Dư Tôi Rung Động

Chương 44


Bạn đang đọc Dư Tôi Rung Động – Chương 44


Chương 44: May mắn
Thích không? Động tác lưu luyến ôm chặt lấy Ôn Dư của Diệp Kì Trăn đã chứng minh tất cả, nhưng cô thích nghe Ôn Dư khẽ khàng hỏi mình có thích hay không, mang theo một loại dịu dàng khác biệt.

Ấm áp ôm thêm một lúc, cô khẽ trả lời Ôn Dư: “Thích.”
Ôn Dư đè đầu mũi lên tóc Diệp Kì Trăn ngửi ngửi, yên tĩnh lại, nghĩ tới sau này giữa hai người sẽ có nhiều hơn, khóe môi cô ấy cong lên nụ cười, càng thêm phần chờ đợi.
Thoải mái ôm lấy nhau, đột nhiên Diệp Kì Trăn hiểu được tại sao thường xuyên nhìn thấy những cặp tình nhân lưu luyến ôm nhau tạm biệt bên dưới kí túc xá.
Thỉnh thoảng có người đi qua bên cạnh, hướng ánh mắt về phía hai người, chỉ là hai cô gái ôm nhau mà thôi, sẽ không khiến người ta nghĩ nhiều.
Có ôm lâu hơn nữa cũng phải buông ra.
Ôn Dư: “Lên trên đi.”
Diệp Kì Trăn gật đầu, “Ừm.”
Sau khi nói xong, hai người lại đứng nguyên tại chỗ thêm một lúc, không lập tức quay người, cho dù trước kia cũng từng vô số lần xảy ra tình huống như vậy nhưng tối nay lại xa lạ, giống như một bắt đầu hoàn toàn mới.
Diệp Kì Trăn chỉ đành lên tiếng: “Tớ lên trên đây.”
Lần này tới lượt Ôn Dư gật đầu.
Diệp Kì Trăn cười lên, có chút ngốc, lại rất ngọt ngào.
Vì có tâm sự, tối nay Diệp Kì Trăn còn tắm rửa lâu hơn bình thường, đợi cô tắm rửa sấy khô tóc cũng sắp 11 giờ.

Những người khác trong kí túc xá đều đã lên giường.
Diệp Kì Trăn nhấp vào Wechat, nhìn thấy tin nhắn Ôn Dư gửi tới mười mấy phút trước: Ngủ chưa?
Có phải cậu ấy cũng kích động tới nỗi không ngủ được như mình không? Diệp Kì Trăn nhìn tin nhắn nghĩ ngợi, nhưng dùng từ kích động với Ôn Dư, cảm thấy không ổn chút nào, Ôn Dư luôn luôn bình tĩnh, ngay cả tối nay tới giảng đường tìm cô thẳng thắn mọi chuyện cũng rất bình tĩnh.
Diệp Kì Trăn trả lời: Vừa đi tắm.
Ôn Dư nhìn thời gian không còn sớm, liền trả lời: Ngủ sớm đi, ngày mai gặp.
Tối mai vừa hay có buổi tụ tập.
Diệp Kì Trăn trả lời một câu ngủ ngon, sau khi cô bò lên giường, nhấp vào cuộc trò chuyện trên Wechat với Ôn Dư, chăm chú nhìn câu “Ngày mai gặp”, cười ngốc một lúc lâu.
Mở lại bài đăng trên diễn đàn, Diệp Kì Trăn phát hiện bài đăng của bản thân có thêm một đống bình luận.
…!Lầu trên có tình huống gì thế?
…!Đương sự hiện thân rồi à?
…!Oa, hình như tôi ngửi thấy mùi ngọt ngọt rồi.
…!Cá một phen chúng tôi đã yêu nhau.
Trong số rất nhiều bình luận, toàn bộ lực chú ý của Diệp Kì Trăn đều tập trung ở một câu: DKT, là cậu à?

Nhìn rất lâu.
Rõ ràng bình luận này là Ôn Dư viết, Diệp Kì Trăn chú ý tới thời gian bình luận của Ôn Dư, đột nhiên nghĩ tới, lẽ nào tối nay sau khi Ôn Dư đọc được bài đăng này liền lập tức tới tìm cô?
Có thể lí giải là…
Cậu ấy cũng rất kích động đúng không?
Đại khái là vì bình thường Ôn Dư quá bình thản, nên Diệp Kì Trăn có một loại cố chấp kì lạ với việc muốn nhìn thấy Ôn Dư kích động.
Buổi tụ tập tối ngày hôm sau, địa điểm ở đường Tân Giang.

Nói đi nói lại, đây là lần thứ hai Diệp Kì Trăn và Ôn Dư tới nhà hàng này.

Lần trước cũng gần hai năm trước, khi đó hai người vẫn còn là sinh viên năm nhất, Đường Tiêu tổ chức một buổi tụ tập cho hội đồng hương.
Tới nay Diệp Kì Trăn vẫn còn nhớ như in, nếu không có buổi tụ tập lần đó, không chừng cô và Ôn Dư vẫn cứ hiểu lầm đối phương coi bản thân là tình địch.

Có lẽ, tình huống giữa hai người cũng sẽ không giống hiện tại.
“Hoạt động triển lãm tuần trước mọi người vất vả cả rồi, cạn ly!” Đàn chị mặt búp bê nâng cốc thủy tinh trong tay lên.
Mọi người đứng dậy chạm cốc, không khí lập tức trở nên sôi nổi.

Buổi tụ tập của nhóm người trẻ tuổi, cũng không chú trọng quá nhiều, sẽ làm giảm náo nhiệt.
Có lẽ cuộc sống đại học sắp trôi đi một nửa, Diệp Kì Trăn vô cùng trân trọng những cơ hội đi thế này.

Sau khi chạm ly với mọi người, cô còn giơ cốc tới trước mặt Ôn Dư, khẽ nói: “Chúng ta cũng cạn một ly đi?”
Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn hưng phấn, phối hợp chạm ly với Diệp Kì Trăn, âm thanh lảnh lót vang lên.
Hàm nghĩa chạm ly của hai người khác với chạm ly với những người khác, Diệp Kì Trăn nhìn lên khuôn mặt Ôn Dư, vui vẻ uống một ngụm nước cam, cô thật sự rất vui vẻ, lên đại học gặp được người bản thân muốn gặp, mà người ấy cũng thích bản thân.

Quả thật là một chuyện đáng để nâng chén chúc mừng.
Buổi tụ tập với người như thế này, trước giờ chưa từng lo tới việc lạnh lẽo, cả quá trình đều sôi nổi, mười mấy người ở cùng nhau, luôn có vài người lắm lời giỏi giao tiếp.
Trước giờ Ôn Dư bị cô lập thành quen, không thể hòa nhập vào không khí này, Diệp Kì Trăn lại tương phản với cô ấy, thuần thục lão luyện đối phó với tình huống này, là kiểu trời sinh đã được chào đón.

Khi thấy Diệp Kì Trăn hòa cùng không khí với những người khác, trong lòng Ôn Dư luôn có một loại cảm giác cô đơn cùng bất an.
Ăn mãi ăn mãi, không biết tại sao chủ đề lại chuyển tới vấn đề tình cảm.


Đàn chị dẫn đầu nhóm hóng chuyện, “Bạn học Ôn Dư và bạn học Nhiếp Nam Phong, hai người thật sự không yêu nhau à?”
Vừa nhắc tới chủ đề này, mọi người rất hứng thú, chỉ có nụ cười của Diệp Kì Trăn cứng nhắc trên mặt, dường như mọi người đều đang mặc định quan hệ ám muội của Ôn Dư và Nhiếp Nam Phong.
“Không ạ, đàn chị, thật sự không phải như chị nghĩ đâu.” Nhiếp Nam Phong lên tiếng, lúng túng giải thích.
Ôn Dư nghe đối phương giải thích, lười nói thêm.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
“Hiện tại hai đứa đều đang độc thân, có nên suy nghĩ chút không? Bọn chị đều cảm thấy hai đứa rất hợp.” Dường như đàn chị rất có hứng thú với việc ghép đôi trai xinh gái đẹp với nhau.
“Nam thần nữ thần suy nghĩ chút đi.” Chu Tình cũng phụ họa.
Mọi người lại bắt đầu hóng hớt, không chê nhiều chuyện phụ họa mấy tiếng.
Trong số những người trên bàn ăn, ngoại trừ Ôn Dư, chỉ có nụ cười của Diệp Kì Trăn sắp sửa biến mất hoàn toàn trên mặt, cô trở nên kích động, tiết lộ một câu với mọi người: “Ôn Dư đã có tình huống rồi.”
Sốt ruột rồi, thật ra ham muốn chiếm hữu của Diệp Kì Trăn rất mạnh.
Chỉ là trêu đùa cũng không được.
Ban nãy Ôn Dư thấy phản ứng của Diệp Kì Trăn không ổn, chuẩn bị giải thích, nhưng không ngờ Diệp Kì Trăn lại nhanh hơn bản thân một bước, cô ấy thấy mặt Diệp Kì Trăn đã sắp đỏ ửng, không nhịn được lén lút cười lên.

Thì ra người ngoài lạnh trong nóng sốt ruột sẽ là thế này.

Ôn Dư tưởng rằng Diệp Kì Trăn sẽ không lên tiếng, nhẫn nhịn trong lòng, sau đó tự làm bản thân tức chết.
Đáp án của Diệp Kì Trăn có chút đột ngột, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người Diệp Kì Trăn.

Tình hình hiện tại khiến Diệp Kì Trăn rất lúng túng, dù sao người trong cuộc còn chưa nói gì, cô lại nhanh nhảu nói như thế, rõ ràng không thích hợp cho lắm.
Lúc này Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn, không nhanh không chậm tiếp lời Diệp Kì Trăn, “Ừm, có người thích rồi.” Âm thanh không lớn không nhỏ, rõ ràng dễ nghe, đủ để thu hút lực chú ý của tất cả mọi người.
Diệp Kì Trăn nghe xong, vô thức lộ ra ý cười, còn có chút đắc ý.

Không, nên nói là vô cùng đắc ý.

Mọi người trên bàn ăn không ai biết hai người đang cười cái gì, chỉ có bản thân họ mới hiểu.
Sau khi kết thúc buổi tụ tập, thời gian vẫn còn sớm.
Diệp Kì Trăn cùng Ôn Dư đi dạo dọc theo con đường ven sông, Diệp Kì Trăn phóng tầm mắt nhìn lên mặt sông, đột nhiên quay mặt nhìn Ôn Dư, “Cậu nhớ lần đầu tiên chúng ta tới chỗ này không?”

“Nhớ.” Sao có thể quên được, chính vào hôm ấy, cô ấy còn chủ động nói với Diệp Kì Trăn có muốn làm bạn không.
“Lúc ấy chúng ta còn là tình địch đấy.” Diệp Kì Trăn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ôn Dư cũng không tưởng tượng nổi, gặp được Diệp Kì Trăn, cũng gặp được rất nhiều chuyện trước giờ bản thân chưa từng mong chờ.
Đi mệt rồi, lại tìm bậc thềm ngồi xuống, ngắm cảnh sông.

Không khí yên tĩnh, rất tuyệt, có thể tâm sự chút chuyện.

Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư mấy lần, có một vài lời đã tới bên miệng lại không nói ra.
Ôn Dư thu hết vào trong mắt, “Gì thế?”
“Cậu không có chút thiện cảm nào với Nhiếp Nam Phong sao?” Sau khi cân nhắc Diệp Kì Trăn vẫn hỏi, cho dù hỏi tới chuyện này cho thấy bản thân rất hẹp hòi, nhưng thật sự trong lòng cô có vướng mắc, không hỏi rõ sẽ không thoải mái.
Vẫn còn nghĩ tới những chuyện này, Ôn Dư lại kiên nhẫn giải thích thêm lần nữa: “Không phải tớ đã nói không hứng thú với cậu ta rồi à?”
“Không hứng thú sao? Lúc trước cậu còn nhặt bóng giúp cậu ta, tán tỉnh cậu ta.” Diệp Kì Trăn nhanh chóng gạn hỏi, càng nói càng thấy hẹp hòi, hơn nữa cũng rất chua.

Nhưng quả thật Ôn Dư đối xử khác biệt với Nhiếp Nam Phong, bình thường Ôn Dư cũng sẽ không nhìn nam sinh khác nhiều lấy một ánh mắt.
“Giúp cậu ta nhặt bóng là vì…” Quả nhiên vẫn còn nhớ chuyện nhặt bóng, Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn, “Tớ muốn biết, liệu có người để ý tớ thích người khác hay không.”
Diệp Kì Trăn câm nín, “có người” trong miệng Ôn Dư chỉ ai, cô rõ ràng hơi ai hết.

Cho nên bắt đầu từ lúc đó, Ôn Dư đã thăm dò cô.

Ôn Dư vẫn luôn thăm dò cô.
Ôn Dư rũ mắt cười cười, cách này có chút trẻ con, nhưng cô ấy không tin Diệp Kì Trăn không có bất kì suy nghĩ gì với bản thân, nhưng Diệp Kì Trăn lại muốn đẩy quan hệ của cả hai về phía bạn bè bình thường.

Khi đó cô ấy đánh cược nên đã làm như thế.

Sự thật chứng minh có người rất để tâm, tới hiện tại vẫn còn ghi nhớ.
Nghĩ tới chuyện gì đó, Diệp Kì Trăn lại ấp úng hỏi Ôn Dư: “Lần tham gia hoạt động triển lãm tranh kia, không phải là vì cậu…”
Ôn Dư không đợi Diệp Kì Trăn nói xong, trực tiếp nói với cô: “Là vì cậu.”
Diệp Kì Trăn im lặng, nhận được đáp án bản thân mong muốn, cũng không còn gì để hỏi tiếp, cô nhìn Ôn Dư, đáy mắt ngập trong vui vẻ.
Không khí im lặng trong giây lát.
“Bây giờ tới lượt tớ hỏi.” Ôn Dư chuyển chủ đề, cô ấy lười biếng cười với Diệp Kì Trăn, “Cậu nói tớ có tình huống, là tình huống gì thế?”
Biết rõ còn giả ngốc nữa.

Rất lâu sau Diệp Kì Trăn vẫn không biết trả lời thế nào, lại không muốn lần nào cũng bị Ôn Dư trêu đùa quay vòng vòng, cô làm dáng phản kích lại: “Cậu nói có người thích, cậu thích ai thế?” Khi hỏi như thế, trái tim rung động không thôi.
Ôn Dư nhích tới gần mặt Diệp Kì Trăn, nhỏ tiếng cười hỏi, “Cậu nói xem?”

Diệp Kì Trăn bị mê hoặc không thôi, dường như Ôn Dư biết tử huyệt của cô nằm ở đâu, hơn nữa chuyện tán tỉnh cô, đã có khuynh hướng trở nên dữ dội hơn ban đầu.

Cho dù lúc này trái tim ngứa ngáy tới đòi mạng, nhưng ngoài miệng Diệp Kì Trăn vẫn cứng rắn, nói: “Tớ không biết…”
Có lẽ hai người đều bị cuộc đối thoại vòng vo làm nhàm chán, sau khi một hỏi một đáp xong, cả hai cùng cười lên, hơn nữa trong nụ cười thư thái ấy, ánh mắt cũng dần dần trở nên nghiêm túc.

Chăm chú nhìn đối phương từ khoảng cách gần, không cần tiếp tục kiềm chế yêu thích, ánh mắt tham lam lại lưu luyến.
Cơn gió đêm đầu hè thổi tới, yên lặng lay động trái tim, không biết đã yên tĩnh bao lâu…
“Ôn Dư, tớ thích cậu…” Diệp Kì Trăn nhỏ tiếng buột miệng nói ra, “Là kiểu thích chỉ thích một mình cậu.”
Cứ thế nói ra, vô cùng tự nhiên.
Là hành động tỏ tình, có lẽ tương đối đơn điệu, nhưng đổi góc độ khác để suy nghĩ, không dốc tâm chuẩn bị, cầm lòng chẳng đặng để lộ ra lại càng khiến người ta rung động.

Thích tới nỗi không khống chế được cảm xúc.
Diệp Kì Trăn thừa nhận bản thân có chút chậm tiêu, có rất nhiều chuyện luôn giấu trong lòng, cũng không dám chủ động, nhưng tới lúc cần bày tỏ sự yêu thích, cô sẽ không chần chừ, cho dù Ôn Dư đã đọc được bài đăng của cô, câu chữ trong đó đều đang tỏ tình.

Cô vẫn muốn chính miệng nói với Ôn Dư, nghiêm túc chính là lãng mạn nhất, nghiêm túc nói với người bản thân thích, bản thân cũng thích người ấy, vô cùng đẹp đẽ.
Đợi được rồi! Nghe được chính miệng Diệp Kì Trăn nói ra những lời này, trái tim Ôn Dư cũng trở nên rung động.

Cô ấy luôn cảm thấy người có thể ở bên Diệp Kì Trăn chắc chắn rất may mắn, hiện tại, người may mắn là bản thân.

Vô cùng chân thực.
“Cậu thì sao? Là có thể thích tớ, hay chỉ thích tớ?” Hai má Diệp Kì Trăn ửng đỏ, sau đó cẩn thận hỏi lên, cô luôn nghiêm túc với mọi chuyện, càng nghiêm túc với chuyện tình cảm, đương nhiên cô hi vọng Ôn Dư là vế sau.

Vấn đề này, Ôn Dư căn bản không cần suy nghĩ, Diệp Kì Trăn quá đặc biệt trong tim cô ấy, mà suy nghĩ này Ôn Dư đã cất giấu trong tim quá lâu.

Ôn Dư rất ít khi dùng thái độ nghiêm túc để đối mặt với chuyện gì đó, nhưng lúc này khi nhìn Diệp Kì Trăn, ánh mắt trở nên chân thành, “Chỉ thích cậu.”
Diệp Kì Trăn lập tức cười tươi như hoa, có câu trả lời xác thực nghiêm túc này của Ôn Dư là đủ rồi.
Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn cười như thế, trái tim cũng bị vị ngọt hòa tan, cô ấy không nhịn được đưa tay ra sờ lên má Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn ngoan ngoãn để Ôn Dư sờ, cô thích Ôn Dư sờ mặt mình, nên nói là, bản thân thích tất cả tiếp xúc cơ thể thân mật cùng Ôn Dư.
“Năm ngoái cậu đón sinh nhật cùng tớ, cậu đoán xem điều ước của tớ là gì?” Ôn Dư đưa đầu ngón tay cọ khẽ lên lúm đồng tiền trên má Diệp Kì Trăn, hỏi.
Động tác cùng ánh mắt ngập tràn ám muội khiến Diệp Kì Trăn mất tập trung, “Cậu ước gì?”
“Tớ muốn làm bạn gái cậu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.