút lui, cảm giác này rất không thoải mái.
Khi ý thức được bản thân thích Ôn Dư, Diệp Kì Trăn rất sợ hãi, không phải sợ hãi vì bản thân thích con gái, mà là sợ hãi bản thân thích một người không có khả năng thích mình.
Người như cô có quan niệm rất cứng nhắc, thích một chuyện gì đó cũng có thể thích rất lâu, càng không nhắc tới việc yêu thích một người.
Ôn Dư nhìn thấu sự tủi thân của Diệp Kì Trăn, cô ấy đưa tay ra khẽ khàng sờ đầu Diệp Kì Trăn, vừa an ủi vừa chủ động thừa nhận sai lầm, “Trước kia là tớ không đúng, sau này sẽ không vậy nữa.”
Đối với Ôn Dư mà nói, cúi đầu nhận sai là một việc vô cùng xa lạ, nhưng khi đối diện với Diệp Kì Trăn, cho dù là chuyện gì đi nữa, cô ấy cũng tự nguyện.
Chỉ như thế, sự tủi thân của Diệp Kì Trăn liền tan biến thành mây khói, vội nói: “Không trách cậu.”
“Sao cậu dễ dỗ thế chứ?” Ôn Dư cảm thấy tính tình của Diệp Kì Trăn rất tốt, tốt tới mức dường như sẽ không tức giận, cảm xúc tiêu cực cũng tự mình giấu đi, vĩnh viễn chỉ biểu hiện một mặt lạc quan tích cực cho người khác, có lúc cô ấy hi vọng Diệp Kì Trăn có thể tùy hứng một chút, mà không phải là dùng dáng vẻ tỏa nắng để phối hợp với người khác.
Lúc nào cũng muốn lấy lòng người bên cạnh, sợ bị người ta ghét bỏ, quả thật Diệp Kì Trăn vẫn luôn như thế, luôn là người rất dễ dỗ dành, dù sao từ nhỏ tới lớn đều quen với việc hiểu chuyện, số lần cô an ủi người khác vượt xa người khác an ủi cô.
Dường như chỉ có Ôn Dư, có thể phát hiện được cảm xúc xuống thấp của cô từ những chi tiết nhỏ, chỉ là một động tác mím môi, Ôn Dư cũng có thể nhận ra cô không vui.
Diệp Kì Trăn: “Tớ dễ dỗ mà cậu còn không vui à?”
Ôn Dư nghe thấy Diệp Kì Trăn nói như thế liền cười lên.
Diệp Kì Trăn đoán được Ôn Dư đang cười chuyện gì, vì câu nói của cô, rõ ràng là đang nói bằng giọng điệu bạn gái.
Sau khi ý thức được điều này, Diệp Kì Trăn lúng túng quay đầu đi, nhìn mặt sông phía xa xăm.
Ôn Dư liền ngồi bên cạnh Diệp Kì Trăn, cùng ngắm nhìn với cô, mặt sông lăn tăn gợn sóng, phản chiếu cảnh đêm rực rỡ sắc màu của thành phố, ánh sáng dập dềnh, trái tim cũng trở nên tĩnh lặng theo.
Sánh vai ngồi một lúc, Ôn Dư nhìn cảnh sông, khẽ cất lên một câu phá vỡ im lặng, “Tớ sợ nghiêm túc nói thích, cậu sẽ không thể tiếp nhận.”
Diệp Kì Trăn chậm nửa phút mới phản ứng lại, Ôn Dư đang giải thích vấn đề trước đó với bản thân.
“Tớ sợ dọa cậu chạy mất.” Khi Ôn Dư quay đầu nhìn Diệp Kì Trăn, trên mặt vẫn đang nở nụ cười, dùng giọng điệu nhàn nhạt cất lời.
Bình thường cô ấy sẽ không nói ra những suy nghĩ trong đáy lòng, ví dụ sợ hãi điều gì, lo lắng điều gì, vì như thế sẽ thể hiện bản thân yếu ớt.
Nghe thấy Ôn Dư nói “Tớ sợ dọa cậu chạy mất”, Diệp Kì Trăn cảm thấy nụ cười của Ôn Dư lúc này rất dễ vỡ, khiến người ta đau lòng.
Hai người quen biết lâu như thế, cô biết Ôn Dư có một phương diện rất mẫn cảm, nhưng đây là lần đầu tiên nghe Ôn Dư nói chuyện với ngữ điệu như thế.
Tỉ mỉ nghĩ lại, một câu “Tớ thích cậu” đơn thuần khó tới nhường nào? Chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc.
Không phải không quan tâm, mà là quá để ý, quá để ý nên sẽ trở nên cẩn thận từng chút.
Hai người ở hai thái cực, một người quen với việc nghiêm túc, một người quen mới việc không nghiêm túc, đã xác định phải vòng vo giày vò một phen mới có thể thẳng thắn giống như tối nay, hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng nhau.
“Tớ không chạy đâu…” Diệp Kì Trăn nhìn thẳng vào mắt Ôn Dư nói, cô chủ động kéo tay Ôn Dư sang rồi nắm lại, nắm thật chặt vào lòng bàn tay mình, “Bạn gái tớ tốt như vậy cơ mà.”
Nụ cười vẫn là nụ cười quen thuộc, đôi mắt cong lên một độ cong xinh đẹp, lộ ra lúm đồng tiền, nhưng lọt vào trong mắt Ôn Dư, nụ cười này của Diệp Kì Trăn còn ngọt ngào hơn thường ngày gấp trăm lần.
Ôn Dư vẫn chưa thỏa mãn, vờ như nghe không hiểu, cố ý gạn hỏi: “Cậu nói gì?”
Trước giờ Diệp Kì Trăn vẫn luôn hàm súc, ban nãy mặt dày nói ra câu kia đã đạt tới cực hạn, cô chống chế: “Tớ nói tớ không chạy đâu.”
Ôn Dư muốn thẳng thừng, cô ấy mặc cho Diệp Kì Trăn chống chế, không buông tha, “Câu phía sau.”
Diệp Kì Trăn ngừng lại giây lát, cô nhìn thật kĩ khuôn mặt Ôn Dư, lên tiếng nói lại những lời xúc động: “Bạn gái tớ tốt như vậy cơ mà.”
Chỉ cần Ôn Dư muốn nghe, cho dù có ngại ngùng thế nào Diệp Kì Trăn cũng bằng lòng nói, thật sự không có tiền đồ như vậy.
Không thể không nói, tuyên bố chủ quyền xong, cảm giác không cần che che đậy đậy thật sự rất tuyệt.
“Ai là bạn gái cậu?” Ôn Dư nhỏ tiếng hỏi.
“Ai muốn làm bạn gái tớ thì là người đó.” Diệp Kì Trăn cũng không chịu yếu thế, nói xong lại đỏ ửng mặt hỏi Ôn Dư một câu: “Cậu không muốn nhận à?”
Hai người nhìn nhau cười lên, cuộc đấu miệng không chất dinh dưỡng cũng mang theo một thú vui khác.
“Nhận.” Ôn Dư bị biểu cảm ngượng ngùng chật vật của Diệp Kì Trăn chọc cười không thôi, bản thân mong ngóng thân phận này đã từ rất lâu, sao có thể không nhận chứ.
Hiện tại cô ấy nhìn Diệp Kì Trăn, trong đầu sẽ hiện lên rất nhiều suy nghĩ, những suy nghĩ đã từng nhẫn nhịn rất lâu nhưng lại phải cố gắng khống chế.
Diệp Kì Trăn cũng không tốt đẹp hơn, thích thầm Ôn Dư lâu như thế, không biết đã bao nhiêu lần tưởng tượng ra cảnh Ôn Dư là bạn gái mình, hiện tại tưởng tượng thành thật, trong lòng có vô số mong chờ, cho dù kích động, nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn phải giữ lại bình tĩnh cần có.
“Bạn học Diệp, có thể yêu đương rồi nên vui vẻ vậy à?” Ôn Dư nhìn lên hai má hồng hào cùng chiếc miệng không khép hẳn của Diệp Kì Trăn, hứng thú nói.
Diệp Kì Trăn muốn yêu đương, nhưng sẽ không yêu đương vì muốn yêu đương, cô lập tức nghiêm túc giải thích với Ôn Dư: “Không phải vì có thể yêu đương mà tớ mới vui.”
“Tớ biết.” Lúc này Ôn Dư cũng nghiêm túc đáp, cô ấy thích vẻ nghiêm túc này của Diệp Kì Trăn, tuy bản thân là một người rất thiếu cảm giác an toàn, nhưng khi có Diệp Kì Trăn ở bên, cô ấy sẽ rất chân thực, nếu đổi lại bất kì một ai khác, chắc chắn sẽ không thể làm được.
Diệp Kì Trăn chầm chậm cười lên, cô biết chắc chắn Ôn Dư hiểu mình.
Hai người không giống với những cặp đôi mới yêu nhau khác, cả hai đã thấu hiểu đối phương từ rất lâu, có một số lời, căn bản không cần giải thích nhiều.
Diệp Kì Trăn không tiếc nuối bản thân và Ôn Dư dùng nhiều thời gian như thế mới hiểu tấm lòng của đối phương rồi yêu nhau, không phải đủ thấu hiểu về nhau rồi xác định quan hệ sẽ càng kiên định hơn sao?
Ôn Dư níu lấy cánh tay của Diệp Kì Trăn, sau đó dựa đầu lên vai Diệp Kì Trăn, để tư thế của hai người thêm phần thân mật.
Má Diệp Kì Trăn dính lên tóc Ôn Dư, cô thích những sợi tóc Ôn Dư lướt qua gò má mình, mang theo hương thơm thoang thoảng, trái tim cũng rung động từng nhịp.
Cơn gió đầu hè thổi qua, khẽ khàng ngọt mát, còn mang theo nhiệt liệt dâng trào, giống như là hơi thở của mối tình đầu.
Xung quanh có người qua người lại, không thiếu những cặp tình nhân đi thành đôi thành cặp.
Diệp Kì Trăn vô thức nắm chặt lấy tay Ôn Dư, sau này không cần tiếp tục ngưỡng mộ người khác nữa, cô đã có người thuộc về riêng mình.
Tối nay không gặp được màn biểu diễn pháo hoa, cũng không náo nhiệt như thường ngày, nhưng đáy lòng Diệp Kì Trăn đã nở rộ một màn pháo hoa còn rực rỡ hơn, cô nghĩ cả đời này bản thân đều sẽ ghi nhớ.
Hai người tay trong tay, yên lặng ngồi trên bậc thềm.
Ôn Dư lặng lẽ nghiêng đầu sang, muốn ngửi hương thơm trên tóc Diệp Kì Trăn, đang hít thở, đầu mũi vừa vặn lướt qua vành tai Diệp Kì Trăn.
Sau khi chạm vào, Ôn Dư được nước lấn tới, không khống chế được đưa đầu mũi cọ lên tai Diệp Kì Trăn, khiến động tác vốn dĩ không đứng đắn trở thành cố ý tán tỉnh.
Tai Diệp Kì Trăn cực kì mẫn cảm sợ ngứa, cô cũng nghiêng đầu nhìn Ôn Dư, trái tim tê dại, có người lại muốn tán tỉnh bản thân, nhưng hiện tại đã là danh chính ngôn thuận.
“Làm gì thế ~” Diệp Kì Trăn trốn tránh, trên miệng cười nói, “Ngứa quá.”
Ôn Dư nhìn thấy gương mặt đơn thuần của Diệp Kì Trăn, lại nhớ tới buổi tối trên bãi cỏ ngày trước, cô ấy cố ý hỏi Diệp Kì Trăn rằng hôn nhau có cảm giác gì, mặt mày Diệp Kì Trăn cũng có biểu cảm đơn thuần như vậy.
Cả ngày mong ngóng chuyện yêu đương, nhưng chưa từng nghĩ tới yêu đương sẽ làm gì sao? Ôn Dư còn tưởng rằng có lẽ Diệp Kì Trăn còn biết nhiều hơn bản thân, xem ra là nghĩ nhiều rồi.
Đã là bạn gái, chắc chắn sẽ khác trước, khi Diệp Kì Trăn nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Ôn Dư, thật sự rất muốn nhích gần tới hôn Ôn Dư, kết quả nghĩ ngợi trong lòng một lúc lâu, cuối cùng cũng không hôn.
“Về chưa?” Nhờ khoảng cách gần, Ôn Dư nhỏ tiếng hỏi Diệp Kì Trăn.
“Bây giờ về luôn à?” Diệp Kì Trăn giả ngốc hỏi, thật ra cô cũng không muốn ở bên ngoài lâu, xung quanh có quá nhiều người, có chút ồn ào, thỉnh thoảng còn có người nhìn về phía bọn họ, nắm tay cũng rất xấu hổ.
Ôn Dư miết lấy ngón tay Diệp Kì Trăn, lại thỉnh thoảng gãi lên lòng bàn tay cô, ngữ điệu cùng ánh mắt lúc nói chuyện rất ám muội, “Cậu vẫn muốn đi nữa à?”
Nào còn tâm trạng đi dạo, Diệp Kì Trăn nhìn vào mắt Ôn Dư, “…!Chúng ta về thôi.”